Latest topics | » [One Short] Phím đàn Piano nhuốm máu | JoongNa| by tyt.koy Thu Jul 28, 2011 3:55 pm
» [Longfic] Lớp mẫu giáo SS501 by Love_SS Mon Dec 20, 2010 7:24 am
» LOVE ME (longfic- DBSK) by Telve Mon Nov 29, 2010 2:27 pm
» Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) by kumxjnh Sun Jul 25, 2010 3:10 pm
» Sợi Dây Chuyền Màu Bạc [for DBSK's Fan] by akluvka Wed Dec 23, 2009 5:30 pm
» Sao phim “Cô bạn gia sư” và 9 cô gái SNSD đến Việt Nam by FOX'S Sun Oct 18, 2009 12:18 pm
» Kangin của nhóm Super Junior và những vận đen trong tháng 9 - 10/2009 by FOX'S Sun Oct 18, 2009 12:00 pm
» Phim Hàn hoành tráng nhất 2K9 đã đổ bộ đến Việt Nam by MinSu Sun Sep 27, 2009 12:59 am
» "Bom tấn" truyền hình Iris by MinSu Sun Sep 27, 2009 12:51 am
» Nàng "Cháo" Kim So Eun bị kiện by MinSu Sun Sep 27, 2009 12:45 am
» Cuộc phỏng vấn cuối với Jaebum - 2PM rơi vào khủng hoảng by MinSu Thu Sep 17, 2009 5:55 am
» Super Junior "áo phông dép lê" đi dã ngoại by MinSu Wed Sep 09, 2009 3:20 am
» [VietSub] Super Junior with Starking 180409 by MinSu Fri Sep 04, 2009 11:19 pm
» [Anime] One Piece 293++ by mxcpro Wed Sep 02, 2009 6:48 am
» Tin tức mới nhất xung quanh scandal "DBSK khởi kiện SM Town " by FOX'S Sat Aug 08, 2009 6:36 am
|
| | [Longfic] Điều kỳ diệu của cuộc sống | |
| | Tác giả | Thông điệp |
---|
Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: [Longfic] Điều kỳ diệu của cuộc sống Sat Apr 18, 2009 6:21 am | |
| Điều kỳ diệu của cuộc sống
Tác giả : SHAD Thể loại : Tình cảm ... Rating : K Diễn viên: Rainie, Mike, Ariel, Joe v....v...... Link:http://dienanh.net/forums/showthread.php?t=14956
Lời giới thiệu: Cuộc sống luôn có những điều kỳ diệu mà ta chưa bao giờ biết đến. đó có thể là niềm vui là hạnh phúc hay là nỗi buồn cả sự chia ly nữa. Bài ca cuộc sống luôn vang lên từng ngày, ta có thể ko thấy nhưng hãy lắng nghe những nốt nhạc du dương của nó. Hãy bắt đầu 1 ngày mới bằng nụ cười. |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: [Longfic] Điều kỳ diệu của cuộc sống Sat Apr 18, 2009 6:21 am | |
| CHAP 1: Cuộc sống luôn có những điều kỳ diệu mà ta chưa bao giờ biết đến. đó có thể là niềm vui là hạnh phúc hay là nỗi buồn cả sự chia ly nữa. Bài ca cuộc sống luôn vang lên từng ngày, ta có thể ko thấy nhưng hãy lắng nghe những nốt nhạc du dương của nó. Bắt đầu 1 ngày mới bằng nụ cười. tại Dương gia: - chào 2 bác, cháu mới tới. - Ariel đấy àh. Rainie nó đang ở trên lầu đấy. Cháu với Rainie hôm nay đi shopping phải ko?- bác Dương lên tiếng - Dạ vâng, bọn cháu đi mua đồ chuẩn bị cho học kỳ đầu tiên vào Đh, cháu vui lắm, năm nay cháu với Rainie lại cùng 1 lớp nữa . 2 bác có tính mua j` ko, chút nữa cháu với Rainie mua cho. - thôi cháu lên hối Rainie đi, nó làm j` trên phòng từ sáng tới h rồi, thiệt .... con gái - ba` Dương lắc đầu cười vui vẻ. - con xuống rồi đây, ba mẹ lại nói xấu con. Rainie xuất hiện trên cầu thang với bộ đồ khá dễ thươg, áo màu xanh với váy xanh nhìn rất xinh con đi shopping với Ariel nhe, trưa con sẽ ghé wa chỗ papa. chụt - Rainie hôn ba mẹ của mình 1 tiếng rõ to- Ariel đi thôi. Chào ba mẹ con đi - chào 2 bác con đi -Ariel - Ta đi đâu đây Ariel - quay wa hỏi nhỏ bạn của mình nhưng nó lại đi nói với tài xế - chú Peter đưa cháu ra Sky plaza đi. - đã có địa chỉ thì hỏi tui chi vậy - liếc Rainie nó nói - bà tính mua cái gì? - chưa bít, lại đó rồi tính hi`hi`. trợn trắng Ariel nhìn nó. Ai chứ Ariel thừa hỉu tính khí con nhỏ này, nếu nó đã nói vậy thì chỉ có 2 trườg hợp xảy ra: 1 là nó khuâng cả đống đồ về nhà bao gồm quần áo giày dép v..v..;trường hợp còn lại nó chẳng đem đc cái j` về cả --> tốn 1 ngày shopping + 1 ngày nữa đi tha những thứ nó về chuẩn bị. Lắc đầu ngán ngẩn thía nhưng mà 2 đứa nó giống hệt nhau về khoảng này ---> ngồi cười 1 mình. Sky plaza do ba cua Ariel mở ra. đúng là công ty lớn có khác ko thua j` Night plaza của gia đình nó, tuy cạnh tranh nhau về mọi mặt thía mà 2 gia đình thì lại cực thân thiện. Sau vài tiếng shopping, họ ra về với núi đồ (ax kinh dị) - Ah cuối cùng cũng xong - quăng mình lên ghế, Rainie cười hỏi - Bà có tính mua gì nữa ko? - Ra tiệm trang sức đi tui muốn mua vài món về - Ariel tuy nhăn trán suy nghĩ mà miệng vẫn nói như thía. (pó chíu 2 bà này oi`, mua j` ma` lém thía) - okie, ra tiệm Kaito đi chú Peter - Rainie vui vẻ nói. Đúng là cửa tiệm trang sức hàng đầu, nhìn vào toàn mẫu mới lạ và khá đẹp mắt. Rainie nhắm ngay đc bộ trag sức màu tím, nhìn thì đơn giản nhưng lại cuốn hút nó từ cái nhìn đầu tiên. Ariel thì lại gom đc 1 chiếc vòng cổ hồng hồng nhìn cool lém. Đột nhiên đôi mắt sáng hồn nhiên của nó chợt buồn như sắp khóc. ko biết tâm trạng của nó Ariel khều: - Rainie bà nhìn thử xem cái vòng này có hợp với tui ko? Rainie, Rainie ....- nhìn con bạn với vẻ mặt khó hỉu - Rainie bà làm sao vậy? Nhìn thấy chiếc vòng hình trái tim với những chiếc cánh nhỏ trải theo đường viền , Ariel khẽ ah`, chiếc vòng ấy gợi lại 1 quá khứ buồn mà nó với Rainie cố gắng chôn kín trong lòng từ 2 năm về trước.......
