Fanficland
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Fanficland

Cùng nhau xây dựng một forum chuyên về những FANFIC chất lượng
 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Hãy cùng chúng tôi chia sẽ bài viết, những fic hay cho FANFICLAND. Chân thành cảm ơn tất cả các bạn!!!
Latest topics
» [One Short] Phím đàn Piano nhuốm máu | JoongNa|
Promise Emptyby tyt.koy Thu Jul 28, 2011 3:55 pm

» [Longfic] Lớp mẫu giáo SS501
Promise Emptyby Love_SS Mon Dec 20, 2010 7:24 am

» LOVE ME (longfic- DBSK)
Promise Emptyby Telve Mon Nov 29, 2010 2:27 pm

» Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)
Promise Emptyby kumxjnh Sun Jul 25, 2010 3:10 pm

» Sợi Dây Chuyền Màu Bạc [for DBSK's Fan]
Promise Emptyby akluvka Wed Dec 23, 2009 5:30 pm

» Sao phim “Cô bạn gia sư” và 9 cô gái SNSD đến Việt Nam
Promise Emptyby FOX'S Sun Oct 18, 2009 12:18 pm

» Kangin của nhóm Super Junior và những vận đen trong tháng 9 - 10/2009
Promise Emptyby FOX'S Sun Oct 18, 2009 12:00 pm

» Phim Hàn hoành tráng nhất 2K9 đã đổ bộ đến Việt Nam
Promise Emptyby MinSu Sun Sep 27, 2009 12:59 am

» "Bom tấn" truyền hình Iris
Promise Emptyby MinSu Sun Sep 27, 2009 12:51 am

» Nàng "Cháo" Kim So Eun bị kiện
Promise Emptyby MinSu Sun Sep 27, 2009 12:45 am

» Cuộc phỏng vấn cuối với Jaebum - 2PM rơi vào khủng hoảng
Promise Emptyby MinSu Thu Sep 17, 2009 5:55 am

» Super Junior "áo phông dép lê" đi dã ngoại
Promise Emptyby MinSu Wed Sep 09, 2009 3:20 am

» [VietSub] Super Junior with Starking 180409
Promise Emptyby MinSu Fri Sep 04, 2009 11:19 pm

» [Anime] One Piece 293++
Promise Emptyby mxcpro Wed Sep 02, 2009 6:48 am

» Tin tức mới nhất xung quanh scandal "DBSK khởi kiện SM Town "
Promise Emptyby FOX'S Sat Aug 08, 2009 6:36 am


 

 Promise

Go down 
Chuyển đến trang : 1, 2  Next
Tác giảThông điệp
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 9:10 am

Tên fic: Promise.
Tác giả: _Arigato_
Thể loại: Shonen Ai
Rating 15+
Link fic gốc: http://www.frhvn.com/viewtopic.php?f=19&t=1837&sid=3b931045df1e01a2aa5b0293da27768f

Casting : Jiro - Arron - Calvin - Chun
Link poster của fic: http://deco-01.slide.com/r/1/178/dl/nmgBGG6m4j9c1kC94kAViGJ673pXnwZB/item

Trích Sumary của tác giả:
I promise you

from the bottom of my heart

I will love you 'til death do us part

I promise you

as a lover and a friend

I will love you like i’ll never love again

with everything i am


Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 9:12 am

Mùa đông

Tuyết rơi phủ kín mặt đường.

Lạnh.

Chẳng ai muốn ra khỏi nhà trong cái thời tiết như vậy cả.

Và có lẽ vì thế mà người ta cũng chẳng thèm quan tâm đến cậu bé đang ngồi co ro trước cửa một ngôi nhà lớn.

Từng cơn gió thổi qua.

Những bông tuyết rơi ngày càng mau hơn.

Vô tình.

Mà cậu ta là ai kia chứ?

Hoàng tử?

Hay là con của một nhân vật nổi tiếng nào đó?

Không.

Cậu ta chỉ là một đứa trẻ chẳng ai cần.

Nhìn qua ô cửa kính mờ mờ, Jiro quay lại nhìn người phụ nữ bên lò sưởi

- Dì Julia! Ai đang ngồi ngoài kia vậy?

- Hửm? - Bà dì dừng việc đan lát, chỉnh lại cặp kính lão. - Chắc là thằng Arron.

- Sao cậu ta ngồi ngoài đó? - Jiro tụt xuống khỏi bậu cửa sổ tiến lại chỗ dì.

- Thằng nhóc mồ côi nghèo rớt đó làm gì có nhà mà chẳng ngồi ngoài đó!

Bà thở dài. Nhưng cái vẻ mặt bình thản của bà lại khiến Jiro phải tự hỏi bà đang nghĩ cái gì trong đầu.

- Thế cậu ta ko còn ai thân thích ư? Mà sao cậu ta ko kiếm chỗ nào đó ở? Ngoài trời tuyết đang rơi dày như thế....

- Ai muốn nhận nó? - Bà chép miệng. - Thằng nhóc đó là một con mèo đen! Mới sinh ra đã gây họa cho người ta rồi. Ai dám nhận!

- Mèo đen? - Jiro giật mình rồi phá lên cười. - Thời đại nào rồi mà còn tin vào mấy thứ quỉ quái đó?

- Vậy hả? - Bà chỉnh lại cặp kính rồi nhìn Jiro chằm chằm. - Cái đó còn
tùy. Ko biết ở thành phố thì thế nào chứ ở cái nơi này thì việc đó vẫn
đáng sợ lắm thằng cháu ngốc ah!

Rồi ko để Jiro nói thêm, bà tiếp tục công việc đan lát của mình.

-
Thôi! Chuyện của người ta cháu đừng quan tâm nhiều! Cháu tới đây để
nghỉ đông kia mà? Lát nữa thằng Calvin về, nhớ bảo nó ở nhà đừng ra
ngoài nữa biết chưa? Sắp bão tuyết rồi đấy!

Jiro chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Cậu bước tới cửa sổ, ngắm những bông tuyết đang rơi miệt mài... và cả con người nhỏ bé đó....

Đôi vai ko ngớt run lên trước những cơn gió lạnh.

Chỉ một chiếc áo mong manh đó làm sao đủ ấm?

Cậu ta....

......... Mong manh quá.

Ko
hiểu vì sao, Jiro rất muốn chạy ra ôm lấy cậu ấy, rất muốn sưởi ấm cơ
thể nhỏ bé đó. Mặc kệ những người đó nghĩ gì, Jiro vẫn muốn làm điều
mình cho là đúng đó.

Nhưng cậu ta ko kịp, nói đúng hơn là ko cần
làm điều đó nữa. Chiếc xe taxi dừng lại trước nơi Arron ngồi. Và người
mới xuất hiện đó đã làm cái việc mà Jiro muốn làm.

Calvin.

Anh ấy luôn nhanh hơn Jiro một bước.

- Cậu bé! Cậu ngồi đây ko lạnh ư?

Giọng
nói ngọt ngào vang lên trong ko gian lạnh lẽo này khiến Arron giật
mình. Cậu ngơ ngác nhìn người thanh niên trước mặt. Anh ta thật cao và
có khuôn mặt đẹp như thiên sứ. Bộ đồ đen anh ta mặc thật nổi bật trong
bức tranh trắng xóa mà tuyết tạo ra. Arron chớp nhẹ đôi mắt rồi lặng lẽ
lắc đầu. Anh ta ngồi phịch xuống bên cạnh khoác vai cậu hỏi lại

- Cậu ko lạnh thật chứ?

Bàn
tay ấm áp của anh, và cả ánh mắt anh nhìn cậu thật dịu dàng khiến Arron
bất giác ngả vào người anh, như cố tìm kiếm chút hơi ấm. Anh mỉm cười
vò mạnh mái tóc ướt sũng vì tuyết của cậu

- Ướt hết cả rồi! Đi thôi!

Rồi
chẳng để cậu kịp phản ứng, anh đã bế cậu lên, bước nhanh về ngôi nhà
đối diện. Arron hoảng hốt toan giãy ra nhưng cái hơi ấm của anh, và cả
mùi hương nhẹ nhàng thoảng đưa trong gió đã khiến tay chân cậu mềm
nhũn, chỉ muốn nép mình trong vòng tay anh...

Ấm?

Ở đâu mà ấm vậy?

Arron cố rúc vào nơi tỏa ra hơi ấm đó. Ấm. Và có cả mùi hương nhè nhẹ nữa. Thật dễ chịu.

- Tỉnh chưa nhóc?

Vẫn
giọng nói ngọt ngào ấy khiến Arron giật mình. Cậu cố mở mắt nhìn quanh.
Chỉ một màu đen. Có bàn tay ai đó nhẹ nhàng đẩy cậu ra. Ko gian dường
như đã sáng hơn. Giờ Arron mới nhận ra màu đen mà mình thấy là màu của
chiếc áo sơ mi anh đang mặc. Anh - người có ánh mắt dịu dàng và hơi ấm
mang mùi hương ngọt ngào đó. Ánh mắt anh nhìn Arron làm cậu giật mình
bật dậy, mặt ửng đỏ. Thì ra cậu đã ngủ thiếp đi trong vòng tay anh lúc
nào ko biết. Anh gục đầu xuống gối cười khúc khích càng làm cậu ngượng
ngùng.

- Sao.... sao.... anh cười? - Arron ngập ngừng.

- Ko có gì! - Anh ngồi dậy nhìn cậu. - Uhm! Bộ đồ màu đen này hợp với nhóc đấy!

Arron
ngơ ngác nhìn lại mình. Đen huyền. Giống như bộ anh đang mặc. Anh thích
thú ngắm nhìn khuôn mặt cậu. Dễ thương sao ý. Arron ngượng ngùng hỏi

- Bộ đồ này...

- Của tôi đó! Nhóc cứ mặc. May mà bộ này để mấy năm ở đây vẫn ko bị
chuột gặm. - Anh phì cười. - Nhưng cậu mặc nó rất hợp. Uhm.... Nhưng dù
sao một người đẹp như cậu cũng ko thể mặc đồ cũ đc! Lát tôi sẽ đi mua
cho cậu mấy bộ mới!

- Mua... cho tôi? - Arron e dè hỏi lại.

Nhìn cặp mắt trong sáng lấp lánh đang nhìn mình chờ đợi, anh khẽ mỉm cười xoa đầu cậu rồi nói

- Uhm! Cho cậu!


rồi anh sững sờ. Nụ cười đó... Và cả ánh mắt đó... Của cậu thật sao?
Một cảm giác ngọt ngào và khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc. Đó
phải chăng là cảm xúc của cậu lúc này? Một cậu bé bị người ta bỏ rơi,
co ro trong tuyết, những tưởng tâm hồn cũng đã đóng băng, giờ đây, có
thể mỉm cười như vậy? Một cảm giác hạnh phúc khó diễn tả bằng lời.

Anh
bất ngờ ôm lấy cậu và đặt lên đôi môi xinh xắn đó một nụ hôn ngọt ngào.
Đáp lại ánh mắt ngơ ngác của cậu, anh chỉ mỉm cười rồi ngả người xuống
giường, mắt vẫn nhìn cậu. Bộ đồ đen càng làm tôn thêm làn da trắng
hồng. Cậu trông như một thiên thần nhỏ với đôi mắt biết nói. Những biểu
cảm của cậu khiến anh - một người yêu thích cái đẹp - chỉ muốn chiếm
hữu cho riêng mình. Gò má ửng đỏ càng làm anh muốn ngắm nhìn. Nắm lấy
bàn tay nhỏ bé đó, anh nói, vẫn cái giọng nhẹ nhàng đó

- Giới thiệu chút nhé! Tôi là Thần Diệc Nho, cứ gọi tôi là Calvin. Còn cậu?

- Arron. - Cậu đáp nhanh rồi cúi đầu.

- Arron hả?... Hửm? Sao ko nhìn tôi? Có chuyện gì ah?

- Ko! - Cậu vội lau đi giọt nước mắt vừa tràn mi. - Ko có gì đâu!

Anh
vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt nghi hoặc và lo lắng. Arron cố lắc đầu, cố ko
để giọt nước nào lăn trên khuôn mặt. Cal hơi chau mày rồi nhẹ nhàng kéo
cậu vào lòng.

- Chắc đã lâu ko ai gọi tên em rồi phải ko? - Anh
ôm chặt cậu trong vòng tay. - Đừng buồn! Từ bây giờ tôi sẽ ở bên em mà!
Sẽ ko để em phải một mình nữa. Đc ko?

Ấm.

Cả giọng nói...

Và vòng tay...

Thật ấm áp.

Sự ấm áp này...

Là thật chứ?

Những lời nói đó...

Là thật chứ?

Hay đó chỉ là những lời thương hại cho đứa trẻ bị người ta ruồng bỏ?

Arron
đẩy anh ra, ko dám nhìn anh, ko dám thừa nhận cái cảm giác mà cậu đang
cảm thấy. Cậu ko muốn lại hi vọng, lại tự lừa dối mình, rồi lại tổn
thương. Cậu xoay lưng toan bỏ chạy nhưng anh một lần nữa kéo cậu vào
lòng.

- Ko! - Cậu thét lên. - Làm ơn! Làm ơn! ...

- Em định làm gì chứ? - Giọng anh từ phía sau vẫn ngọt ngào như thế.

- Xin anh! - Cậu cố giãy ra. - Để em đi!

- Ngoài kia đang bão tuyết đó! - Anh vẫn ghì chặt cậu trong lòng. - Nói cho tôi nghe, sao em muốn đi?

- Làm ơn để em đi... - Giọng cậu nghẹn lại. - Em chỉ là một đứa mang tai họa! Em sẽ chỉ mang đến cho anh bất hạnh thôi!

- Tại sao?

- Em... - Arron im bặt.

Chỉ còn tiếng nấc.

Anh
nâng khuôn mặt cậu lên, cúi xuống hôn lên đôi mắt đang đỏ hoe, đôi môi
anh lấy đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt cậu. Giọng
anh nhẹ nhàng vang lên bên tai

- Chuyện của em... thú thực tôi đã biết hết rồi...

- Vậy sao anh còn....

- Nói thật là tôi ko tin lắm những chuyện ma quỉ đó...

- Nhưng đó là sự thật! Mẹ đã mất khi sinh em... Chỉ vì em bị ốm đã
khiến ba phải đi trong cơn bão tuyết để tìm bác sĩ để rồi ko bao giờ
quay lại nữa... Những người bên cạnh em... Từng người... Từng người
một... đều vì em...

- Em tin những điều đó? Em cho rằng em là một con mèo đen thật sao?

- Đó là sự thật. - Cậu nói, giọng nhẹ tênh, đôi mắt chỉ nhìn hờ hững
vào khoảng ko trước mặt. Khuôn mặt cũng chẳng biểu lộ một chút đau đớn
nào.

Anh nhìn cậu, mỉm cười nói

- Đc thôi! Cứ cho đó sự thật....Nhưng tôi ko thể để một cậu nhóc dễ thương như em ngồi ngoài trời tuyết như vậy đc!

- Anh... - Cậu giật mình. - ... có phải đang đùa em?

- Đùa ư? - Anh xiết nhẹ vòng tay. - Thôi đc rồi! Nếu em ko tin, bây giờ hãy nhắm mắt lại, và nghe cho rõ nhé!

I will take you in my arms

And hold you right where you belong

Till the day my life is through

This I promise you

This I promise you
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 9:13 am

Ngoài trời tuyết vẫn rơi

Lạnh.

Nhưng có lẽ trái tim đã ko còn lạnh giá.

Nắm
tay anh đi trên phố, trong lòng hình như đã có một cảm xúc kì lạ. Con
phố này, đã bao lần đi qua, nhưng hôm nay, cứ ngỡ như lần đầu.

Vì có anh.

Anh quay lại và bắt gặp nụ cười trong sáng đó. Anh xiết nhẹ bàn tay

- Nhóc đừng cười nhiều vậy!

- Sao thế ah? - Cậu giật mình.

- Người ta đang nhìn đấy!

Arron
đưa mắt nhìn quanh. Đúng thật. Họ đang nhìn hai người, rỉ tai nhau
những lời mà ko cần nghe cậu cũng biết. Cậu đáp lại anh bằng tiếng dạ u
sầu, bàn tay nhỏ bé ko ngừng run lên. Anh cũng chỉ là một người bình
thường, đâu phải thánh thần mà có thể ko quan tâm những gì người ta
nói. Đi chung với anh, cậu chỉ làm anh mất mặt. Cậu từ từ rút tay khỏi
bàn tay ấm áp đó.

Lạnh.

- Sao vậy? - Anh ngạc nhiên. - Em định bỏ trốn ah?

- Nhưng....

Arron cúi mặt ko dám nhìn thẳng vào anh.

- Hửm? - Anh khẽ cau mày rồi mỉm cười nói. - Ah!... Anh ko muốn người ta nhìn vì...

Đôi mắt nhắm chặt. Cậu biết nguyên nhân nhưng vẫn ko muốn nghe chính anh nói ra những lời đó.

- ... Anh sợ người ta sẽ mang em đi mất!

Cậu giật mình ngơ ngác nhìn anh. Anh vẫn mỉm cười và nhìn cậu dịu dàng.

- Đc rồi! Bây giờ chúng ta sang cửa hàng bên kia mua cho em mấy bộ cánh mới nhé!

Anh
vừa nói vừa chỉ vào ngôi nhà lớn bên kia đường. Arron vẫn nhìn anh chăm
chú. Cậu cũng ko biết làm gì hơn. Vẻ mặt cậu nhìn anh "say đắm" khiến
anh bật cười, búng nhẹ vào trán cậu

- Lát về anh sẽ để em ngắm! Bây giờ thì đi nhanh đi!

Cậu
đỏ mặt vội bước theo anh. Anh lớn hơn cậu năm tuổi và có lẽ vì thế bước
chân của anh cũng nhanh hơn. Với nụ cười thường trực trên môi, ấm áp
như mùa xuân, anh giống như một thiên thần mang đến hạnh phúc cho mọi
người. Trong đó có cả cậu.

- Cẩn thận Arron!!!

Tiếng thét lớn của anh khiến cả ko gian đều đông cứng. Chỉ còn tiếng bánh xe xiết chặt mặt đường....

....

- Đúng là đồ mèo đen mà!

- Ai đi chung với nó cũng chỉ gặp xui xẻo thôi!

- Tội nghiệp anh chàng kia! Còn trẻ vậy mà....

- Chắc là người mới đến! Trông lạ hoắc!

- Ờ! Nếu ko thì có cho tiền cũng chẳng ai dám gần thằng bé xui xẻo đó!

- Đúng là đồ mèo đen mà!

.........

Những
tiếng xì xào bàn tán vang lên đâu đó.... Trong những cửa tiệm.... Trên
các góc phố.... Nhưng chẳng ai, ko một ai bước tới giúp.

