Fanficland
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Fanficland

Cùng nhau xây dựng một forum chuyên về những FANFIC chất lượng
 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Hãy cùng chúng tôi chia sẽ bài viết, những fic hay cho FANFICLAND. Chân thành cảm ơn tất cả các bạn!!!
Latest topics
» [One Short] Phím đàn Piano nhuốm máu | JoongNa|
Promise - Page 2 Emptyby tyt.koy Thu Jul 28, 2011 3:55 pm

» [Longfic] Lớp mẫu giáo SS501
Promise - Page 2 Emptyby Love_SS Mon Dec 20, 2010 7:24 am

» LOVE ME (longfic- DBSK)
Promise - Page 2 Emptyby Telve Mon Nov 29, 2010 2:27 pm

» Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)
Promise - Page 2 Emptyby kumxjnh Sun Jul 25, 2010 3:10 pm

» Sợi Dây Chuyền Màu Bạc [for DBSK's Fan]
Promise - Page 2 Emptyby akluvka Wed Dec 23, 2009 5:30 pm

» Sao phim “Cô bạn gia sư” và 9 cô gái SNSD đến Việt Nam
Promise - Page 2 Emptyby FOX'S Sun Oct 18, 2009 12:18 pm

» Kangin của nhóm Super Junior và những vận đen trong tháng 9 - 10/2009
Promise - Page 2 Emptyby FOX'S Sun Oct 18, 2009 12:00 pm

» Phim Hàn hoành tráng nhất 2K9 đã đổ bộ đến Việt Nam
Promise - Page 2 Emptyby MinSu Sun Sep 27, 2009 12:59 am

» "Bom tấn" truyền hình Iris
Promise - Page 2 Emptyby MinSu Sun Sep 27, 2009 12:51 am

» Nàng "Cháo" Kim So Eun bị kiện
Promise - Page 2 Emptyby MinSu Sun Sep 27, 2009 12:45 am

» Cuộc phỏng vấn cuối với Jaebum - 2PM rơi vào khủng hoảng
Promise - Page 2 Emptyby MinSu Thu Sep 17, 2009 5:55 am

» Super Junior "áo phông dép lê" đi dã ngoại
Promise - Page 2 Emptyby MinSu Wed Sep 09, 2009 3:20 am

» [VietSub] Super Junior with Starking 180409
Promise - Page 2 Emptyby MinSu Fri Sep 04, 2009 11:19 pm

» [Anime] One Piece 293++
Promise - Page 2 Emptyby mxcpro Wed Sep 02, 2009 6:48 am

» Tin tức mới nhất xung quanh scandal "DBSK khởi kiện SM Town "
Promise - Page 2 Emptyby FOX'S Sat Aug 08, 2009 6:36 am


 

 Promise

Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
Tác giảThông điệp
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise - Page 2 Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise - Page 2 Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise - Page 2 Mouse

Promise - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise - Page 2 EmptyFri Feb 20, 2009 2:13 pm

Promise - Page 2 F11
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise - Page 2 Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise - Page 2 Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise - Page 2 Mouse

Promise - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise - Page 2 EmptyFri Feb 20, 2009 2:14 pm

Promise - Page 2 F12
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise - Page 2 Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise - Page 2 Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise - Page 2 Mouse

Promise - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise - Page 2 EmptyFri Feb 20, 2009 2:16 pm

Ánh nắng trải dài trên con đường thân thuộc, cảnh vật thân
thuộc. Mọi thứ dường như chẳng hề thay đổi kể từ lần cuối cậu nhìn thấy
chúng. Vẫn những đóa hoa hồng rực rỡ trong nắng, vẫn tòa biệt thự đầy
ắp kỉ niệm... Chỉ có người đã thay đổi. Trở về ngôi nhà thân quen mà
sao lòng cậu cứ thấp thỏm không yên. Trái tim không thể đập đúng nhịp
đập quen thuộc.

Cậu sắp gặp lại anh - người mà chỉ một hình ảnh
của người ấy lướt nhẹ qua trí óc đã khiến trái tim cậu đau nhói. Anh
vẫn khỏe chứ? Có nhớ cậu như cậu nhớ anh không? Bất giác cậu quay sang
người đang ngồi cạnh mình. Hắn vẫn không nói gì từ lúc cả hai bước ra
khỏi nhà. Hắn đang nghĩ gì trong lòng cậu hoàn toàn không biết.

Cậu
thực sự không biết lúc gặp lại Calvin hắn sẽ làm gì. Sẽ nói cho anh
biết chuyện giữa cậu và hắn, hay là sẽ yên lặng? Cậu muốn mở lời, nhưng
không hiểu sao vẻ mặt lạnh lùng đăm chiêu của hắn khiến những lời muốn
nói không bật thành lời. Vốn dĩ cậu không muốn hắn đi theo. Cậu không
ngốc đến nỗi mang một quả bom nổ chậm bên mình. Thế nhưng cậu đã không
còn hiểu nổi bản thân mình nghĩ gì và muốn gì nữa rồi.

Chỉ tại cái quyết định ngu ngốc ấy!

~O~



- Lâu lắm mới được nhìn thấy ngài Tổng Giám!

Giọng nói tinh nghịch của Danson khiến Jiro bật cười. Hắn cầm lấy tập hồ sơ trên bàn mỉm cười nói

- Nếu tôi không đến thì chắc cậu còn gọi "nhầm" dài dài hả?

Danson phá lên cười kéo ghế ngồi đối diện hắn

- Chỉ tại có giải nhân bên cạnh mà Uông thiếu gia từ một kẻ không biết
gì ngoài công việc thành một kẻ chẳng cần gì trên đời. Đúng là anh hùng
khó qua ải mĩ nhân mà!

Hắn chỉ cười đáp lại, mắt vẫn chăm chú
nhìn vào tập hồ sơ. Sau khi xem xét cẩn thận và đặt bút kí, hắn mới
ngẩng mặt lên nhìn Danson. Vẫn cái dáng vẻ đó. Người đung đưa trên ghế,
tay mân mê ly cafe, mắt nhìn vô định, khiến hắn không thể không nghĩ
"dễ thương thật". Có kì lạ không khi hắn yêu Aaron nhưng vẫn cảm thấy
thoải mái kì lạ khi nhìn thấy Danson? Có lẽ là vì cậu ta có gì đó giống
Calvin chăng? Hắn không biết và cũng chẳng muốn nghĩ. Hắn muốn giải
quyết đống công việc tồn đọng này để sớm trở về bên cậu.


- Mà này! - Danson lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng. - Hôm nọ đã tái khám chưa?

- Rồi! - Hắn đáp gọn lỏn rồi lại chúi đầu vào công việc.

- Người thì bệnh tật đầy mình mà không chịu lo cho mình là sao hả? -
Danson cau mày nhìn người bạn thân. - Chẳng lẽ có người yêu bên cạnh
thì chẳng cần gì nữa? Mà cậu nhóc đó có biết bệnh của cậu không?

Im lặng. Chỉ có tiếng giấy tờ sột soạt. Danson biết hắn vẫn nghe, nhưng không chịu trả lời thôi.

"Cái tên cứng đầu này!"

Cậu hừ một tiếng rồi tiếp tục đung đưa trên ghế

- Thôi được! Dù gì cậu cũng không đến công ty thường xuyên nữa. Tôi sẽ gọi cho Aaron nhờ cậu ta để mắt đến cậu vậy!

Câu nói đó quả nhiên có công hiệu. Hắn ngẩng lên nhìn cậu với ánh mắt "Cứ thử xem"

- Giờ thì trả lời đi! - Cậu hất hàm. - Đi tái khám chưa?

- Chưa! - Hắn cộc lốc

- Biết ngay mà!

Yên lặng một lát Danson nói tiếp

- Jiro này! Tôi không biết bệnh của cậu đến đâu. Cậu không muốn nói tôi
cũng không ép. Nhưng tôi không ngần ngại nói với cậu là: Tôi lo đấy!
Cậu tự soi gương nhìn lại mình bây giờ xem! Lúc cậu bước vào phòng tôi
đã xém chết đứng vì shock đấy!

- Cảm ơn cậu, Danson! - Hắn mỉm cười hiền lành.

Ngoài
Calvin ra, Danson là người mang đến cho hắn cảm giác được ai đó quan
tâm. Ấm áp và dịu ngọt. Nếu như những lời Danson nói được thốt ra từ
miệng Aaron thì có lẽ hắn sẽ ngoan ngoãn nghe theo không thắc mắc. Hắn
cũng từng nghĩ nếu như hắn gặp Danson trước khi gặp Aaron, có khi nào
hắn sẽ yêu cậu không? Có lẽ có, hoặc có lẽ không. Nhưng hiện thực vẫn
là hiện thực. Hai người có thể thân nhau như anh em nhưng còn tình yêu
thì... Không đâu!

Có phải hắn đã quá mù quáng rồi không?

Cái
cốc đầu nhẹ nhàng đưa hắn khỏi những suy nghĩ mông lung. Trên bàn từ
bao giờ đã có cốc cacao nóng, chắc sẽ có thêm một chút bạc hà. Sở thích
của hắn mà.

Mỉm cười thay lời cảm ơn, hắn ngả người thư giãn sau khi đống hồ sơ đã được xem xét xong xuôi.

- Tính về luôn ah?

Cậu hỏi khi thấy hắn cầm áo vec chuẩn bị bước ra.

- Uhm!

- Có vội lắm không?

- Không! - Hắn ngạc nhiên. - Sao thế?

- Cũng trưa rồi. Đi ăn với tôi đi! Sao? Không nỡ để người yêu ở nhà một mình ah?

- Uh! - Hắn cười. - Và cũng không nỡ để người bạn tốt nhất ngồi ăn một mình.

Danson cười lớn rồi vội vàng thu gọn đống hồ sơ. Đã lâu rồi không được gặp bạn, và cũng chẳng rõ lúc nào sẽ gặp lại.


~O~



Họ
đã gặp lại, nhanh hơn mong đợi. Vẫn trong căn phòng quen thuộc, vị trí
cũng không thay đổi. Hắn nghiêng người nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài
khung cửa kính, cậu vẫn ngồi đối diện hắn, vẫn chỉ cách một chiếc bàn.
Lúc trước thấy cũng bình thường thôi, nhưng giờ thấy sao mà xa quá. Hai
người, hai khung trời riêng, hai suy nghĩ riêng.

Chẳng biết bao lâu sau Danson mới lên tiếng

- Aaron Yang đâu?

Hắn
thoáng cau mày. Trước giờ chỉ ngoài lần đầu tiên hắn giới thiệu Aaron
với cậu, cậu mới gọi cả họ tên như thế. Danson đang khó chịu chuyện gì
chăng?

- Cậu ấy ở chỗ Calvin. - Hắn nói một cách bình thản nhất có thể.

- Hay nhỉ? - Danson nhếch mép, giọng mỉa mai. - Sau khi làm chuyện đó
với cậu mà vẫn ngang nhiên bước vào ngôi nhà đó. Hệ thần kinh cũng tốt
ngoài sức tưởng tượng, ha?

- Cậu muốn ám chỉ chuyện gì?

Giọng nói lạnh băng của hắn cũng chẳng khiến Danson lúng túng, chỉ thêm phẫn nộ. Cậu gằn giọng

- Đừng nói với tôi là cậu không biết, Jiro Wang! Chuyện tôi muốn nói là
chuyện mà cả tôi cả cậu đều biết đó! Tất cả chỉ là một màn kịch mà thôi!

- Đủ rồi Danson! - Hắn hét lên.

Danson nhếch mép.

"Cuối cùng cậu cũng chịu thừa nhận rồi sao?"

Đáng
nhẽ ra trong lúc này cậu nên chọn biện pháp im lặng. Cậu biết cái mà
Aaron lấy đi không chỉ là vật chất mà cả lòng tin và tình yêu. Jiro dù
mù quáng đến đâu vẫn cứ là con trai của nhà họ Wang, làm sao không nhận
ra tất cả chỉ là một trò lừa đảo? Có lẽ ngay từ khi nhận cuộc gọi đó
Jiro đã biết rồi. Chỉ tại cậu quá bấn loạn, không giữ được bình tĩnh
trong lúc đó, để đến khi mọi chuyện đã kết thúc mới chợt nhận ra...


~O~




- Chúng ta đi chứ? - Cậu vui vẻ nói.

Hắn dịu dàng gật đầu. Nhưng chưa ra đến cửa thì điện thoại của hắn đã reo lên liên tục. Aaron?

- Chuyện gì thế em? - Hắn mỉm cười.

Không có tiếng trả lời. Chỉ có những âm thanh hỗn loạn vang lên từ đầu dây bên kia. Tiếng đổ vỡ, tiếng la hét,...

- Có chuyện gì vậy Aaron? - Hắn hét lên. - Aaron? Aaron?

Danson
không rõ hắn đã nghe thấy những gì lúc đó, chỉ thấy mặt hắn tối xầm
lại, thớ thịt giật giật liên hồi. Vừa cúp máy mặt hắn hiện rõ sự hoảng
loạn. Cậu chưa từng thấy hắn có biểu cảm như thế bao giờ. Trong đôi mắt
nâu đó có gì đó phân vân do dự, có gì đó lo lắng đau đớn. Dường như cậu
còn nghe tiếg hắn phát ra sau bờ môi mấp máy

"Không thể nào! "

"Sao lại có thể như thế?"

- Chuyện gì vậy Jiro?

Câu hỏi của cậu kéo hắn về thực tại.

- Sao vậy Jiro?

Cậu vừa kêu vừa chạy theo khi Jiro lao như tên bắn xuống Gara.