Beatrice la` em họ của Rainie, nó với Rainie học khác trường, nhưng 3 đứa lại rất thân thiết. 1 lần nó rất vui và khoe với Rainie va` Ariel là đã có bạn trai, nó rất vui mừng, đôi mắt của nó đầy vẻ thơ mộng của 1 ng` chập chững biết yêu. Rainie và Ariel cũng vui với nó. ngày nào cũng kể về ng` đó với vẻ mặt rất hạnh phúc : - 2 chị biết ko, anh ấy rất đẹp trai, lại galang.. đi với anh ấy em rất vui hihi - nói rồi Beatrice ngồi cười cười 1 mình. - nhìn lúc này Beatrice trông thật đẹp. ai nhi`n hok mê mới lạ. - ne` ne` nhớ tới chuyện j` mà ngồi cười 1 mình vậy - Rainie chọc kháy nhỏ em. - đúng đó, nhớ tới chuyện j` mà ngồi cười tới đỏ mặt luôn vậy - Ariel cũng ko tha. nó sờ sờ khuôn mặt của mình òi lại cười (cười hoài) - hi`hi` thật ra ........- cười đến típ cả mắt + với khuôn mặt ửng hồng - em va` anh ấy đã ... đã ..... - đã làm sao ?? - 2 bà chị đồng thanh hỏi với vẻ mặt hứng thú (nhiu` chiện wo' ^^)- nói đi, đã làm sao ??? - kiss...- nó cuối xg' vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. 2 đôi đồng tử của Rainie và Ariel mở tròn ngạc nhiên, 2 cái miệng chữ O đồng thanh hét lên: CÁI GÌ ?? KISS ?? KISS AH'. Beatrice hết hồn nhảy vọt lại bịt 2 cái miệng đang hét lên như 2 cái loa: 2 ng` mún cả khu vực này biết hay sao mà la to thế. - sao nhanh vậy mới wen có 2 tuần mà - Rainie vẫn chưa hết ngạc nhiên. - đúng đó nhưg mà ai chủ động vậy ?? - Ariel hỏi dồn anh mắt thích thú. - Là anh ấy, lúc đó em cũng hết hồn lun, nhưng mà ... nụ hôn đó la` nụ hôn đầu tiên của em đó. ma` sao nãy h 2 ng` toàn bàn chiện của em ko vậy? 2 ng` thì sao - đang nói nó bỗng lãng sang chuyện khác với vẻ mặt rất chi là đanh đá. (dễ xương ma`) - Em khỏi lo đi, đi mà hỏi Ariel đó. cậu với anh Wu Zun sao rồi, tỏ tình với ông anh của tui chưa - Rainie chuyển ngay đối tượng wa Ariel. - chưa bà cũng thấy là ảnh rất bận mà, mình chỉ tới rủ đi ăn với koi phim thôi. còn rất nhiều cô bám anh bà còn j`. - buồn bã Ariel ngồi ôm gối. - Vậy thì chị em này sẽ giúp cho - Beatrice đặt tay lên ngực va` nói - em sẽ giúp chị - liếc wa bà chị nó chọc chọc tay - okie tui cũng giúp pà - Rainie nói - còn bi h đứa nào có bồ trước sẽ phải khai hết tất cả bí mật - Rainie trã đũa bằng 1 gương mặt cực kỳ gian xảo (đáng iu lém) - Beatrice, em kể hết hay là ăn đòn - Rainie hét lớn Bị bà chị chơi khăm thía nhưng mà nó cũng ko vừa - ko đánh chết cũng ko khai - chạy lại cầm cái gối ôm nó nói - ko khai đó chuyện tình cảm của em tội j` khai hít. - Đánh - tiếng Ariel vang lên. Cuộc trò chiện kết thúc trong màn đấu trag bằg ..... gối, thú bông ... 1 tuần sau, nói đúng hơn là 1 tuần từ sau cái hôm 3 đứa tụi nó vật lộn trog phòng Beatrice, lần này nó về nhà đôi mắt đỏ hoe. chỉ kịp chào ba mẹ của Rainie rồi bỏ lên phòng (chả là Beatrice ở đây cho tiện việc học, ba mẹ nó ra nước ngoài buôn bán rồi) của Rainie. thấy 2 bà chị ngồi nói chiện (2 bà này 88 dữ ghê) nó ôm chầm lấy Rainie khóc um lên, nó nấc lên từng tiếng nói mà ko thành lời. - chị ... chị ơi .. - nó oà khóc - thôi nào có chuyện j` bùn bực thì cứ khóc lên đi - Rainie ko kịp phản ứng chỉ còn biết vuốt ve mái tóc và khuyên nó. Ariel luống cuốn lôi khăn giấy đưa cho nó. sau 1 hồi khóc lóc, nó bắt đầu bình tĩnh lại. - Anh ấy . hix anh ấy ..đòi . hix chia tay .. - nó lại khóc nhưng trong tiếng khóc nó kể lại mọi chuyện - hôm nay ... sau khi xem phim xong... anh ấy nói... chia tay .... em ko tin ... em đã gặg hỏi lý do... anh ấy ko nói. chỉ nói xin lỗi em. em đã bỏ chạy chạy về đến đây. - nó khóc vừa khóc vừa ôm chầm lấy 2 bà chị, khóc lại khóc... va` sau đó nó đã ngủ. nhìn đôi mắt đỏ hoe của nó Rainie quyết tìm cho đc tên đã khiến em gái nó khóc n` như vây . - thôi ba` xen vào mà làm gi` - Ariel khuyên con bạn đang tức hăng máu lên - xen vào chỉ làm cho Beatrice khó xử thêm thôi. với lại bà đâu biết mặt mũi ng` đó ra sao - Nhưng ... nhưng mà - Rainie nghẹn họng - thôi bà nói cũng đúng, tui mà gặp tui quyết ko tha. hôm nay pa` cũng ngủ lại đây lun đi.- Rainie cầm tay Ariel với vẻ mặt năn nỉ - biết tui nhắn tin báo cho ba mẹ tui rồi nhìn beatrice như vậy sao tui về đc - Ariel nói. Sáng hôm sau, tỉnh dậy thấy 2 bà chị ngủ cạnh nó biết là đêm wa 2 ng` lo lắng cho nó lắm. hôn 2 bà chị nó nói : cảm ơn 2 chị nhiều. rồi rửa mặt và xuống ăn sáng. vừa xuống đại sảnh nó thấy 2 dáng ng` wen wen ngồi nói chiện với 2 bác nó lại gần va` ..... : ba mẹ. nó mừng đến nỗi nhảy lên ng` papa. - Sao ba mẹ về sớm vậy. ba mẹ nói là tháng sau mới về cơ mà. - thiệt ... mai la` sn Rainie ba mẹ đương nhiên fải về chúc mừng và gặp con gái iu chứ. hôn lên trán nó, ba nó trách iu - chậc wên cả sn Rainie lun.. - chào 2 bác ạh - Rainie và Ariel đồng thanh. - chà Rainie, lâu ko gặp cháu, ra dáng thiếu nữ wá rồi - pác gái nói. - thôi dậy rồi thì ra ăn sáng nào - Ông Dương lên tiếng - mừng 2 em mới về luôn. Sinh nhật của Rainie tổ chức tại tư gia, ko khí thật nhộn nhịp và vui vẻ. còn 3 đứa thì lại đi shopping (di j` lắm thía) Beatrice muốn mua cho chị nó 1 cái vòng thật đẹp, lướt hết hàng trang sức nó nhắm đc cái vòng cổ mặt trái tim màu đỏ và có những chiếc cánh trải theo viền cổ, nó thích thú, hỏi giá - chị ơi cái vòng màu đỏ bao nhiêu vậy - nó ngước lên hỏi - ah` 2.000.000 tr. way wa lấy cái ví, nó hụt hẫn vì nó chỉ đem theo có 1.800.000tr (lúc nãy đã đi mua bộ áo dạ tiệc rồi) mặt nó xụ xuống - Anh cho em mượn tiền, sau này trả lại cũng đc - Giọng nói wen thuộc vang lên sau lưng. Là anh ng` bạn trai mà nó vừa chia tay. cố ngăn dòng nước mắt trưc trào, nó nói. - cám ơn nhưng em ko cần, thiếu em có thể về nhà lấy. - vậy em nhắm sau khi way lại nó có còn ở đây ko? anh sẽ mua đấy? thôi cần lấy mai trả anh cũng đc. nhét 500.000 vào tay nó. anh bỏ đi ko còn n` thời gian nó lấy cái vòng cùng bộ váy đem đi gói wa`. món wà nằm gọn trong giỏ nó vội vội vàng vàng vừa xem đồng hồ vừa chạy mà ko hề chú ý đến đèn đường. ....... ẦM KÉTTTTTTTTTTTTTTT.... tiếng thắng xe vang lên cùng lúc ... tiếng còi hú xe cứu thương ngân dài..... Mọi ng` đều chạy đến bệnh viện ... nước mắt Rainie làm ướt cả khuôn mặt xinh đẹp vừa khóc vừa hỏi bác sĩ - Beatrice... em cháu ra sao rồi... bác sĩ xin hãy cứu lấy nó. nó là đứa em cháu quý nhất...cháu .... - nói xong Rainie ngất đi. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Rainie cảm thấy choáng váng, như chợt nhớ, nó cuống cuồng leo xg' giường và đi kiếm Ariel hỏi tin về Beatrice. - Ariel, Beatrice sao rồi. - thấy đôi mắt của Ariel đỏ hoe, nó lay mạnh - Ariel Beatrice sao rồi , bác sĩ cứu đc mà fải ko bà nói đi, đừng im lặng vậy, tui sợ lắm Ariel . - Rainie, hãy bình tĩnh, nghe tui nói. Beatrice vì cú va đập wá mạnh, não bị tổn thương, ko có khả năng .... sáng nay cô ấy .... cô ấy .... - nói đến đây Ariel ôm chầm lấy Rainie va` khóc - wa đời rồi .. . ko tin vào tai mình, Rainie tung cửa vào, nhìn Beatrice với tấm vải trắng. nó lay mạnh : - Beatrice, Beatrice em tỉnh lại đi, nghe chị nói ko tỉnh lại đi, van xin em hãy tỉnh lại - nó nấc lên từng tiếng - xin ... em .. hãy .. tỉnh dậy. - xin lỗi - 1 cô cảnh sát tiến vào đưa đồ cho Rainie - đây là món đồ mà cô Beactrice đã mua , tôi xin trả lại cho ng` nhà. Cầm lấy món wà mà đứa em mua cho mình, nó mở ra xem. một chiếc váy dạ hội màu đỏ với 1 hộp nhỏ đã bẹp, mở ra là chiếc vòng cổ trái tim đỏ đã bể. nó ôm lấy món wà khóc ngon lành, đó là món wà cuối cùng mà Beatrice đã tặng nó..........