Anh
nằm trên tuyết, máu trên cánh tay vẫn ko ngừng chảy nhuộm đỏ một góc
phố. Cậu ngồi bên, cố ghì chặt anh trong vòng tay nhỏ bé. Cậu ko khóc.
Cậu ko dám khóc. Anh vẫn còn ấm, anh chưa chết mà! Cậu ko thể khóc lúc
này đc! Cậu cần làm gì đó, phải làm gì đó. Cậu ko muốn anh chết, ko
muốn anh rời xa cậu. Nhưng ngoài việc ôm chặt anh trong tay, cậu còn có
thể làm gì?

Nét mặt hoảng loạn của cậu lại khiến anh bật cười. Anh cũng chẳng hiểu vì sao mình có thể cười lúc này. Cậu vội vàng hỏi

- Anh ko sao chứ?

Anh chỉ mỉm cười, khuôn mặt tái nhợt vì mất máu

- Lấy cho anh điện thoại trong túi áo....

Arron
vội lật đật làm theo. Đôi mày anh cau lại vì vết thương bị động khiến
cậu càng cuống lên. Anh cố nâng cánh tay bị thương lên vuốt nhẹ máu tóc
cậu

- Ko sao đâu! Sẽ ổn thôi mà.... Đc rồi! Em mở máy....
Uhm!... Ấn phím số 7..... Đc rồi! Ko cần nói gì đâu.... Jiro thấy số
máy là biết có chuyện mà....

Giọng nói anh ngày càng nhỏ dần và trở nên xa vời. Đôi mắt từ từ nhắm lại. Anh muốn ngủ một lát....

Arron vội tát mạnh vào mặt anh, thét lớn

- Đừng ngủ! Ko được ngủ!

- Uhm....

Anh
gục đầu vào bờ vai nhỏ bé đó và bắt đầu hát. Những giai điệu mượt mà êm
ái vẫn vang lên giữa khu phố đông đúc. Bỏ mặt những ánh mắt kinh ngạc,
những nụ cười khinh miệt, anh vẫn hát. Hát để ko cảm thấy mệt mỏi, hát
để an ủi cậu nhóc đang cố dùng chút hơi ấm của mình truyền sang anh.

Hơi ấm đó...

Mỏng manh....

Nhưng ấm thật.

Trời đã đứng gió, tuyết vẫn rơi đều đều.

Trên con phố

Chỉ có anh và cậu...

Mười năm sau.

Ánh nắng mai nhẹ nhàng rớt xuống mặt đất, đánh thức những sinh vật chăm chỉ.

Ném
cái đồng hồ báo thức vào góc tường chẳng chút thương tiếc, Jiro bực bội
ngồi dậy. Mới 6 rưỡi sáng. Chẳng hiểu hôm nay là cái ngày gì mà cậu lại
đặt chuông sớm thế! Jiro vừa đặt lại lưng xuống giường đã vội bật dậy
lao thẳng vào nhà tắm.

Hôm nay...

Ngày Arron về nước.

Sân bay, 7h 15'. Chuyến bay từ Úc vừa hạ cánh.

30' sau

- Arron này! Người nhà cậu có đến đón ko?

- Chẳng biết nữa! - Arron quay sang anh chàng mặc đồ Jean.

- Cậu đã thông báo với họ rồi phải ko? Hay cậu về sớm quá nên họ....

- Đc rồi mà Chun! - Arron mỉm cười. - Tôi đã thông báo với anh Calvin
ngày hôm qua rồi. Chắc anh ấy đang bận nên ko đến đc. Mà thôi! Chúng ta
đi taxi về cũng đc mà!

- Thì cũng đành vậy! - Chun thở dài mệt mỏi kéo chiếc vali to đùng.

Aron
cười nhẹ lắc đầu nhìn anh bạn. Chắc cậu ta đói quá ko chịu nổi nữa rồi.
Nghĩ tới Calvin, khuôn mặt Arron thoáng ửng đỏ. Đã 2 năm ko gặp, ko
biết anh ấy như thế nào rồi? Có còn hay mỉm cười và kể những câu chuyện
cười-ko-ai-cười-nổi nữa ko nhỉ? Và khi anh nhìn cậu bây giờ, anh ấy sẽ
cảm thấy thế nào? Arron thực sự muốn biết. Giá như đc chắp thêm đôi
cánh, cậu sẽ bay về để đc xà vào lòng anh ngay lúc này.


- Xin hỏi hai cậu đi đâu?

- Làm ơn đưa chúng tôi đến biệt thự hoa hồng.

- Vâng!

Chun khều tay Arron hỏi nhỏ

- Cậu nói vậy người ta có biết ko?

- Yêu tâm đi! - Arron mỉm cười. - Ở cả Đài Bắc này chỉ có một biệt thự
đó thôi. Thần gia nổi tiếng ko kém gì nhà họ Ngô của cậu ở Brunei đâu!

- Vậy hử? - Chun vừa nói vừa nhét một đống snack vào miệng. - Ah! Ban
nãy cậu nói Calvin... Có phải cái người cậu hay nhắc đến ko?

- Uhm! - Arron đáp lại, khuôn mặt ko dấu nổi sự hạnh phúc khi nghĩ đến người ấy.

- Tôi đang mong gặp anh ta đây! Tôi thực sự muốn biết anh ta có tuyệt vời như lời cậu kể hay ko!

- Ko! - Arron cười tinh nghịch. - Anh ấy còn tuyệt vời hơn thế kia!

- Rồi! ~~~ Chun nhìn cậu bạn cười gian. - Thấy cậu suốt ngày... Calvin thế này... Calvin thế kia... Tôi thấy ghen tị đấy!

- Thôi đi! - Arron đỏ mặt. - Lo ăn đống đồ ăn của cậu đi!

- Ko cần nhắc! - ( nhồm nhoàm) - Ah... Sao tự nhiên tôi quên mất!... là
Calvin... Hay Jirro... là người vì cậu mà mất một cánh tay ý nhỉ?

- Là Calvin...

Arron
đáp, giọng buồn buồn. Cậu dựa đầu vào ô cửa kính, lặng lẽ ngắm nhìn
cảnh vật. Ánh nắng vang rực rơ, những màu sắc tươi sáng của ngày hè.
Tất cả như nhòe đi... để lại một màu trắng.

Màu của tuyết...
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 9:14 am

Những
tiếng bước chân chạy vội trên hành lang. Dường như tất cả ánh sáng
trong ngôi nhà này đều tập trung trong căn phòng đó. Trên chiếc giường
trắng toát, anh đang nằm với cánh tay đã đc băng bó. Arron chầm chậm
bước lại bên anh. Nước da xanh xao, đôi môi nhợt nhạt. Khuôn mặt anh lộ
rõ sự mệt mỏi. Cậu ngồi xuống bên giường, áp tay anh lên má, cảm nhận
hơi ấm từ bàn tay to lớn đó.

Anh vừa trải qua một cuộc phẫu
thuật dài. Bác sĩ nói vết thương của anh do bị trúng đạn ko phải vì
đụng xe. Hoàn cảnh lúc đó như thế nào, Arron ko rõ. Cậu chỉ mải nhìn
anh. Giá như.... Giá như lúc đó cậu chịu tập trung hơn, thì có lẽ anh
đã ko bị thương như thế.

Điều mà ai cũng biết hiện giờ là vết
thương của anh, viên đạn bắn trúng tĩnh mạch, mất máu quá nhiều, cộng
thêm trời lạnh, cứu đc anh đã là một kì tích. Còn cánh tay trái, có lẽ
sẽ ko còn dùng đc nữa. Arron xiết nhẹ bàn tay. Cậu sợ anh đau. Vết
thương lúc đó rõ ràng rất đau, vậy mà anh còn cố an ủi cậu.

Anh...
thực ra là người như thế nào đây? Anh đâu phải thiên thần, anh chỉ là
một người bình thường. Còn cậu là gì của anh? Chỉ là một kẻ đáng thương
đc anh mang về nuôi. Vậy sao anh lại có thể dành cho cậu sự quan tâm
yêu thương đến thế?

Có tiếng nói chuyện ngoài hành lang

- Cháu nói xem. Kẻ nào đã ra tay?

- Thần gia kẻ thù vô số kể. Thật khó nói rõ là kẻ nào...

- Đang yên đang lành lại xảy ra chuyện này. Ta phải ăn nói thế nào với ba nó đây?

- Thì dì cứ nói đúng sự thật! Mà cháu cũng ko thể hiểu nổi tại sao người ta nhìn thấy người bị thương lại ko ai làm gì cả?

Có tiếng đạp bàn đầy giận dữ. Giọng người đàn bà lại vang lên

- Họ ko dám đến là vì bên Calvin có một con mèo đen. Phải rồi! Chắc chắn là nó! Vì nó mà Cal mới như thế!

- Dì thôi đi!

- Jiro? Cháu nói gì hả?

- Cháu nói dì thôi đi! Tại sao chuyện đó lại đổ cho cậu ấy? Cậu ấy đã làm gì sai nào?

- Hay đấy Jiro! Cháu đang lớn tiếng với dì vì một người ngoài hả? Phải!
Nó chẳng làm gì sai! Cái sai duy nhất của nó là đã sinh ra trên đời để
reo rắc tai họa cho người khác!

Một tiếng bốp vang lên chát chúa. Người đàn bà ôm nửa khuôn mặt kinh hãi nhìn Jiro. Anh ta rút khăn bình thản lau sạch bàn tay

- Dì Julia! Có vẻ như dì ko hiểu chuyện lắm thì phải? - Jiro nói bằng
một giọng đều đều. - Dì đừng quên, hai người chị của dì, tức người đã
sinh ra tôi và Calvin, chẳng qua chỉ là công cụ cần thiết cho dòng họ
chúng tôi. Dì hiểu ý tôi chứ?

Cái nhìn lạnh lùng độc đoán của
Jiro đã nhắc người đàn bà đó rằng cậu ta là người thừa kế của Tập Đoàn
Uông Thị. Bà chỉ còn cách gật đầu

Tiếng bước chân xa dần....

Arron vẫn nắm chặt tay anh, mắt trân trân nhìn khoảng không trước mặt.

Cậu ta chỉ là một con mèo đen...

Một thứ ma quái chỉ mang đến cho người ta sự xui xẻo.

"Cái sai duy nhất của nó là đã sinh ra trên đời!"

Cái sai duy nhất của cậu....

...... Là đã sinh ra trên đời.

Cái sai lớn nhất của cậu......

........ Là đã ko dứt khoát buông tay anh ra....

.........Là đã quá ích kỉ muốn bấu víu vào tình thương anh dành cho cậu.......

.........Là đã quá luyến tiếc cái cảm giác ấm áp ngọt ngào khi ở bên anh.......

Để rồi chẳng nỡ lòng rời xa....

........ Để rồi chỉ trở thành kẻ mang đến cho anh tai hoạ.

Arron
nhẹ nhàng đặt tay anh xuống giường. Cậu biết, nếu ko có bàn tay này, sẽ
lạnh lắm. Nhưng nếu ko rời khỏi anh, cậu sẽ chỉ làm anh đau, sẽ chỉ làm
anh gặp những chuyện tồi tệ. Đặt lên môi anh nụ hôn và giọt nước mắt,
Arron giật mình chạy vụt ra ngoài. Cậu sợ, sợ nếu còn nấn ná, cậu sẽ
chẳng đủ dũng khí để rời xa anh.

Chạy xuống cầu thang, cậu va
phải một người, nhưng Arron cũng chẳng buồn nhìn lại. Cậu cần chạy khỏi
ngôi nhà này, phải rời khỏi anh càng sớm càng tốt!


~O~


- Thưa cậu chủ, cậu Arron đã về rồi ah!

- Vậy ư?... Ông Trần. Cất dùm tôi mấy bức tranh kia!

- Vâng! Thưa, còn bức trên giá....

- Tôi chưa vẽ xong. Cứ để đó đi!

- Dạ!

........

Khu
vườn hoa hồng tươi tắn và quến rũ hơn trong ánh nắng. Gió thoảng đưa
hương thơm ngọt ngào. Cuối cùng đã về tới nơi. Thật nhớ quá!

Arron vừa đặt vali xuống đã vội hỏi

- Anh Calvin đâu?

- Dạ, cậu chủ đang ở trong vườn. - Người hầu gái lễ phép trả lời.

- Xin hỏi... - Người đàn ông mặc vec đen quay sang Chun nói. - Cậu đây là...

- Ah! - Arron mỉm cười. - Anh ấy là Ngô Tôn, bạn tôi. Chun ah! Đây là Trần quản gia!

Trần quản gia kính cẩn cúi mình.

- Thì ra là Ngô thiếu gia. Đã nghe danh từ lâu!

Chun cũng lịch sự đáp lại

- Lần đầu tiên tôi đến Đài Loan, có gì ko phải xin bỏ quá cho!

- Ko dám!

Hai
người nói thêm vài câu xã giao rồi Trần quản gia cho người mang hành lí
của Chun lên phòng. Sau khi bóng Chun khuất dạng, ông mới quay sang
Arron, thái độ có vẻ thân thiện hơn

- Thiếu gia! Mời cậu đi nghỉ!

- Nhưng tôi...

- Cậu đã về Đài Loan, chẳng lẽ còn sợ Calvn thiếu gia bay mất?

Aron ngượng ngùng cúi đầu, chỉ cười trừ.

- Đã về rồi đấy ư?

Cái giọng nói đặc trưng đó khiến mặt Arron đanh lại. Cậu quay phắt lại nhìn người đang bước vào từ cửa chính, thủ thế

- Jiro! Anh đến đây làm gì?

- Oh hay! Tôi đến thăm anh-trai-yêu-quí. Có gì mà ko đc?

Trước
mặt Arron, một chàng trai cao lớn với nụ cười tự tin và ánh mắt độc
đoán đang nhìn cậu chằm chằm, thích thú như đang ngắm nhìn một con thú
cưng. Jiro mặt một chiếc áo sơ mi trắng, quần âu trắng, giày trắng, đến
cả thắt lưng cũng màu trắng. Anh ta vẫn mặc màu này như muốn đối chọi
với màu đen ưa thích của Arron. Anh ta là vậy, luôn ko ưa cậu, từ khi
cậu bước vào Thần gia và trở thành con nuôi của họ.

Jiro đột ngột chạy đến nắm tay Arron, bất ngờ quật mạnh cậu xuống đất.

- Đã bao năm rồi... - Jiro cười khẩy bẻ tay Arron ra sau. - ... Cậu chẳng học đc cách chống đỡ gì cả!

Arron
tức giận gạt mạnh chân tính làm anh ta ngã, nhưng Jiro luôn né đc, bao
giờ cũng thế. Tuy nhiên, 10 năm là một khoảng thời gian đủ dài để cú ra
đòn của Arron mạnh mẽ và nhanh nhẹn hơn. Jiro buộc phải bỏ tay cậu ta.
Trong khi Arron bật dậy, mặt đằng đằng sát khí, Jiro vẫn cười nụ cười
nửa miệng

- Đó là bài học dành cho cậu!

- Anh!... - Arron thét lên.

- Đừng quên... - Jiro ngắt lời bằng 1 giọng kiêu ngạo. - ... Tôi đã từng cứu mạng cậu!

Arron
im lặng. Hai bài tay xiết chặt vào nhau. Phải! Nếu ko có anh ta sẽ ko
có cậu ngày nay, Arron luôn ghi nhớ điều đó. Tuy nhiên, cái cách mà anh
ta đối xử với cậu suốt 10 năm qua khiến cậu chẳng thể nào tôn trọng anh
ta nổi!
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 9:22 am

Chun bước xuống cầu thang, ngạc nhiên khi trông thấy một màn đấu mắt nảy
lửa. Khuôn mặt thiên thần của Arron giờ phủ một đám mây đen, đôi cánh
trắng cũng chuyển màu luôn thì phải. Chun ko nhớ đã từng thấy Arron như
thấy này trước kia bao giờ chưa. Còn anh chàng kia, trắng muốt từ đầu
đến chân, đẹp, và cao ngạo. Và anh càng sững sờ hơn khi thấy người đang
bước vào với một bó hoa hồng trên tay. Từ ánh mắt đến nụ cười đều hết
sức ngọt ngào. Trông thấy anh, người đó thoáng ngạc nhiên rồi mỉm cười,
một nụ cười rực rỡ như nắng mai. Đó chắc là....

- Calvin? - Chun buột miệng.

Aron và Jiro đều giật mình quay lại

- Calvin! - Arron reo lên chạy tới ôm chầm lấy anh.

- Cẩn thận nào! - Calvin mỉm cười. - Hoa hồng có gai đó! Nó làm xước mặt em mất!... Trần quản gia! Đỡ dùm tôi!

Người quản gia vội bước đến đón lấy bó hoa trong tay Cal. Lúc này anh mới xoa đầu cậu rồi nói

- 23 tuổi rồi chứ có phải trẻ con nữa đâu?

- Em rất nhớ anh!

Arron ngước nhìn anh bằng cặp mắt long lanh đầy yêu thương. Anh chỉ mỉm
cười, vẫn nụ cười của 10 năm trước, ấm áp và dịu dàng. Anh quay sang
Jiro nãy giờ vẫn lặng im

- Em cũng đến rồi ah?

- Thú cưng về thì em cũng nên đến cho vui! - Ánh mắt Jiro lại trở nên bí ẩn với nụ cười nửa miệng đầy cao ngạo.

- Ai là thú cưng của anh? - Arron gằm giọng ném cho anh ta một cái nhìn lạnh lùng.

- Đừng quên tôi là người đã cứu cậu!

Jiro
lại lặp lại cái điệp khúc đó. Arron hậm hực, vòng tay càng xiết chặt
hơn. Cậu chẳng để ý nụ cười trên môi Jiro đã biến mất, khuôn mặt cũng
trở lại bình thường. Một con người bình thương ko chút khinh người. Cậu
chỉ nhìn Calvin, chỉ nhìn đôi mắt dịu dàng của anh, chỉ nhìn nụ cười ấm
áp của anh. Anh là cả bầu trời của cậu.

Calvin cười nhẹ rồi đưa mắt nhìn Chun

- Anh... chắc là Ngô Tôn?

- Vâng!

Chun giật mình. Vừa rồi anh chỉ mải quan sát mọi người.

- Rất vui đc gặp anh! Hi vọng anh có thời gian vui vẻ khi ở Đài Loan!

- Vâng! - Chun mỉm cười đáp lại.

~O~


- Aron này! Em ko định buông anh ra ah?

Calvin
thở dài nhìn cậu em. Đã vào trong phòng rồi mà vẫn cố bám lấy anh. Cậu
bé của anh chẳng chịu trưởng thành gì cả. Chỉ có khuôn mặt là ngày càng
đẹp hơn. Arron vòng tay ôm anh từ phía sau, nũng nịu nói

- Đã hai năm rồi ko đc ôm anh! Cho em ôm thêm chút nữa đi!

- Vậy hả? (cười gian)

Anh ngồi xuống giường, đặt tay cậu choàng qua vai

- Để anh ngắm em nào!

Arron ngượng ngùng cúi mặt. Bàn tay anh khẽ chạm vào đôi môi hồng xinh xắn.