- Có chuyện gì vậy, hả?

Cậu
cố nắm chặt vai hắn và điều đó dường như khiến hắn bình tĩnh lại một
chút. Đóng cửa xe một cách lạnh lùng, hắn nói khi cậu đã ngồi vào trong

- Aaron có chuyện rồi!
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise - Page 2 Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise - Page 2 Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise - Page 2 Mouse

Promise - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise - Page 2 EmptyFri Feb 20, 2009 2:17 pm

Sóng vẫn rì rào ôm bờ cát trắng.
Gió vẫn thổi nhè nhẹ lay động hàng cây. Cảnh vật bên ngoài thật yên
bình nhưng bên trong căn nhà nhỏ đó, không gian như đông cứng.

Lúc
này đây Danson chỉ còn biết đứng sững giữa nhà nhìn một đống hỗn độn.
Những mảnh vỡ, đồ đạc hình như không còn đúng vị trí của nó nữa. Có lẽ
đã có một vụ xô xát lớn ở đây. Phải. Rất lớn. Nhưng cậu đã không kịp để
ý đến điều đó bởi cái dáng vẻ hoảng loạn của Jiro lúc này mới là điều
khiến cậu chú ý nhất. Hắn lao qua các phòng, vừa tìm kiếm vừa không
ngừng gọi "Aaron!" Nhưng chỉ có tiếng sóng trả lời hắn mà thôi.

Hắn lướt qua cậu định chạy ra ngoài coi thử nhưng cậu đã kịp níu tay hắn

- Đừng tìm nữa Jiro! - Cậu nói bằng giọng chân thành. - Cậu ta không có ở đây đâu!

- Không thể nào! - Jiro thét lên nhưng ánh mắt hắn nhìn vào cậu như van nài "Không phải thế, đúng không?"

Cậu chầm chậm lắc đầu rồi nhìn hắn bằng ánh mắt kiên quyết

- Ngồi xuống đi! Hãy bình tĩnh lại trước đã, Jiro!

Hắn xiết chặt bàn tay mình, đôi mắt bàng hoàng lướt quanh đống lộn xộn trong nhà, thở dài rồi ngồi xuống theo cậu

- Sẽ thật không hay nếu để người ta nhìn thấy cậu trong bộ dạng này.

Hắn đáp lại bằng một cái nhếch mép. Hình tượng có gì quan trọng khi Aaron không có ở đây?

- Nhìn cảnh tượng này có lẽ đã có kẻ nào đó đến đây và bắt cậu ấy đi.

Hắn mệt mỏi gật đầu.

- Vậy thì cậu đừng lo. Ít nhất hãy tin là cậu ấy còn sống!

- Tốt nhất là thế! - Hắn gằn mạnh từng tiếng.

Danson gật đầu thông cảm. Cậu nắm lấy bàn tay đang xiết chặt đến bật máu đó, dịu dàng xoa nhẹ để từng ngón tay từ từ mở ra.

- Trước khi có liên lạc từ bọn chúng, ít nhất cậu cũng không nên làm
hại bản thân mình. Hạnh phúc của kẻ thù là khi thấy ta đau khổ. Cậu
muốn để bọn chúng hả hê sao?

Jiro gượng cười rồi ngả người tựa người vào Danson, cánh tay vắt lên trán mệt mỏi

- Khi nào có điện thoại hãy gọi tôi nhé!

- Ờ!

Danson
mỉm cười vướt nhẹ mái tóc hắn. Hành động của hai người có thể khiến
người ngoài nhìn vào và nghĩ rằng họ là một cặp, nhưng thực sự Danson
cảm thấy mình giống.. mẹ hắn hơn.


Hắn vừa chợt mắt được một lát thì chuông điện thoại đổ chuông liên tục. Bật dậy nhanh như cắt, hắn vội vàng mở máy.

Số của Aaron!

- Aaron ah? - Hắn vội nói. - Em đang ở đâu vậy?

Đầu dây bên kia phát ra tiếng cười man rợn

- Thằng nhóc đó đang ở trong tay bọn tao! Hãy mang 200 triệu tới bưu
điện ở ngã tư phố RS sáng mai. Nếu không... - Tiếng cười man dại lại
vang lên. - Đi mà nhặt xác thằng nhóc!

- Khốn Khiếp! - Jiro
thét lớn. Danson vội vỗ nhẹ vào vai ra hiệu cho hắn bình tĩnh. - Làm
sao tao biết chúng mày đang giữ cậu ấy?

Những tràng cười nổi lên không ngớt. Giọng nói trầm đục lại vang lên

- Tùy mày thôi! Nếu sáng mai tao không nhận được tiền thì mười giờ sáng
mày sẽ nhận được bàn tay của nó. Rồi từng phần, từng phần,... sẽ được
gửi tới cho mày... Với lại, thằng nhỏ này... - Hắn cười dâm dục. - cũng
không tệ! Trước khi giết nó, anh em tao tính làm một bữa...

Lửa giận cháy bừng trong đôi mắt nâu. Jiro nghiếm chặt răng cố không để mình thốt ra những điều tồi tệ nhất.

- Được! Sáng mai 7h đúng chỗ hẹn!

- Hay lắm! Ông chủ lớn có khác, làm gì cũng nhanh nhẹn. Nhưng nếu tụi bay dám báo cảnh sát thì....



Chỉ còn những tiếng Tút tút dài vô định. Danson vỗ vai hắn an ủi.

- 200 triệu là con số quá lớn! - Danson lên tiếng. - Nhưng nếu dùng nó để đổi lấy người cậu yêu thương nhất thì rất xứng đáng!

- Vốn lưu động của công ty tôi không muốn đụng vào.

Hắn
dựa đầu vào vai Danson thở dài. Cậu chau mày nhìn hắn như muốn hỏi "Tại
sao lúc này hắn còn tâm trạng nghĩ đến công việc". Đáng nhẽ ra cậu nên
chú ý hơn thay vì chỉ thắc mắc. Nhưng cậu đã vô tình bỏ qua nó và còn
bất cẩn bỏ qua nhiều chi tiết khác nữa.

- Vậy Aaron thì sao?

- Tôi sẽ rút tiền từ ngân hàng…

- Cậu điên ah? Ngân hàng nào chịu cho rút nhiều tiền như thế? Mà hiện giờ cậu chỉ dùng hai ngân hàng thôi phải không?

Hắn chau mày thở dài theo cái kiểu “Tôi sẽ có cách”. Một suy nghĩ loé lên trong đầu Danson. Cậu tự lẩm bẩm

- Nếu như có “cái đó” thì thật tốt!

- Gì kia?

Hắn bất ngờ lên tiếng khiến cậu giật mình.

- Máy của Aaron có thiết bị định vị không?

- Không! - Hắn lạnh giọng. – Tôi không giám sát cậu ấy Danson ạh!

- Uh!

Cậu chán nản giật đầu. Cậu thừa hiểu tính Jiro mà. Thế nhưng hắn đột nhiên bật dậy cầm lấy áo khoác.

- Nhưng Calvin có!

Hắn nói với cậu khi xe đã lăn bánh.

Calvin
có. Phải. Anh có rất nhiều thứ trong toà biệt thự tráng lệ của mình, mà
một trong số nó là thứ mà Jiro đang cần. Chiếc điện thoại của anh.

Việc
lắp thiết bị theo dõi vào điện thoại không phải ý kiến của anh, không
phải của hắn, mà là của ba anh - Thần lão gia. Ông ta là một tay lão
luyện trên thương trường nên chẳng có lí do nào để ông để một kẻ không
quen không biết trở thành con trai nuôi của mình nếu không có thiết bị
giám sát. Đương nhiên việc đó chỉ có trời biết đất biết ông biết và hai
người là hắn và anh biết.

Khi nghe tin Aaron bị bắt cóc, Calvin
chỉ thoáng chau mày. Anh không hỏi tại sao, không hỏi mọi việc diễn ra
như thế nào. Việc mà anh làm chỉ là làm theo những gì mà cậu em trai
yêu quí yêu cầu. Đừng nói là điện thoại, ngay cả bản thân anh anh cũng
có thể sẵn lòng mang cho cậu mượn. Bởi anh tin cậu và anh tin những gì
cậu làm là hoàn toàn đúng đắn. Ít nhất là theo một phương diện nào đó.

Chỉ có Chun là lo lắng không ngừng hỏi. Và cũng chỉ có Danson kiên nhẫn trả lời tất cả những câu hỏi đó.

-
200 triệu là một số tiền quá lớn nhưng không phải chúng ta không có
cách xoay sở. Nếu cần mọi người có thể lấy tiền của tôi cũng được!

Chun nói với giọng chân thành. Danson mỉm cười trước tấm lòng đó nhưng
Jiro thì lạnh lùng không nói cũng không bày tỏ bất kì thái độ nào. Hắn
không biết tại sao chuyện này lại xảy ra, nhưng việc cứu Aaron, hay bất
kì chuyện gì liên quan đến cậu ấy trong lúc này đều phải do hắn giải
quyết. Hắn không muốn người ngoài can thiệp vào.

Vậy sao hắn còn đến gặp Calvin? Chỉ đơn giản là vì đó là người anh trai mà hắn tin tưởng nhất.

“Đã dùng thì không nên nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không nên dùng.”


- Bọn chúng nói chúng ta không được báo cảnh sát đúng không? – Chun lo lắng hỏi. - Vậy chúng ta phải làm sao?

Calvin
đi ra với chiếc điện thoại trong tay. Anh mỉm cười đưa nó cho Jiro rồi
vỗ vai Chun nói trong khi Jiro đã bước nhanh ra cửa

- Chuyện của nhà này chưa bao giờ cần cảnh sát nhúng tay vào!


~O~


Khuôn
mặt vị quản gia dường như đóng băng khi nhìn thấy Aaron. Có gì lạ sao?
Cậu mới đi có hai tháng, chắc không thay đổi đến mức người nhà không
nhận ra chứ? Hoặc có khi nào...

- Thiếu gia về lúc nào vậy? - Ông cố cười một cách tự nhiên nhất.

- Tôi mới về thôi. - Aaron đáp lại, ánh mắt trở nên dò xét. - Có chuyện gì ạh?

- Không có gì! - Trần quản gia vội nói. - Cậu mới về chắc còn mệt. Hay
cậu lên phòng nghỉ trước, tôi sẽ đi báo với cậu Calvin sau.

- Không cần! - Cậu lạnh giọng. "Rõ ràng trong nhà đang có chuyện gì đó không bình thường". - Tôi sẽ tự đi thông báo cho anh ấy.

- Không nên đâu ạh! - Ông vội chạy theo khi cậu bước lên cầu thang. - Đó là việc của hạ thân mà...

Aaron
quay lại nhìn ông và cười theo cái cách "Thử nói thêm câu nữa xem!".
Trần quản gia đành đứng lại thở dài nhìn theo bóng cậu bước trên bậc
thang. Đó có lẽ là số phận... Không thể cưỡng lại được...

.............

- Em nghe anh nói đã Chun!

- Em xin lỗi em không muốn nghe gì lúc này cả! - Chun thét lên. - Em đã
sai một lần rồi. Em không muốn sai lầm tiếp nối sai lầm nữa!

- Sao? - Giọng Calvin trầm xuống. - Sai lầm ư? Em nói yêu anh là sai lầm của em ư?

- Em... Không... Em không có ý đó... - Chun ngồi phịch xuống giường,
bàn tay xiết chặt chiếc áo đang cầm trong tay. - Gặp anh, ở bên anh, và
yêu anh,... Nếu tất cả những điều đó là sai lầm thì dù phải xuống địa
ngục em cũng chịu. Nhưng - Chun ngước lên nhìn người đang đứng trước
mặt mình. - Cướp người yêu của bạn thân thì dù chết em cũng không làm!

- Nhưng em đã làm rồi đấy thôi, Chun àh! - Anh quỳ xuống nắm tay cậu
đặt trên ngực mình. - Em có cảm nhận được nhịp đập trái tim anh không?
Nó chỉ đập vì em thôi!

- Không Calvin! - Chun đau đớn rút tay lại. - Aaron, cậu ấy yêu anh, em không thể...

- Em cho rằng trốn tránh như vậy là tốt sao Chun? - Nước mắt bắt đầu
rơi trên gò má mịn. - Anh yêu em và em cũng yêu anh kia mà? Em có đi xa
cách mấy đi chăng nữa thì trái tim anh vẫn chỉ hướng về em mà thôi. Em
nghĩ rằng em ra đi thì anh sẽ yêu Aaron sao? Không đâu Chun àh! Sao em
có thể có những suy nghĩ ngốc nghếch như thế kia chứ?

Chun bặm chặt môi. Nước mắt cũng đã rơi từ bao giờ. Cậu nói cố để giọng mình không run lên

- Aaron yêu anh...

- Cậu ấy không yêu anh! - Calvin lắc đầu nói

Chun mở tròn mắt nhìn người đó.

- Không thể nào! Cậu ấy đã nói rất nhiều về anh với em...

- Đó không thể gọi là tình yêu, Chun àh! Đó chỉ là do Aaron ngộ nhận mà thôi!

- Anh! - Chun hét lên giận dữ. - Sao anh có thể nói về tình cảm mà cậu ấy dành cho anh suốt mười năm là ngộ nhận?

- Đó là sự thật! - Anh trầm giọng.

- Vậy còn anh? Trước kia anh đã yêu cậu ấy mà?

- Em nói những lời đó không thấy đau lòng sao Chun?

Anh nhìn cậu bằng ánh mắt đau đớn nhưng cậu lại cố tình lẩn tránh ánh mắt đó.