- cho tôi lấy chiếc vòng cổ trái tim đỏ này đi - tiếng 1 chàng trai vang lên sau lưng 2 đứa làm tỉnh lại những hồi ức quá khứ. - Cái vòng đó tui nhắm trước rồi mà - lau nước mắt, Rainie way wa nói. - thế nhưng mà cô chưa mua, nãy h thấy cô ngồi ngắm ko, bây h tui mua làm gì nhau nào. - vừa nói anh ta vừa đưa tiền cho cô gái- lấy cho tui cái vòng. - anh... anh ... -tức khí Rainie hok nói đc j`, nước mắt từ đâu lại rơi ra. vội vàng nó lấy món nữ trang đã tính tiền và bỏ đi - Rainie bà sao vậy, chờ tui với - Vừa nói với Rainie nó ko wên way wa liếc xéo 2 tên con trai. ko nói 1 lời nó cũng đem đồ va` ....bỏ đi tuốt. Ngớ ngẩn vì bị liếc xéo : - nè ông làm gì để con gái khóc vậy - Joe way wa hỏi Mike. ko wên tặng cho thằng bạn 1 cú đánh vào vai. -Đau wá. Làm j` mà đánh tui. chẳng wa chỉ là 1 chiếc vòng thôi mà tui thấy cô ta ngồi ngắm nó hoài mà hok mua nên tui tính mua tặng cô ấy. ai de` ...... - vừa xoa vai nó vừa nói 1 cách tiếc rẻ - ông thôi đi, còn đang cặp với Lena mà mua wà cho người khác là sao? - joe hỏi - chưa làm đc j` thì cô gái đó đã khóc rồi. đã vậy tui còn bị dính vào nữa. - Lena hả, cô nàng này ăn chơi wá, tiêu tiền như nc' chắc sắp bỏ thôi. - 2tr1 thưa cậu Mike - thu ngân vừa nói vừa đưa vòng cho Mike. Lấy wà 2 thằng bạn dắt nhau di uống nước. |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: [Longfic] Điều kỳ diệu của cuộc sống Sat Apr 18, 2009 6:22 am | |
| CHAP 2 - Sao tự nhiên bà khóc vậy Rainie? - cũng ko có j` chỉ là nhìn cái vòng tui lại nhớ đến Beatrice thôi. cho nên là nước mắt nó tự rơi ra.- đưa tay quẹt nc' mắt nó nói - tui nhớ nó wá. hồi ra mộ thăm Beatrice đi. mua cho beatrice 1 bó hoa hồng trắng, nó với Ariel đi thăm beatrice. - 11h trưa rồi bà có đi ăn với tui luôn ko? - Rainie way wa hỏi - đi đi chứ lâu rồi chưa đi ăn với chú Dương mà - Ariel nhí nhảnh. "kono sayonara de tabidachi naraba boku no egao wo zenbu ageru yo.... " (everlasting của BoA đó - fan của Boa lun muh` ^^) - ba hả, vâng con biết rồi, con tới liền mà -...... - dạ có, ba yên tâm, ăn tại LyLy fải ko. con tới liền. -.... quay qua nó cười với Ariel và "chụt" - hôm nay cám ơn bà nhìu lém, bà đúng là bạn tốt của tui mà - nó cười ranh mãnh khiến Ariel đau tim wá. - cô Rainie tới LyLy rồi. - Vâng, Ariel ta đi nào. bước vào nó nhìn quanh kiếm chỗ ba ngồi : - chào ba, cháu chào bác Lâm - Rainie cười và ngồi xuống. - chào ba chào bác Dương - Ariel ngồi cạnh. - ba với bác Dương gọi món ăn chưa. - rồi chờ 2 đứa đến mà ba với bác Dương đói rã ruộc ha`ha` - Ông Lâm cười - cho tôi 1 fần súp, 1 fần khoai tây và 2 fần pizza. - nó nhìn Ariel - cậu gọi đi mình xong rồi. Pizza chia làm 4 fần nha chị. - vậy 1 fần khoai tây, 1 fần bò và 2 ly pepsi. Ngày mai đi học 2 đứa đã chuẩn bị cái j` rồi - ông Dương hỏi - dạ con mua balo, quần áo, giày nữa. ah` con còn mua đc bộ váy màu tím đẹp lắm.- vừa cười nó vừa nói chiến công mua sắm của mình cho papa nó nghe. - ah` đúng rồi con mới đi thăm mộ Beatrice về, con tính ở lại lâu hơn chút nhưng mà lỡ hứa với papa òi. thương papa nhìu lém. chụt (sao ss khoái hôn ng` ta thía nhỉ )- nó cười lém lỉnh với ông bố mà ko hay biết ở gần đó có 2 ng` chú ý hành động của nó và Ariel 1 cách chăm chú. - Lúc cô ấy cười trông cũng dễ thương đấy, nhưng tui lại thix ngắm cô ấy lúc ngồi nhìn sợi dây chuyền này hơn, lúc đó trông cô ấy đẹp như thiên thần vậy - Mike vừa uống nc' vừa gập gù nhận xét - Phụt - Joe ko kịp khỏi cú shock do thằng bạn đem lại, cũg may là anh ko phun vào mặt Mike.- sao vậy gặp tiếng sét ái tình rồi chứ j`. nhìn 2 cô gái ngồi ăn ngon lành, Joe chú ý tới cô gái đã liếc anh với Mike trong tiệm hơn. - Nghe cách xưng hô chắc 2 ng` đoá là papa của họ. hok ngờ có duyên gặp lại lần 2, hy vọng có lần 3, níu có tui sẽ bắt đầu làm wen (có mà có mà ^^). - con với Ariel ngồi đây uống nước , ba và Bác Lâm trở lại công ty trước đi.- nó cười tươi rói tiễn 2 ng` . - Tui vào nhà VS bà ngồi đây đợi tui chút nha. - Ariel vừa nói vừa lấy giỏ đi Còn 1 mình nó lại ngồi nhìn ra cửa kính và nghĩ đến chiếc vòng cổ đó, nó như gợi lại wá khứ đau buồn đc chôn chặt sâu trong lòng. Nó buồn, buồn lắm chứ, mất đi đứa em nó như cảm thấy mất đi 1 thứ wan trọng, nó ko tin vào điều đó. Nó đã ko ăn ko uống mấy ngày liền, chìm sâu vào giấc ngủ để ngày mai tỉnh dậy nó vẫn thấy Beatrice ngồi đó. Thế nhưng hiện thực là hiện thực, khi tỉnh lại nó thấy trán mình đắp khăn, bên cạnh là Ariel đang nắm lấy tay nó. Nó lại khóc thế nhưng nó khóc vì nó thấy mình wá ích kỷ, mình đã làm mọi ng` lo lắng. nó quyết tâm đứng lên, nó sẽ lại mỉm cười và đi tiếp cuộc sống của mình cũng là của Beatrice. Bản thân nó biết nó cứ ủ rũ như vậy Beatrice sẽ ko vui và trách nó. Nó cũng biết Ariel cũng ko cứng cỏi gì hơn nó. và sau nhữg giọt nc' mắt cuối cùng tiễn Beactrice, nó mỉm cười khều Ariel tỉnh lại. Một cuộc sống mới ko còn Beatrice đang đợi nó. Nó vẫn fải bước đi tiếp vì bên cạnh nó còn Ariel, còn mọi ng`, hơn nữa đứa em gái đó vẫn đi cùng nó dù nó ko còn thấy dc nụ cười thiên thần ấy nữa. Gạt nước mắt nó cười 1 mình "tiếp sức cho chị nha Beatrice". rồi nó ngồi đợi Ariel.