Anh bất ngờ đẩy cậu xuống giường, mắt vẫn ko dời khỏi cặp mắt đẹp mê
hồn đó. Trái tim như muốn bật ra khỏi lồng ngực. Đôi môi lại có thể cảm
nhận một sự ngọt ngào hạnh phúc khó diễn tả thành lời. Mắt đã nhắm nên
mọi giác quan dường như cũng minh mẫn hơn. Mùi hương nhẹ nhàng ve vãn.
Tai lắng nghe lời anh thủ thỉ đầy yêu thương. Bàn tay có thể cảm nhận
từng đường nét trên khuôn mặt anh. Anh đã gầy đi nhiều.

- Còn cái này... - Anh mỉm cười chạm lên môi mình.-... Em có nhớ ko?

Arron
thoáng đỏ mặt rồi ngồi dậy ôm lấy anh, hôn anh bằng cả tình yêu và nỗi
nhớ. Cậu nhớ anh, nhớ ánh mắt, nhớ vòng tay, nhớ cả nụ hôn ngọt ngào
say đắm. Cậu muốn đc anh ôm, đc anh xoa đầu,.... Cậu muốn tất cả những
gì thuộc về anh. Và anh cũng ko ngăn cản sự đam mê đó.

Gió khẽ thổi hất tung tấm rèm trắng muốt...

Nắng nhảy múa tung tăng đầy sức sống...

Bên tai chỉ còn nghe tiếng thở của anh...

Cánh cửa đột ngột bật mở kèm theo tiếng Jiro

- Anh Calvin này!... Úi cha! - Anh ta làm bộ che mặt. - Tôi làm phiền hai người rồi!... Calvin ah, ba anh gọi đấy!

Nói
rồi anh ta bước ra, để lại một ánh mắt kì lạ. Chỉ thoáng qua trong giây
lát nhưng Calvin có thể cảm nhận rõ ràng. Điện thoại ư? Chỉ cần chuyển
máy từ dưới nhà lên là đc mà. Dù cho có cần thông báo, thì đó cũng là
việc của người dưới, đâu cần đích thân Uông thiếu gia phải làm? Anh khẽ
mỉm cười trong khi Arron vội vàng mặc áo, khuôn mặt đỏ bừng.

Cậu
chạy vụt ra khỏi phòng, chạy một mạch tới vườn. Cậu dựa người vào gốc
cây rồi ngồi tụt xuống, thở dốc. Mặt vẫn như trái dâu tây. Cậu chạm nhẹ
lên cổ. Cảm giác nóng bỏng vẫn còn vương vấn đâu đây. Khẽ mỉm cười. Rồi
lại căng thẳng.

- Ko biết anh ấy có nghĩ mình là người dễ dãi ko?.... OMG! Sao lúc đó mình bạo vậy? - (hai tay ôm đầu) - Anh ấy sẽ nghĩ gì đây?

- Lẩm bẩm cái gì đó?

Arron bật dậy hầm hầm nhìn anh chàng phía sau. Jiro vẫn tỉnh bơ, hơi ngả người vào gốc cây, khoanh tay trước ngực, cười khẩy

- Sao? Chắc đang lầm rầm rủa tôi chứ gì? Cũng phải thôi! - (Thở dài) - Tôi đã cắt ngang giây phút lãng mạn của hai người mà.

- Thôi đi! - Arron bực mình. - Anh ko cần....

- Sao? - Anh ta từ từ tiến lại.

- .... Nhè đúng lúc đó mà đến! - Arron lẩm bẩm. - Lẽ nào ông trời lại sắp đặt cho hắn là khắc tinh của con?

- Lại nói gì thế?

Aron
giật mình. Từ lúc nào anh ta đã áp sát cậu như thế? Cái ánh mắt anh ta
nhìn cậu cũng thật kì lạ. Như có một sức hút vô hình bên trong đôi mắt
ấy muốn nuốt chửng cả con người cậu.

Arron vội đẩy anh ta ra, gắt lên

- Anh làm gì vậy?

- Chỉ muốn coi thú cưng sau hai năm có thay đổi gì ko thôi! - Jiro nhún vai. - Có gì đâu mà phải căng thẳng?

- Ai căng thẳng chứ?

- Còn ai nữa? Tôi đâu có mắc cái bệnh tự điên một mình của cậu?... Với
lại, nếu cậu có căng thẳng trước một người đẹp trai như tôi cũng chẳng
có gì phải ngại!

Cái dáng vẻ kiêu ngạo của anh ta càng làm Arron giận run. Cậu toan lên tiếng thì Jiro đã chặn trước

- Thú cưng thì nên ngoan ngoãn một chút! Cái mặt kia.... Anh Calvin mà nhìn thấy sẽ ghét đấy!

Arron
vội im bặt. Khuôn mặt lộ rõ sự lúng túng. Jiro lại bước đến sát hơn,
bất ngờ ôm chặt lấy cậu. Cảm giác nóng bỏng ngột ngạt ko ngừng tăng
lên. Arron sau một thoáng sững sờ, dùng hết sức đẩy mạnh anh ta ra.
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 9:39 am

Bàn tay vừa vung lên đã bị chặn lại.

- Sao? Là tôi nên cậu ko vui ah?

- Thật quá đáng! - Arron hét lên. - Anh trêu chọc tôi đã đủ chưa?

- Cậu đừng quên ngày hôm đó tôi đã cứu cậu!

Jiro
gằn giọng. Bàn tay anh xiết chặt hơn. Đôi mắt anh lộ rõ sự giận giữ.
Arron trừng mắt nhìn anh, giật mạnh tay lại, lạnh lùng nói

- Anh ko cần nhắc! Tôi chưa bao giờ quên!

Cậu bỏ đi.

Anh còn đứng lại.

Ngày bão tuyết đó....

Có thật...

Cậu chưa bao giờ quên?

~O~


Dáng
người nhỏ bé lao đi trong tuyết. Mặc cho anh gọi khản cả tiếng, cậu vẫn
ko dừng lại. Anh cố chạy theo, nhưng những cơn gió ngược ngày càng mạnh
lên phần nào đã làm cản bước chân. Anh vẫn chạy, chạy theo cái chấm đen
phía trước. Gió lớn vậy chắc sắp bão tuyết.

Phải tìm đc cậu ấy!

Anh nhủ thầm và cố chạy.

Những bông tuyết rời dày hơn, bám trên tóc, trên y phục, trên giày, làm mọi thứ ướt át. Gió thôi từng đợt điên cuồng.

Lạnh.

Và khó thở.

Anh
tìm thấy cậu dưới một lớp tuyết mỏng. Có lẽ cậu đã ngất đi vì quá mệt
mỏi. Nâng cậu trong vòng tay, anh giật mình khi thấy vệt nước mắt đã
đóng băng. Cậu đã khóc? Vì điều gì chứ? Anh cõng cậu lên và nhìn quanh.
Nơi anh đang đứng là một khu rừng lớn cách thị trấn khá xa. Anh ko ngờ
mình đã chạy một quãng đường xa như thế.
Từ đây về nhà chắc ko kịp tránh cơn bão tuyết sắp ập đến.

Anh
cõng cậu trên lưng và cố bước đi. Cách nơi họ đứng ko xa có một căn nhà
gỗ nhỏ của các thợ săn. Anh vội bước đến. Đặt cậu xuống gần lò sưởi,
anh bắt đầu tìm kiếm những que diêm. Củi đã ẩm vì lâu ko có người sử
dụng nên phải một lúc sau căn phòng mới sáng lên.

Gió bên
ngoài rít từng cơn ghê rợn. Gió đập vào cửa kính cố tìm mọi khe hở để
chui vào ngôi nhà. Tuyết rơi dày hơn. Ko khí càng trở nên lạnh giá.

Ánh
lửa sáng bập bùng và ấm áp. Cậu khẽ trở mình, toàn thân co lại vì lạnh.
Anh liền kéo cậu vào lòng rồi cởi áo khoác ngoài phủ lên tấm thân nhỏ
bé. Anh cố ngồi gần lò sưởi để cậu đc ấm hơn. Nhưng hình như quần áo bị
ướt đã làm cho cậu cảm, toàn thân nóng như lửa. Anh đành phải cởi chúng
ra và bọc cậu trong chiếc áo khoác của mình. Anh cũng lạnh. Nhưng khi
ôm cậu, dường như đã ấm hơn rất nhiều.

Lặng lẽ nhìn ngắm khuôn
mặt thiên thần với những đường nét thanh tú, anh chợt giật mình. Cái
cảm xúc gì đang len lỏi trong lòng anh vậy? Tại sao một người thừa kế
của Uông Thị lại có cảm xúc? Anh hoảng sợ. Anh sợ cái cảm giác ko tên
ấy. Nó sẽ khiến anh trở thành một người khác. Và anh biết căn nguyên
của điều đó.

Cậu.

Chính cậu đã nhen lên trong lòng anh cái cảm giác đó.

Anh
muốn đẩy cậu ra, muốn dập tắt cái cảm xúc quái đản đó trước khi nó kịp
lớn lên. Nhưng cậu lại cố nép mình trong vòng tay anh. Cậu lạnh. Và dù
đang mê man, cậu vẫn biết nơi nào là ấm áp.

Anh thoáng ngạc nhiên rồi bật cười.

Sao
thế này? Một con người vốn lạnh lùng như anh, từ nhỏ đã đc huấn luyện
để trở thành người thừa kế của một tập đoàn nổi tiếng với những vụ làm
ăn ngầm trên thương trường, vậy mà chỉ trong phút chốc đã bị một cậu bé
yếu đuối làm cho hoảng sợ. Cậu ta là ai đây? Thiên thần chăng? Hay đúng
như người ta nói, cậu là một con mèo đen chỉ mang đến tai họa?

Tai
họa mà cậu mang đến cho anh là đây ư? Những cảm xúc mới lạ, trái ngược,
ko định hình. Phải! Chính là cậu. Và chỉ có cậu mới có thể đem đến cho
anh những cảm xúc đó.

Tự nhiên trong lòng anh nảy ra một ý nghĩ.

Anh muốn thử đánh cược. Cái cảm giác mà cậu mang lại cho anh, là phúc hay họa?

Ôm chặt cậu trong vòng tay, anh khẽ mỉm cười.

Cậu
có vẻ sốt khá nặng. Mồ hôi túa ra như tắm. Anh bối rối ko biết phải làm
gì. Anh đã phải chăm sóc người ốm bao giờ đâu? Chẳng hiểu anh nghĩ gì
lúc đó mà lại giơ tay tát vào mặt cậu mấy cái.

- Way! Tỉnh lại đi! Này! Arron! Tỉnh lại đi!

Và mấy cái tát đó tỏ ra có hiệu quả. Cậu nặng nề mở mắt nhìn anh. Sau vài giây m lặng, cậu khẽ hỏi

- Anh... là thiên sứ ah?

Anh
chợt ngây ra. Thiên sứ? Từ trước giờ chỉ có Calvin đc gọi như vậy. Còn
anh. Người ta tuy chẳng nói ra, nhưng luôn rủa thầm. Ác quỉ. Vậy mà cậu
lại gọi anh là Thiên sứ ư? Anh tự nhìn lại coi mình có điểm nào giống.
Ngoài cái bộ trang phục trắng muốt anh đang mặc trên người.

- Uh! - Anh đáp lại.

- Vậy... anh đến để đưa em đi ah? - Cậu nói, giọng nhẹ tênh.

- Ko! - Anh nói, cố dấu nụ cười.

Đôi mắt cậu thoáng hiện sự muộn phiền nhưng giọng nói vẫn bình thản

- Cũng phải thôI! Em chỉ là một đứa mang đến tai họa cho người khác. Làm sao có thể đến đc thiên đường?

- Đừng nghĩ vậy! - Anh vội nói. - Thế em nghĩ vì sao mình có thể gặp đc thiên sứ chứ?

Cậu im lặng, mở mắt nhìn anh chờ đợi. Bắt gặp ánh mắt đó, anh lại bối rối

"Có khác nào mấy tên lừa gạt trẻ con đâu!"

Thấy anh ko nói tiếp, cậu níu tay anh khẽ hỏi

- Vậy em đã chết chưa?

- Chưa đâu! - Anh bật cười. - Làm sao tôi để em chết đc!

- Tại sao? - Cậu ngạc nhiên

- Vì... - Anh lại lúng túng. - ... Là vì... Ah! Vì tôi là thiên thần hộ mệnh của em mà!

Giá như có cái cây nào cho anh tự tử.

"Khỉ thật Jiro! Màu đang lảm nhảm cái gì thế!"

- Thiên thần hộ mệnh? - Cậu reo lên. - Thật chứ?

- Uh... Uhm! - Anh cảm thấy mặt mình đang nóng lên.

- Vậy anh sẽ ko rời xa em chứ? - Cậu vội hỏi

- Uhm!

- Anh hứa nhé?

- Uh! Hứa!

Cậu mỉm cười hạnh phúc. Đó là thiên thần mà! Thiên thần thì luôn bất tử. Thiên thần sẽ ko bao giờ nói dối cậu đâu!


I promise you

from the bottom of my heart

I will love you 'til death do us part

I promise you

as a lover and a friend

I will love you like i’ll never love again

with everything i am


Giai điệu bài hát vang lên êm ái đưa cậu vào giấc ngủ ko mộng mị.

~O~


Liệu rằng cậu còn nhớ...
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 9:41 am

- Jiro! Em ngồi đây làm gì?

- Hồi tưởng.

Jiro ngả người
xuống thảm cỏ, nheo mắt nhìn ông anh họ. Calvin vẫn vậy. Luôn mang trên
môi nụ cười thiên sứ. Dù cho anh mặc bộ đồ nào đi nữa, anh vẫn cứ là
thiên sứ, ít nhất là trong mắt một người.

Calvin ngồi xuống cạnh Jiro, tay mân mê những cánh hoa. Anh im lặng một lát rồi nói

- Tối nay em đưa Arron đến dự tiệc nhé!

- Cái nào? Sinh nhật ông chủ khách sạn Hoàng Gia hay party của công ty Nam Thái?

- Cả hai! - Anh mỉm cười, mắt nhìn xa xăm. - Arron nên đến những nơi đó. Nó cần thiết cho công việc của cậu ta sau này.

- Thế còn anh? Định ở nhà mãi sao?

- Khi nào đến lúc sẽ ra! - Anh cười nói.

- Suốt ngày ở một chỗ vậy ko chán ah? Anh thích cái đẹp kia mà?

- Ờ! Nhưng cái đẹp cứ rủ nhau đến trước mặt thì anh cần gì phải ra
ngoài.... Thôi! - Anh đứng dậy. - Em đi chuẩn bị đi! Anh sẽ đi nói với
Arron.

~O~


- Calvin! Em ko đi có đc ko?

- Ko! - Anh nói mà vẫn cười.

- Chẳng lẽ em cứ phải đi với hắn sao? - Arron xị mặt

- Uh!

- Nhưng anh ta vừa...

- Em đeo cái cavat này đi! Lâu lâu cũng nên mặc màu sáng chứ? Chẳng lẽ em định mặc màu đen suốt ah?

Anh
vừa nói vừa đưa chiếc cavat màu trắng đến trước mặt cậu. Arron nhìn anh
ngạc nhiên. Chẳng lẽ anh ko nhớ, anh đã từng nói màu đen rất hợp với
cậu. Vì anh nên chẳng biết từ bao giờ tủ quần áo của cậu chỉ toàn một
màu đen.

Anh búng nhẹ lên trán cậu mỉm cười nói

- Sao hả? Đừng nhìn anh như thể sắp phải đi xa thế! Chỉ là một buổi tối thôi mà.

- Anh... - Cậu ấp úng, - Anh vẫn nói màu đen hợp với em mà?

- Vậy ư? - Calvin thoáng ngạc nhiên rồi mỉm cười. - Thì thỉnh thoảng đổi màu một chút đã sao?

Arron gượng cười gật đầu.

Hình như...

... Anh chẳng còn nhớ...

~O~


Party

Chỉ đơn giản là cái cách mà người ta đánh bóng tên tuổi của mình.

Nhờ vào những thứ họ trưng diện

Nhờ vào mức độ hoành tráng của bữa tiệc

Nhờ vào những khách mời có mặt tại đây

Party

Chỉ có những câu chào hỏi sáo rỗng

Party

Là dịp để các quí bà rỉ tai nhau những chuyện ngồi lê đôi mách

Là dịp để các quí ông luyên thuyên về những thành tích của mình.

Trong
mắt Arron, party của giới thượng lưu là như thế. Lặng lẽ cần ly rượu
trên tay, Arron tách mình khỏi ko khí ồn ào và những sự chào đón vồn
vập giả tạo đó. Không khí bên ngoài thoải mái hơn nhiều. Cậu tự hỏi giờ
này Calvin đang làm gì? Đang ăn tối hay đã vào phòng đọc sách? Ko ở bên
anh sao trống vắng thế này.

Một bàn tay đập mạnh lên vai khiến cậu giật mình quay lại

- Jiro?

- Có gì phải ngạc nhiên? Sao lại trốn ra đây?

- Chán!

Arron thở dài rồi thả mình xuống chiếc ghế đá gần đó. Jiro cũng ngồi theo.

- Khu vườn này rộng nhỉ?

- Ko đẹp bằng biệt thự hoa hồng.

Cậu nói rồi nhấp một ngụm rượu. Vang Pháp. Nhẹ thôi. Nhưng sao lại khiến cậu lâng lâng thế nhỉ?

- Có chuyện gì ah?

- Ko! - Arron ngả đầu về phía sau tránh ánh mắt soi mói của Jiro.

- Chắc liên quan đến ông anh yêu quí của tôi chứ gì?

Arron
giật minh. Chẳng lẽ anh ta đọc đc suy nghĩ trong lòng cậu? Ko thể nào!
Chắc anh ta chỉ đoán bừa thôi. Anh ta chỉ muốn kiếm chuyện để trêu chọc
cậu, lúc nào cũng thế. Đã vậy, cậu cứ chối đến cùng, xem anh ta làm gì
đc! Trong phút chốc, đầu óc cậu căng ra, cố suy nghĩ tất cả câu trả lời.

Jiro gập người cười khúc khích. Arron phát cáu.

- Anh cười gì?

- Có cần căng thẳng thế ko? - Anh ta cố nói rồi lại cười rũ rượi

- Thần kinh!

Arron
bực mình nốc cạn ly rượu. Rượu nhẹ. Nhưng đầu cậu vẫn quay quay. Người
đã đứng lên mà chân lảo đảo chỉ chực té. Jiro vội ôm cậu vào lòng và
mặc cho cậu giãy ra, anh vẫn lôi cậu đi.

Sau khi chào tạm biệt chủ nhà, Jiro ném Arron vào xe. Anh cầm lái và ko quên thắt dây an toàn cho cậu.

- Đi đâu đây? - Cậu hỏi

- Cậu muốn đi đâu, thú cưng?

- Xì! - Cậu lạnh người. - Về nhà đi! Tôi muốn gặp anh Calvin.