- Anh không yêu cậu ấy - Cal nói từng chữ rành rọt.

- Vậy tại sao anh lại... đối với cậu ấy... - Giọng Chun bắt đầu run lên.

- Chỉ vì Jiro muốn thế. - Calvin mỉm cười lau những giọt nước mắt trên
gương mặt Chun. - Cậu ấy đã nhờ anh chăm sóc cậu nhóc đó.

- Nhưng... hai người đã hôn nhau! Và không chỉ một lần!

Ánh
mắt Chun từ đau khổ sang giận dữ. Anh khẽ cười. Cậu đang ghen đó ư? Anh
đứng dậy đè cậu xuống giường. Cánh tay trái đã khôi phục phần nào và
cậu đang bị động là lợi thế rất lớn với anh. Chẳng khó khăn gì để làm
điều anh muốn.

- Anh yêu em Chun àh!

Mặt Chun đỏ ửng. Tâm trạng thực phức tạp. Vừa mới nửa giây trước còn giận dỗi, lúc sau chỉ vì một câu nói mà trở nên bối rối.

- Nhưng... - Cậu cố cự lại.

- Anh yêu em Chun àh!

Anh
đặt lên môi cậu một nụ hôn sâu trước khi cậu kịp nói thêm bất kì lời
nào. Đối với anh mà nói trên đời này chẳng có gì đau đớn hơn việc không
có Chun bên cạnh. Anh vốn đã từng nghĩ nếu như Aaron không xuất hiện,
có lẽ anh sẽ sống với Jiro đến cuối đời. Nhưng cậu ấy đã xuất hiện, và
rồi mang đến cho anh một món quà vô giá.

Nhưng anh không biết rằng ngoài cánh cửa kia, có một trái tim đã vỡ nát...
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise - Page 2 Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise - Page 2 Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise - Page 2 Mouse

Promise - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise - Page 2 EmptyFri Feb 20, 2009 2:20 pm

_____Hồi ức_____




trong tay chiếc điện thoại của Calvin, việc tìm ra vị trí của Aaron
không còn là vấn đề nữa. Trong lúc Danson cầm lái, Jirro vẫn dán mắt
vào màn hình điện thoại

- Số 20 đường FL - Hắn lạnh lùng nói.

Bọn
bắt cóc này cũng gan thật. Dám ngang nhiên giữ người ở khu đông dân cư.
Nhưng nghĩ kĩ sẽ thấy bọn chúng không ngu chút nào. Theo lí mà nói bọn
bắt cóc thông thường sẽ giữ con tin ở một nơi hoang vắng, ít người qua
lại, tránh sự dò xét từ bên ngoài. Nhưng bọn này lại chọn nơi đông đúc,
nhiều người để ẩn náu. Điều đó đồng nghĩa với việc cảnh sát, nếu có, sẽ
khó nổ súng. Thêm nữa, khi trung tâm thành phố ngõ ngách chằng chịt,
nhà cửa san sát, chạy trốn cũng dễ dàng.

Nhưng đó là chúng mới tính đến trường hợp của cảnh sát.

Sau cú điện thoại chóng vánh, hắn bỗng thấy trước mặt mình mọi thứ như quay cuồng. Danson nhìn hắn lo lắng

- Không sao chứ?

Hắn miễn cưỡng gật đầu rồi ra hiệu cậu cứ tiếp tục lái.

Tệ thật!

Từ
sáng đền giờ hắn chỉ uống mỗi cốc cacao. giờ thì cái dạ dày chết tiệt
đang biểu dương sức mạnh với hắn đây mà! Thật chẳng đúng lúc gì hết!

Mặt
Danson khẽ nhăn lại rồi cậu chợt nhớ ra trong túi áo có kẹo. Cái này
không thể đỡ đói nhưng sẽ tốt cho tình trạng hạ đường huyết. Làm việc
chung với hắn một thời gian, cậu đã có thói quen mang kẹo bên mình. Cẩn
tắc vô áy náy mà. Thế nhưng cậu vẫn sơ sót...

Hắn bỏ kẹo vào miệng rồi nói

- Xin lỗi! Đến giờ này cậu cũng chưa ăn gì phải không?

- Lo cho tôi làm gì! - Cậu nhăn mày. - Lo cho bản thân trước đi! Mặt xanh như tàu lá chuối rồi đó!

Hắn nhếch mép

- Tôi đang lo cho bản thân mình đấy chứ... Chỉ cần thấy Aaron bình an là tôi sẽ khỏe lại ngay thôi!

- Cậu si tình quá bạn của tôi ạh! - Cậu khẽ thở dài

Con
đường FL đã hiện ra trước mặt. Hắn ra hiệu đỗ xe ở góc đường. Bọn người
đó chắc chắn đã điều tra kĩ về hắn, mà hắn thì đang đi trên chiếc xe
quen thuộc, lơ ngơ là bị chúng phát hiện ra ngay. Có lẽ giờ này thuộc
hạ của hắn cũng đã bao vây khu này rồi.

Nhưng việc hắn làm hình
như là thừa thãi khi ngôi nhà số 20 đột nhiên phát hoả. Lửa đã lan sang
ngôi nhà bên cạnh. Con phố đông đúc bỗng trở nên hỗn loạn. Tiếng la hét
vang lên bốn phía. Mặc cho những ánh đèn rực rỡ của khu trung tâm, ngọn
lửa vẫn ngạo nghễ bừng cháy. Cả hai đều đứng sững lại

- Có khi nào thuộc hạ của cậu đã ra tay không?

Danson
lắp bắp nói. Jiro xiết mạnh tay toan lao vào đám cháy thì cậu đã nhanh
tay cản lại. Hắn ném cho cậu ánh nhìn giận dữ, nhưng cậu vẫn bình tĩnh
nói

- Nếu là người của cậu chắc chắn họ phải đảm bảo được Aaron
đã an toàn. Cho nên tôi thấy vụ việc này chắc do bọn chúng tự phóng hoả.

Jiro
lấy lại hơi thở mắt trân trân nhìn vào ngôi nhà đang bốc cháy và những
kẻ nhốn nháo trên đường. Phải. Bọn chúng đã tự gây ra vụ hỏa hoạn này
chứ không phải thuộc hạ của hắn, bởi họ thừa biết làm thế chẳng khác
nào đánh rắn động rừng. Điển hình như chiếc xe cứu hỏa ầm ĩ vừa lướt
qua chỗ họ đứng. Bọn chúng làm việc này mục đích chính là gây ra tình
trạng hỗn loạn để tẩu thoát.

Jiro đã nhìn quanh một lượt. Không
có thủ hạ nào của hắn ở quanh đây. Có lẽ họ đã bám theo bọn chúng. Chỉ
khó hiểu là tại sao bọn chúng lại phát hiện ra có kẻ đang theo dõi kìa!

Danson cũng cảm thấy vậy nhưng cậu không có đủ thời gian để suy nghĩ khi điện thoại của Jiro vang lên réo rắt

- Thưa thiếu gia hiện giờ bọn chúng đang bị vây tại con đường Ball. Chúng đang dùng Aaron thiếu gia làm lá chắn. Xin hỏi...

Hắn
vừa nghe điện thoại vừa lên xe phóng thẳng đến Ball. Đó là một con
đường nhỏ ra ngoại ô. Chỉ trong vòng mười phút bọn chúng đã có thể ra
đến đó, vận tốc chắc chắn không thoát khỏi mắt cảnh sát giao thông. Hắn
nhanh chóng gọi điện tới sở cảnh sát yêu cầu tất cả xe tuần tra không
được bám theo với lí do chỉ lừa được trẻ con lên ba

- Bạn bè tôi đang mở tiệc trên đường. Đừng làm phiền!

Vậy
nhưng lão giám đốc sở cảnh sát lại một dạ hai vâng, thậm chí còn chúc
hắn vui vẻ. Lão không phải trẻ lên ba, lão là con cáo thành tinh đội
lốt cừu non.

Danson cũng chẳng thắc mắc gì khi ngồi trong chiếc
xe có vận tốc kinh hồn này, chỉ buồn cười khi nhìn thấy những ánh mắt
ngơ ngác của mấy anh cảnh sát giao thông. Sự thoải mái trong giây lát
đó khiến Danson bình tĩnh lại để suy nghĩ. Từ sáng tới giờ mặc dù đóng
vai trò là người an ủi nhưng bản thân cậu khi nhìn thấy Jiro hoảng hốt
như thế cũng khó mà bình tĩnh được. Nhưng khi cậu vừa bắt đầu suy nghĩ
thì họ đã đến nơi. Chiếc xe xiết bánh trên mặt đường tóe lửa. Nếu không
có dây an toàn Danson cũng không chắc là mình sẽ không bay ra khỏi xe.

Chục
chiếc xe màu đen vây lấy một chiếc ô tô tám chỗ ngồi. Tất cả thuộc ạh
của Uông gia đều cầm súng sẵn sàng tấn công. Trong vòng vây 6 tên tội
phạm đứng đối lưng với nhau, khẩu súng trên tay không ngớt run lên.
Chẳng cần nói cũng biết bọn chúng sợ đến mức nào. Cũng khó có thể tìm
thấy kẻ nào đứng giữa vòng sát khí đằng đằng với hàng chục khẩu súng
chĩa vào người mà không toát mồ hôi hột.

Đúng như những gì thuộc
hạ của hắn báo cáo, Aaron đang bị một kẻ bịt mặt kiềm chế. Tay bị trói
chặt phía sau trong khi một lưỡi dao sắc lạnh kề lên cổ, miệng bị dính
băng keo nhưng đôi mắt cậu vẫn mở to nhìn hắn trân trân


"Em có một đôi mắt biết nói, Aaron ạh"


Thuộc
hạ của Uông gia trông thấy hắn cũng không cúi chào, hai bên coi như
không quen biết. Họ không phải những tay mơ, đều là sát thủ cả. Nếu
không có Aaron thì bọn bắt cóc sẽ giống như một cái nia có nhiều mắt.

Kẻ
đứng sau Aaron có vẻ như là tên đứng đầu. Tất cả bọn kia đều thỉnh
thoảng liếc về phía hắn như tìm một mệnh lệnh. Hắn dường như muốn mở
lời nhưng Jiro không cho hắn cơ hội đó. Giật mạnh khẩu súng trong tay
thuộc hạ, Jiro nhanh chóng tiễn hắn về Tây Thiên. Phát súng bắt sượt
qua tóc Aaron trúng thẳng vào giữa trán hắn. Dứt khoát và cực kì chuẩn
xác. Hắn chỉ đưa tay lên và bóp cò, không hề ngắm trước, cũng chẳng mất
thời gian đe doạ.

Tên đó vừa ngã xuống, theo quán tính Aaron
cũng ngã chúi về phía trước. Nhưng Jiro đã nhanh nhẹn lướt đến đón lấy
cậu. Để gương mặt cậu áp vào ngực mình, tay trái vòng qua bịt tay cậu
trong khi súng không ngừng nhả đạn. Khẩu súng vừa hết đạn thì toàn bộ
đám người đó cũng ngã hết. Không cần chờ hắn ra lệnh, thủ hạ đã nhanh
chóng nhét những cái xác vào xe, và có lẽ ngày mai người ta sẽ tìm thấy
một chiếc xe bất hạnh rơi xuống vực ở một nơi nào đó. Trời đang nổi
gió. Tốt thôi. Mưa sẽ giúp xóa sạch những thứ dơ bẩn trên mặt đường,
xóa sạch cái ngày tồi tệ này.

Danson cầm lái, thỉnh thoảng lại
quan sát cặp tình nhân ở ghế sau qua gương chiếu hậu. Nhìn thấy cảnh
Jiro lo lắng thoa thuốc trên những vết thương ở cổ tay do bị trói chặt
của cậu nhóc đó khiến cậu cũng cảm thấy vui mừng thay cho cậu bạn.
Nhưng khi về nhà, thả mình vào bồn nước nóng, cậu mới giật mình nhận ra.

Tất cả chỉ là một trò lừa đảo!


_____Kết thúc hồi ức____
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise - Page 2 Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise - Page 2 Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise - Page 2 Mouse

Promise - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise - Page 2 EmptyFri Feb 20, 2009 2:24 pm

- Nếu như lúc bước vào nhà tôi sớm phát hiện ra sự bất thường trong những thứ đổ vỡ, nếu như lúc ở trong xe tôi có thể tỉnh táo để nhận ra ngoài vết thương ở cổ tay ra cậu ta không còn bất kì vết thường nào khác thì tôi đã....

- Cậu đã làm sao? - Hắn lạnh lùng nói.

- Tôi đã giết cậu ta ngay lúc đó! - Danson gằn giọng.

Không phải cậu không biết Aaron là người mà Jiro yêu hơn cả tính mạng mình, nhưng chính vì biết điều đó nên khi nhận ra sự thật, cậu không thể
không phẫn uất. Cậu còn như thế thì hắn sẽ thế nào? Vốn dĩ cậu không muốn nói, vì cậu không biết hắn đã biết sự thật này chưa. Nếu nói ra lỡ như hắn chưa biết, và hắn bị shock .... Nếu vậy không phải rất tồi tệ sao? Thà rằng cậu cứ im lặng và tự giải quyết chuyện này một mình còn hơn nhìn thấy bạn mình đau khổ. Nhưng tất cả biểu hiện của Jiro trong ngày hôm đó đều khiến cậu nghĩ rằng hắn đã biết tất cả. Nếu không nói ra điều này cậu sẽ bức xúc đến chết mất! Cậu thực sự không hiểu tại sao bạn mình có thể im lặng và chịu đựng tất cả những điều đó?