Về Ariel, nó chạy vào nhà VS, những giọt nước mắt lăn dài trên má tự khi nào. Sự ra đi của Beatrice làm nó đau khổ lắm chứ, thế nhưng Rainie vì thế mà ko màn ăn uống đến sinh bệnh, nó thì khác nó fải cứng cỏi, mạnh mẽ lên, mình Rainie là đủ rồi, nó ko muốn mọi ng` lo lắng cho nó. chính vì vậy nó đành nuốt nước mắt vào lòng tiễn Beatrice đến nơi an nghỉ cuối cùng. Nhìn cảnh lấp mộ nó cũng rất muốn chạy đến gào khóc,kêu tên Beatrice như Rainie. Tiếng khóc, lời nói của Rainie như thay cho lời nói sâu kín trong lòng nó. h đây những giọt nước mắt mà khó khăn lắm mới đè nén nay lại bậc ra từng tiếng nấc. Nó ko mạnh mẽ như mọi ng` tưởng, nó yếu đuối biết bao, nó cần 1 bàn tay 1 bờ vai để nó khóc cho vơi nỗi nhớ Beatrice. Nó biết Beactrice mãi mãi ko biến mất mà cô bé sẽ đi theo 2 đứa nó trên con đường mà cô đã ko kịp đến đích cuối cùng. Rửa mặt lấy lại vẻ bình tĩnh, nó bước ra ngoài. Thấy Rainie đang ngồi uống nc' nhưg mà đôi mắt đỏ hoe của Rainie ko wa đc mặt nó. Nó biết nhưng im lặng, tính tiền 2 đứa đi về. Thế nhưng mà 2 người lại ko về nhà ngay, họ đi lang thang trên 1 quảng trường rộng, ăn kem uống nc' (sao mà an nhiu` thia nhi ??) ngồi hóng gió và xem hoàng hôn xuống. - Hẹn ngày mai gặp lại Rainie - Ariel cười va` nói - Ngày mai tui hok mún nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe ấy đâu nha, tối nhớ đi ngủ sớm. 7h30 tui wa. - pà cũng vậy, tưởng tui im lặng là hok biết sao - Rainie cũng nói và cười - bb hẹn mai gặp lại.
Lại nói về Joe và Mike, 2 ng` này mỗi ng` nhìn 1 hướng. thấy Rainie ngồi nhìn ra ngoài kính ko nói j` đến cả 15' lâu lâu lại lấy khăn giấy.- Nhìn là bít cô gấy đang khóc - Joe lên tiếng mở lời ,ko khí yên lặng khiến anh cảm thấy khó chịu (chẳng wa vì ss Ariel của chúng ta đi vào NVS chứ hok chắc cũng ngồi ngắm òi). Khi 2 ng` ra khỏi LyLy, Joe hỏi: - có cần đi theo ko? - Ko cần đâu nhìn vậy là biết rồi, ngày mai sẽ gặp lại mà đúng ko? Mike ngồi nhướng mày cười gian. Sáng hôm sau, 7h20 - Ariel dậy dậy đi, bà nói 7h30 wa mà h còn ngủ là sao - vừa lôi cái chăn ra khỏi ng` Ariel Rainie vừa nói - pà có dậy hay ko, hôm nay khai giảng đó. - oh` oh` bít òi tui dây, tui dậy mà - Ariel lồm cồm bò dậy. vào nhà VS .... - pà nhanh lên đi tui chuẩn bị đồ cho pà òi, sau đó đi ăn sáng nhớ.- tính mở tủ lấy quần áo nó wên con nhỏ này đi mua sắm chẳng kém cạnh gì nó. tủ quần áo rộng như căn phòng. Ngán ngẩn - gom đại mí bộ đồ hôm wa đi mua vậy. Sau vai` phút ăn sáng, 2 đứa đến trường (bg` xe đang` hoàng). - Nhanh lên đi 8h rồi, 2 đứa chạy như bay đến bảng thông báo koi danh sách lớp. - để koi ...... Thừa Lâm .....Y thần .... đây rồi M1 - Nó way wa kím Rainie nhưng mà - ủa đâu mất tiu gòi Rainie... - đông wá, chen chúc ra, nó thấy Rainie ngồi ôm chân. - sao vậy Rainie - nó nhìn cái đầu gối bị chảy máu của Rainie nó hốt hoảng - sao lại chảy máu rồi - Lúc nãy đang chạy theo pà thì bị người # xô, tui mất đà cho nên là ...... sao bây h, máu ra nhìu wá.- vẻ mặt rươm rướm nc' mắt nhìn Ariel. Lúc này hỏi nó cũng bằng thừa, nó cũng đang rối lắm chứ, Rainie bị thương làm nó ..... - anh đưa em vào phòng y tế - Mike bế sốc nó dậy rồi cứ thế mà đi trước ánh mắt của bao nhiêu ng` vừa hâm mộ vừa ghen tức, hơn thía là cặp mắt mở tròn ngạc nhiên của Rainie nhìn Mike.