- Ko!

Anh
vừa nói vừa nhấn ga. Xe lao nhanh tới mức Arron cảm giác như mọi thứ
hai bên đường đều chỉ lướt qua trước mắt. Anh ta vẫn thế, luôn lái xe
với tốc độ tối đa cho phép, mà theo luật của anh ta thôi. Cảnh sát thì
có thể làm đc gì khi nhìn thấy cái biển số WJ9999. Chắc là lắc đầu và
cầu nguyện rằng cậu chủ của tập đoàn Uông Thị ko uống quá say.

Nhiều
khi Arron cũng ko hiểu Jiro đang nghĩ gì. Từ 10 năm trước đã vậy. Khi
cậu tỉnh lại trong vòng tay anh, Jiro đã cười. Một nụ cười đẹp đến khó
tin. Nói là đẹp vì thực sự Arron cũng ko nhận định đc nó như thế nào
nữa. Có lẽ nó chưa đựng niềm vui và cái thở phào nhẹ nhõm. Anh chẳng
cần cậu đền ơn, chỉ muốn cậu về nhà cùng anh. Ấy vậy mà chỉ sau có mấy
tiếng anh ta đã thay đổi 180 độ.

Ko còn nụ cười ko tên đó, chỉ
còn cái nhếch mép lạnh lùng. Sau một hồi nhìn cậu chằm chằm, anh ta
bước đến và mở đầu cho cái điệp khúc bất hủ sau này

- Tôi là người đã cứu mạng cậu, nhớ chứ?

- Vâng! - Cậu e dè trước thái độ kì lạ của anh ta.

- Tốt! - Jiro khoanh tay, nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh như băng. - Tôi muốn có sự trả ơn xứng đáng!

- Vâng! - Cậu nín thở lắng nghe, trong lòng có chút gì như thắc mắc, chút gì như hụt hẫng. Vì sao nhỉ?

- Đc! Kể từ nay cậu sẽ là "thú cưng" của tôi!

Thú
cưng? Nghe thì có vẻ hay lắm, nhưng thực ra chỉ là trò tiêu khiển của
anh ta. Cứ mỗi lần anh ta chán đều gọi cậu ra. Chẳng cần coi giờ giấc,
cũng chẳng cần biết cậu đang làm gì. Nếu cậu ko ra, anh ta sẽ đến tận
nơi lôi cậu đi. Anh ta cũng chẳng bao giờ nói ra những buồn bực trong
lòng. Chỉ lôi cậu đi khắp nơi, công viên, bar... cứ mỗi lần như thế.

Nhưng
thế cũng chẳng có gì đáng nói lắm. Có điều, có những khi anh ta bất ngờ
vác cậu lên vai rồi ném xuống sàn, nhẹ nhàng hơn thì bẻ quặt tay cậu ra
sau. Và lí do cho những hành động kì cục đó là "Giúp cậu rèn luyện sức
khoẻ"!

Arron cười nhạt.

Rèn luyện gì chứ? Toàn thân đau nhức, có những lần ko cử động nổi phải nằm bẹp trên giường.


những lúc đó, chỉ có Calvin lặng lẽ ngồi bên thoai thuốc cho cậu. Chỉ
với một cánh tay nhưng anh cố làm thật nhẹ nhàng để cậu ko đau. Nhưng
anh đâu biết rằng chỉ cần ở bên anh, mọi vết thương đều trở nên nhỏ bé.

Còn Jiro. Anh ta chỉ đứng bên lạnh lùng nói

- Có chút xíu vết thương mà ko chịu đc thì sau này chẳng sống nổi trong nhà này đâu!

Rồi anh ta bỏ đi. Lần nào cũng vậy. Chỉ duy nhất một câu. Hình như giữa cậu và anh ta chẳng có gì để nói.

Gió
bắt đầu thổi mạnh hơn. Là gió thật hay do anh ta đang tăng tốc độ lên
vậy? Arron ngó qua đồng hồ. 11h hơn rồi. Rút cuộc anh ta định đưa cậu
đi đâu đây? Ko biết Calvin ở nhà lúc này đang làm gì nhỉ? Liệu anh ấy
có lo cho cậu ko? Toan rút điện thoại ra thì Jiro đã phanh xe kít một
cái. Và theo quán tính thì cái điện thoại thân thương đó lao minh vào
gầm xe, nằm yên trong đó mặc cho chủ nhân cố kéo ra. Mà chủ nhân của nó
cũng nào có thời gian mà làm cái việc đó? Cậu ta bị Jiro kéo đi mất
dạng rồi.

- Đâu đây? - Arron cố hét lên để át tiếng sóng biển.

- Cảng.

- Đến đây làm gì?

- Đi biển. - Anh ta quay lại nhìn cậu với ánh mắt "Có thế mà cũng hỏi"

- Vào ban đêm này ư?

- Câu mực thì phải đi đêm chứ!

Nói hết câu thì hai người đã ở trên một du thuyền, cũng ko phải hạng lớn nhưng đảm bảo sang trọng. Anh ta làm thật ư?

Biển đêm.

Mặt
biển lấp loáng ánh trăng. Tiếng những con sóng vỗ vào mạn tàu khiến
Arron ko sao chợp mắt đc. Còn Jiro. Anh ta có vẻ hào hứng với công việc
đó. Chỉ có ngồi và đợi con mồi cắn câu, có gì đâu mà hay? Nhưng giá
như, là Calvin thì có lẽ sẽ là một buổi tối lãng mạn. Và biết đâu
chừng...

- Arron! Xem này!

Tiếng reo vui vẻ đó là có ý gì nhỉ? Mà sao anh ta trông mờ mờ...

- Arron! Này! Arron!
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 9:44 am

- Lại sốt nữa hả? Sao cậu yếu thế?

Ko có tiếng đáp lại. Anh thở
dài đặt tay lên trán cậu. Nóng thật. Cậu bé của anh, chắc lúc anh đang
loay hoay với mấy con mực, cậu đã nốc cạn mấy ly rượu rồi. May mà trên
tàu chỉ toàn rượu nhẹ. Uống rượu vào lại ngồi ngoài boong, làm sao ko
bị cảm?

Nhưng như thế cũng ko phải chuyện gì tồi tệ lắm. Cậu bị
ốm thế này, anh mới có thể đường hoàng ngồi bên chăm sóc và ngắm nhìn
cậu. Vẫn luôn như thế, suốt 10 năm qua. Khuôn mặt cậu khi ngủ thật dễ
thương. Mà làm sao cậu có thể ngủ đc khi đang ngồi cạnh một con cáo già
nhỉ ~~"

Anh ngồi bên cậu, lặng im. Anh ko muốn cậu mệt, ko muốn
phải nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của cậu. Nhưng ngoài những lúc này ra,
anh chẳng còn cơ hội nào khác để ở bên cậu gần như vậy. Những chiếc
khăn ướt liên tục đc thay nhưng hình như cậu vẫn ko dễ chịu hơn chút
nào. Anh nhẹ nhàng mở những chiếc nút áo để lau những giọt mồ hôi, hy
vọng nó có ích. Thế nhưng, đối với một người đã kìm nén tình cảm của
mình quá lâu, đây có lẽ là một hành động ko-nên-thực-hiện. Khi bàn tay
lướt nhẹ trên làn da, cảm giác nóng bỏng cứ tăng dần và thôi thúc người
ta tiến đến... Bất ngờ, Arron níu chặt tay anh đặt trên ngực mình

- Calvin! - Cậu khẽ gọi.

Tim anh như hẫng đi một nhịp.

Đau.

Ngay cả trong giấc mơ cậu cũng gọi tên người đó.

Là người đó.

Ko phải anh.

Anh buồn bã rút tay lại, thay cho cậu chiếc khăn tiếp theo, lặng lẽ. Hồi lâu sau anh bắt đầu hát bài hát quen thuộc đó

I promise you

from the bottom of my heart

I will love you 'til death do us part

I promise you

as a lover and a friend

I will love you like I’ll never love again

with everything I am


Arron!
Trong mắt em chỉ có một người thôi sao? Dù cho anh có ôm em cả đêm, dù
cho anh đã cố hát bài hát duy nhất anh biết để em ngủ ngon, hay làm gì
nhiều hơn thế, em cũng chỉ có thể cảm ơn anh bằng một câu đơn giản.

Anh đâu cần sự đền ơn của em! Anh chỉ cần em đồng ý ở bên anh mà thôi.

Cái
gật đầu của em khi đó đã khiến anh hạnh phúc và hi vọng. Thế nhưng, khi
nhìn thấy người ấy, nhìn thấy những giọt nước mắt của người ấy, em đã
chẳng ngần ngại buông tay anh ra để chạy đến trong vòng tay người ấy.
Chính giây phút đó, anh đã biết, trong tâm trí em, ngoài người ấy ra,
tuyệt nhiên ko có bóng hình một ai khác.

Anh... sẽ chỉ có thể là cái bóng bên cạnh em thôi sao?

Ko!

Anh ko cho phép!

Chừng nào trái tim còn đập, anh nhất quyết ko buông xuôi! Nhất quyết ko giao em cho bất cứ ai!



- Arron ah! - Anh đặt tay lên trán cậu. - Em vẫn còn nóng lắm. Có muốn ăn chút gì ko?

Arron vẫn nằm yên, đôi mày hơi nhíu lại. Hình như cậu đang mơ một giấc mơ nào đó. Anh khẽ thở dài. Trong giấc mơ đó, có anh ko?

- Để anh đi nấu chút gì cho em nhé! Em thích ăn mực mà.

Anh cố mỉm cười rồi bước ra.

- Thiên sứ....

Gió nhè nhẹ thổi mang theo hương vị biển cả. Liệu gió có mang đc lời người đó đến tai anh ko?

~O~


Khóm
hoa hôm nào mới trồng giờ đã trổ bông. Màu của những cánh hoa hồng là
màu mà Calvin ưa thích nhất. Ngọt ngào và dịu dàng, như chính tính cách
của anh. Hoa hồng nở lúc sớm mai, cánh hoa còn đọng sương đêm, trông
thật mong manh và yếu đuối. Cũng giống như người ấy. Anh khẽ mỉm cười.

Tiếng
bước chân từ xa khiến anh thoáng ngạc nhiên. Ai nhỉ? Ở trong biệt thự
đã lâu, Calvin gần như có thể đoán đc ai đang đến chỉ dựa vào bước
chân. Nhưng người này... hình như là người mới đến. Anh cười khi trông
thấy bóng dáng đó

- Ngô thiếu gia!

Anh ngạc nhiên khi trông thấy một cây kiếm gỗ trong tay người đó.

- Ah...- Anh ta bối rối. - Xin lỗi tôi ko biết có người...

- Ko có gì! - Cal lấy lại nụ cười trên môi. - Tôi có khiếm nhã ko khi hỏi...

- Cái này ah? - Chun giật mình rồi cười ngượng nghịu. - Tôi mới học đc
chút kiếm thuật Trung hoa nhưng đầu óc hay quên nên muốn đi ôn lại.

- Ah! - Cal cố nín cười.

Chưa
bao giờ anh thấy một anh chàng to xác mà lại có biểu hiện như một thiếu
nữ như vậy. Và dường như Chun cũng biết điều đó nên mặt anh càng đỏ
hơn. Cal vội chỉ tay xuống chiếc ghế đá bên trước mặt rồi nói

- Mời ngồi!

Chun
cũng lật đật làm theo. Giống như tất cả mọi người, anh ta ko thể nói ko
trước nụ cười mê hoặc đó. Chun ngồi xuống rồi nhưng khuôn mặt vẫn đỏ
như trái cà chua chín, tay nắm chặt thanh kiếm gỗ. Cái dáng vẻ đó khiến
Cal ko thể ko bật cười, dù anh biết điều đó là khiếm nhã.

- Xin lỗi! - Anh nói. - Tôi ...

- Ko có gì đâu! - Chun vội xua tay.

- Ngô thiếu gia! - Cal đổi chủ đề. - Tôi nên gọi anh là gì nhỉ?

- Anh cứ gọi tôi là Chun.

- Vâng! - Anh cười (lại tính hớp hồn người khác). - Hôm qua gia đình
tôi bận chút chuyện ko tiếp đãi anh đc tử tế. Có gì ko phải xin bỏ quá
cho!

- Ko! - Chun mỉm cười. - Mọi thứ đều tốt. Tôi đã đc Trần quản gia đưa đi thăm thú vài nơi.

- Tôi mừng vì điều đó. - Cal với tay rót một tách trà. - Anh dùng một chút chứ?

- Vâng!

Chun
nói, nhưng mắt anh ko thể dời khỏi cánh tay buông thõng của Cal. Nhận
ra điều đó, Cal thoáng chau mày. Dù có dù ko, việc bị người ta nhìn
chằm chằm vào khuyết điểm trên người mình là điều chẳng ai thích thú
cả. Nhất là đối với một người luôn cầu sự hoàn hảo như Cal. Anh đặt
tách trà xuống bàn rồi đứng dậy, cố mỉm cười

- Xin phép anh, tôi có chuyện cần đi trước!

- Vâng! - Chun giật mình.

Khi
thấy bóng Calvin khuất xa sau những bụi hoa hồng, Chun thở dài. Anh
biết mình vừa làm một hành động ko nên. Thế nhưng anh chẳng cách nào
khiến đôi mắt ko nhìn về phía ấy. Từ khuôn mặt, mái tóc, đến dáng
người, đều toát lên một vẻ thánh thiện làm mê lòng người khác. Anh tiếc
cho Cal, tiếc cho vẻ đẹp ko hoàn hảo đó. Và trong phút chốc, anh đã để
đôi mắt mình làm cái việc khiến người ta phải bực bội. Cầm thanh kiếm
trên tay, anh tự gõ vào đầu mình mấy cái.

- Chun! Chẳng lẽ mày
làm sai rồi ngồi đây ăn năn sao? Còn ko mau đi xin lỗi người ta?...
Nhưng nếu đi xin lỗi, có phải rất mất mặt ko? Người ta sẽ nghĩ mình là
cái gì đây?... Ko! Nhất định phải đi! Ko thể sai mà ko nhận!

-
Ngô thiếu gia! - Tiếng người đàn ông phía sau khiến Chun giật mình. Là
Trần quản gia. Ông ta nhìn anh chằm chằm rồi hỏi. - Cậu ổn chứ?

- Vâng! - Chun cười trừ. - Ah!... Ông có thể đưa tôi đến chỗ Calvin ko?

- Cậu cần gặp thiếu gia nhà tôi ah? ... Vâng! Đương nhiên ko phiền gì. Mời cậu đi theo tôi!

Ông
vừa nói vừa dẫn đường. Những cánh hoa hồng càng rực rỡ hơn trong ánh
nắng. Ánh dương mang đến cho con người ta sự sống, sự hi vọng. Còn bóng
tối. Chỉ là bóng tối.

Nâng cánh tay trái lên rồi thả xuống,
Calvin thở dài. Có những sự thật ko thể trốn tránh. Cánh tay anh, đã
chẳng còn dùng đc nữa. Chỉ vì một cánh tay hỏng đã biến anh từ một con
người năng động tự tin, trở thành một kẻ chỉ suốt ngày giam mình trong
căn biệt thự. Bản thân anh biết việc đó chẳng giải quyết đc vấn đề gì,
nhưng anh sợ. Anh ko dám đối mặt với những chông gai phía trước. Anh sợ
những lời dị nghị, anh sợ miệng lưỡi của thiên hạ. Anh chỉ là một kẻ
tàn tật, đó là một sự thật quá phũ phàng, một bức tường lớn mà anh ko
bao giờ dám vượt qua.
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 9:45 am

Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ. Calvin mệt mỏi đứng dậy bước đến trước tấm gương lớn.

Khi đôi mắt mở ra, nụ cười quen thuộc lại hiện trên môi anh.

- Mời vào! - Anh nói.

Một
bóng người cao lớn lấp ló sau cánh cửa. Cal thoáng ngạc nhiên. Nhưng
khi anh chưa kịp nhận dạng người đó, một cơn lốc đã lướt qua mang theo
câu nói

- Lúc vừa rồi có gì ko phải xin bỏ quá cho!

Rầm!

Calvin
đứng ngơ ngác.Từ lúc cánh cửa mở ra đến khi nó đóng lại chưa đầy 1'.
Những câu chữ kia hình như bây giờ mới đang thấm vào đầu anh. Sau một
thoáng sững sờ, anh bật cười

- Con người đó.... Thật kì lạ!

~O~


Mặt
biển êm đềm, những chú chim hải âu bay lượng trên bầy trời trong xanh.
Gió thổi nhè nhẹ mang theo hương vị biển. Một ngày nắng đẹp.

Arron
mệt mỏi bước ra khỏi khoang tàu. Trên boong, Jiro đang ngồi... tắm
nắng. Thực ra thì từ lúc biết Arron đã đỡ hơn, Jiro đã ngồi ngoài này.
Anh ko lãng mạn theo kiểu muốn người mình yêu khi mở mắt ra, người đầu
tiên nhìn thấy là mình. Anh cũng ko muốn để Arron nhìn thấy đôi mắt
thâm quầng vì thiếu ngủ của mình. Anh chỉ muốn đứng trước cậu ấy với bộ
dạng manly nhất. Vì vậy anh đã ngụy trang cho cặp mắt của mình bằng...
hai lát dưa leo.

Mặc dù chẳng có mấy cảm tình với Jiro, nhưng
khi nhìn thấy "cặp kính" của anh ta, Arron ko khỏi bật cười. Chưa bao
giờ cậu thấy Jiro lại khôi hài như thế. Chỉ mặc áo sơ mi thay cho bộ
vec nóng bức, chiếc quần âu cũng đc thay bằng quần sooc, đương nhiên
vẫn màu trắng. Cộng vào hai lát dưa leo trên mặt, Jiro thật... kì cục,
khác hẳn với bộ dạng "vênh váo" thường ngày. Cậu đây biết bộ đồ âu đắt
tiền của anh đã bị dầu mỡ, tương ớt,... bắn lên khi anh đang cố làm món
mực xào cho cậu. Nhưng thú thực nỗ lực của anh chỉ mang đến một món gì
đó mà ngay cả anh cũng chẳng dám ăn.

Tiếng cười của cậu làm
anh thoáng đỏ mặt. Nhưng trong mắt Arron, cái sắc đỏ ấy là do anh bị...
cháy nắng. Arron càng cười, trái tim Jiro càng đập mạnh. Anh thực sự
rất muốn bỏ cái thứ quái quỉ đang ở trên mắt xuống để đc nhìn cậu cười.
Nhưng anh lại ... xấu hổ. Anh tin chắc nụ cười của cậu rất đẹp, nhưng
anh càng tin rằng nếu nhìn vào nụ cười đó, anh sẽ bị hớp hồn. Và anh
thì ko muốn để Arron trông thấy bộ dạng kì cục đó của mình.

Khi đã bình tĩnh lại, Jiro bỏ hai miếng dưa leo xuống, nheo mắt nhìn cậu

- Có gì mà cười?