Cậu không yêu Jiro, nhưng tình cảm mà cậu dành cho hắn còn hơn cả tình yêu.
Tình yêu là sự ích kỉ, là ham muốn chiếm đoạt người mình yêu cho riêng mình. Nhưng tình yêu cũng có thể khiến con người ta sẵn sàng hi sinh bản thân mình vì nó. Còn tình cảm của cậu với hắn chỉ có vế sau mà
thôi. Cậu không biết gọi tình cảm này gì nhưng cậu biết rõ hắn cũng dành cho cậu một tình cảm tương tự. Vì vậy nên nhìn hắn lặng lẽ chịu đựng sự phản bội, sự lừa dối đó khiến cậu không thể chịu đựng hơn được nữa. Ngay lúc này đây cậu muốn tát cho hắn một cái rồi sẽ rút súng bắn chết kẻ tồi tệ kia. Kể cả sau này hắn có oán hận cậu, có giết cậu đi chăng nữa thì cậu cũng chẳng hối hận, vì cậu biết mình không sai!

Suy nghĩ thì là như thế, nhưng khuôn mặt lạnh lùng cô độc của hắn làm cậu thấy xót xa nhiều hơn oán hận. Cậu thở dài nhìn vào li cafe đã ngội ngắt, chầm chậm nói:

- Cậu nên từ bỏ đi, không , nên dứt bỏ đi, Jiro ạh! Cậu ta, con người đó không xứng với cậu đâu!

Hắn cười chua chát

- Không muốn cũng phải từ bỏ thôi... Cậu ấy, vốn dĩ trái tim đã không thuộc về tôi. Nếu không có chút thủ đoạn, làm sao tôi có thể có được cậu ấy bên mình trong hai tháng qua hả Danson? Vậy thì theo cậu tôi có xứng đáng với cậu ấy không?

- Nếu như là Aaron trước đây, tôi sẽ nói nhưng phải suy nghĩ "Cậu không xứng!". Nhưng cậu ta lúc này đã không còn là thiên thần trong sáng nữa rồi. Cậu ta đã trỏe thành một con quỷ đội lốt thiên thần. Cậu cần gì phải tiếc nuối con người đó?

- Nhưng người làm cậu ta thay đổi là tôi, Danson ạh! - Hắn nói giọng nhẹ tênh. - Nhưng cậu ấy đã trở về nơi đó rồi, sẽ chẳng quay lại bên tôi đâu...

- Thế nếu cậu ta trở lại? - Danson nói mà lòng cảm thấy vừa bực vừa xót thương

Hắn yên lặng một lúc rồi mở miệng. Nhưng lời nói chưa bật thành tiếng đã bị chặn lại. Cậu... đang đứng trước cánh cửa đó...

Là Aaron thực chứ?

Sao đôi mắt cậu lại đẫm nước như thế?

Hắn vội vàng bước đến trong khi Danson nhìn Aaron như muốn ăn tươi nuốt sống

- Có chuyện...

Hắn chưa kịp nói hết câu, cậu đã ôm chầm lấy hắn khóc nức nở.

"Lại trò gì mới đây?" - Danson thầm nghĩ rồi cười khẩy.

Còn hắn, sau vài giây do dự, vòng tay ôm trọn cơ thể nhỏ bé đó

"Ngốc quá Aaron! Chuyện gì làm em khóc vậy? Tại sao em đã đến đó rồi lại quay về bên anh? Tại sao lại gục vào lòng anh mà khóc? Em có biết nếu em trở về bên anh... Anh sẽ làm em đau không?"

.........................

Tỉnh dậy với đôi mắt đau nhức, Aaron khẽ dụi đầu vào ngực hắn. Chẳng rõ cậu đã khóc bao lâu, cũng chẳng rõ hắn đã ôm cậu bao lâu, chỉ biết lúc này đây cậu thực sự rất mệt mỏi, không muốn suy nghĩ tới bất kì chuyện gì khác, chỉ muốn ở trong vòng tay này. Mùi nước hoa dịu dàng quen thuộc khiến cậu cảm thấy thoải mái và được trở che.

Hắn chưa ngủ. Hắn không muốn ngủ. Đây chẳng phải là mơ ước của hắn bấy lâu nay sao? Cái ngày cậu chạy đến trong vòng tay hắn, những tưởng sẽ chẳng bao giờ đến.
Vậy nhưng... Tất cả giống như một giấc mơ vậy. Hắn không muốn phải nhắm mắt. Hắn sợ khi mở mắt ra cậu đã không còn ở bên hắn nữa. Vốn dĩ đã tự nhủ với bản thân nhiều lần rằng sớm muộn gì rồi cậu cũng đi, nhưng khi
phải đối diện với sự thật, thực sự vẫn không cam lòng.

Khi đưa cậu đến cổng tòa biệt thự đó, hắn đã không thể nói được lời nào chứ đừng nói đến việc mỉm cười chào cậu. Nhưng hắn không hối tiếc về những gì mình đã làm. Hắn trao cậu cho một người tốt, dù hắn biết cậu sẽ không thể có được tình yêu thực sự của người ấy, nhưng hắn cũng rất rõ chỉ cần hắn yêu cầu, người ấy sẽ bao bọc và yêu thương cậu như một người thân. Cậu sẽ sống trong cái hạnh phúc màu hồng đó và sẽ không phải lo lắng gì về cuộc sống. Hắn đã để cậu đi, chẳng lẽ cậu không hiểu hắn đã phải đau khổ, phải quyết tâm bao nhiêu mà còn quay lại? Ở nơi đó
có điều gì khiến cậu đau lòng sao? Việc Calvin đuổi cậu ra khỏi nhà hay
nói những lời khiến cậu tổn thương là không thể. Vậy thì chỉ có thể vì chuyện của anh ấy và Wu Chun mà thôi.

Trong giây phút đau buồn nhất cậu lại tìm đến hắn, việc đó có thể chứng tỏ hắn có một vị trí trong lòng cậu. Phải làm gì trong hoàn cảnh này đây? Cậu đã không yêu hắn nhưng hết lần này đến lần khác cho hắn hi vọng. Liệu hắn có nên tiếp tục để cậu ở bên?

Danson hiện giờ đã rất bất mãn với cậu, nếu cậu còn tiếp tục ở bên hắn, sớm muộn gì Danson cũng làm hại cậu.
Trên Thế giới này có hai người hắn không thể đề phòng. Một người là Calvin và người kia là Danson. Họ có thể là những người bạn, những người anh em tốt nhất của hắn, nhưng nếu họ muốn làm một điều gì đó, họ chắc chắn sẽ làm được. Đừng nói là không muốn, mà dù có muốn hắn cũng không thể ngăn chặn. Hắn không muốn phải đối đầu với Danson, đồng thời cũng không mong Aaron có chuyện gì. Cách tốt nhất hắn có thể làm là rời xa cậu.

Rời xa cậu...

Hắn liệu có đủ can đảm để rời xa cậu một lần nữa?

Cậu đã chạy đến trong vòng tay hắn, chẳng lẽ hắn lại phải buông tay?

Khi mà thời gian chỉ còn hơn một tháng...

...............


Hắn không ngủ nên mỗi cử động của cậu, hắn đều biết. Khẽ vuốt mái tóc mềm, hắn nói với giọng trầm trầm

- Em dậy rồi ah?

- Uhm... - Cậu mệt mỏi đáp

- Chúng ta có thể nói chuyện một lát chứ?

- Bây giờ ư? - Cậu nhỏm dậy nhìn hắn.

- Ừhm! - Hắn ngồi dậy dựa lưng vào tường.

Ánh mắt hắn chưa bao giờ nhìn cậu như thế. Cái nhìn như muốn xuyên thấu con người. Aaron bất giác lạnh người. Rồi cậu cũng ngồi dậy đối diện hắn.

Đôi mắt vẫn còn đau vì khóc quá nhiều nên cậu quyết định nhắm mắt lại.

Và cũng để không phải nhìn thấy ánh mắt đó.



- Em còn hận anh, đúng không?

Giọng hắn nhẹ tênh, dường như chẳng vương vấn hay băn khoăn gì. Thế nhưng nó khiến cho người cậu bất giác run lên. Cậu nói một cách khó khăn

- Không thể nói là đã hết giận... Nhưng hận thù thì không...

Hắn im lặng.

Cậu không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn này nhưng cũng không muốn nhìn.

Cậu sợ.


- Em không yêu anh đúng không?


Cổ họng cậu như bị một cái gì đó chẹn ngang. Cậu không yêu hắn, đó không phải là sự thật sao? Cậu yêu Calvin, nhưng anh lại nói tình cảm của cậu là ngộ nhận. Vậy ý anh ấy là người cậu yêu là Jiro sao?

Giả dối!

Anh ấy đâu phải cậu thì dựa vào đâu để nói rằng cậu không yêu anh ấy?

Tất cả chỉ vì anh muốn giữ Chun ở lại bên mình.

Còn hắn.

Những biểu hiện dịu dàng quan tâm của hắn khi ở bên cậu là tình yêu sao? Hắn yêu cậu mà lại cưỡng bức cậu ư? Cậu không hiểu nổi cái "tình yêu" đó!

Nhưng sao câu trả lời lại khó nói đến thế?

Cậu có thể nói dối rằng cậu yêu hắn, rằng tại sao hắn lại nghi ngờ tình yêu mà cậu dành cho hắn với khuôn mặt giận dỗi. Nhưng giọng nói đều đều mà đầy uy quyền đó khiến cậu cảm thấy sợ hãi.

Cậu miễn cưỡng gật đầu.


Một lần nữa hắn lại im lặng.


Tiếng sóng biển rì rào, tiếng lá cây lay động trong gió càng khiến không khí trong căn phòng nhỏ trở bên nặng nề.


Một lúc sau hắn mới lên tiếng

- Tại sao sáng nay em lại khóc?

Giọng hắn trở lại trầm ấm như bình thường, nhưng trong đó vẫn có cái gì đó khác lạ. Nhưng là gì thì cậu chịu.

Giá như cậu chú ý đến nó...

Cậu bặm môi im lặng.

Biết nói gì với hắn đây? Sự thật ư? Sự thật rằng cậu đau lòng vì Calvin yêu chứ chứ không phải cậu? Còn hắn thì sao?

Tại sao thế này?

Không phải cậu đã nói hắn không yêu cậu thực lòng kia mà? Vậy tại sao phải băn khoăn vì hắn?

Hắn đã hỏi những điều đó, có lẽ hắn đã biết tất cả sự thật. Sự thật rằng cậu chỉ là một kẻ dối trá, kẻ đã lợi dụng tình cảm mà hắn dành cho cậu.
Không hiểu sao trái tim cậu lại nhói đau. Cậu thương hại hắn ư?

Không!

Chẳng có gì phải băn khoăn cả!

Chẳng có gì phải thương hại cả!

Chẳng có gì cả...

Cậu nói mà giọng không ngừng run lên. Là vì giận dữ hay đau thương?

- Calvin... anh ấy... và Chun...

- Vậy em sẽ làm gì? - Hắn đột ngột cắt lời.

Cậu mở mắt nhìn hắn. Hắn đang nhìn ra phía cửa sổ, không quay mặt lai phía cậu. Sững người trong giây lát, Aaron gằn giọng

- Chun là bạn thân của tôi. Nhưng những việc cậu ta làm không xứng là một người bạn!

- Em muốn trả thù?

Hắn quay lại nhìn cậu khiến cậu lúng túng không nói nên lời. Sao hắn có thể nói ra những đièu đó một cách nhẹ nhàng như thế?

Ánh mắt hắn nhìn cậu không còn là cái nhìn soi xét.

Chỉ là một khoảng trống

Vô hồn.

Trái tim cậu hẫng đi một nhịp.

Cái gật đầu thật khó khăn. Cậu đang phải thú nhận tội lỗi trước mặt kẻ mà cậu căm thù nhất. Nhưng tại sao cậu không giận dữ, chỉ thấy nỗi hổ thẹn ngập tràn.

Phải.

Cậu muốn trả thù Chun nên mới ở bên Jiro, vì cậu biết chỉ có Uông Thị mới có khả năng làm khó Ngô gia.
Nhưng cậu cũng biết nếu hai tập đoàn lớn vào bậc nhất Đài Loan đấu với nhau, cả hai chỉ có thể bị tổn thương. Cả Uông gia, cả Ngô gia đều sẽ trở thành đống phế phẩm sau trận chiến đó. Một tên trúng hai đích.

Thế nhưng Jiro không phải là một kẻ mù quáng, không phân biệt phải trái.
Nhất là khi có Danson bên cạnh. Sẽ chẳng dễ dàng gì để hạ gục cả hai tập đoàn này, huống chi phía sau còn có Thần gia làm hậu thuẫn. Cậu cần phải được đảm bảo rằng tình yêu mà hắn dành cho cậu là tuyệt đối. Cậu cần một phép thử!

Và cậu đã thành công.

Sau vụ “bắt cóc” mà cậu chính là tác giả , cậu đã có thể chắc chắn rằng hắn có thể làm tất cả, kể cả để lộ diện những “kẻ dấu mặt” đứng phía sau Uông gia.

Vì cậu.

Liệu có phải vì thế mà tư tưởng của cậu bị lung lay? Cậu trở nên thiếu quyết đoán trong mọi việc. Lúc nào cũng là những câu hỏi trái ngược nhau trước một vấn đề. Vì hắn đã khiến cậu như thế ư?

Cậu không biết.

Toàn bộ trí óc cậu gần như đóng băng sau câu nói đó

- Không có anh ở bên, em cũng không sao, phải không?