- ko bị gì nghiêm trọng cả. chỉ bị trầy trụa sơ sơ thôi. cố gắng đừng cử động nhiều. đi lại cũng nên hạn chế. - áh hạn chế ư - Rainie than lên. nó nhìn wa nhỏ bạn với vẻ mặt buồn rồi 2 đứa cùng thở dài. cái chân đau nó hok thể tập múa , hok thể đi shopping hay đi dạo với Ariel, wan trọng hơn nữa là làm sao nó lên lớp cơ chứ. - em học lớp nào - Joe lên tiếng hỏi nó - oh em ... em ... - Rainie ngơ ngác nhìn Ariel - M1 - Ariel thay nó trả lời - lễ khai giảng - Ariel hốt hoảng nhìn nó- làm sao bi h - Nó giật mình nhớ đến buổi lễ lạng quạng thế nào nó xuýt té, may mà Mike đỡ nó dậy. - Cám ơn - mặc zù ko thix nhưng Rainie nói tiếng cảm ơn. Bế nó lên. Mike đưa nó ra buổi lễ và nói : cô khỏi lo ko có tôi buổi lễ ko tiến hành đc đâu Tròn mắt nó ngạc nhiên nhưng ko có thời gian để nói hỏi, đặt nó xuống 1 cái ghế của lớp M1 Mike bước lên sân khấu bắt đầu cho năm học mới Nói là thế nhưng mà cái chân đau cứ hành nó, làm trong suốt buổi lễ nó chỉ ôm cái chân ngồi nước mắt ngắn dài. Kết thúc buổi lễ nó với Ariel chưa kịp đứng dậy thì 1 đám nữa sinh (theo nó là năm 2 hay nam 3 j` đó) lại gần. khó khăn lắm nó mới đứng dậy với đôi chân đau (nếu ko nhờ Ariel đỡ) thế mà vừa đi đc vài bước thì có ng` xô nó với Ariel té. đáng ghét nó way wa nói : - ko có mắt hay sao vậy. Bực cả mình - cáu kỉnh nó cố gắng tự đứng dậy. - đây chỉ là cảnh cáo sau này cấm 2 đứa bọn mày lai vãng lại gần Joe va` Mike nghe chưa. Mới vào đây mà dám wa mặt tao ah`. Mike hiện h là bạn trai của tao mày chớ có rờ vào - cô gái tuông 1 tràn (day la` Lena) - j` vậy bộ mí ng` ko gây đc ấn tượng cho 2 ng` họ hay sao mà cấm ng` #. Nhảm nhí. mí ng` mún thì đem dây xích họ lại đi mắc j` wa đây gây sự với bọn tui. Đừng có mà hồ đồ. - tự nhiên bị xô té lại còn bị chửi Ariel điên lên mắng lại (ui dữ wa' ><) way wa nó đỡ con bạn - pà ko sao chứ Rainie. - oh` tui ko sao. đau wá. - nó nhăn mặt trả lời con bạn. - cô... cô nói cái j` cơ - tức điên lên Lena giơ tay định đánh thì .... "bộp" Ariel cầm lấy tay cô ta va` nói: - đừng có ở đây mà đánh tui, kím lộn người rồi, Rainie bị thương thì cậu ấy lại giúp, cô có tức thì đi mà kím hắn chứ kím bọn tui đc j`. tránh chỗ cho bọn tui đi - Ariel tức mình hét lên - Các cô làm j` ở đây vây - Mike lên tiếng hỏi vẻ mặt rất chi là giận dữ - Lena vậy la` sao cô định ma cũ bắt nạt ma mới đó ah`. - Cảnh cáo các cấm ko đc đụng vào bọn họ - Joe lên tiếng - Tại sao - Lena cãi lại - em làm tất cả mọi cách để đc anh chú ý, thế nhưng mà trong thời gian cặp với em anh lại đi lo vết thương cho nó (ám chỉ Rainie đấy mà), em làm tất cả cũng chỉ vì em thix anh thôi mà (ui cha mui` mẫn wo ^^) - cô ta hét lên trong tức giận.
donna fuu ni mitsumeta nara tsutaerareru darou sono egao o ikutsu mo shiritakute (bài "Jewel song" - boa típ ^^) (chậc đang dầu sôi lửa bỏng vậy mà ....) - em đang ở đâu vậy, anh đợi em trước cổng lâu lắm rồi sao còn chưa ra làm j` ở trong đó vậy?? - Wu Chun nói như hét lên trong điện thoại - anh ... sao ... sao.. anh về hồi nào vậy sao ko báo cho em biết - Rainie ngạc nhiên - anh vào đưa em ra xe đi, em đang bi thương đi hok đc. em đang ở sân trường với Ariel .vậy nha.- rồi nó cúp máy ma` hok đợi ông anh nói thêm 1 câu j` cả - ê ê ... Rainie , chậc cái con nhỏ này chưa kịp nói xog đã cúp máy. - Wu Chun ra khỏi xe vào kiếm nó với 1 thắc mắc "tại sao lại bị thương và ở đâu mà lại kiu mình vào đón" |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: [Longfic] Điều kỳ diệu của cuộc sống Sat Apr 18, 2009 6:23 am | |
| CHAP 3
Thấp thoáng thấy bóng anh, nó kiu um sùm lên - anh Wu Chun em ở đây. Em ở đây.
- sao lại bị thương ở đầu gối - anh nó trợn tròn mắt lên hỏi - em có biết là bị thương ở đây nguy hiểm lắm ko. Em fải biết giữ đừng để bị thương chứ. đi khám bác sĩ chưa? Sao lại đau đến nỗi đi ko đc là sao. - stop. mới gặp mặt em mà sao anh ko hỏi han j` cả mà tuông cả tràn thế kia. anh là em ah` , em đâu cố ý để bị thương đâu.- đôi mắt nó đã ngấm nc' rồi - thôi thôi anh xin lỗi đc chưa. cô em của tui, lâu ngày ko gặp em cũng đâu hỏi thăm xem thằng anh này ra sao mà xỉa xói nhau - Wu Zun trả đũa.
- bế em - Rainie đưa 2 tay ra - chân em đau đi hok đc, bác sĩ nói em nên hạn chế việc đi lại. - Chu mỏ Rainie nói. - Ariel chào em, lâu ko gặp chăm sóc nhỏ em của anh chắc em cực khổ lắm - vừa nói anh vừa liếc Rainie cười cười. - Anh 2 nói xấu em hả, về em méc papa đó - Nó gân cổ thách thứ - Méc đi, về đc rồi hãy méc (thach thức Rainie wa'). thôi anh đưa đi bác sĩ. - nói anh bế Rainie lên đưa nó ra xe - Ariel để anh đưa em về luôn.
Ba ng` họ vừa đi khuất Joe lên tiếng : - sao tui thấy mình giống ko khí wá, hoàn toàn ko chứa trong mắt bọn họ thì fải. - oa dễ thương thiệt, đẹp trai wá - đám con gái nãy h mới lên tiếng - sao mà có ng` đẹp như thế Liếc : mí cô vừa nói j` - Mike nhìn họ bằng cặp mắt sát thủ - hả ah trời hum nay đẹp wa ấy mà, thôi bọn em về nha , bb anh , Lena bon nay ve` trc' (đánh bài chuồn ý mà) - anh nói đi Mike - Lena lên tiếng - anh thix con bé ấy. - Hừ tui thích ai ko liên wan đến cô. cô việc gì fải xía vào - Nhưng hiện h em là bạn gái của anh, sao anh lại bế cô ta chứ, anh để em bẽ mặt trc' mọi ng`, ai cũng nhìn em cả - Lena hét lên. - Cô ko thấy là Rainie bị thương sao, tui đưa cô ấy đến phòng y tế thì sai àh, bỏ mặc cô ấy với vết thương như vậy là đúng sao? - Mike tức giận - Rainie .. Rainie gọi tên thân mật wá. - Lena tức giận nói - hôm wa trong LyLy em gặp anh. thế nhưng mà ánh mắt của anh ko nhìn thấy em mà nhìn cô ta. Ánh mắt của anh khi đó rất trìu mến, nhìn cô ấy ko chớp mắt và còn cả nụ cười trên mặt anh nữa. Anh chưa bao h nhìn em như vậy trc' mặt em anh rất lạnh lùng 1 nụ cười cũng ko có. Em làm đủ mọi việc để anh chú ý đến em. Vậy mà nó chẳng cần làm j` anh đã wan tâm đến ..... Em nghĩ đó chỉ là ng` wa đường, em ko hy vọng gặp lại nó. Sáng nay cũng vậy, gặp nó trong trường là em cảm thấy nó đáng ghét rồi. Anh đã nhìn nó mà ko hề biết rằng em ... em đang gọi tên anh. wá tức giận em đã xô cô ta ngã. Ko chỉ vậy em đứng ngay đó mà anh chẳng thấy, anh cũng ko wan tâm xem em có ra sao ko bế nó và bỏ đi. anh có biết mọi ng` nhìn em với cặp mắt ra sao ko?? anh nói đi.- Nó hét lên - cô vừa nói gì - Joe va` Mike hỏi - chính cô xô Rainie ngã. Mike va`Joe ko quan tâm đến nhữg cảm nhận của Lena chỉ biết khi nghe tin nay` anh như xét đánh ngang tai. - Fải chính em thì làm sao nào chẳng wa chỉ ngã xây xước có đầu gối thôi mà.