- Chẳng có gì! - Cậu làm bộ mặt lạnh nhưng khóe miệng thì ko dấu nổi nụ cười.

Jiro cũng đâu kém. Anh cười nhẹ rồi nói

- Chẳng biết kẻ nào hôm qua uống say nằm lăn quay ra sàn...

Mặt
Arron nóng lên từng chút theo thang độ âm thanh của Jiro. Căng thẳng.
Jiro đứng dậy chầm chậm bước đến bên Arron, nhìn cậu ta bằng ánh mắt kì
lạ và nụ cười gian gian.

- .... Làm cho tôi phải "vất vả" lắm mới "đưa" đc cậu vào phòng....

Cái nhìn đầy "tà ý" của Jiro khiến Arron lạnh người, bất giác lùi về phía sau.

"Sao anh ta cứ phải nhấn mạnh thế nhỉ? Chẳng lẽ tối qua... Ko! - (ôm đầu) - Chắc chắn là ko có gì đâu!.. Nhưng mà..."

Cậu
nhìn chằm chằm vào Jiro, rồi lại giật mình né tránh ánh mắt đầy "biểu
cảm" của anh. Nhìn nét hồng hiện hữu trên làn da trắng mịn đó, Jiro cảm
thấy thật thú vị, nhưng rồi mặt anh cũng nóng lên lúc nào ko biết. Vốn
định trêu đùa Arron thêm lát nữa, nhưng với ông mặt trời đặt
ko-đúng-vị-trí đó, anh đành quay lại lái tàu về bến.

Thấy Jiro
tự nhiên im lặng, Arron cũng chẳng muốn hỏi thêm. Nói đúng hơn là cậu
sợ những câu trả lời của anh ta. Trong những câu nói đó, chẳng biết câu
nào thật câu nào giả. Mỗi lần hỏi anh ta cái gì, anh ta cũng làm cho
đầu óc cậu loạn cả lên, chẳng thể tập trung suy nghĩ đc.


Được sửa bởi Admin ngày Fri Feb 20, 2009 2:18 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 9:47 am

Gió nhè nhẹ thổi. Mùi hương hoa hồng đã thay thế cho cái hương vị mặn
mòi của biển cả. Suốt một đêm dài, cuối cùng cậu cũng đã đc trở về bên
anh. Trông dáng vẻ mệt mỏi của anh, cậu tự hỏi hôm qua đã có chuyện gì.
Nhưng anh chỉ cười, vẫn nụ cười đó, chưa bao giờ thay đổi.

- Về rồi đấy ah? - Anh hỏi. - Hai người đã đi đâu suốt đêm vậy?

Cậu chưa kịp trả lời đã bị Jiro cướp lời

- Ah! Tụi em đi một chuyến trên biển. Nhưng tên nhóc này lại làm em vất vả cả đêm!

- Vất vả? - Calvin thoáng ngạc nhiên.

Arron vội chạy đến bên anh nói

- Ko phải đâu! Anh đừng hiểu nhầm!

Anh cười và xoa đầu cậu rồi thoáng chau mày

- Em sốt ah?

- Có chút chút thôi!

Cậu mỉm cười hạnh phúc. Anh đang lo lắng cho cậu. Vẫn như trước. Ko hề
thay đổi. Phải! Ko hề thay đổi. Dù cho anh có ko nhớ một số chuyện cũng
ko sao. Mà những chuyện đó vốn cũng đã lâu quá rồi. Anh có ko nhớ cũng
là chuyện bình thường thôi. Chỉ tại cậu cả nghĩ rồi lại làm anh lo
lắng.

- Thật ra... - Anh nói. - ... Anh cũng có nghĩ gì đâu. Dù gì sau này hai đứa cũng phải ở bên nhau nhiều mà.

- Là sao?

Arron và Jiro đều giật mình. Calvin chỉ vào bộ sofa

- Ngồi nói chuyện chứ? Chẳng lẽ cứ đứng mãi?

Sau khi Trần quản gia mang tới những tách cafe, Calvin mới bắt đầu câu chuyện

- Arron! Em cũng đã hoàn thành xong việc học tập. Việc em tốt nghiệp trước thời hạn thực sự kiến anh bất ngờ và rất tự hào.

Mặt
cậu thoáng đỏ lên. Anh đang khen cậu. Anh luôn khen cậu dù cậu chỉ đạt
đc những thành công nho nhỏ. Nhưng đối với cậu, mỗi lời nói của anh đều
có một sức mạnh ảnh hưởng to lớn. Nó mang lại cho cậu sự tin tưởng vào
bản thân, và vào tương lai của mình. Tương lai có anh bên cạnh.

- Cậu ta ko phải người duy nhất trên thế giới tốt nghiệp trước thời
hạn. - Jiro tiếp lời. - Anh ko nên khen cậu ta để rồi cậu ta ko biết
mình đang đứng ở đâu trên đời nữa!

Cái vẻ ngạo mạn của hắn là
Arron phát bực. Tại sao hắn chưa bao giờ khen cậu một câu? Cậu biết so
với hắn cậu chẳng là gì. Hắn đẹp trai, giàu có và thông minh đủ để tốt
nghiệp đại học hàng đầu của Mĩ chỉ trong 2 năm. Nhưng câu nói đó hắn
nói ra có khác nào phủ nhận tất cả những cố gắng, nỗ lực của cậu trong
suốt thời gian đó?

Lại một màn đấu mắt nữa diễn ra. Calvin đành phải chen vào

- Thôi nào hai đứa! Nghe anh nói này!.... Arron, ngày mai em hãy bắt đầu chuẩn bị để tới tập đoàn Uông Thị làm việc!

- Tại sao? - Cậu giật nảy.

- Anh ko muốn thu nhận tên nhóc này nên đẩy cho em hả? - Jiro vắt chân dáng vẻ thảnh thơi.

- Anh nói thế ý gì? - Arron gắt lên.

- Cái mặt cái mặt!

Jiro vừa nói vừa chỉ vào mặt mình rồi nháy nháy sang Calvin. Arron lập
tức im bặt nhưng trong lòng vẫn hậm hực. Cậu ngồi bên Calvin lập tức
níu tay anh làm bộ nũng nịu. Cal chỉ cười, cười vì cậu còn trẻ con quá,
và nụ cười đó cũng có nghĩa một sự từ chối thẳng thừng

- Em thì
mọi người ở Thần Gia đều biết. Nếu để em vào một trong những công ty
của Thần Gia, đó sẽ ko phải là môi trường học tập và làm việc tốt nhất.
Họ sẽ hoặc là ganh ghét hoặc là sợ hãi. Em sẽ chẳng bao giờ thực hành
đc những gì đã học tại trường. Cho nên, - Anh quay sang Jiro - Nhờ em
nhé!

- Nhưng sao cứ phải là Uông gia? - Arron vẫn cố nài nỉ. - Vào một công ty khác cũng đc mà!

- Ko!

Anh từ chối với nụ cười trên môi. Vậy là anh đã quyết định chuyện này
rồi. Và chẳng ai có thể thay đổi quyết định của anh, kể cả cậu.

- Cậu yên tâm đi Arron! - Jiro khoanh tay nhếch mép. - Tôi sẽ chỉ bảo cậu "cẩn thận"!

~O~


- Sao anh vẫn cười đc Calvin? Anh ko lo em sẽ có chuyện khi ở bên hắn sao?

Cậu lo lắng vừa đi bên cạnh vừa nói.

Thư viện lớn nhưng cũng đã chật kín những cuốn sách đủ loại. Calvin đọc
chúng hàng ngày. Anh chẳng bao giờ chán khi ngồi tại nơi này cả. Anh đi
trước xếp những cuốn sách về chỗ của chúng còn người quản gia già đang
ôm một đống đi theo sau. Anh vẫn bình thản nói chuyện và dường như ko
để ý đến thái độ của Arron lúc này

- Chuyện gì là chuyện gì?

- Thì... Nếu anh ta có ý gì đó...

Cậu ngượng ngùng khi nghĩ tới chuyện đêm qua. Mặc dù ko rõ đã xảy ra
chuyện gì, nhưng theo cái cách nói chuyện của Jiro sáng nay, cậu thực
sự nghĩ đã có chuyện gì đó đã xảy ra.

- Ah! - Anh dừng lại rồi
quay sang ôm cậu vào lòng. - Em đừng lo lắng nhiều! Jiro tuy độc miệng
nhưng chắc chắn ko phải loại người xấu xa đâu.

- Nhưng...

- Em tin anh chứ?

Cậu
im lặng. Cậu thực lòng ko muốn phải làm việc chung với Jiro. Cậu ghét
cái cách anh ta nói chuyện, ghét cái cách anh ta nhìn cậu, ghét cả
những cảm xúc mà anh ta gây ra cho cậu. Chỉ có ở bên Calvin, cậu mới có
thể trở thành thiên sứ. Cậu ko muốn phải trở thành một cái gì đó, một
thứ gì đó xấu xa, tồi tệ như trước kia. Cậu ko muốn bị người ta ghét
bỏ.

Chỉ bên cạnh Calvin cậu mới trở thành thiên sứ.

Arron ôm chặt lấy Cal. Ở bên anh, thực sự ấm áp và hạnh phúc. Cal vẫn dịu dàng vuốt những sợi tóc

- Em sợ vì em đẹp quá chứ gì?

- Đâu có! - Cậu ngượng ngùng. - Ah, em có mang về một thứ để tặng anh đó!

Cậu
nhìn vào mắt anh và nở một nụ cười rạng rỡ. Anh thích cậu những lúc như
thế mà. Cậu sẽ ko để anh nhìn thấy dáng vẻ cau có tức giận xấu xí đó
đâu.

- Vậy ư?

Anh cười. Có thứ gì trên đời mà anh chưa
từng nhìn thấy nữa sao? Cậu bé của anh định làm cho anh bất ngờ chăng?
Nhưng khi mà anh vẫn chưa đc nhìn thấy món quà đó, một người đã bước
vào và cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

"Là anh ta?"

- Chun ah?

- Ah! - Chun cười ngượng nghịu. - Xin lỗi đã làm phiền hai người.

- Ko có gì đâu!

Calvin
cố cười một cách bình thường nhất rồi đẩy nhẹ Arron ra. Cậu thoáng ngạc
nhiên. Chưa bao giờ anh chủ động đẩy cậu ra mà ko nói hay có cử chỉ báo
trước. Nhất là nụ cười trên môi anh. Ở bên anh đã lâu, cậu đủ khả năng
để nhận ra dù chỉ là một thay đổi nhỏ trong nụ cười đó. Nụ cười đó, đã
thay đổi rồi. Vì sao thế?
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 9:49 am

Khen ngợi.

Đó là cụm từ gần như quá xa lạ với Jiro Wang.

Từ
nhỏ đến lớn, chỉ có người ta khen anh, chứ tuyệt chẳng có chuyện anh
khen người ta. Khen làm gì khi mà tất cả những kẻ đó đều ko bằng anh?
Có vẻ hơi tự cao, nhưng đó là sự thật. Và đã là sự thật, dù muốn dù ko,
nó vẫn tồn tại, và con người nhiều khi chỉ biết chấp nhận sự thật đó.
Tuy nhiên, mấy năm trở lại đây, hình như, anh có thay đổi. Một chút
thôi, nhưng anh đã thay đổi. Hay nói đúng ra, anh đã dễ dãi hơn, thoải
mái hơn trong việc "khen" người khác.

Đó là những gì Arron đc biết khi bước chân vào công ty được một tuần.

Làm
việc ở phòng Marketing vốn đã rất mệt mỏi, đặc biệt là làm trong một
tập đoàn lớn, công việc còn nhiều hơn gấp bội. Tuy nhiên, vì đều là dân
marketing nên những người trong phòng luôn luôn tận dụng tối đa khả
năng "tiếp thị" của mình. Họ tiếp thị gần như mọi thứ. Từ cái bình nước
trong phòng đến cuốn sổ của ngài tổng giám đốc trẻ tuổi tài hoa. Và món
hàng đc họ mang ra tiếp thị nhiều nhất chắc chắn là chuyện đời tư của
sếp, "ma vương mặc đồ trắng" đó.

Có lẽ nhìn bộ mặt cậu dễ
thương, thật thà nên họ đặc biệt nói nhiều chuyện với cậu hơn chăng? Có
chúa mới biết! Nhưng nhờ họ mà cậu biết thêm đc khối chuyện về Jiro
Wang, những chuyện mà trước đây cậu chưa hề biết, hoặc giả có nhìn thấy
cũng chẳng muốn nhận thức.

Ví dụ như chuyện ngài tổng giám đốc
không khoái ăn cay và đồ chiên chẳng hạn. Vừa nghe chuyện này, Arron đã
suýt bật ra câu "Làm gì có chuyện đó!", may sao cậu kìm lại đc. Cậu nhớ
những đêm hắn bất thình lình gọi vào máy gọi cậu ra ngoài, cậu vẫn thấy
hắn ăn khoai tây chiên kia mà? Có phải vì ăn nhiều quá nên phát ngấy
ko? Đáng đời! Mà khoai tây chiên ngon đấy chứ? Cậu rất thích món đó.

Trong công ty cậu cũng ko muốn người khác biết đc quan hệ giữa cậu và hắn. Hắn cũng thế.

Bằng chứng là từ ngày đầu tiên cậu cắp cặp vào công ty, khi gặp nhau ở
thang máy, hắn chỉ lạnh lùng bước vào, ko nhìn cậu một cái, cũng chẳng
nói một câu. Sau đó, hắn cũng tuyệt nhiên ko gọi cậu lên phòng, ko nói
nửa câu dù lúc đó chỉ có hai người. Thật khó chịu khi bị một người mình
biết ngó lơ như thế. Nhưng dù sao việc đó cũng giúp cậu ko phải chịu
thêm những vết thương.

Vào công ty đúng lúc nhãn hàng mới sắp
được tung ra thị trường, phòng Marketing đặc biệt bận rộn hơn những
phòng khác. Thiết kế, chuẩn bị bản dự toán, liên hệ quảng cáo, lấy giấy
kiểm định chất lượng,... những việc đáng nhẽ của những phòng ban khác,
phòng marketing cũng ôm vào người tuốt. Làm sao ko ôm vào đc khi mà các
phòng khác trong công ty đang bận túi bụi với việc chuẩn bị cho sản
phẩm khác đang trong công đoạn thử nghiệm.

Công ty này là thế.
Sản phẩm mới còn chưa được tung ra, sản phẩm khác đã được trong giai
đoạn thử nghiệm rồi. Lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu thế
này, vậy mà nhân viên chẳng kêu ca phàn nàn gì hết, cứ cắm đầu vào làm.
Có lẽ mức lương cao ngất ngưởng với phong bao tiền thưởng dày cộp cuối
mỗi đợt tuyên truyền là thứ mà họ nhắm tới. Như người ta vẫn nói, tiền
nào của nấy mà.

Hôm nay, thứ hai đầu tuần, nhưng cũng là ngày
cuối cùng trong giai đoạn chuẩn bị. Đúng 7h sáng mai, trên khắp tất cả
các phương tiện thông tin đại chúng, trên tất cả các điểm dừng xe buýt,
ga tàu điện ngầm, trên những biển quảng cáo điện tử ở khắp các dãy phố
sẽ đều xuất hiện hình ảnh của loại sản phẩm mới này. Bộ sản phẩm mang
hương hoa hồng. Nghe cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng giá mà bạn phải
trả cho cái lọ nhỏ xíu "ko có gì đặc biệt" đó thì chẳng dễ chịu chút
nào. Nói cách khác, đó là mĩ phẩm dành cho giới thượng lưu. Với chiết
xuất 100% từ tự nhiên, mùi hương của nó ko hề thua kém nước hoa Paris.
Và đối với một loại sản phẩm cao cấp, giá thực của nó cũng chẳng đến
mức hai ngàn đôla, nhưng cộng thêm cái danh tiếng lâu đời của tập đoàn
Uông thị thì cái giá đó hoàn toàn chấp nhận được.

Ngày cuối
cùng rồi, mọi người vừa có chút thoải mái nhưng căng thẳng thì vẫn còn.
Nếu sản phẩm này tiêu thụ mạnh, tức là chiến dịch thành công tốt đẹp,
mọi chuyện sẽ rất dễ dàng thuận lợi. Đến khi đó mới có thể thở phào nhẹ
nhõm. Nhưng nếu sản phẩm chỉ bán theo kiểu nhỏ giọt, khổ nhất là các
cửa hàng đồng loạt trả lại hàng thì đúng là mệt. Ko. Phải nói là chuẩn
bị tinh thần bị đá khỏi công ty ngay lập tức mới đúng. Có điều, một lần
nữa, cái thương hiệu của tập đoàn Uông THị luôn là tấm biển quảng cáo
tốt nhất đảm bảo cho doanh thu của sản phẩm. Cho nên những người này
mới ngồi đây, nhàn hạ uống nước nói chuyện phiếm.

Arron thì
khác. Đây là dự án đầu tiên cậu tham gia từ khi ra trường, thành công
hay thất bại của nó sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cậu sau này. Đặc biệt là
ảnh hưởng tới ánh mắt mà hắn nhìn cậu. Hắn sẽ càng coi thường cậu hơn.
Cậu ko muốn điều đó. Cậu muốn hắn phải thừa nhận cậu, thừa nhận khả
năng của cậu... Và... Khen cậu.

Cậu chẳng hiểu sao mình lại
thế nữa. Có lẽ là vì cậu đã từng nghe hắn khen một người, ngay trước
mặt cậu. Cái dáng vẻ lúc đó, cái nụ cười ấm áp đó, chưa hề, hắn chưa hề
biểu cảm như thế khi ở cạnh cậu. Vì sao thế? Hắn có thể đối xử một cách
bình thường, thậm chí là một ông sếp tốt với tất cả mọi người, tại sao
chỉ cậu là ko? Điên rồ! Sao cậu lại phải quan tâm đến chuyện đó? Tại
sao cậu phải quan tâm đến việc hắn cười với ai, hắn nói chuyện với ai?
Có phải vì ko ở bên Calvin nên mới thế ko?

Phải rồi!

Calvin.

Đã
một tuần ko về nhà, chỉ toàn ở lại công ty làm thâu đêm cùng mọi người.
Ko biết anh ở nhà thế nào rồi? Thật là... Chỉ toàn bận tâm những chuyện
ko đâu.

Arron mỉm cười rồi với lấy chiếc áo khoác trên mắc vội
vàng bước ra. Nhưng sự vội vàng thường chẳng mang lại kết quả tốt đẹp
gì. Bằng chứng là cậu vừa đụng phải thư kí riêng của Jiro - Danson
Tang. Một người đẹp trai, thông minh, nhanh nhẹn, hết lòng với công
việc và biết nghe lời là những gì mà Jiro cần ở thư kí thì anh ta đều
đáp ứng đủ. Mà sao có tiêu chí đẹp trai ở đây nhỉ? Phải chăng hắn ko
muốn thư kí quá xấu xí, đối tác nhìn thấy hoảng sợ bỏ chạy? Cũng có lẽ.
Vì nghe nói, Danson thỉnh thoảng vẫn thay mặt Jiro đảm nhận một số hợp
đồng lớn. Trong công ty chiếc ghế phó tổng còn bỏ trống, cho nên,
nghiễm nhiên anh ta có quyền hạn tương đương chức vụ đó.