..............

“Không có anh ở bên, em cũng không sao, phải không?”



Hắn mỉm cười trong khi trái tim Aaron như bị ai đó bóp nát. Sao hắn lại đặt ra câu hỏi đó với cậu? Tại sao hắn có thể cười khi nói ra câu nói đó?
Nụ cười ấm áp và thuần khiết…



- Đi ngủ đi. Chắc hôm nay em cũng mệt lắm rồi…



Hắn vừa nói vừa ôm cậu vào lòng. Đôi tay cậu bất giác níu chặt lưng áo hắn.
Tại sao cậu lại sợ hãi đến thế? Tại sao hắn lại bình thản đến thế? Trái tim hắn không còn đập nhanh khi cậu dụi đầu vào ngực hắn nữa. Tại sao khuôn mặt bình thản của hắn lại khiến cậu đau như thế? Có phải vì hắn đã nhận ra tất cả kế hoạch của cậu và cậu đang lo sợ kế hoạch của mình không thể thành công? Nhưng tại sao cậu lại ôm hắn chặt như thế, chặt đến nỗi có thể bị ngộp thở, cậu cũng không muốn buông tay. Nếu cậu lơi lỏng vòng tay này, hắn liệu có tan biến? Cậu lo lắng đến không dám nhắm mắt.



Hắn hình như cũng không thấy phiền lắm vì điều đó. Bàn tay vẫn nhẹ nhàng vỗ về cậu.



Không còn có thể đợi một tháng nữa rồi…



Không cần nữa rồi…
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise - Page 2 Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise - Page 2 Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise - Page 2 Mouse

Promise - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise - Page 2 EmptyFri Feb 20, 2009 4:17 pm

Hắn không ngủ nên mỗi cử động của cậu, hắn đều biết. Khẽ vuốt mái tóc mềm, hắn nói với giọng trầm trầm

- Em dậy rồi ah?

- Uhm... - Cậu mệt mỏi đáp

- Chúng ta có thể nói chuyện một lát chứ?

- Bây giờ ư? - Cậu nhỏm dậy nhìn hắn.

- Ừhm! - Hắn ngồi dậy dựa lưng vào tường.

Ánh
mắt hắn chưa bao giờ nhìn cậu như thế. Cái nhìn như muốn xuyên thấu con
người. Aaron bất giác lạnh người. Rồi cậu cũng ngồi dậy đối diện hắn.
Đôi mắt vẫn còn đau vì khóc quá nhiều nên cậu quyết định nhắm mắt lại.
Và cũng để không phải nhìn thấy ánh mắt đó.



- Em còn hận anh, đúng không?

Giọng
hắn nhẹ tênh, dường như chẳng vương vấn hay băn khoăn gì. Thế nhưng nó
khiến cho người cậu bất giác run lên. Cậu nói một cách khó khăn

- Không thể nói là đã hết giận... Nhưng hận thù thì không...

Hắn im lặng.

Cậu không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn này nhưng cũng không muốn nhìn.

Cậu sợ.


- Em không yêu anh đúng không?


Cổ
họng cậu như bị một cái gì đó chẹn ngang. Cậu không yêu hắn, đó không
phải là sự thật sao? Cậu yêu Calvin, nhưng anh lại nói tình cảm của cậu
là ngộ nhận. Vậy ý anh ấy là người cậu yêu là Jiro sao?

Giả dối!

Anh ấy đâu phải cậu thì dựa vào đâu để nói rằng cậu không yêu anh ấy?

Tất cả chỉ vì anh muốn giữ Chun ở lại bên mình.

Còn hắn.

Những
biểu hiện dịu dàng quan tâm của hắn khi ở bên cậu là tình yêu sao? Hắn
yêu cậu mà lại cưỡng bức cậu ư? Cậu không hiểu nổi cái "tình yêu" đó!

Nhưng sao câu trả lời lại khó nói đến thế?

Cậu
có thể nói dối rằng cậu yêu hắn, rằng tại sao hắn lại nghi ngờ tình yêu
mà cậu dành cho hắn với khuôn mặt giận dỗi. Nhưng giọng nói đều đều mà
đầy uy quyền đó khiến cậu cảm thấy sợ hãi.

Cậu miễn cưỡng gật đầu.


Một lần nữa hắn lại im lặng.


Tiếng sóng biển rì rào, tiếng lá cây lay động trong gió càng khiến không khí trong căn phòng nhỏ trở bên nặng nề.


Một lúc sau hắn mới lên tiếng

- Tại sao sáng nay em lại khóc?

Giọng hắn trở lại trầm ấm như bình thường, nhưng trong đó vẫn có cái gì đó khác lạ. Nhưng là gì thì cậu chịu.

Giá như cậu chú ý đến nó...

Cậu bặm môi im lặng.

Biết nói gì với hắn đây? Sự thật ư? Sự thật rằng cậu đau lòng vì Calvin yêu chứ chứ không phải cậu? Còn hắn thì sao?

Tại sao thế này?

Không phải cậu đã nói hắn không yêu cậu thực lòng kia mà? Vậy tại sao phải băn khoăn vì hắn?

Hắn
đã hỏi những điều đó, có lẽ hắn đã biết tất cả sự thật. Sự thật rằng
cậu chỉ là một kẻ dối trá, kẻ đã lợi dụng tình cảm mà hắn dành cho cậu.
Không hiểu sao trái tim cậu lại nhói đau. Cậu thương hại hắn ư?

Không!

Chẳng có gì phải băn khoăn cả!

Chẳng có gì phải thương hại cả!

Chẳng có gì cả...

Cậu nói mà giọng không ngừng run lên. Là vì giận dữ hay đau thương?

- Calvin... anh ấy... và Chun...

- Vậy em sẽ làm gì? - Hắn đột ngột cắt lời.

Cậu mở mắt nhìn hắn. Hắn đang nhìn ra phía cửa sổ, không quay mặt lai phía cậu. Sững người trong giây lát, Aaron gằn giọng

- Chun là bạn thân của tôi. Nhưng những việc cậu ta làm không xứng là một người bạn!

- Em muốn trả thù?

Hắn quay lại nhìn cậu khiến cậu lúng túng không nói nên lời. Sao hắn có thể nói ra những đièu đó một cách nhẹ nhàng như thế?

Ánh mắt hắn nhìn cậu không còn là cái nhìn soi xét.

Chỉ là một khoảng trống

Vô hồn.

Trái tim cậu hẫng đi một nhịp.

Cái
gật đầu thật khó khăn. Cậu đang phải thú nhận tội lỗi trước mặt kẻ mà
cậu căm thù nhất. Nhưng tại sao cậu không giận dữ, chỉ thấy nỗi hổ thẹn
ngập tràn.

Phải.

Cậu muốn trả thù Chun nên mới ở bên
Jiro, vì cậu biết chỉ có Uông Thị mới có khả năng làm khó Ngô gia.
Nhưng cậu cũng biết nếu hai tập đoàn lớn vào bậc nhất Đài Loan đấu với
nhau, cả hai chỉ có thể bị tổn thương. Cả Uông gia, cả Ngô gia đều sẽ
trở thành đống phế phẩm sau trận chiến đó. Một tên trúng hai đích.

Thế
nhưng Jiro không phải là một kẻ mù quáng, không phân biệt phải trái.
Nhất là khi có Danson bên cạnh. Sẽ chẳng dễ dàng gì để hạ gục cả hai
tập đoàn này, huống chi phía sau còn có Thần gia làm hậu thuẫn. Cậu cần
phải được đảm bảo rằng tình yêu mà hắn dành cho cậu là tuyệt đối. Cậu
cần một phép thử!

Và cậu đã thành công.

Sau vụ “bắt cóc”
mà cậu chính là tác giả , cậu đã có thể chắc chắn rằng hắn có thể làm
tất cả, kể cả để lộ diện những “kẻ dấu mặt” đứng phía sau Uông gia.

Vì cậu.

Liệu
có phải vì thế mà tư tưởng của cậu bị lung lay? Cậu trở nên thiếu quyết
đoán trong mọi việc. Lúc nào cũng là những câu hỏi trái ngược nhau
trước một vấn đề. Vì hắn đã khiến cậu như thế ư?

Cậu không biết.

Toàn bộ trí óc cậu gần như đóng băng sau câu nói đó

- Không có anh ở bên, em cũng không sao, phải không?

..............

“Không có anh ở bên, em cũng không sao, phải không?”



Hắn
mỉm cười trong khi trái tim Aaron như bị ai đó bóp nát. Sao hắn lại đặt
ra câu hỏi đó với cậu? Tại sao hắn có thể cười khi nói ra câu nói đó?
Nụ cười ấm áp và thuần khiết…



- Đi ngủ đi. Chắc hôm nay em cũng mệt lắm rồi…
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise - Page 2 Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise - Page 2 Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise - Page 2 Mouse

Promise - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise - Page 2 EmptyFri Feb 20, 2009 4:19 pm

Hắn vừa nói vừa ôm cậu vào lòng. Đôi tay cậu bất giác níu chặt lưng áo
hắn. Tại sao cậu lại sợ hãi đến thế? Tại sao hắn lại bình thản đến thế?
Trái tim hắn không còn đập nhanh khi cậu dụi đầu vào ngực hắn nữa. Tại
sao khuôn mặt bình thản của hắn lại khiến cậu đau như thế? Có phải vì
hắn đã nhận ra tất cả kế hoạch của cậu và cậu đang lo sợ kế hoạch của
mình không thể thành công? Nhưng tại sao cậu lại ôm hắn chặt như thế,
chặt đến nỗi có thể bị ngộp thở, cậu cũng không muốn buông tay. Nếu cậu
lơi lỏng vòng tay này, hắn liệu có tan biến? Cậu lo lắng đến không dám
nhắm mắt.



Hắn hình như cũng không thấy phiền lắm vì điều đó. Bàn tay vẫn nhẹ nhàng vỗ về cậu.



Không còn có thể đợi một tháng nữa rồi…



Không cần nữa rồi…



Hơi
ấm của hắn dường như bao bọc lấy cơ thể cậu, nhưng lúc này nó không còn
cho cậu cảm giác an tâm nữa. Cậu đã lừa dối hắn, đã lợi dụng hắn suốt
hai tháng qua, liệu hắn có giết cậu? Nếu hắn có giết cậu đi chăng nữa
thì đó cũng chỉ là điều hiển nhiên. Nhưng vì sao cậu không lo lắng?
Mạng sống là thứ mà bất kì một con người nào cũng trân trọng. Cậu có
thể bị mất mạng trong tay hắn, vậy thì tại sao cậu lại không e sợ? Là
vì cậu đã chẳng còn có gì níu kéo trên Thế giới này…



Hay vì người đó là Hắn?



Những
suy nghĩ chồng chéo lên nhau khiến cậu không thể ngủ được, chỉ nằm im
bên cạnh hắn. Tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai tiếng. Đã nửa đêm rồi
sao? Nhanh thật. Chỉ còn sáu tiếng nữa thôi trời sẽ sáng, ngày mới sẽ
lại bắt đầu. Ngày mới đó, có cái gì chờ đón cậu?



Bàn tay hắn vỗ nhẹ lưng cậu khiến cậu bất ngờ. Hắn cũng chưa ngủ sao? Cậu im lặng bên hắn, giữ những hơi thở đều đặn.





Jiro
dụi vào mái tóc mềm. Mùi hương hoa hồng dường như vẫn vương vấn trên
mái tóc đó. Hoa hồng. Tình yêu cũng giống một đoá hoa hồng. Đẹp, nhưng
có gai. Những cánh hoa vốn trắng muốt chỉ trong một đêm đã trở nên đỏ
thắm vì nhuốm máu của đôi tình nhân khổ mệnh. Màu của máu. Tình yêu
trông thì đẹp như những đoá hoa dưới ánh bình minh. Vẻ đẹp đó khiến
người ta quên đi rằng màu đỏ rực rỡ đó là màu của máu. Tình yêu không
chỉ có nụ cười, mà còn có cả nước mắt. Biết yêu là đau khổ nhưng con
người vẫn không thể thoát khỏi lưới tình. Đó phải chăng là số mệnh mà
Chúa trời đã định cho con người. Vậy người muốn nhân loại thấu hiểu
điều gì khi ban tặng cho con người thứ tình cảm đó?



Có lẽ chỉ có những người đi được đến bến bờ hạnh phúc mới có thể trả lời câu hỏi đó.



Nó vốn không phải dành cho anh, thứ tình yêu đẹp đẽ đó, và anh cũng không có đủ thời gian để tìm ra câu trả lời.



Nếu
cậu mai này có tìm được một người yêu cậu và tốt với cậu hơn anh… Hãy
tìm dùm anh câu trả lời. Hãy coi đó là món quà tốt đẹp nhất mà cậu dành
cho anh, có thể coi như đền ơn anh những ngày qua đã chăm sóc tốt cho
cậu. Có được không?



Đã nửa đêm. Thiết nghĩ chắc Aaron
cũng đã ngủ, anh nhẹ nhàng vỗ về như anh đã làm suốt hai tháng qua. Cậu
hay gặp ác mộng. Cậu không biết nhưng anh thì rất rõ. Và cái tên mà cậu
nhắc đến trong mỗi giấc mơ, đều là Calvin. Kể cả trong những giấc mơ
của cậu, cũng không có chỗ dành cho anh, anh còn có thể làm gì?