BỐP - 1 cái tát giáng trời cho Lena nhưng ko fải của Mike hay Joe (2 ng` này cũng định òi)- Wu Zun anh way lại lấy cái cặp mà Rainie để wên va` đã nghe hết . - cô có biết việc cô vừa làm nguy hiểm lắm ko? - Anh hét lên - đối với cô nó ko là j` cả nhưng đối với Rainie rất wan trọng. Múa là môn nghệ thuật nó yêu thích. nó ko mún trở thành diễn viên chuyên nghiệp nhưng vào những lúc căng thẳng múa có thể giúp Rainie bớt đc fần nào. thế mà đầu gối bị thương cô lại cho rằng ko wan trọng ư - Giận dữ Wu Zun nhìn Lena - tôi nói cho cô biết chỉ cần nó múa ko đc thì cô liệu hồn, thằng anh trai này ko tha cho cô đâu.tốt nhất đừng đụng đến Rainie va` Ariel. tôi cảnh cáo - nói rồi anh lấy cặp của Rainie bỏ đi. (chậc tội nghiệp Mike va` Joe nha` mình lại giống ko khí nữa rồi ^^) - Chia tay - Mike nói - tôi mún chia tay - sao anh nói j`- Lena way lại nhìn Mike, nó như ko tin va`o tai mình - chia tay ư tại sao? ah` cũng đúng có 1 thiên thần bên cạnh anh ma`.- vừa nói nó vừa xoa xoa khuôn mặt vừa bị Wu Zun tát. - tôi nói cho cô biết đừng có đụng tới Rainie bằg ko thì chẳg là 1 cái tát đâu- nói xong Mike va` Joe bỏ mặc Lena ngồi đó.
Lại nói về Rainie, khi đưa đến bệnh viện bác sĩ nói (ng` wen ma`) - va đập mạnh nhưng cũng ko nghiêm trọng lắm, cố gắng nghỉ ngơi đừng cử động nhiều chừng 1 tuần là bình phục. - Nghe chưa hạn-chế-đi-lại - Wu Zun lặp lại cho nó nghe - em bít gòi anh ko cần nhiều chuyện như vậy - nhăn mặt nó nói - cám ơn cô Hạ. con về - tuần sau nhớ quay lại tái khám đó. - cô nhìn theo cười và nghĩ "con bé thật dễ thương" bế nó ra xe, Wu Zun nói - nặng wá, dạo này em ăn j` mà nặng thế, sắp thành heo chưa - anh nói j` - nó đánh anh 1 cai rõ đau - em đói rồi em muốn đi ăn . em đói - nó hét lên - Thấy chưa đòi ăn như vậy ..... hèn gì ..... - phi` có ai bỏ đói bà đâu chứ - Ariel lên tiếng - lại City-zen ăn okie. - đc hôm nay anh 2 bao, mừng anh du học trở về - Rainie nói mà ko kịp cho thằng anh mở lời. chậc đành chịu, ai bảo nó là đứa em gái đáng iu của anh.
Quăng con em xuống cái ghê sofa, anh nói : - nặng wá, dạo này thức khuya ăn vặt hay sao mà nặng thế - kệ em, mai anh đưa em đi học đó, có j` chìu 2h anh rước em - mặc những lời nói của anh , đã vậy nó sẽ hành anh nó suốt tuần này ai bảo tội dám kiu nó là heo làm chi.
- Thưa cậu Mike, đã tới nhà rồi ạh - tiếng tài xế vang lên ngắt dòng suy nghĩ của anh. Anh đi vào nhà trong bộ dạng mệt mỏi. Căn nhà vắng tanh chỉ có tiếng của ông quản gia và ng` làm : cậu chủ mới về - ba mẹ tui đâu Mike hỏi nhưng chỉ hỏi cho có chứ anh thừa biết mẹ h này còn ở bệnh viện chắc cũng bận việc j` đó. chán chường anh đi tắm rồi nằm ra giường và suy nghĩ. Mọi chuyện của 2 năm trước lại lướt qua mắt anh như cuốn phim quay chậm. Nhìn chiếc vòng anh nhớ đến Tiểu Luân, người bạn gái duy nhất mà anh còn nhớ đến sau những cuộc vui chơi wa đường (ax anh này ghê wa' ><). Đó là 1 cô bé nhí nhảnh, hồn nhiên, trong sáng. Luân yêu anh bằng thứ tình cảm đầu đời của 1 cô bé đứng ở ngưỡng cửa tình yêu. Ở bên Tiểu Luân anh cảm thấy mình có thể sống vui vẻ, thế giới mà cô bé mang đến cho anh là 1 màu hồng, cô ko lợi dụng anh, ko đòi hỏi bất cứ điều gì. Trao cho cô ấy nụ hôn anh cảm thấy hạnh phúc, anh nghĩ mình đã tìm đc tình yêu chân thật. thế nhưng ko fải, nhữg chuyện Tiểu Luân kể với anh hầu như luôn xoay wanh ng` chị của Luân. Điều đó khiến anh cảm thấy tò mò, ko biết dường như lúc nào anh đã wan tâm đến ng` chị ấy. chưa 1 lần gặp mặt chỉ nghe wa lời kể của Luân anh đã nghĩ đến cô ấy rất nhiu`, nhi`u đến nỗi anh sợ, sợ rằng sẽ tổn thương đến Luân, anh rất quý cô bé nhưng lại ko thể làm cho cô hạnh phúc. Niềm hạnh phúc duy nhất của anh h đây đc mang lại wa lời kể của Luân - chị của cô. Anh đã có 1 niềm hạnh phúc mà lại ko ngờ rằng người đó ko fải là Luân. Ko muốn làm tổ thương cô bé. Anh đã chia tay va` cũng biết rằng hạnh phúc bao lâu nay của anh cũng mất đi. Luân đã khóc, khóc rất nhìu, nhưng anh cũng ko thể nói. cô bé đã bỏ chạy, chạy đi khi 2 mắt còn ướt lệ...... ko đuổi theo anh đứng chôm chân tại chỗ và cảm thấy đau nhói, anh đã mất đi niềm hạnh phúc mà Luân đem lại cho anh. Hôm gặp Rainie ngắm chiếc vòng này thấy cô thật đẹp đôi mắt buồn xoáy vào tâm tư của anh. đôi mắt ấy bỗng nhiên rơi lệ khiến anh xao xuyến. Hình ảnh đó ko thể nào biến mất trong tâm trí anh. va` anh chợt nhận ra cô ấy rất giống Tiểu Luân, giống đến mức anh cũng fải ngạc nhiên (chậc chị em mà)
"But if you wanna cry. Cry on my shoulden If you need someone who care for you ... " tiếng chuông điện thoại vang lên làm ngưng những suy nghĩ của Mike - alo anh Mike đấy ah`, tối hôm nay ko ra bar với bọn em sao? nhớ anh wá àh - xin lỗi hôm nay hơi mệt. nói xog anh cúp máy rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào anh cũng ko biết ...... |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: [Longfic] Điều kỳ diệu của cuộc sống Sat Apr 18, 2009 6:24 am | |