Danson
Tang đến và nói với Arron rằng Jiro muốn gặp cậu, sau đó thì quay lưng
đi thẳng, cũng chẳng quan tâm cậu có đi theo hay ko. Nhưng đương nhiên
là Arron sẽ lóc cóc đi theo sau. Cậu ko muốn hắn về nhà lại nói này nói
nọ trước mặt Calvin. Cậu chỉ muốn giữ hình ảnh một Arron trong sáng
trong mắt anh mà thôi. Cậu ko muốn bị anh ghét bỏ. Cho nên cách tốt
nhất là ngoan ngoãn nghe theo lời hắn. Có điều, tại sao hắn ko gọi
thẳng vào máy cậu lại kêu thư kí đi gọi cậu lên? Chẳng lẽ thấy anh thư
kí đẹp trai ko có việc gì làm nên muốn anh ta vận động thư giãn gân
cốt? Thật vớ vẩn. Cứ lên hỏi thẳng hắn là xong mà.

Quay sang
nhìn người đang đứng cùng mình trong thang máy lúc này, Arron cảm thấy
hơi khó chịu. Có cái gì đó cứ bứt rứt trong lòng. Anh ta - Danson Tang
chính là người đầu tiên được Jiro khen ngợi, cũng là người khiến cho
anh ta có nụ cười ấm áp đó. Nghe đâu, hai người họ đã từng là bạn thân
khi còn học tại Mĩ. Cũng chẳng khó lí giải tại sao hai người họ lại có
dáng điệu giống nhau như thế. Chỉ biết ra lệnh, chẳng cần biết người ta
có nghe theo hay ko. Nhưng ít nhất, mỗi lần kêu cậu đi đâu, hắn cũng đi
chậm lại đến khi cậu đi ngang mới tiếp tục bước tiếp. Thật kì lạ. Sao
bây giờ cậu mới nhận ra nhỉ?

Tầng 30. Công ty thì lác đác có mấy
phòng mà xây cao gớm. Nếu phải leo cầu thang từ tầng 12 lên đây chắc
chết quá. Bước vào phòng và thấy hắn đang ung dung trên chiếc ghế tổng
giám, Arron xém chút kêu ầm lên nếu ko phải Danson còn đứng bên cạnh.
Nhìn thấy hai người, Jiro mỉm cười nói

- Cảm ơn! Cậu làm việc của mình đi.

- Lần sau nhớ tăng lương cho mình nghen! - Danson vừa cười vừa quay ra.

Thật
nực cười. Thư kí làm việc cho giám đốc mà lại còn đòi lương thêm sao?
Thế nhưng Jiro chỉ cười lớn rồi gật đầu thay câu trả lời. Anh ta chưa
bao giờ cười như thế với cậu cả. Thật khó chịu. Hắn gọi cậu lên chắc ko
phải chỉ để phô bày nụ cười đó chứ?

Quay lại nhìn Arron với
ánh mắt và nụ cười muôn thưở đó, Jiro rời khỏi chiếc ghế rồi lại ngồi
trên bàn, vắt chân nhìn cậu, chằm chằm như nhìn một con thú cưng

- Cũng vẫn thế! - Hắn cười khẩy. - Vẫn chưa gầy đi chút nào ah?

- Hừ! - Arron ngồi phịch xuống sofa, quay lưng lại với hắn.

- Sao? Chắc giận việc tôi bắt cậu ở lại làm việc, ko cho về bên cạnh ông anh tôi chứ gì?

- Kệ tôi! - Arron bực giọng đáp lại.

- Việc gì mà phải giận, mau già! - Hắn làm bộ thở dài. - Thôi! Cầm lấy!

Vừa
nói Jiro vừa ném một chiếc hộp nhỏ đến trước mặt Arron. Chẳng hiểu cố ý
hay vô tình mà nó lại trúng ngay đầu cậu. Xuýt xoa vì vết thương thì
ít, tức giận vì bị ném thì nhiều, Arron đứng phắt dậy đến trước mặt
Jiro gắt lên

- Anh làm thế là có ý gì hả?

Những tưởng
hắn sẽ quăng cậu xuống sàn ko thương tiếc như mọi khi, nào ngờ, hắn đột
nhiên vòng tay ôm cậu vào lòng, dụi dụi vào tóc cậu. Hắn... Sao thế? Ko
phải bị bệnh gì chứ? Ko. Có lẽ người bị bệnh ở đây là cậu kìa. Cậu...
ko hề đẩy hắn ra. Sao thế nhỉ? Có phải vì vòng tay mạnh mẽ của hắn
khiến cậu ko thể thoát ra, nên cậu chỉ còn cách đứng im? Hay vì hắn
hành động quá bất ngờ khiến cậu nhất thời ko biết phải làm gì? Cậu ko
biết. Chỉ biết, vòng tay này, cảm giác mà nó mang đến, khác lắm. Thực
sự ko giống với những lúc Calvin ôm cậu.

Có phải vì anh ấy chỉ có một tay...

Arron
bất ngờ đẩy mạnh Jiro ra, bối rối chỉnh lại quần áo. Cậu đang làm gì
vậy? Ôm một người ko phải là Calvin ư? Tim cậu đã loạn nhịp vì một
người ko phải Calvin ư? Thật nực cười. Ko thể nào! Calvin đã vì cậu mất
một cánh tay, anh ấy đã yêu thương cậu như vậy, làm sao cậu có thể?
Nhất là khi kẻ đó lại là kẻ cậu căm ghét nhất trên đời? Ko thể nào! Ko
thể nào!

Hắn đang cười ư? Có gì đáng cười vậy ư? Arron chợt giật
mình. Phải rồi. Hắn chỉ đang trêu chọc cậu mà thôi. Phải. Lúc nào cũng
thế! Hắn luôn nghĩ ra những thứ kì quái để trêu chọc cậu. Vậy mà cậu
lại dễ dàng bị hắn xỏ mũi như thế ư?

- Hôi quá! - Hắn vừa cười vừa đưa tay che mũi.

- Anh nói cái gì? - Cậu bực giọc đáp lại.

- Hôi! - Hắn cười rũ rượi. - Mấy ngày rồi ko tắm hả?

- Ai nói! - Cậu bối rối vội vàng nói. - Ngày nào tôi cũng tắm mà!

Đột nhiên mặt hắn trở nên nghiêm túc.

- Đùa đấy! - Rồi hắn cầm lấy chiếc hộp đang nằm lăn lóc trên sofa. - Cái này, mang về đưa cho Calvin.

- Gì vậy? - Arron vừa hỏi vừa đưa tay đỡ chiếc hộp bay tới.

- Sản phẩm mới lần này. Đưa về để anh ấy kiểm tra mùi.

- Sao lại là Calvin?

- Anh ấy là chuyên gia trồng hoa hồng mà! Chất lượng của nó đến đâu
phải nhờ Calvin kiểm định. Sau đó anh ấy đưa cái gì thì mang đến cho
tôi ngay, ko được chần chừ ở đó!

- Tại sao? - Arron nói, giọng bất mãn. - Tôi muốn về nhà mình, ở nhà mình thêm vài phút ko được ah?

- Ko! - Jiro thản nhiên đáp. - Ko được làm ảnh hưởng đến công việc. Sản phẩm mới ngày mai là xuất kho rồi...

- Vậy sao ko sớm đưa cho anh ấy?

- Vì Calvin còn "bận" một số chuyện. - Jiro quay lại nhìn Arron đầy ẩn ý.

- Chuyện gì? - Arron bất giác hỏi lại.

- Anh ấy vừa phẫu thuật lại cánh tay trái, đang trong giai đoạn điều trị chức năng.

- Phẫu thuật? - Arron giật mình. - Sao lại phải phẫu thuật? Chẳng lẽ cánh tay anh ấy có chuyện gì? Sao ko cho tôi biết?

- Cũng chẳng có chuyện gì! - Jiro vừa nói vừa quay lại chỗ ngồi quen
thuộc của mình. - Là anh ấy muốn vậy. Anh ấy nói, ko muốn làm ảnh hưởng
đến công việc của cậu nên ko cho tôi nói.

"Mà có thì tôi cũng ko cho cậu biết" - Jiro thầm nghĩ rồi treo trên môi một nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý.

- Sao lại thế? - Arron ngồi xuống ghế, tay nắm chặt chiếc hộp. - Chẳng
phải năm đó, anh ấy đã nói ko muốn, ko cần phải phục hồi mà?

-
Cậu tin những lời đó sao, "thú cưng"? - Jiro cười khẩy. - Ai mà lại
muốn mình thành kẻ tàn phế, nhất là Calvin, anh ấy luôn mong muốn sự
hoàn hảo. Làm sao anh ấy chấp nhận nổi chuyện bản thân thành một thứ ko
hoàn hảo?

- Vậy năm đó... - Arron lắp bắp

- Là bác
sĩ nói anh ấy vốn dĩ ko thể phục hồi lại được. Anh ấy nói vậy chỉ là an
ủi cậu mà thôi. Những tưởng lúc đó cậu còn quá ngây thơ nên mới tin vào
những lời nói đó. Nào ngờ, mười năm rồi mà cậu vẫn còn tin điều đó ư,
Arron?

- Vậy... Sao bây giờ...
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 9:51 am

Mặt cậu tái xanh, đôi môi run rẩy ko ngừng. Phải đối mặt với việc mình
đã gây ra cho người mình yêu thương một vết thương quá lớn ko cách nào
phục hồi là một cú shock lớn. Biết được chuyện đó, biết việc cánh tay
mình ko thể dùng được nữa, vậy mà anh vẫn đối xử với cậu như thế....

- Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó.

Vẫn
giữ nguyên những biểu cảm trên khuôn mặt, Jiro ngả người ra sau. Chẳng
phải tự nhiên mà anh lại nói cho Arron biết những chuyện đó. Anh đâu
muốn cậu chạy ngay về lao vào vòng tay người ấy? Là người kinh doanh,
Jiro ko làm những việc ko có lợi cho mình. Nhất là với một vụ anh đã bỏ
công sức đầu tư suốt mười năm qua, anh lại càng ko thể để dễ dàng rơi
vào tay người khác, để người khác hưởng hết lợi ích đc. Anh chưa bao
giờ nhận mình là chính nhân quân tử, nhưng trong vụ này anh đã quân tử
hết mức rồi. Có lẽ, chờ đợi ko phải là một cách hay. Và cũng đến lúc để
tấn công rồi.

"Arron ah! Dù em sẽ phải đau khổ nhưng anh cũng
sẽ ko buông tay đâu. Em, trước hay sau, cũng sẽ là của anh. Mãi mãi
thuộc về anh"

~O~


Bóng tối

Có thể suốt đời cũng chỉ là bóng tối

Nhưng đối với một người mang trên môi nụ cười ban mai, liệu cuộc đời có thể chỉ là một màu đen đơn điệu?

Câu trả lời ko nằm trong tay anh.

Nó nằm trong một chiếc hộp đã bị phong ấn của bóng tối.

Chiếc hộp

Mà chìa khóa chỉ thuộc về một người có thể nắm giữ trái tim anh

Người đó là ai

Chỉ anh mới có thể tìm ra câu trả lời

Có thể sẽ rất lâu

Cũng có thể hiện ra ngay trước mắt

Và ngày anh tìm đc người mở chiếc khóa phong ấn ánh sáng đó

Đã đến.

Sau 10 năm chờ đợi, tưởng như chẳng chút hi vọng nào còn sót lại

Thế nhưng

Rút cuộc, nó cũng đến...

Nhớ nhung

Là cảm giác như thế nào nhỉ?

Có phải là cảm giác mà anh đang trải qua lúc này ko?

Có lẽ là phải

Mà có lẽ, cũng ko đúng lắm.

Những
ngày có cậu ở nhà, ngôi nhà dường như đã có thêm sinh khí, tươi vui và
ấm áp. Những khi cậu rời khỏi, tòa biệt thự sẽ trở lại sự yên tĩnh vốn
có. Ko thấy cậu, lòng anh như thấy thiêu thiếu đi điều gì đó. Có lẽ là
sự ồn ào khi cậu cứ chạy lăng xăng bên anh hỏi đủ thứ trên đời. Nhưng,
khoảng cách hai năm đủ để anh quen với việc ko có cậu bên cạnh. Có
chăng, chỉ là thiếu đi những cuộc điện thoại bất chợt mà thôi.

Lúc
này, có lẽ cậu vẫn còn đang ở trong công ty, cắm cúi bên bàn làm việc,
hoặc chạy ra ngoài thăm dò ý kiến khách hàng cũng nên. Anh ko trách
Jiro đã giao cho cậu bé của anh quá nhiều công việc ngay từ lúc mới vào
làm như vậy, thậm chí, còn phải cảm ơn là đằng khác. Bởi lẽ, đối với
một nhân viên mới được vào làm việc đã được chỉ định ngay đến phòng
Marketing đã đủ để cho thấy Jiro tin tưởng vào tài năng của Arron đến
mức nào rồi. Phòng Marketing, thứ gì cũng có, địa vị, danh lợi, tiền
đồ, và cả những sự đấu đá ngầm diễn ra hàng ngày hàng giờ. Chỉ cần cậu
lơ là sẽ ngay lập tức bị loại khỏi vòng chiến, và vị trí của cậu, ngay
lập tức sẽ có người khác thay thế. Đưa Arron vào bộ phận này, Jiro đã
thực sự muốn đào tạo một nhân tài rồi đó. Thế nhưng, cậu bé của anh,
liệu cậu có hiểu dụng tâm vất vả của người đó ko?

Có cậu bên
cạnh cũng vui, nhưng thú thật, anh thích sự yên bình này hơn. Được ngồi
dưới mái hiên ngắm nhìn những bông hoa đang khoe mình trong nắng,
thưởng thức tách cafe nồng nàn hương, còn gì thú vị bằng. Anh yêu sự
bình yên này, vì nó là thứ vật chất hiện hữu, bản thân có thể nắm bắt
được. Những cánh hoa này, có lẽ vào một lúc nào đó, sẽ vì một cơn bão
lớn mà ko còn tươi thắm. Nhưng anh hoàn toàn có thể khôi phục khu vườn
này trở về trạng thái ban đầu, ko, phải đẹp hơn cả lúc đầu nữa kìa.

Vẻ
đẹp này, ko phải dành riêng anh, nhưng anh là người tạo ra chúng, và vì
thế, bản thân có thể tự mình quyết định sẽ xây dựng hoặc phá hủy mà
chẳng chút bận tâm. Nhưng con người kia, vẻ đẹp kia ko những ko dành
riêng anh, mà ngay cả chiếm hữu, anh cũng ko thể. Ko thể, nói đúng hơn
là ko muốn chiếm hữu hay tranh giành với ai cả. Anh có quyền gì để chạm
tay vào con người ấy khi mà anh chỉ là một kẻ tàn tật. Bên cạnh cậu,
anh chỉ làm cho bức vẽ hoàn mĩ trở nên thô kệch. Anh ko muốn điều đó.


dù có muốn đi chăng nữa, anh cũng sẽ phải mất nhiều công sức. Vì phía
sau người đó luôn có một người, một thiên thần khoác áo ma vương. Người
đã, đang và sẽ sẵn sàng tuốt gươm chĩa thẳng vào anh khiêu chiến để lấy
lại những gì thuộc về người ấy. Anh khâm phục tính cách ấy, và cũng tự
hổ thẹn vì mình ko có được sự dũng cảm như thế.

Anh bật cười.

Anh
sẽ chẳng đời nào làm thế. Vì anh biết, giành giật lấy một thứ ko thuộc
về mình chưa bao giờ là hành động thông mình cả. Giam mình trong tòa
biệt thự này suốt mười năm qua, Cal cũng có thể ngộ ra được nhiều điều,
và cũng đủ sức để nhìn thấy những gì mà người ta muốn che dấu.

Che
dấu, ko hẳn vì đó là những việc làm đáng xấu hổ. Đơn giản là vì ngay cả
người ta cũng ko nhận thức được điều đó. Người trong cuộc thường mù
quáng. Lí trí ko biết, nhưng trực giác lại mình mẫn, và tự bản thân
người ta đã chôn vùi cảm tính của mình, chỉ để lí trí làm thay việc của
con tim. Nhưng sự thật luôn chỉ có một. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Anh
mỉm cười rồi khẽ thở dài. Người đó, hôm nay ko đến. Anh ta ko đến cùng
anh nói chuyện, đủ thứ chuyện trên đời. Nói chuyện với anh ta, dường
như chẳng bao giờ là đủ cả. Ngô Tôn, anh ta thực sự biết rất nhiều,
thiên văn địa lí, lịch sử xã hội,... gần như ko có gì anh ta ko biết.
Nhất là những thứ liên quan đến ẩm thực anh ta lại càng rõ.

Không
hiểu sao cứ nghĩ đến vẻ mặt hồ hởi phấn khởi của Chun khi nhắc đến các
món ăn là Calvin lại bật cười. Đang trong phòng tắm cũng cười, đang
ngồi đọc sách trong thư viện cũng tự nhiên khúc khích. Cái chứng tự
cười một mình này thực sự là nguy hiểm. Cái vẻ mặt ngố ngố đó có thể
làm mất hình tượng thiếu chủ của Thần gia lúc nào ko biết. Biết thế,
nhưng anh ko kìm được. Thật kì lạ. Có lẽ, cái tính thích cười của anh
đã bị ngấm sâu vào xương tủy rồi, đến nỗi cười cũng ko thể kiểm soát
được chăng? Chắc anh phải cười ít lại thôi.

Đã 7 rưỡi sáng rồi,
chắc anh ta ko đến. Nghĩ vậy, có hơi thất vọng, nhưng Cal vẫn lững
thững đi về phòng. Không cần phải vội, vì dù gì anh cũng có việc gì
đâu. Nhưng cũng ko cần chậm đến mức có thể thi ngang với rùa như thế
chứ! Chau mày khi phát hiện ra mình lại có thêm hành động kì cục nữa,
Cal thở dài. Người đó ko đến, chắc chắn rồi, vậy mà sao vẫn cứ hi vọng
chỉ cần chậm lại một bước sẽ thấy người đó đang hối hả từ phía xa, bối
rối với câu xin lỗi.

Khi về được đến phòng thì cũng đã hơn tám
giờ rồi. Về phòng thôi mà cứ như vừa vượt vạn lí trường thành vậy. Thế
nhưng, vừa đẩy cửa vào, một bóng người đã lao thẳng vào anh chạy vọt ra
ngoài. Chưa nhận thức được sự việc gì vừa xảy ra, Calvin đã lập tức
chạm nhanh vào mặt thắt lưng phát đi tín hiệu khẩn cấp. Chỉ trong nháy
mắt, tòa biệt thự vốn đang yên tĩnh bị đánh động bởi những hồi chuông
dài. Toàn bộ cửa chính, cửa ra vào của tòa nhà cũng bị đóng chặt. Trừ
khi kẻ kia có cánh, bằng ko đừng hòng thoát khỏi nơi này.