Hôm nay cậu không gặp ác mộng, nhưng anh vẫn muốn hát cho cậu nghe bài hát xưa cũ đó. Một lần nữa thôi…




It's in the silences, the words you never say
Trong sự yên lặng, những lời em chưa từng nói


I see it in your eyes, it always starts the same way
Anh nhìn thấy trong đôi mắt em, nó luôn bắt đầu từ cách đó


"Em
có một đôi mắt biết nói, Aaron ah... Em có thể nói dối bất kì điều gì,
nhưng đôi mắt em không biết nói dối đâu. Khi nhìn vào đôi mắt ấy, anh
đã thấy sự ngạc nhiên, và hoang mang. Chính trong giây phút đó, anh đã
biết những gì mình nghĩ không phải chỉ là suy đoán, không phải chỉ vì
anh đã quá cả nghĩ,... Anh đau. Đau lắm em biết không?"


It seems like everyone we know, is breaking up
Nó cũng giống như bất kì điều gì mà chúng ta biết.
Đang tan vỡ


"Nhưng
khi nhìn em trong tay kẻ khác, anh lại không thể làm chủ bản thân mình
mà lao tới bắn chết hắn. Anh ích kỉ vậy đó, lúc nào cũng chỉ muốn giữ
em trong vòng tay mình, nên đã vô tình làm tổn thương người anh yêu
thương nhất. Tất cả mọi nỗ lực, mọi cố gắng để có được trái tim em đều
đã tan vỡ từ giây phút đó rồi, phải không em?"


Does anybody ever stay in love, anymore?
Phải chăng bất kì ai cũng từng yêu?


"Người
ta vẫn nói tình yêu là mù quáng. Biết mình sẽ đau nhưng lại không thể
dứt khoát dứt bỏ. Giá như anh có thể làm theo lí trí thì có lẽ giờ này
cả hai chúng ta đã không đau như thế..."


I see you look at me, when you think I'm not aware
Anh nhìn thấy em đang dõi theo anh khi em nghĩ rằng anh không quan tâm


"Mỗi
hành động, từng nét mặt, mọi cảm xúc mà em bộc lộ những khi em ở bên
anh, anh luôn ghi nhớ. Mỗi lúc em tươi cười trước mặt anh, anh đều tự
nói với mình rằng em đang vui vẻ. Nhưng khi đêm về, khi những cơn ác
mộng vây lấy em... Điều duy nhất mà anh có thể làm cho em, chỉ là ôm em
vào lòng với con tim tan nát. Hàng đêm, anh đều chờ đến khi em đã say
ngủ mới hát bài hát này..."


You're searching for clues, of just how deep my feelings are.
Em đang tìm kiếm những manh mối, chỉ để biết cảm giác của anh đến đâu


"Chỉ
một bài hát không thể nói hết những gì anh nghĩ, những điều anh muốn
nói với em... Nhưng nó là bài hát mà em yêu thích, là sợi dây mỏng manh
liên kết hai ta. Anh không biết em còn nhớ ngày hôm đó hay không...
Nhưng anh chưa bao giờ quên, Aaron ạh. Em nghi ngờ tình yêu mà anh dành
cho em. Phải. Làm sao em có thể tin một kẻ đã cưỡng bức mình lại yêu
mình thật lòng được chứ? Nhưng em thật ngốc nghếch khi tự làm bản thân
mình bị thương như thế. Em còn bắt anh phải đau khổ vì em đến lúc nào
đây?"


How do you prove the sky is blue, the oceans wide?
Làm em sao dám chắc rằng bầu trời thì xanh, biển thì rộng lớn.

All I know is how I feel, when I look into your eyes
Tất cả những gì anh biết là cảm giác của mình khi anh nhìn vào đôi mắt em


"Anh
đã tập nhìn Thế giới qua đôi mắt em. Tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ
một màu xám. Anh không thể khiến nó trở nên tươi sáng hơn, bởi trái tim
em chỉ thuộc về một người. Nhưng có thực trong lòng em không nghĩ đến
anh, dù chỉ một chút không?"


...

...

...


But late at night I feel the tremble in your touch
Nhưng trong đêm khuya, anh cảm nhận được sự rung động trong sự đụng chạm của em


"Anh
biết ngày em rời xa anh đã đến khi em nói muốn quay trở về. Xin lỗi em
anh đã không thể mỉm cười chào em lần đó. Để em về bên người ấy, những
tưởng em sẽ được hạnh phúc. Nhưng sao em lại chạy về bên anh với đôi
vai run rẩy? Ngay cả người ấy cũng không thể mang đến cho thế giới của
em ánh sáng thì anh phải làm gì đây, Aaron, khi mà thời gian đã chẳng
còn?"


Oh what I'm trying to say to you, I never said to anyone
Những điều anh cố nói với em, anh chưa từng nói với ai trước kia..


"Anh
có ngốc không suốt mười năm qua, và cả hai tháng ở bên em, chỉ luôn hi
vọng một ngày em nhớ ra... Lời hứa anh chỉ hứa với em... Anh... Không
đủ tốt để có thể ở bên em, nhưng anh luôn hi vọng em hạnh phúc. Dù
tương lai có ra sao, dù thời gian có bao xa, dù ở những khung trời khác
nhau... Thì lời hứa của anh vẫn sẽ giữ nguyên lời hứa của mình như ngày
đầu tiên"


"Rằng..."


I promise you, from the bottom of my heart
Anh hứa với em, từ đáy trái tim mình


I will love you till death do us part
Anh sẽ yêu em cho đến ngày cái chết chia lìa đôi ta


I promise you as a lover and a friend
Anh hứa với em như một người yêu và một người bạn


I will love you like I never love again
Anh sẽ yêu em như chưa từng yêu bao giờ


With everything I am
Với tất cả con người anh.



.....................
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise - Page 2 Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise - Page 2 Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise - Page 2 Mouse

Promise - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise - Page 2 EmptyFri Feb 20, 2009 4:21 pm

"Không có anh ở bên, em sẽ không sao, phải không?"


Không có anh ở bên


Em sẽ không sao


Phải không?

...............


Hương hoa hồng quyện trong gió thu khiến lòng người ấm lại. Hôm nay không phải là một ngày nắng đẹp. Khắp nơi chỉ là một màu xám. Sắp mưa chăng? Calvin không để tâm lắm. Việc mưa gió này ngoài gây cho anh những cơn đau bất chợt ra thì chẳng có ảnh hưởng gì lớn. Trước kia, mỗi khi trái gió trở trời anh chỉ có thể nằm trên giường một mình chịu đựng bả vai đau buốt. Nhưng giờ thì anh không bận tâm đến nó nữa, vì anh đã không còn phải một mình trong căn nhà rộng lớn này.



Cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo kéo anh về phía sau.



- Sao anh dậy sớm vậy?


Giọng nói trầm trầm nhưng pha chút giận dỗi khiến anh bật cười.


- Còn em? Sao không ngủ tiếp đi?


Chun tựa cằm trên vai Cal thì thầm vào tai anh


- Mặc như thế đứng ở ban công, thử hỏi làm sao người ta kiềm lòng được?



Cal nhìn lại mình rồi thoáng đỏ mặt. Trên người anh chỉ có một chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng manh trùm qua hông. Cũng tại đống quần áo vứt lộn xộn dưới đất làm anh chẳng muốn mặc, mà trong phòng Chun thì anh lấy đâu ra quần áo của mình mà mặc? ... Nói chung là có rất nhiều lí do để anh mặc như thế (bao biện)


Khi bàn tay Chun tinh nghịch luồn vào trong lớp áo mỏng manh, Cal nhăn mặt quay lại lườm cậu một cái. Chun không cười cũng không nói gì, chỉ nhìn sâu vào đôi mắt Cal bằng ánh mắt dịu dàng đầy mê hoặc. Môi anh tìm đến môi cậu trong khi làn mi từ từ khép lại. Nhẹ nhàng để có thể cảm nhận được tình yêu người ấy dành cho mãnh liệt đến mức nào.


Ai bảo cứ phải nói yêu mới là yêu, ai bảo cứ phải thể hiện ra trước mặt người khác mới chứng tỏ tình yêu của mình bền chặt đến nhường nào?


Cal không biết trên đời này có thứ gì gọi là vĩnh cửu hay không? Tình yêu vĩnh cửu? Cuộc sống vĩnh cửu?... Không! Chẳng có gì trên đời này là vĩnh viễn. Anh không tin vào thứ gọi là vĩnh cửu đó. Anh chỉ tin vào Chun, vào tình yêu mà Chun dành cho anh. Trong sạch và thuần khiết.


Cal giữ chặt tay Chun trước khi bàn tay nghịch ngợm đó trờn xuống. Cái mặt tiu nghỉu của Chun khiến anh muốn cười nhưng anh biết nếu anh cười lúc này cậu sẽ được dịp lấn tới. Tốt nhất là cứ làm mặt lạnh. Chun đành ngoan ngoãn rút tay ra nhưng vẫn ôm cứng anh. Con người vốn không biết khoảnh khắc tươi đẹp của cuộc đời mình giữ được bao lâu, cho nên thay vì tiếc nuối những điều đã qua, cậu muốn có thể trong những lúc thế này, từng phút, từng giây, trân trọng và mang đến cho người mình yêu hạnh phúc.


Nhưng trong lúc cậu hạnh phúc, liệu Aaron có hạnh phúc?


Suy nghĩ đó khiến lòng Chun trùng xuống.


Nhận ra vẻ mặt suy tư của cậu, Cal mỉm cười nắm lấy tay cậu


- Em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?


- Sao kia? - Chun giật mình


- Chuẩn bị đón nhận sự trả thù của Aaron...


Chun xiết nhẹ vòng tay, mắt vẫn nhìn về phía trước


- Cậu ấy muốn trả thù em cũng không oán trách. Đáng nhẽ ra em không nên yêu anh...


- Em lại... - Cal gắt nhẹ.


- Nhưng em không thể rời anh được. - Chun cắt lời, mỉm cười nhìn Cal. - Dù cho cả thế giới này phản đối em vẫn sẽ yêu anh, vẫn sẽ ở bên anh. Trừ khi anh không còn muốn ở bên em nữa...


- Sao có thể chứ? - Cal ngượng ngùng cúi đầu.


Chun thật thà quá. Thật thà đến nỗi nói hết những gì trong lòng đang nghĩ mà chẳng ngượng ngùng gì cả. Chỉ làm cho người phải hứng chịu những lời nói đó là tim cứ đập loạn lên. Vẻ mặt xấu hổ với gò má đỏ ửng khiến cậu chỉ muốn cắn một cái.


- Nhưng điều mà em bận tâm... Là hạnh phúc của Aaron kìa...


Cal gật đầu.


- Liệu ở bên Jiro cậu ấy có hạnh phúc?


- Anh không biết. - Cal thở dài dựa người vào Chun. - Hạnh phúc không thể nói có là có, cứ muốn là được. Jiro trước giờ luôn luôn nghĩ mọi cách để cuộc sống sau này của Aaron tốt đẹp nhất mà lại không hề quan tâm thái độ của cậu ấy có thể khiến Aaron hiểu nhầm. Aaron là một đứa tự ti. Từ lúc anh gặp nó trong ngày mùa đông đó, nó chỉ biết nắm lấy bàn tay anh mà hoàn toàn không để ý bên cạnh cũng có một người sẵn sàng mở rộng vòng tay ôm nó vào lòng. Từ nhỏ đã sống thiếu thốn tình thương, lại bị những người xung quanh ghét bỏ, một đứa trẻ lớn lên trong tình cảnh đó sẽ không dám tin vào tình thương của người ta. Thứ mà Aaron cần không phải là một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, không phải là một tương lai rộng mở, mà chỉ là những hạnh phúc nhỏ bé mà nó cảm nhận được trong từng giây từng phút. Những suy nghĩ của Jiro quá sâu sắc, thử hỏi một đứa trẻ bình thường làm sao hiểu được? Trong khi Aaron lại là một đứa "đặc biệt"?


- Cho nên cậu ấy đã căm ghét Jiro từ hồi đó đến giờ?


- Đó là nó nghĩ thế thôi... Nó cho rằng Jiro ghét nó nên nó rất sợ phải đối diện với Jiro.


- Nhưng cậu ấy nhiều lần bị Jiro đánh, đúng không? - Chun nhăn mày. - Em không hiểu sao Jiro lại đối xử với người mình yêu như thế?


- Cái đó... - Cal bật cười. - ... Chính là vì cậu ấy lo lắng cho cuộc sống sau này của Aaron ở Thần Gia.


- Nghĩa là... - Chun tỏ vẻ không hiểu.


- Thần gia không phải là nơi muốn đến thì đến, muốn trở thành con nuôi là có thể trở thành con nuôi. Bề ngoài thì có vẻ như ba anh là người nắm giữ mọi quyền lực trong nhà nhưng phía sau còn có bao kẻ dòm ngó, lăm le chờ cơ hội để nuốt trọn gia sản này. Chỉ có một mình anh bọn họ đã nhọc công lặn lội đến vùng xa xôi đó khiến anh xém chút mạng chẳng còn, vậy mà giờ lại mọc ra thêm một thằng nhóc lai lịch không rõ làm con trai nuôi. Nếu thế thì đến đời thưở nào gia sản mới lọt vào tay họ?


- Nói vậy có nghĩa là Jiro muốn Aaron rèn luyện để có thể đối diện được với những việc mà họ có thể gây ra cho cậu ấy?


Cal mỉm cười gật đầu. Nhưng Chun vẫn tỏ vẻ băn khoăn


- Nhưng nếu biết trước là họ sẽ gây khó dễ cho anh mà sao bên anh không có một ai cả?