| CHAP 4 : - yahoo, cố lên cố lên - nó cổ vũ thằng anh đang hì hục cõng nó từ ngoài xe lên lớp, mà lớp nó cũng đâu có gần gì cho cam tận lầu 2. Chỉ tội ngiệp cho thằng anh, khuôn mặt đỏ gay cộng với mồ hôi đổ xuống như mưa.- anh làm j` mà chập chạp vậy nhanh lên nhanh lên - ngồi trên lưng anh trai nó wơ tay múa chân loạn xạ. - Cho em đi bộ bi h đó, ngồi im hok là té cả lũ. - Wu Zun lên tiếng. - chỉ có 2 ng` té thôi àh, đừng lôi em vào nhớ -Ariel nhởn nhơ đi bên cạnh - với lại pà ngồi im đc hok, nãy h nói chi mà nhiều thế ng` ta nhìn chằm chằm. - J` chứ bà theo fe tui hay là ổng mà nói vậy - Nó gân cổ lên cãi - chiều 2h way lại đón em nha anh . chụt bb nhá. Nó ngồi trong lớp cười ranh mãnh với thằng anh đang mồ hôi nhỏ giọt. Ariel chù ụ nhìn Rainie, nó hok dám lên tiếng bảo vệ cho Wu Zun mà đành fải câm nín nhìn con bạn bắt nạt bạn trai của mình. - Sao đau lòng ah` - Rainie vừa cười vừa hỏi nó. Bản mặt 1 đống, nó liếc Rainie bằng con mắt sắc lẻm - Biết còn hỏi - ko chú ý đến nhỏ bạn đang cười tươi như hoa, nó nằm vật xuống bàn, thầm cười 1 mình. Nó cười vì nó nhớ đến Wu Zun chứ hok fải nhìn anh bị con quỷ em bắt nạt. 1 ngày trước khi đi du học anh đã tỏ tình với nó...... Anh gọi điện thoại cho nó và rủ nó đi chơi. Ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên anh gọi, bất ngờ vì lời rủ, nó vui mừng và gậc đầu đồng ý ngay. Chuyện đó làm cả đêm nó ngủ ko đc, nó chuẩn bị tất cả cho cuộc hẹn ngày mai đến mức mà bà chị Ella của nó fải wa phòng nó hét lên vì..... ngủ ko đc (hơn 1h rồi mà còn thức). Sang hôm sau, nó hồi hộp chờ đợi và còn ngồi cười 1 mình nữa chứ, làm cho ba mẹ nó cực kỳ thắc mắc nó có làm sao ko. phải hôm đó nó và Wu Zun đi chơi, đi ăn rất vui vẻ. Đến lúc gần đưa nó về nhà - Ngày mai anh fải đi wa Úc du học. Một bầu ko khí im lặng bao trùm khá lâu - Vậy sao.Anh wa đó nhớ học thật giỏi đó - nó gượng cười nhưng giọng có vẻ buồn lắm. Xe dừng lại đột ngột kiến nó giật mình. Wu Zun ôm chầm lấy nó và nói - Ariel, làm bạn gái anh chứ? Anh ko muốn sau khi way về thì lại thấy em trong vòng tay của ng` khác. Anh sợ sẽ bỏ wa cơ hội, sẽ mất em. - Nó vẫn còn ngạc nhiên sau cái ôm bất chợt nhưng lại sung sướng khi nghe những lời đó. Nó cười và nói - Em đồng ý. em sẽ đợi anh quay về. Va` sau đó là nụ hôn mà Wu Zun dành cho nó.......... Nhớ đến đây nó đỏ mặt ngồi cười 1 mình - Ê, Ariel, ê ê ....., Ariel - Rainie hét to lên. Giậc mình nó way wa hỏi - gi` vậy, gọi bình thường tui cũng nghe oi` ma` việc chi mà fai het to len thia. - Gọi bình thường oh` ... bà đang ở trên 9 tầng mây mà - Rainie nói. - sắp vào học rồi. Tiếc học của lớp M1 diễn ra trong 1 bầu ko khí sôi động, (bầu lớp trưởng mà). đương nhiên là 2 đứa này cũng tham gia. Cuối cùng lớp trưởng là Ariel, lớp phó 1 đứa con gái tên Hebe .Rainie thở phào nhẹ nhõng, nhờ cái chân đau mà nó thoát đc chức lớp trưởng (mí năm làm chức này nó ngán tận cổ). Giờ ăn trưa bụng nó cồn cào, nhưng với cái chân thì ...... nó đành way wa nói - Ariel, tui đói bụng òi. - Nhìn nó, Ariel phì cười - oh` đói, tui cũng đói. để tui dìu bà xuống căn tin kiếm đồ ăn vậy. Đứng dậy Ariel đỡ nó, chống tay 1 cách khó khăn, nó lê từng bước xuống cầu thang. Kiếm đc cái bàn trống, để nó ngồi xuống, Ariel hỏi : - bà muốn ăn j` tui đi mua. - giống bà đi - nó cười. Nhìn theo dáng Ariel, nó thầm trách mình sao lại hậu đậu ngã làm khổ nhỏ bạn của mình. Nó ngồi mơ màng nhìn ra ngoài sân trường, tự nhiên hình ảnh của Mike bế nó trong hôm khai giảng hiện lên - Chào Rainie, mình là Hebe, bọn mình làm wen chứ, mình ngồi đây đc ko - Giật mình Rainie way lại, đớ người trong vài giây, nụ cười xuất hiện trên gươg mặt nó - Chào Hebe, bạn cứ ngồi, mình đang đợi Ariel - Thức ăn đây. Đông wá chen chúc muốn oải luôn - Ariel vừa bưng thức ăn vừa nói. Ơ Hebe - Nó ngạc nhiên. - Chào lớp trưởng - Hebe cười tinh nghịch - Thời gian này mong đc lớp trưởng chỉ bảo cho. Để thức ăn xuống, nó cười - Giúp đỡ nhau thôi mà. Ăn đi Rainie, Hamberger, Pizza va` Milo. Món bà thix đó. - nó cười ngồi xuống. Bỗng căn tin ồn ào lên cả, way lại 3 đứa nó thấy Joe với Mike - Anh Joe, anh Mike em đây - Hebe vừa gọi vừa vẫy tay trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi ng`. - Chân em đỡ chưa - Mike nhẹ nhàng hỏi nó. - Dạ, cũng đỡ rồi, cám ơn anh. - Dù ko thix Mike hay nói đúng hơn nó vừa cảm thấy mến ng` anh này, nhưg đồng thời cũng thấy sợ nhưng nó cũng ko nên để lộ điều đó. - 2 anh ngồi ăn luôn cho vui - Nó nở nụ cười mời. Trong bữa ăn nó thấy nhột nhạt sao ấy, lâu lâu ngước lên nó lại thấy Mike nhìn nó chằm chằm với anh mắt rất dịu dàng khiến nó sợ mà ko biết bản thân mình sợ điều j`. Cố gắng ăn nhanh, nó kím cớ về lớp trc' thế mà Ariel vừa ăn vừa nói chuyện với Joe va` Hebe rất hăng say. "Chui` ui cái pà Ariel này làm j` vậy chứ ăn nãy h chưa xong" vừa nghĩ nó vừa tức - Ăn từ từ mắc nghẹn bi h - Ariel lên tiếng khi thấy con bạn với vẻ mặt ngồ ngộ. Nhưng thấy cách ánh mắt ra hiệu của Rainie nó chợt hiểu va` ..... : - Em no rồi, em đưa Rainie về lớp trước nha - Cười xã giao, Ariel đứng dậy. Rainie đứng dậy, thế nhưng hậu đậu thế nào, nó lại té. Và đươg nhiên ng` đỡ nó ko ai khác ngoài Mike. - Để anh đưa em về lớp luôn cho - Vừa nói Mike bế Rainie lên - Nhưng ... Nhưng còn bạn gái anh ... - Rainie nhìn anh với ánh mắt lo sợ. Như hiểu đc ý nhỏ bạn, Hebe nói lớn (cố tình mà) - Anh ui, đưa bạn em về lớp cẩn thận nha, chân Rainie còn đau đó, nhớ way lại em ngồi đây đợi đó. - Nói xong Hebe còn đưa cho Mike 1 cái hun gió khiến anh và Joe đều bật cười. Và đương nhiên có 1 ánh mắt liếc Hebe , đó là Lena. - Ariel bà ngồi ăn luôn đi ăn chưa xong mà, bỏ nhiều đồ ăn vậy,sao no đc. - Vừa nói Hebe vừa kéo tay Ariel xuống Sau khi 2 ng` kia đi khuất Joe hỏi nhỏ Hebe - Sao em lại nói vậy ??? Em thành bạn gái nó từ khi nào - Joe trố mắt thì thầm hỏi - Em là em gái nó mà - Biết nhưng mà hiện h Rainie đang bị thương ở chân, với lại anh ấy đã chia tay Lena