Từ
trong phòng Chun lao ra nhanh như chớp. Ko biết có chuyện gì xảy ra,
nhưng cái tiếng báo động đó ko khác gì với tiếng báo cháy, khiến Chun
đang ngủ ngon lành trên giường cũng phải bật dậy. Khi hai mắt mở ra
được, thì hoàn toàn chẳng thấy có chút khói đen nào cả, cả mùi khét
cũng ko. Chầm chậm đi xuống cầu thang, ngay lập tức anh bị choáng ngợp
bởi một tá người đang lùng sục khắp nơi, tất cả những căn phòng đều bị
mở toang. Tòa biệt thự này bình thường chỉ thấy lác đác vài ba người
làm, vậy mà chỉ sau tiếng còi báo động, một quân đoàn đã có mặt ở đây
rồi. Đúng là ko thể coi bên ngoài được.

- Ngô thiếu gia!

Giọng
nói ấm trầm vang lên bên cạnh khiến anh giật mình. Quay sang thì đã
thấy Trần quản gia đứng bên cạnh mình từ khi nào rồi. Người quản gia
già mỉm cười nhìn anh rồi nói

- Xin thứ lỗi cho sự lộn xộn này.

- Ko có gì! - Chun vội nói. - Có thể cho tôi biết có chuyện gì đang xảy ra ko?

- Dạ thưa, có kẻ đã đột nhập vào phòng của thiếu gia nhà chúng tôi và lấy đi một số tài liệu quan trọng.

- Vậy ... Calvin, cậu ấy ko sao chứ?

- Chỉ bị thương ngoài da, ko có gì...

Người quản gia chưa nói hết câu, người bên cạnh ông đã biến mất từ lúc nào.

Đang
ngồi trong phòng và chịu đựng mùi thuốc sát trùng chẳng chút dễ chịu gì
này, Calvin suýt gắt lên với kẻ vừa đạp cửa phòng anh, nếu đó ko phải
là Ngô Tôn. Anh ta chạy vội đến ngồi bên cạnh ( Promise Th_019_ ) cẩn thận nâng cánh tay đang được băng bó của Cal, khuôn mặt lộ rõ sự lo lắng

- Có đau ko? - Chun hỏi.

- Ko sao. - Cal mỉm cười, có cái gì đó thật ngọt ngào đang chảy trong lòng anh. - Tại tôi bất cẩn để hắn đâm trúng.

Chun
nhìn thật lâu vào vết thương đã được băng bó, thầm nguyền rủa tên trộm
đáng chết đó. Đã vào nhà người ta ăn cắp rồi thì chớ, lại còn đâm Cal
bị thương, mà còn nhằm đúng cánh tay còn lại của cậu ấy mà đâm nữa chứ.
Chỉ với một cánh tay thôi, Cal đã tự giam mình trong tòa nhà này rồi.
Giả như... Ko! Ko đời nào có cái giả như đó! Anh ko cho phép!

- Này! Này!

Sau
mấy cái lay Chun mới giật mình bừng tỉnh. Thật ngại khi cứ nhìn chằm
chằm vào tay người ta như thế. Ko hiểu anh chỉ nhìn vết thương, hay còn
nhân tiện nhìn luôn cả làn da trắng mịn đang phô bày trước mắt kia nữa.
Chẳng hiểu sao cả anh và Cal đều ngượng ngùng. Ngượng thì ngượng thật,
nhưng bốn mắt thì cứ dính vào nhau.

Cả ko gian như lắng đọng.
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 9:52 am

Giữa hiện thực và ảo giác

Cậu thà chọn ảo giác

Bởi sự thật, thật quá nghiệt ngã.

Tại sao?

Tại sao chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, anh lại có thể thay đổi nhanh như thế?

Anh vẫn cười

Nụ cười ngày xưa luôn mang đến cho cậu sự ấm áp, bình yên.

Nhưng nụ cười của ngày hôm nay

Thật rạng rỡ

Thật hạnh phúc..

Nhưng sao lại khiến trái tim cậu đau đớn đến thế?

Anh cười.

Một nụ cười ko dành cho cậu.

Chưa bao giờ dành cho cậu!

Đáng nhẽ ra, cậu nên nghe lời hắn.

Thật nực cười!

Trước
giờ, những lời hắn nói cậu chưa bao giờ chịu để tâm. Những điều hắn ko
muốn cậu làm, cậu nhất định làm cho bằng được. Để chọc tức hắn. Cậu ko
muốn trở thành con rối trong tay hắn. Nhưng giờ đây, thực sự, cậu thực
sự hối hận vì đã ko nghe theo lời hắn.



Chợt giật mình.


Phải chăng....

Hắn
bảo cậu ko được ở lại lâu... Phải chăng, hắn biết chắc rằng cậu sẽ làm
trái ý hắn? Phải chăng cảnh tượng mà cậu đang thấy lúc này đây, hắn đã
biết từ trước?


Hắn đã biết!

Nhưng hắn vẫn bảo cậu về

Về để chứng kiến cảnh Calvin đang thân mật với một người khác, mà người đó ko phải ai xa lạ.

Ngô Tôn!

Sao lại là cậu ta! Tại sao ko phải là ai khác mà lại là Ngô Tôn - người bạn thân mà cậu đưa về từ Úc?


Jiro Wang!

Hắn thật quá độc ác!

Hắn
muốn cậu ở đây, muốn cậu chứng kiến cảnh tượng này. Hắn muốn cậu phải
đau khổ! Đau khổ vì bị người mình yêu nhất phản bội, đau khổ vì bị
người bạn thân thiết nhất lừa dối. Hắn muốn cậu bị dày vò, bị tan nát
đến ko còn gượng dậy đc mới chịu sao?

Không!

Cậu ko thể để hắn toại nguyện!

"Đồ
ngốc Arron! Vậy mày còn đứng đây làm gì? Tiếp tục đứng ngoài để ngắm
nhìn hai người họ thân mật bên nhau sao? Tiếp tục đứng đây đau khổ dằn
vặt để tên tồi tệ đó đc vui mừng sao? Không! Mày ko thể thành con rối
trong tay người khác như thế!"



~O~



Cafe
đắng thật. Vậy mà trên thế giới này không ít kẻ chết mê chết mệt cái vị
đắng ngắt này. Muốn tập tành uống thử nhưng chẳng sao quyết tâm được.
Chỉ ngửi thấy mùi thôi là hắn đã muốn ói rồi. Nhưng trước mặt những đối
tác quan trọng và trước mặt những người khác, hắn làm sao có thể trưng
cái vẻ mặt nhăn nhó và nói với họ rằng "Tôi không uống được cafe"?
Người duy nhất có thể thấy hắn trong bộ dạng khó coi đó chỉ có thể là
Danson.

Cậu ta lúc này đang nhâm nhi tách Cappuccino. Mỗi lúc
như vậy hắn lại có cảm giác như đang nhìn thấy một đứa trẻ măm măm cây
kem của mình, không thể không thốt lên "Dễ thương". Lần đầu gặp cậu ta
cũng vậy. Hắn ko ngờ trên đời lại có một người ngoài Calvin khiến hắn
cảm thấy ngọt ngào ngay từ lần đầu gặp mặt như thế. Và hắn cũng không
thể ngờ được rằng chỉ một từ "Dễ thương" mà giờ này hắn có trong tay vị
thư kí hàng đầu Châu Á. Danson biết tất cả chuyện của hắn. Những chuyện
cậu ta ko biết, hắn ko nói, cậu ta cũng chẳng khó chịu, cũng chẳng hỏi
han thêm. Chính vì thế mà hắn giữ cậu ở lại làm thư kí cho mình suốt
mấy năm qua.

Bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn mình chăm chú, Danson cười cười nói

- Sao thế ngài tổng giám? Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt gian tà đó!

- Gian tà? - Hắn cười lớn. - Tôi mà gian tà thì cậu chắc cho tôi xơi Karatedo rồi!

- Đương nhiên! - Cậu cười. - Cậu nên tập trung vào li Cafe Freddo của cậu đi! Chẳng khác gì trẻ con!

- Tôi mà trẻ con ư? - Hắn nhăn mặt. - Vậy kẻ nào bảo tôi chỉ nên uống
loại cafe được ướp lạnh và ngọt đến đau đầu này! Tôi muốn uống Espresso
corretto mà cậu có cho đâu?

- Uống loại có rượu đó để cậu nằm lăn ra, tôi mà kiêng về rồi để "cậu bé" của cậu bắt gặp... Lúc đó giải thích làm sao?

- Nếu như cậu thực sự phải giải thích với Arron thì tôi sẽ mở tiệc đãi cậu ba ngày ba đêm!

- Tự ti đến thế cơ ah? - Danson nhấp một ngụm cafe, liếm nhẹ bờ môi để
thưởng thức những bọt sữa còn lưu lại. - Lúc tôi ở trong thang máy với
cậu ta, cậu ta cứ nhìn tôi chằm chằm. Biết đâu lại...

Vừa nói
Danson vừa liếc mắt nhìn Jiro cười gian. Hắn cũng cười. Nhưng chỉ là
cười cho có. Nếu thực sự có chuyện đó chắc hắn không chỉ đãi tiệc ba
ngày ba đêm đâu.

- Thế... - Danson nói. - Cậu để cậu ta về như thế, ko lo ah?

- Lo gì? Lo cậu ta đi rồi không về bên tôi nữa ah? - Jiro cười khẩy. - Cậu ta là của tôi! Sớm muộn gì cậu ấy cũng thuộc về tôi!

- Đồ trẻ con!

Danson buông gọn rồi tiếp tục vắt chân uống nốt tách cafe của mình.

- Nói thế có ý gì? - Hắn nhăn mày.

Danson thở dài, trả lời mà mắt nhìn đắm đuối vào tách cafe.

- Lúc nào cậu cũng cho cậu nhóc đó là của cậu. Thế mà cái hôm cậu ta về
nước có buổi họp quan trọng thì nhất nhất đòi đi, ném toàn bộ công việc
còn lại cho tôi. Vậy mà chỉ nửa tiếng sau đã lại có mặt tại phòng họp
rồi. Thôi nhé bạn hiền! Đừng hòng chối quanh! Hôm đó nhìn thấy cậu ta
đi với một người con trai khác làm cậu nổi máu lên chứ gì? Vậy thì cái
gì là "của cậu"? Ngay cả bản thân còn chưa rõ mà đã nói cứng!

-
Có lẽ là thế... - Hắn ngả người trên ghế, mắt trân trân nhìn lên trần
nhà. - Tự nhiên cảm thấy, mọi thứ, hình như đều mơ hồ cả...

Danson
nhìn cậu bạn thân, muốn nói gì đó lại thôi. Nói đúng hơn là anh không
có cơ hội để nói. Bóng người vừa đạp cửa xông vào đã chứng minh cho
những gì anh định nói. Mỉm cười đứng dậy, Danson lướt qua khuôn mặt hầm
hầm của Arron, rồi quay lại nói

- Tổng giám! Tôi nghĩ, ngài có thể gọi cho mình một tách Sospenso rồi đó!

~O~


Nhìn
theo bóng người nhỏ nhắn khuất sau những bụi hoa hồng, Trần Quản gia
khẽ thở dài. Những nếp nhăn lại càng in hằn trên vầng trán. Dõi theo sự
trưởng thành của hai vị thiếu gia hơn chục năm qua, là một quản gia của
gia tộc lớn, ông đủ nhạy bén và minh mẫn để có thể nhận ra mọi sự thay
đổi. Từ cái ngày Calvin thiếu gia chạy ra khỏi cánh cổng sắt lớn nặng
nề của Thần gia theo người kia, ông đã biết sự thay đổi là điều không
thể tránh khỏi. Sự thay đổi này sẽ mang đến hạnh phúc cho người này
nhưng đồng thời cũng là đau khổ cho người kia. Luôn là như thế. Từ ngày
Arron thiếu gia bước chân vào Thân gia. Đã luôn là như vậy.

Ông bồi hồi nhớ lại...

==== Năm ngày trước ===
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 9:54 am

{Đã edit}

Sau khi chắc
chắn rằng từng cm đất trong tòa biệt thự này đã được kiểm tra cẩn thận,
Trần quản gia đã truyền lệnh "thu quân". Chỉ trong phút chốc, đám người
ồn ào bên ngoài đều biến mất không để lại chút dấu vết. Tòa biệt thự
lại trở về không khí yên tĩnh thường nhật. Cánh cổng chính được tháo
khóa an toàn.

Cũng đã đến lúc ông phải làm một con kì đà cản
mũi xem vào cuộc trò chuyện của Calvin và Chun. Ông cần xin ý kiến
thiếu gia về việc xử lí tên tội phạm vừa bắt được trong gara và báo cáo
việc chưa tìm được tài liệu quan trọng bị mất cắp. Mặc dù biết việc phá
hoại không khí lãng mạn giữa hai người lúc này là không nên, nhưng
trách nhiệm không cho ông sự lựa chọn nào khác.

Chỉnh lại trang
phục trước khi gõ cửa, tai ông bỗng nghê một âm thanh chát chúa như
tiếng đổ vỡ của vật gì đó. Giây phút ngỡ ngàng đó nhanh chóng bị thay
thế bởi cái giật mình kinh ngạc khi cánh cửa phòng Calvin đột nhiên bật
mở. Một bóng đen lao vút ra. Ngay sau đó, bóng trắng cũng vọt theo. Tốc
độ thật kinh người!

Trong lúc ông còn đang ngơ ngác hết ngó
theo hai người đó lại quay lại nhìn thiếu gia như muốn hỏi "Chuyện gì
đang xảy ra vậy ạ?", Calvin đột nhiên chạy như bay lướt qua ông như một
cơn gió. Như một hiệu ứng tự nhiên, Trần quản gia vội đuổi theo gọi lớn

- Thiếu gia! Cậu chạy đi đâu vậy?

Không có tiếng đáp trả.

Nhìn dáng người mảnh khảnh đó lao ra khỏi tòa biệt thự, Trần quản gia bất giác ngơ người.

Đã
bao lâu rồi nhỉ? Đã bao lâu rồi ông chưa thấy thiếu gia của ông chạy
như vậy? Đã bao lâu rồi ông chưa được nhìn dáng vẻ khẩn trương của
Calvin, sự nhiệt tâm trong mỗi công việc của cậu ấy?

Quá lâu
rồi. Đã lâu đến mức ông không còn nghĩ về việc đó nữa. Nó vẫn mãi mãi
chỉ nằm trong ý niệm của ông, chưa từng bộc lộ ra ngoài. Đã lâu đến mức
ông không còn hi vọng vào một lúc nào đó sẽ lại được nhìn thiếu gia của
mình tươi vui trở lại.

Calvin vẫn cười mỗi ngày. Nụ cười chấp
nhận hiện thực. Có lẽ cả cậu, cả ông, và tất cả những người trong tòa
biệt thự này đã chấp nhận sự thật đó.



Yên lặng và chấp nhận.



Thế
nhưng lúc này đây, dõi theo con người đó, đột nhiên trong lòng ý niệm
lại bùng lên. Ý muốn được nhìn thấy thiếu gia của ông, vào một lúc nào
đó có thể tự mình vượt qua bức tường mà cậu tự xây nên đó, cuối cùng
cũng có thể được toại nguyện. Dù chỉ là việc Calvin chạy qua cánh cổng
sắt to lớn, cánh cổng đã ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài suốt mười
năm qua... Chỉ vậy thôi, cũng đủ khiến trái tim già cỗi bật khóc.



Mười năm, có lẽ cũng không phải khoảng thời gian dài lắm.




lẽ người già rồi, hoài niệm về quá khứ cũng nhiều, suy nghĩ cũng lắm,
đến mức khi Calvin đã chạy xa rồi ông mới chợt nhớ ra phải làm gì.
Chẳng chần chừ thêm một phút giây nào, Trần quản gia vội gọi toàn bộ
nhân lực hiện đang có mặt, lập tức đuổi theo.


__Calvin's POV___

Đã bao xa rồi nhỉ? Con người đó sao chạy nhanh quá vậy?

Dựa lưng vào bức tường, tôi không thể ngăn mình thở dốc.

Lẳng
lặng nhìn tên đạo chích đó, thực sự muốn cười. Ngõ cụt rồi. Hắn có muốn
cũng chẳng thể chạy thoát được. Thật không ngờ trong khi bên ngoài tìm
kiếm ráo riết mà trong phòng mình vẫn có con chuột đó ẩn nấp. Cũng nể
hắn thật! Có thể đứng suốt ba tiếng đồng hồ trong tủ áo mà không kêu
ca. Hừ! Đạo chích chuyên nghiệp có cái khác người là thế sao? Muốn cười
quá mà cười không nổi. Chẳng còn chút sức nào mà cười cả. Mười năm rồi
không chạy, thật không ngờ có thể chạy lâu như thế! Con người kia, quái
vật chăng? Chẳng thấy anh ta thở dốc gì cả! Chỉ tính dựa lưng vào tường
thôi, ai dè chân đứng cũng chẳng vững nữa. Người ta mà nhìn thấy thiếu
gia của Thần gia ngồi bệt dưới đất trong một cái ngõ bẩn thỉu thế này
... mà có khi... người ta cũng chẳng nhận ra mình là ai...


___Author's POV___

Tiếng
cười khan phía sau lưng khiến Chun bất giác quay lại. Calvin? Sao cậu
ấy lại ở đây? Nhìn khuôn mặt xanh xao chẳng còn chút máu nào, Chun vội
chạy tới

- Calvin? Cậu không sao chứ?

Cal chỉ nhếch mép không đáp. Mắt anh nhìn Chun giây lát rồi hướng về tên đạo chích kia như muốn nói "Phiền cậu xử hắn dùm tôi".

Trong
lúc Chun đang giải mã ánh mắt đó, tên đạo chích sao có thể bỏ lỡ cơ hội
ngàn vàng đó? Hắn lập tức lao ra hòng tìm đường thoát thân. Nhưng khi
lối thoát duy nhất đó được áng ngữ bởi Chun, anh làm sao để hắn toại
nguyên? Anh quỳ một chân làm điểm tựa, chân kia đá nhanh một cước. Lối
đi hẹp đủ để chân Chun chạm vào bức tường đối diện chắn ngang lối ra
duy nhất đó. Anh từ từ đứng lên, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh tanh.

" Calvin trông có vẻ không ổn. Không biết cậu ấy có sao không? Phải nhanh chóng giải quyết tên này!"

Anh tự nhủ rồi lập tức tấn công.