- Vì thiếu chủ của Thần Gia không thể tỏ ra yếu kém được. - Cal cười nhạt. - Nếu như lúc nào cũng phải có vệ sĩ kè kè bên cạnh thì chỉ có thể chứng tỏ mình là một kẻ vô dụng, chỉ là một kẻ bất tài được khoác áo bào mà thôi.


- Ra là thế! - Chun gật gù rồi đột nhiên nhìn Cal bằng ánh mắt kì lạ. - Vậy anh không lo cho em ư?


- Có gì mà phải lo? - Cal cười. - Chẳng phải hôm bắt cướp đó em đã chứng tỏ bản lĩnh của mình rồi sao? Anh tin em mà!


Chun nhăn mày giận dỗi. Dù gì thì anh cũng nên được biết trước chứ? Và cái suy nghĩ Cal không quan tâm đến mình khiến Chun bực bội. Nhưng Cal luôn có cách dỗ dành cậu bé lớn xác này


- Và.. - Cal thì thầm vào tai cậu. - Nếu có ai dám động vào em ngoài anh, bất kì ngón tay nào anh sẽ chặt đứt ngón tay đó.


- Xì! - Chun đỏ mặt nhìn ra chỗ khác. - Chỉ giỏi nịnh!


Mặt Cal giãn ra đôi chút rồi bỗng lạnh như tiền. Anh im lặng nhìn ra khu vườn hoa hồng rộng lớn trước mắt. Gió thổi từng cơn gấp gáp cuốn tung những cánh hoa trong không gian xám xịt khiến lòng anh bất an. Chun ngó lơ đi chỗ khác. Cậu không phải người quan tâm đến thiên nhiên, trừ những thứ ăn được. Chợt nghĩ ra một việc, Chun quay lại hỏi


- Nhưng sao Jiro phải lo lắng? Không phải anh ta luôn nghĩ sớm muộn gì Aaron cũng thuộc về ảnh còn gì? Nếu thế thì anh ấy sẽ ở bên Aaron, có thể bảo vệ cậu ấy...


- Em có biết mẹ Jiro tại sao mất sớm thế không? - Calvin nhìn Chun cười chua chát


Chun im lặng để nghe câu trả lời.


- Vì bà bị ung thư dạ dày...


- Ung thư? - Chun giật mình.


- Uhm... - Cal thở dài.


- Nhưng không phải bệnh đó đến giờ đã chữa được sao? - Chun thắc mắc.


- Thử hỏi hơn chục năm về trước thì đào đâu ra bác sĩ để chữa bệnh này? - Cal cười nhạt. - Thế mà Uông gia có đấy!


- Vậy? - Chun tự nhiên thấy lạnh người.


- Vì Uông lão gia không quan tâm đến vợ mình, để cho đám họ hàng tùy ý xử lí. Ông chỉ quan tâm đến đứa con trai nối dõi thôi. Nếu không có chút gì phòng thân thì sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào kết cục của bà ấy...


- Vậy nên Jiro mới khổ tâm như vậy?


- Uhm... - Cal nói, mắt vẫn nhìn xa xăm. - Anh bảo vệ Aaron bằng cách bao bọc cậu ấy trong một chiếc hộp, tránh nắng tránh gió. Còn Jiro lại cho cậu ấy một thanh gươm để có thể chiến đấu với kẻ thù. Chỉ riêng điều này thôi anh đã không bằng cậu ấy rồi.


- Nên giờ anh mới tiếc? - Chun vùng vằng bước vào phòng nằm sấp xuống giường.
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise - Page 2 Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise - Page 2 Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise - Page 2 Mouse

Promise - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise - Page 2 EmptyFri Feb 20, 2009 4:23 pm

Cal nhìn theo cười nhẹ nhưng anh không có ý đi vào. Anh tựa người vào lan can nói bằng giọng đều đều. Không hiểu sao hôm nay anh lại muốn kể lại những câu truyện cũ. Có lẽ nếu hôm nay anh không kể hết thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa.


- Nhưng đó không phải tất cả lí do để Jiro đối xử khắt khe với Aaron như thế...


Bên trong không có tiếng đáp trả nhưng Cal vẫn tiếp tục nói. Anh biết Chun vẫn đang nghe


- Cậu ấy sợ rồi mình cũng sẽ như mẹ mình... Đều ra đi khi còn quá trẻ. Nếu như thế thì ai sẽ là người có thể chăm sóc cho Aaron?


- ....


- Anh không thể. Dù anh có đối xử tốt với Aaron bao nhiêu thì anh vẫn không yêu cậu ấy.


- ...


- Hơn nữa, anh không thể theo cậu ấy 24/24 đủ 7 ngày trong tuần được. Jiro đã từng hỏi anh tại sao không ra khỏi nơi này, thực chất cậu ấy muốn hỏi anh có thể bảo vệ và chăm sóc Aaron chu đáo được hay không. Anh không thể dù anh muốn thế.


- ...


- Vì em nên anh không thể đấy, Chun ạh!


- Xì!


Giấu khuôn mặt đỏ ửng dưới chiếc gối to đùng, Chun lên tiếng


- Vậy tại sao anh lại phải lo lắng? Anh đau lòng vì Aaron đã thay đổi ah? Hay anh lo lắng cậu ấy sẽ giết Jiro?


Cal cười buồn.


- Aaron thay đổi... Đó không phải là điều anh lo lắng.


- Vậy anh lo cho Jiro? - Chun nhỏm dậy nhìn Cal.


- Uhm... Aaron không thay đổi. Chỉ là cậu ấy đang phải đối diện với cái bóng trong lòng mình thôi. Cậu ấy đang phải suy nghĩ, dằn vặt vì tình cảm của mình. Aaron quá lí trí, nhưng có lúc cũng quá cảm tính. Cậu ấy yêu Jiro, nhưng lại không dám thừa nhận.


- Chung quy cũng là tại anh! - Chun bĩu môi. - Ai bảo anh cứ đối xử tốt với cậu ấy như thế? Lại còn hôn nữa chứ! Biết đâu chừng hai người đã...


Bỏ ngoài tai những lời Chun nói, Cal thở dài


- Điều anh lo lắng là Jiro. Cậu ấy bây giờ, giống như con thú hoang bị dồn vào đường cùng rồi.


- Tại sao?


Chun chăm chú nhìn Cal như chờ đợi một câu trả lời. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Cậu đến gần anh hỏi


- Làm sao anh biết cậu ấy yêu Jiro chứ không phải anh?


Im lặng một lúc, Cal quay sang nhìn cậu mỉm cười


- Vì những lúc lên cơn sốt cậu ấy đều nắm lấy tay anh và gọi "Thiên sứ".


- ...


- Nghe Jiro kể thì trong cái ngày cậu ấy tìm được Aaron, Aaron cũng bị sốt và đã tưởng nhầm cậu ấy là "Thiên sứ".


- Vậy còn chuyện đường cùng đó? Jiro đang gặp chuyện gì ah?


Chun lo lắng hỏi. Cal mệt mỏi gục đầu vào vai cậu. Anh biết Chun là người hay ghen nhưng không ác tính, chỉ nói vài câu rồi đâu lại vào đó. Chỉ cần anh chứng tỏ được với Chun rằng người anh yêu chỉ có mình cậu ấy thì những chuyện xưa cũ đó Chun sẽ chẳng bao giờ để tâm đến nữa. Anh vẫn cần thời gian để có thể có được sự tin tưởng hoàn toàn của Chun. Nhưng Jiro thì không còn nữa rồi...


- Ung thư dạ dày giai đoạn cuối.


Cal nói mà giọng nghẹn lại. Chun vội ôm anh vào lòng nhưng khuôn mặt không dấu nổi sự ngỡ ngàng.


- Vậy... - Giọng cậu không ngừng run lên. - ...Tại sao không chạy chữa?


- Vì cậu muốn ở bên cạnh Aaron. - Tiếng nói hòa trong tiếng nấc nghẹn ngào. - Đó là ước nguyện lớn nhất của cậu ấy. Nhưng Jiro chắc giờ cũng lo lắm...


- Nói vậy...




...........



Không có anh ở bên



Em sẽ không sao



Phải không?


...............




- Đến nơi rồi. - Jiro mỉm cười nhìn sang người bên cạnh.


Aaron cười đáp lại một cách khó khăn. Đôi mắt cậu từ lúc họ bắt đầu khởi hành đến giờ vẫn chưa rời khỏi khuôn mặt Jiro dù chỉ một khắc. Jiro dường như không để ý đến điều đó, khuôn mặt anh lạnh tanh từ đầu đến giờ. Chỉ có những nụ cười hờ hững, lạnh nhạt.


Hai người bước xuống xe và bắt đầu đi vào trong khu rừng già. Rừng thông này vẫn không có gì thay đổi kể từ lần đầu tiên họ đến đây. Có khác chăng là lúc đó tuyết phủ kín vạn vật, những cơn gió lớn không ngừng rít lên qua các khe hở. Còn lúc này mới đầu thu, con đường mòn trong rừng hiện ra rõ ràng trước mắt. Hai người cứ thế bước theo con đường đó chẳng mấy chốc đã đến trước căn nhà gỗ nhỏ.


Chỉ đi một quãng đường mà mặt anh đã xanh xao, trán lấm tấm mồ hôi. Cậu ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi đó. Trước giờ cậu luôn thấy một Jiro mạnh mẽ, luôn treo một nụ cười nửa miệng ngạo mạn trên khuôn mặt điển trai đó. Chưa bao giờ anh tỏ ra yếu đuối trước mặt cậu. Anh chẳng bao giờ thể hiện ra ngoài kể cả tình yêu mà anh dành cho cậu. Anh không hề nói cho cậu biết anh chính là người hát bài hát trong đêm hôm đó để ru cậu ngủ.


Nhưng anh luôn nhắc cậu nhớ đến ngày đấy...


Nhắc cho cậu rằng anh chính là "thiên thần hộ mệnh" của cậu...


Nhưng cậu chưa bao giờ để tâm.


Giá như anh cứ nói thẳng cho cậu nghe về ngày hôm đó


Giá như anh cứ nói ra rằng anh chỉ muốn cậu ở bên cạnh anh khi anh đưa cậu về nhà


Giá như anh cứ nổi giận trước sự vô tâm của cậu


Và giá như cậu không vô tâm như thế…


Thì lúc này đây cậu đâu phải khó xử như thế.


Đâu phải anh không quay lại nhìn cậu dù chỉ một lần?


Anh có nhìn cậu, nhưng cậu lại lẩn tránh ánh mắt đó. Cậu không đủ can đảm để nhìn vào đôi mắt ấy. Cậu đã chẳng có tư cách gì để đối diện với anh cả. Nhưng ánh mắt lại không thể ngừng nhìn về hướng đó, không thể dời khỏi khuôn mặt đó.


Chưa bao giờ cậu ngắm anh kĩ đến thế.


Chưa bao giờ cậu hiểu rõ tình cảm của bản thân đến thế.


Nhưng mọi thứ đã quá muộn rồi...


Cậu đã chẳng còn tư cách gì để mong chờ vào tình yêu của anh.


Những lời anh nói trong đêm hôm đó, từng câu từng chữ đều khiến trái tim cậu vỡ nát.


Vì anh đã muốn làm rõ tất cả với cậu


Vì anh đã chẳng còn luyến tiếc gì nữa rồi


Nhưng tại sao phải luyến tiếc kia chứ?


Luyến tiếc làm chi con người dơ bẩn này kia chứ?


Có lẽ người ta đã nói đúng...


Cậu chỉ là một con mèo đen mà thôi!




………
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise - Page 2 Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise - Page 2 Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise - Page 2 Mouse

Promise - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise - Page 2 EmptyFri Feb 20, 2009 4:24 pm

Căn nhà này vẫn còn ở đây sau mười năm. Quả là một điều khó tin. Nếu cậu biết tháng nào cũng có người đến đây dọn dẹp tu sửa thì chắc sẽ không ngạc nhiên đến thế. Nhưng còn một điều khiến cậu ngạc nhiên hơn. Đó là ngôi nhà này, khung cảnh này trông không khác là bao với ngôi nhà nhỏ trong quả cầu tuyết thuỷ tinh màu tím của cậu. Nếu như có tuyết bay nữa…


Nhưng giờ mới đầu thu…


Trong lúc cậu còn đang ngơ ngẩn bên ngoài, Jiro đã vào trong thu xếp mọi thứ.


- Em định đó đến đêm sao? - Giọng anh vang lên kéo cậu về hiện thực.


- Dạ. - Cậu vội vàng đáp lại.


Lúc họ đến là tầm chiều. Giờ thì trời tối đen hết cả. Trong rừng không khí dường như lạnh hơn. Mùi thức ăn nóng ngon lành khiến không khí trong nhà như ấm thêm một chút. Tiếng lách tách từ lò sửa như thu hút hết sự chú ý của cậu. Trong ánh lửa bập bùng cậu như nhìn thấy hình ảnh một chàng trai cõng theo một đứa bé trong cơn bão tuyết. Căn nhà gỗ nhỏ là nơi trú chân cho hai người đã lâu rồi không có người ở. Củi đã ẩm ướt trong cái giá lạnh mùa đông. Trong lúc cậu nhóc còn mê man, người thanh niên cố gắng nhóm lửa mặc cho mắt ướt vì khói. Bất giác nước mắt tràn mi.


Anh ngồi đối diện cậu, im lặng nhìn về phía cậu. Ánh mắt anh xa xăm như nhìn vào một khoảng không vô hình. Cậu khóc. Anh biết. Nhưng anh không đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đó. Anh không biết vì sao cậu khóc. Và cũng chẳng cần biết. Đã không còn quan trọng nữa rồi.