Nhưng
là một tên đạo chích được người ta thuê để lấy cắp tài liệu trong biệt
thự Thần gia, thiết nghĩ hắn cũng chẳng phải loại đơn giản. Nếu lúc rồi
không phải Chun bám theo quá sát cộng thêm cái bá khí kinh người anh
phát ra thì chẳng có gì dám chắc rằng hắn lại bị động để rồi chạy vào
nơi không có đường ra này. Thế nhưng khi chuột vào đường cùng cũng sẽ
quay lại cắn mèo, nói chi con người.

Hắn không thể bị bắt, hắn
không muốn phải chịu những cực hình tra khảo mà Thần gia sẵn sàng dành
cho hắn khi bắt được. Quan trọng nhất là nếu bọn họ tóm được hắn, với
cái đống giấy vụn trong tay, làm sao đảm bảo được mạng sống của hắn
đây? Những tưởng cậy được khóa bảo mật thì những tài liệu quan trọng
liên quan đến kế hoạch kinh doanh sắp tới của Thần gia chắc chắn sẽ
thuộc về tay. Thế nhưng lúc nhìn lại mới phát hiện ra bên trong chỉ
toàn những trang viết linh tinh không chút giá trị.

Lúc này, mạng sống quan trọng hơn tất cả!

Chun
tung chân đá ra một cước, hắn cũng nhanh nhẹn lách qua, thuận tay quét
ngang một đường. Chun vừa ngả người ra sau, chân trái cũng đồng thời
tung lên. Nhận ra cú đá rơi vào khoảng không, tay anh vừa chạm xuống
đất làm điểm tựa lập tức bật lên đứng thẳng chắn giữa lối đi, ko cho
hắn một cơ hội lách qua.

Chẳng biết từ lúc nào trên tay hắn đã
có thêm một con dao. Đã là người trong hắc đạo, việc mang theo vũ khí
tùy thân là điều không thể và không được phép quên. Có vũ khí trong
tay, động tác của hắn không những nhanh nhẹn hơn mà còn hiểm độc hơn.
Toát mồ hôi vì phải tránh né những đường dao tới tấp, Chun vẫn không
rời khỏi chỗ đứng một bước. Chỉ né tránh thôi không phải là vấn đề quá
lớn, có điều, có Calvin bên cạnh anh không thể không phân tâm. Cứ chốc
chốc anh lại quay lại nhìn Cal để chắc rằng cậu ấy không bị tổn thương
hay xây sát gì.

Nhận ra điều đó không chỉ có hắn mà cả Calvin.
Anh nhanh chóng đứng dậy. Ngồi một lát cũng khiến hơi thở điều hòa trở
lại. Thiết nghĩ cũng đã đến lúc anh nên tránh mặt, tránh để Chun bận
tâm hơn nữa. Tuy nhiên, động thái của Cal lại khiến cả Chun lẫn tên đạo
chích bất ngờ. Calvin vừa quay lưng đi, hắn đã nhanh tay cắm một dao
lên bả vai Chun. Anh vừa gục xuống, lối đi của hắn lập tức được mở ra.
Có kẻ ngu mới không nhân cơ hội này tẩu thoát.

Vừa cảm thấy vai
phải mình bị đụng mạnh, Cal bất ngờ vung tay ra sau tóm lấy khuỷu tay
người kia quật mạnh xuống bằng một đòn Judo tuyệt hảo. Theo phản xạ
chân phải anh đạp mạnh vào vai hắn trong khi tay kéo mạnh cánh tay hắn
lên trên. Nghe tiếng rắc ngọt ngào.

Chun loạng choạng đứng dậy đến bên nhìn tên đạo chích đang vật vã dưới đất, anh buột miệng

- Cậu làm được ư?

"Cậu
làm được ư?" Với một cánh tay, Cal vẫn có thể hạ một tên vạm vỡ với chỉ
một đòn Judo thôi ư? Còn điều gì về Cal mà anh chưa biết nữa? Con người
mảnh mai này, thực sự khiến anh tò mò.

Đúng lúc đó, Trần quản
gia kịp tới hiện trường cùng mười thuộc hạ. Chẳng khác gì thái độ của
Chun, cả đám người ngây ra nhìn cảnh tượng mà họ không dám nghĩ có một
lần nữa được trông thấy. Thiếu gia của họ lúc này, chẳng khác gì vị
thiếu gia của mười năm trước.

Trong lúc đám người kia lật đật
thu dọn hiện trường, Calvin vẫn còn đứng lặng, chầm chậm nhìn vào lòng
bàn tay mình. Cánh tay này... Cánh tay phải của anh... Có thể làm được
điều đó sao? Chính trong giây phút bả vai bị người ta đập mạnh vào,
phản xạ cơ học trước đây đột nhiên bừng tỉnh. Với một người được đào
tạo từ nhỏ để trở thành người kế thừa Thần Gia, việc học qua chút võ
không phải cái gì khó hiểu. Và đã từ bao giờ phản xạ đã được hình thành
trước mọi sự tác động bất chợt đến từ bên ngoài. Chỉ có điều, anh không
tin, thực sự không dám tin rằng sau mười năm, cơ thể anh vẫn còn phản
xạ lại như mười năm trước.

Chỉ với một cánh tay, những tưởng
cuộc sống của anh đã chẳng thể nào trở lại như trước kia, những tưởng
những thứ quý giá đã dần rời xa anh. Địa vị của anh trong Thần gia từ
ngày đó đã lung lay. Thế nhưng, "những thứ gì là của mình trước sau gì
cũng là của mình". Mọi thứ của anh, vốn dĩ vẫn là của anh. Chỉ là anh
đã tự chối bỏ những thứ vốn thuộc về mình, chỉ là tự bản thân đã xây
nên một vách ngăn quá lớn giữa anh với thế giới này. Lúc này đây nhìn
những con người kia, những kẻ hiếu kì và những kẻ bàng quan với mọi
thứ, kể cả những chiếc lá, những ánh nắng, ... những sự vật tưởng rằng
ngày nào cũng có thể dễ dàng nhìn thấy, ... Giờ đây mới nhận ra rằng
bản thân đã bở lỡ quá nhiều điều.

Ngay trong giây phút này đây, anh đã hiểu rõ mình cần phải làm gì!


Trong
ba ngày sau đó Calvin chuyên tâm vào việc tìm hiểu những phương pháp
vật lí trị liệu có thể phục hồi chức năng cho cánh tay anh. Mười năm.
Một khoảng thời gian tuy không dài nhưng đủ để y học thế giới có những
bước tiến vượt bậc. Lúc này đây anh đã không còn lo sợ hay phiền muộn
về những vấn đề của mình nữa. Con đường của anh sẽ chẳng ai còn có thể
ngăn cản.

Ngay ngày hôm sau, một trong những vị bác sĩ hàng
đầu thế giới đã được mời đến. Ông cũng là người đã được Thần lão gia
đặc biệt nhờ cậy về bệnh tình của Calvin, nhưng năm đó anh vẫn còn chưa
dễ dàng chấp nhận bị người ta mang ra làm vật thí nghiệm mà chẳng rõ
kết quả sẽ đi đến đâu. Cho nên, ngay sau khi được tin, vị bác sĩ đó đã
bay tới Đài Loan và thực hiện ca phẫu thuật ngay trong ngày hôm sau.
Thời gian sau phẫu thuật mới thực sự là thử thách đối với anh. Nhưng
anh còn gì phải e ngại khi mà anh đã xác định rõ mình muốn gì!
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 9:58 am

Đến cũng đã đến rồi

Gặp cũng đã gặp rồi.

Lúc này đây khi đối diện với hắn, lửa giận trong lòng cậu càng lúc càng bùng lên mãnh liệt.

Hận.

Chứ không đau lòng.

Cậu
không tin rằng Calvin là một người dễ thay đổi. Thân thiện với người
khác thì đã sao chứ? Biết đâu anh ấy đối xử như thế với Chun chỉ vì
Chun là bạn thân của cậu? Cậu không tin rằng vị trí cậu cố công xây
dựng trong lòng anh suốt mười năm qua lại dễ dàng bị người khác đoạt
mất. Cậu càng không tin rằng Cal là người dễ dàng nuốt lại những gì đã
nói.

Anh đã hứa với cậu rằng


I will take you in my arms

Anh sẽ che chở em trong vòng tay này

And hold you right where you belong

Sẽ ôm lấy em ở chính nơi em thuộc về

Till the day my life is through

Mãi cho đến ngày cuối của cuộc đời.

This I promise you

Anh hứa với em như thế

This I promise you

Anh hứa với em như thế


Anh ấy phải thực hiện lời hứa đó!


Còn hắn!

Hắn xem cậu như một món đồ chơi, một con vật không hơn không kém.

Hắn cứu cậu một mạng không có nghĩa hắn có thể muốn gì làm nấy!

Cậu nhất quyết không để hắn toại nguyện!



Khuôn
mặt cậu khi giận dữ cũng rất đẹp. Đó là điều thú vị hắn vừa phát hiện
ra. Chưa bao giờ hắn thấy cậu bé của hắn nổi giận như thế. Nhưng giận
thì đã sao? Cậu ấy có thể làm gì hắn đây? Đột nhiên trong lòng có cảm
giác thích thú.



- Anh! – Arron nói cố để giọng mình không run lên. – Đã biết trước tất cả?

- Chuyện gì? - Hắn bình thản nhấp ngụm café.

Cơn giận ào ào dâng lên khiến mỗi thớ thịt trên người cậu muốn nổ tung. Lúc này rồi hắn còn giả đò làm gì nữa?

- Tất cả! - Cậu gắt lên. - Từ lúc đưa cho tôi cái hộp chết bằm đó anh đã biết hết rồi phải không?

- Oh!

Hắn đặt tách café xuống bàn chầm chậm bước đến trước mặt cậu. Khẽ nhếch
miệng cười như muốn châm thêm dầu vào lửa, Jiro dựa lưng vào thành bàn
nhìn thẳng người đối diện.

- Vậy thì sao? - Hắn hỏi bằng giọng bỡn cợt.

- Anh tưởng rằng việc đó sẽ làm tôi đau khổ vật vã? - Cậu gằn từng tiếng. - Đừng mơ!

- Đau khổ? Tại sao tôi phải làm thế với cậu?

Cứng
họng. Rõ ràng trong đầu cậu vang lên hàng trăm hàng ngàn tiếng gào
thét. Cậu biết rõ lí do hắn làm thế, nhưng tại sao trong giây phút nhìn
vào đôi mắt nâu ngọt ngào với ánh nhìn cương nghị đó, bất giác những
lời muốn nói lại không sao thốt ra được.

Arron quay mặt đi tránh cái nhìn đó, hừ nhạt. Cậu thực sự không hiểu bản thân mình đang nghĩ cái quái gì trong đầu nữa.

“Tự nhiên lại im lặng thế? Không có gì đấy chứ?”

Hắn
đang bận nghĩ thì tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cả hắn và cậu
đều giật mình. Vừa nhấc máy đã nghe giọng Danson bỡn cợt đầu dây bên
kia, hắn bật cười nói

- Không chuyện gì đến cậu! Lo việc của mình đi thư kí ạh!

Bàn
tay Arron bất giác nắm chặt lại khi nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng đó. Cái
cách hắn nói chuyện với thư kí của mình mới thoải mái làm sao. Hoàn
toàn không để ý đến sự hiện diện của cậu ở đây sao?

Cuộc trò
chuyện bị cắt ngang khi đầu dây bên kia dập máy một cách thô bạo.
Danson nhún vai. Hình như cậu vừa chọc vào tổ ong đất rồi. Mỉm cười
nhìn cô gái trước mặt, cậu từ tốn nói

- Tổng giám đang bận. Có gì cô hãy để tài liệu lại. Tôi sẽ chuyển cho Ngài ấy sau!


…:::::…



Ngạc
nhiên trước hành động bất chợt của Arron, hắn khẽ nhăn mày. Phải chăng,
cậu đang ghen? Gì đây? Ghen ư? Sao có thể? Cậu không ghét bỏ hắn là hắn
đã có thể cảm tạ thượng đế rồi, mặc dù hắn cũng chẳng tin trên đời có
tồn tại kẻ đó. Hay phải chăng, thực sự đã phản tác dụng rồi không? Có
lẽ cậu đã căm hận hắn mất rồi. Đôi mắt cậu nhìn hắn như muốn phanh thây
hắn ra thành ngàn mảnh vậy.

Tiếng nói khó khăn lắm mới phát ra được từ cổ họng, hắn nhếch mép che đi sự bối rối của mình khi nhìn vào khuôn mặt đó

- Muốn nói gì nói đi!

- Trả lời đi! – Arron hét lên.

- Chuyện gì kia chứ? - Hắn hỏi lại, giọng lạnh tanh

-
Anh đã biết trước tất cả rồi phải không? Anh muốn tôi phải tận mắt
chứng kiến việc Calvin cười nói với người khác? Anh tưởng điều đó sẽ
làm tôi khổ sở? - Cậu cười nhạt. - Sẽ không bao giờ đâu!

-
Chuyện cậu và Calvin thì liên quan gì đến tôi? - Mặt hắn đanh lại. -
Tuỳ tiện chạy vào phòng tôi mà không thông báo, cậu cho cậu là ai?

Hắn
với tay lấy một điếu thuốc, thứ hắn chẳng thích nhưng nó có thể làm hắn
bình tâm lại, ít nhất là lúc này. Hắn cần bình tĩnh, bình tĩnh.

-
Tôi yêu anh ấy! - Cậu mỉm cười, nụ cười tự tin vô tình đâm vào trái tim
hắn một nhát lạnh lùng. – Bất kể tôi đã thấy những thứ gì, đừng cho
rằng nó có thể khiến tôi rời xa anh ấy! Và những việc anh bảo tôi làm…

Không để Arron nói hết câu, hắn đã chộp lấy cổ tay cậu ấn vào tường một cách thô bạo

- Cậu phải làm tất cả những gì tôi bảo! Đừng quên…

-
Thôi ngay việc lải nhải những lời vô nghĩa đó đi! – Arron bất chợt gắt
lên. - Phải! Anh đã cứu tôi một mạng. Nhưng đừng cho rằng vì thế anh có
thể bắt tôi làm những điều tôi không muốn! Tôi yêu Calvin! Đó là sự
thật không có gì chối bỏ được! Một mạng chứ gì? Được! Tôi sẽ trả lại
anh một mạng!

Lời nói chưa dứt, trong tay Arron đã có một con
dao sắc lẻm. Trước khi nó kịp làm tổn thương cậu Jiro đã nhanh chóng
gạt nó ra xa.


….:::::……

Em
tàn nhẫn lắm Arron ạh! Mỗi lời nói của em đều khiến trái tim tôi đau
đớn như bị ai bóp nghẹt. Tôi đã yêu em, tình yêu đầu tiên và duy nhất,
suốt mười năm qua. Nếu như ngày đó em mãi nắm lấy tay tôi, tôi đã không
phải ầm thầm yêu em như thế. Em có biết đã bao nhiêu lần tôi chỉ muốn
hét lớn cho cả thế giới này biết Tôi yêu em biết chừng nào.

Nhưng tôi không thể!

Tôi chỉ có thể ở phía xa dõi theo và bảo vệ em.

Vị trí của người đó trong lòng em, tôi chẳng bao giờ có được. Em sẽ
chẳng bao giờ cho tôi dù chỉ là một góc nhỏ trong tim. Tôi luôn biết
điều đó. Nhưng người tôi yêu ơi, sao em có thể nhẫn tâm thốt ra những
lời đó? Em có biết tôi đã phải lặng câm suốt mười năm trời, trốn tránh
sự thật đó suốt mười năm để có thể tiếp tục hi vọng, hi vọng một ngày
nào đó em sẽ nhận ra, phía sau em luôn có tôi. Nhưng giờ đây, em lạnh
lùng phá huỷ nốt những gì còn sót lại trong trái tim tôi.

Em tàn nhẫn quá, Arron ạh!

Em
thật độc ác khi bắt tôi vào một nơi tối tăm không ánh sáng trong chính
linh hồn mình. Em muốn tôi phải thả con quái vật trong tôi ra mới chịu
sao? Được! Sẽ như em muốn! Tôi không còn đủ nhẫn nại nữa rồi em ạh. Tôi
mệt mỏi khi phải chờ đợi, chờ đợi và lừa dối bản thân mình.

Đủ rồi! Quá đủ rồi!

Tôi phải có được em! Tôi không thể để em cho bất kì ai. Bất kì ai!

Thật
tốt khi có một cái giường trong phòng làm việc phải không? Em có cần
nhìn tôi kinh ngạc như thế không? Để làm gì hả em? Van nài ư? Chửi rủa
ư? Ích gì đâu em! Chất lụa của chiếc carvat cao cấp có lẽ sẽ không làm
em đau, nhưng nó không phải cái tôi muốn. Tôi muốn một thứ có sức mạnh
hơn kìa. Dây lưng là một lựa chọn đúng đắn phải không?

Nước mắt
ư? Để làm gì hả em? Lúc này em đang nghĩ gì tôi cũng chẳng cần biết.
Tất cả những điều này, là tại em thôi, Arron ạh! Vì em cả thôi!
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 10:08 am

******* Rating 15+. Hãy chắc rằng bạn đã 15 tuổi khi đọc nội dung bên dưới !!! ************

Spoiler:
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 10:12 am

Note: độ phân giải tốt hơn với trình duyệt FIREFOX ( vào view image). Hoặc save về máy rồi double click vô cái ảnh vừa save, sẽ đọc được chữ thôi ( nhớ chọn thêm công cụ kính lúp có dấu + để phóng to chữ).

Tác giả bảo rằng trong thời gian bị cấm vận nên tác giả mới post như thế.



Promise F1




Promise F2
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 10:17 am

Promise Ab
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 10:18 am

Promise P3
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 10:20 am

Promise P4
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 10:21 am

Promise Chap1
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 10:22 am

Promise Chap2
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 2:07 pm

Note: độ phân giải tốt hơn với trình
duyệt FIREFOX ( vào view image). Hoặc save về máy rồi double click vô
cái ảnh vừa save, sẽ đọc được chữ thôi ( nhớ chọn thêm công cụ kính lúp
có dấu + để phóng to chữ).

Tác giả bảo rằng trong thời gian bị cấm vận nên tác giả mới post như thế.




Promise Fn1
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 2:12 pm

Promise Fn2
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Admin
Điều Hành Viên
Điều Hành Viên
Admin


Nữ
Tổng số bài gửi : 262
Birthday : 12/04/1984
Age : 40
Uy Danh : 9
Gia nhập : 01/12/2008
Tiền Thưởng : 95
Điểm thường :
Promise Left_bar_bleue100 / 100100 / 100Promise Right_bar_bleue

Thú nuôi : Promise Mouse

Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise EmptyFri Feb 20, 2009 2:13 pm

Promise Fn3
Về Đầu Trang Go down
https://fanficland.forumvi.com
Sponsored content





Promise Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Promise   Promise Empty

Về Đầu Trang Go down
 
Promise
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : 1, 2  Next

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Fanficland :: ๑۩۞۩๑ Fic Dành Cho 198x ๑۩۞۩๑ :: Shōnen Ai (SA) Fic-
Chuyển đến