Sau khi ăn xong bữa tối, hai người ngồi bên cạnh lò sửa nhưng cậu vẫn có cảm giác lạnh lẽo. Là vì thời tiết đang chuyển mùa. Hay vì anh đã không còn dành cho cậu vòng tay ấm áp đó nữa. Bất giác cậu đưa mắt nhìn anh, và nhận thấy anh cũng đang nhìn mình. Cậu muốn quay mặt đi, hay chí ít là nhắm mắt lại. Nhưng đôi mắt nâu của anh cứ cuốn cậu nhìn vào. Đôi mắt anh ngày xưa chỉ luôn nhìn cậu, chỉ chứa duy nhất hình ảnh cậu trong đó. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy cậu luôn tìm thấy bóng hình mình trong đó. Nhưng lúc này trong mắt anh chỉ còn một khoảng không mơ hồ. Cậu cố nhìn sâu vào đó, nhưng càng sâu càng bị cuốn vào đến nỗi không nhích ra được.


Nhưng cậu không quan tâm.


Giá như có thể vĩnh viễn chìm sâu trong ánh mắt đó…



Cậu rướn người vòng tay qua cổ anh, đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ. Cậu biết mình chẳng có tư cách gì ở bên anh, kể cả gọi tên anh cũng không xứng. Nhưng cậu không biết anh còn ở bên cậu bao lâu nữa. Có phải anh cũng đã trải qua cảm giác này khi ở bên cậu không? Nước mắt lại rơi.


Cậu vội vàng buông lơi vòng tay nhưng anh lại kéo cậu lại, trao cho cậu một nụ hôn sâu hơn. Nụ hôn như muốn rút hết không khí trong lồng ngực cậu. Tiếc nuối rời khỏi đôi môi ấy, đôi môi vẫn hôn cậu hàng đêm, Aaron đưa mắt nhìn anh. Anh không biểu cảm gì trên khuôn mặt, kể cả là một cái nhếch mép. Vậy thì rút cuộc anh nghĩ gì về cậu?


Anh không trả lời, không có thái độ gì để cho cậu một lời giải đáp. Chỉ có vòng tay vẫn ôm lấy cơ thể cậu không buông. Phải chăng đó là chút tình cảm còn sót lại trong tình yêu mà anh đã từng dành cho cậu?


- Em có biết tại sao chúng ta lại ở đây không?


Cậu lắc đầu thả người trong vòng tay anh. Anh mỉm cười im lặng khi bàn tay cậu nắm lấy tay anh. Anh hôn nhẹ lên tai, lên gò má đang ửng đỏ, lên đôi môi mềm đầy ma mị. Nụ hôn của anh khiến người cậu nóng ran, cảm giác ngọt ngào xen lẫn sự hồi hộp không ngừng tăng lên. Chỉ một cái xiết nhẹ cũng khiến cậu thở gấp. Giọng anh thì thầm bên tai


- Em nhạy cảm quá Aaron àh!


Vẫn nụ cười nửa miệng tinh quái treo trên bờ môi nhưng nó khiến cậu an lòng hơn là tức giận. Bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cậu, để đầu cậu tựa vào vai anh. Anh bỗng nói bằng giọng trầm trầm


- Nếu anh không ở bên, em vẫn không sao, phải không?


Anh lại lặp lại câu hỏi đó một lần nữa. Nhưng lần này đáp lại anh không còn là sự im lặng, không còn là cái gật đầu gượng gạo. Cậu xiết chặt tay anh, đôi môi run rẩy


- Anh không được đi đâu hết!


- Sao? - Hắn nói bằng giọng ngỡ ngàng.


- Anh đã nói sẽ yêu em cho đến ngày cái chết chia lìa đôi ta kia mà! Anh không thể rời bỏ em được! Anh đã hứa thế kia mà!




Im lặng.




Trong phòng chỉ còn những tiếc nấc nhẹ. Jiro ghì chặt cậu trong vòng tay mình, nước mắt đã tuôn rơi từ lúc nào, nhưng anh không gạt đi. Bởi sau những giọt nước mắt đó có một nụ cười. Nụ cười hạnh phúc.


- Phải… - Anh hôn lên tóc cậu mỉm cười nói. – Anh sẽ không rời bỏ em đâu, Aaron àh. Kể cả cái chết cũng sẽ không chia lìa được đôi ta. Anh sẽ bảo vệ em, bảo vệ em mãi mãi, được không?


- Anh có ghét em không? Anh có trách em ích kỉ không? Anh…


Jiro đặt ngón tay lên môi cậu, mỉm cười nói


- Trong tình yêu không có gì là xứng hay không xứng, không có gì là ghét hay không ghét. Chỉ có một điều duy nhất thôi. Anh yêu em , Aaron àh!


Nước mắt càng rơi nhiều hơn. Cậu nép mình trong vòng tay anh. Mặc kệ tương lai hay quá khứ, chẳng cần biết người đời nghĩ gì, cậu chỉ muốn bên anh thôi. Con người này, làm sao cậu có thể không yêu kia chứ?


- Em có thể yêu anh không?


Cậu ngượng ngùng nói, ánh mắt nhìn anh chờ đợi. Anh sững sờ rồi mỉm cười đặt tay cậu lên ngực mình


- Em xem em đã làm tim anh đập thế nào rồi này! Anh sẽ chết vì nhồi máu cơ tim mất.


Cậu đỏ mặt dụi đầu vào vai anh. Nụ cười của anh vì thế mà càng thêm rực rỡ.


Bỗng mi mắt cậu trở nên nặng trĩu như chực sụp xuống, hơi thở cũng nặng nhọc hơn. Bàn tay run rẩy nắm chặt vai anh


- Em thấy mệt quá… - Cậu mệt nhọc nói


- Không sao đâu! – Anh hôn lên trán cậu. – Em cứ ngủ đi.


- Uhm… - Cậu nói, hai mắt từ từ nhắm lại.


- Ngủ ngoan nhé. Sẽ nhanh thôi Aaron àh!


Anh mỉm cười mà không để ý khoé miệng đã rỉ máu. Có sao đâu. Chỉ một lát nữa thôi, cả anh và cậu sẽ không còn phải lo lắng về thế giới này nữa rồi. Bỏ lại tất cả, quá khứ, hiện tại, tương lai, anh chỉ còn biết cậu mà thôi. Dù ở Thế giới nào đi nữa anh cũng sẽ tìm thấy cậu, sẽ bảo vệ cậu, sẽ yêu thương cậu cho đến hết cuộc đời.



........




“Em có biết tại sao chúng ta lại đến đây không?”



“Vì đây là nơi bắt đầu, và cũng sẽ là nơi kết thúc mọi chuyện của chúng ta.”



“Nhưng kết thúc không phải là chấm dứt tất cả.”



“Chỉ là để chuẩn bị cho một khởi đầu mới”



“Một cuộc sống hạnh phúc hơn”



“Có anh và em”



“Và lần này anh chắc chắn sẽ khiến em trở thành người hạnh phúc nhất thế gian.”



“Anh hứa đấy!”




THE END



Promise - Fanfic by _Arigato_
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise - Page 2 Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise - Page 2 Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise - Page 2 Mouse

Promise - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise - Page 2 EmptyFri Feb 20, 2009 4:26 pm

Trích nguyên văn của tác giả

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Fic từ đầu tới giờ ^^

Có lẽ bệnh chung của các tác giả là ít khi đọc lại những gì mình đã viết (sau khi đã post lên) :)) Bản thân Ari sau khi viết xong Fic này cũng vật vã lên xuống T^T Lâu lâu sau mới dám mò vào đọc lại. Sau khi đọc xong, tự bản thân cảm thấy còn nhiều điểm chưa ưng ý, nên hi vọng phần hai này sẽ khá khẩm hơn ^^

Note: Phần hai viết dựa trên mess mà ss Khỉ đã gửi cho Ari *cúi đầu* cảm ơn ss nhiều ^^




..........☻☻☻...........





Đã có đôi lần cậu tự hỏi, khi chết đi rồi thì thiên đàng hay địa ngục sẽ là nơi chào đón cậu?



Nếu như là lúc trước, cậu sẽ chẳng mấy băn khoăn, vì cậu biết, nói đúng ra là cậu nghĩ rằng mình luôn có anh bên cạnh. Và chỉ cần như vậy thôi là đủ. Như trong những bài ca tình yêu thường vẫn nói, chỉ cần được ở bên anh, dù là đi tới chân trời góc bể em cũng cam lòng. Nhưng giờ thì cậu hiểu rất rõ, những lời ca đó chẳng qua chỉ là những lời nói thốt ra từ miệng một người nào đó, để dành cho một người nào đó. Vậy thì làm sao nó có thể dành cho cậu, khi mà trong trái tim anh chưa từng có một chỗ nào đó dù là nhỏ bé để dành cho cậu.

Trải qua nhiều chuyện con người ta cũng sẽ trưởng thành hơn, hiểu biết hơn, và cũng chai sạn hơn.

Cậu ngồi lặng yên bên chiếc giường trắng toát, mắt lơ đãng nhìn ra khung cảnh bên ngoài.

"Tuyết đầu mùa đấy." Cậu khẽ nói, "Đã bao lâu rồi em chưa được trông thấy tuyết, à, em lại nói sai rồi, phải là đã bao lâu rồi em và anh chưa cùng nhau ngắm tuyết nhỉ?"

Bàn tay nhỏ bé khẽ siết nhẹ như tìm kiếm một hơi ấm thân quen. "Anh còn nhớ không, sáng hôm đó, khi người ta tìm thấy hai chúng ta,... Anh vẫn còn ôm em... Phải chăng vì lúc đó anh nghĩ em đã chết rồi nên mới ôm em như thế?"

"Em biết là không phải mà." Giọng nói trầm ấm vang lên. Aaron chầm chậm quay đầu lại với nụ cười ngọt ngào trên môi.

"Vâng," cậu đáp lại khi nằm xuống áp mặt mình vào bờ vai rắn chắc. "Em lại sai rồi."

"Em không sai, ngốc ạ. Vì anh yêu em nên nếu có lỗi lầm thì đó là do anh." Anh hôn nhẹ lên tóc cậu thật dịu dàng. "Chưa sáng mà sao đã dậy rồi?"

"Em không muốn ngủ." Cậu nói khi nép mình sát lại gần anh hơn.

"Câu nói đó không phải nên để anh nói sao?" Anh mỉm cười trước cái lắc đầu của cậu. "Được rồi, em không ngủ thì thôi, anh cũng không ngủ nữa. Nghĩ xem nào, hôm nay chúng ta sẽ làm gì nhỉ?"

Cậu ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt nâu ngọt ngào của anh, cố gượng cười. "Lát nữa em sẽ đi nấu bữa sáng cho anh, rồi sau đó chúng ta sẽ tới bệnh viện kiểm tra, rồi, uhm, đi đâu được nhỉ?"

Anh xoa đầu khi cậu cúi xuống. Aaron biết mình không cần phải tỏ ra kiên cường trước mặt anh, không cần phải giấu những giọt nước mắt vì nỗi sợ sẽ mất anh, nhưng cậu vẫn ép bản thân mình không được làm anh bận tâm thêm nữa. Ngày hôm đó, khi tỉnh lại trong bệnh viện và được biết rằng mình vừa thoát chết, có lẽ cậu đã có chút kinh ngạc, nhưng tiếc nuối thì nhiều hơn cả. Với những gì cậu đã gây ra trong quá khứ, có thể nói cậu hèn nhát khi chọn cái chết làm cách giải thoát, nhưng quả thật cậu không đủ dũng khí đối mặt với anh, kể cả khi anh không nửa lời oán trách. Đáng nhẽ ra cậu đã muốn lặng lẽ rời khỏi nơi này, đến một nơi không ai biết tới. Cậu đã làm như thế, nếu như cậu có thể ép bản thân mình đừng nhìn anh 'một lát' trước khi đi.

"Lại đang nghĩ đâu đâu thế?" Anh nói khi nâng cằm cậu lên để cậu đối diện với anh. "Chuyện của quá khứ đừng nghĩ lại nữa, ok?"

Cậu nhích người tới đặt môi mình lên môi anh thật nhẹ, "Em xin lỗi," cậu nói khẽ.

Đôi mày anh hơi nhíu lại dường như đã mệt, cậu vội đưa tay vuốt nhẹ lên gò má anh, lo lắng hỏi, "Anh không sao chứ? Em xin lỗi, tại em làm anh thức giấc sớm như thế."

"Đừng lúc nào cũng xin lỗi như vậy," anh nghiêm nghị nói, "Chẳng phải em đã hứa rồi sao?"

"Em hứa, hứa mà," Aaron vội vàng đáp. "Em... ôi em không biết mình phải làm gì nữa!!"

Jiro kéo cậu lại gần mình, khẽ hôn lên những giọt nước mắt đang chực tràn mi. Anh trêu chọc, "Ở bên anh là được rồi. Chúng ta có cả một tháng kia mà, còn rất nhiều thời gian để em thể hiện tình yêu của mình với anh đấy."

Một tháng...

Phải rồi.

Em còn có một tháng để ở bên anh...

Để biết anh đã yêu em nhiều như thế nào...

Để có thể cho anh thấy em yêu anh biết bao...

Chúng ta còn có cả một tháng kia mà...
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Sponsored content





Promise - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise - Page 2 Empty

Về Đầu Trang Go down
 
Promise
Về Đầu Trang 
Trang 2 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Fanficland :: ๑۩۞۩๑ Fic Dành Cho 198x ๑۩۞۩๑ :: Shōnen Ai (SA) Fic-
Chuyển đến