oi`, bà này cũng đâu bít mặt em, làm vậy để Rainie khỏi ngại hơn thôi. - Hebe bật mí. Sao 2 ng` way lại vậy - Ariel trố mắt nhìn Mike bế Rainie đang thù lù đứng trước mặt mình. - Hebe ở đây tui hok nói nhưng cả bà cũng ở dưới thì tui lên lớp làm j`, ở trên đó nói chuyện với ai -Nó nhìn con bạn giận dỗi. - tui mún uống nước Ariel. - Biết gòi biết gòi -Ariel cười đứng dậy. Joe va` Hebe đi theo. (là do thấy ánh mắt của Mike mà) Chạm ánh mắt của Mike nó bất chợt way đi. Ko nói 1 lời Mike đành xuống nc' - Anh xin lỗi mà, đừng có giận, thực sự là anh ko cố ý - Hắn năn nỉ nó. Nó ko nói j` way mặt đi. Im lặng đến đág sợ, Mike nhìn nó mà mồ hôi chảy ròng ròng. Lấy ly nước từ tay Ariel, nó uống cạn - Ariel tui mún về lớp - nói mà ko cần để ý xem phản ứng của Ariel, nó lếch từng bước khó khăn, thấy vậy Ariel cũng lật đật chạy theo. Nhìn Mike gục trên bàn với vẻ mặt mà trước h chưa từng có, Hebe ngac nhien - Anh 2 làm j` Rainie vậy, cô ấy giận luôn rồi kìa. Đau khổ Mike ngước nhìn Joe với Hebe ko nói 2 lời rồi lại gục tiếp (^.^) Về fần Rainie, những tiết sau đó nó hoàn toàn ko vào đc chữ nào. Nó cứ suy nghĩ suy nghĩ mãi mà hok hỉu tại sao Mike lại làm thế với nó. tức wá nước mắt nó tràn ra. Chợt nhớ đang trong h học nó loay hoay quẹt nc' mắt nhưng mà hok đc, càng nhớ càng tức nc' mắt đâu mà lắm thế, nó cứ chảy dài trên khuôn mặt của Rainie khiến nó ko biết fải làm sao đây. Cũng may cho nó là đã hết h học. Nó gục xuống bàn và khóc, từ lúc nó mất Beatrice nó chưa bao h khóc nhiều như vậy, nó đang tự thắc mắc tại sao nó lại khóc cơ chứ. Nó nấc lên tường tiếng, Ariel và Hebe nhìn nó ko biết fải làm sao. - tui đưa bà vào nhà VS chứ cứ ngồi khóc như vậy Wu Zun đến tui hok bít fải làm sao đâu - Ariel lo lắng nói. Nó gật đầu, rồi theo Ariel. Nó về nhà cười tươi như chưa từng có chuyện xảy ra mặc cho Ariel gặn hỏi đủ điều, thế mà nó ko nói là ko nói. Chậc bó tay với con bạn này Ariel cũng đành im lặng ko hỏi nữa, thắc mắc này nó đành fải nhờ Hebe thôi. Thế nhưg mà cả Hebe cũng ko biết. Chán chường tụi nó đành thôi ko hỏi nữa. 1 tuần ko xuống căn tin, chẳng wa là vì nó hok mún giáp mặt Mike tí nào, cũng chẳng hỉu nữa, dạo này hình ảnh của Mike luôn hiện lên trong đầu nó. Nụ cười ánh mắt hiền hoà đó khiến nó nhớ mãi (chậc ss iu go`i haha) Chân lành gòi nó ko còn dịp hành hạ ông anh iu quý của mình (chậc chẳng wa vì bị Ariel lôi đi chơi thui). Mà Ariel dạo này cũng bỏ rơi nó đi với Hebe gòi. thừa biết có Joe và Mike, nó hok đi. Chán nó đành đi tham quan trg` vậy. Ngôi trg` này lớn wá, đi đến mỏi cả chân mà vẫn còn 1 đoạn dài. Bất chợt nó nghe tiếng nhạc vang lên đâu đó gần đây. Mom mem lại gần nó thấy Mike đang ngồi kéo Violong. Ngạc nhiên đó là bản nhạc mà nó chưa nghe bao h ma` lại rất hay, hứng thú trào lên trong lòng, nó múa theo điệu nhạc, 1 tuần ko múa nhưng kỹ năng của nó chẳng thuyên giảm. Nó múa mà ko hề biết rằg có 3 người đang tròn mắt nhìn nó. Thấy Mike muốn ngưng đàn Ariel ra hiệu cứ tiếp tục. Anh kéo đàn mà mắt ko rời khỏi nó. Múa dưới ánh mặt trời, hôm nay trông Rainie đẹp như thiên thần, nụ cười của nó làm anh rung động. Bài nhạc kết thúc tiếng vỗ tay cũng vang lên làm nó giật mình, xấu hổ nó bỏ chạy mà ko biết có ng` đuổi theo. - Rainie. Anh co chuyện muốn nhờ em - vừa thở Mike vừa nói Để tay lên ngực ngăn tiếng tim đập - Anh có chuyện gì muốn nhờ em - nó ko dám way lại với gương mặt đỏ lên vì ngượng - Em way lại đây nhìn anh ne` - vừa nó anh vừa xoay vai của Rainie lại. nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô cố kiềm lòng anh nói - anh muốn em múa trong buổi lễ thành lập trường vào tháng tới. Đớ người ra trong vài giây, nó cười và nói - okie em đồng ý. Thời gian cho Rainie và Mike ở bên nhau (nói đúng là luyện tập) khá nhiều. 3 tuần trôi wa khoảng cách giữa 2 ng` ngắn lại dần. Đó là thời gian mà Rainie cảm thấy sung sướng và hạnh phúc. Hoà mình vào bản nhạc,ánh mắt của Mike nhìn nó khiến trái tim nó đập rộn ràng. Nó vẫn chưa biết đây là cảm giác gì, chỉ biết rằng khi ở bên anh, nó ko còn thấy sợ nữa, thay vào đó là cảm giác an toàn xen lẫn ngọt ngào. Ngày thành lập trường rồi cũng đến, Mike và Joe rất bận rộn cho việc chuẩn bị, nó và Ariel cũng thế. Mọi việc trong lớp đều do 3 đứa này quản lý. Chương trình ca nhạc, lễ hội ẩm thực, các gian hàng trò chơi v...v... 3 đứa đã đưa ra những ý tưởng thú vị. Cuối cùng chỉ đợi đến h khai mạc thôi. 3 đứa về nhà sửa soạn, riêng nó còn fải kiếm 1 bộ đồ múa nữa. Lục tung cái phòng nó thấy bộ váy màu đỏ nhung. Là cái áo mà Beatrice tặng nó sau buổi biểu diễn đầu tiên trên năm lớp 11. Beatrice đã nói - Em thích màu đỏ, cái áo này em tặng chị, hy vọng chị có thể mặc nó vào buổi biểu diễn của riêng chị. Đừng wên múa cho em xem nữa. Thế nhưng nó ko thực hiện đc lời hứa với Beatrice. ko chần chừ,nó cầm cái áo lên và đi đến trường. - Xin lỗi em đến muộn - Vừa vào đến hậu trường nó nói. - Em đi thay đồ rồi ra liền. Ko đợi cho Mike nói tiếng nào nó chạy bay vào phòng thay đồ. Bước ra với bộ đồ múa. Nó hỏi - màu này đc ko ? nhìn nó có nổi bật wá ko?. - Okie đc rồi. cũng đã sắp đến tiết mục rồi, có kiếm bộ khác cũng ko kịp - Mike nó nhưng mà nụ cười rất hài lòng. Đứng sau cánh gà nó rất run, nó sợ mình sẽ múa ko đc. hỉu đc sự lo lắng của nó Mike nói - ko sao sẽ thành công mà, em cứ xem như đang múa trên bãi cỏ lần trước vậy.
- Nhưng mà bãi cỏ đó có Joe, Hebe với Ariel nữa, hôm đó ko biết cho nên .... - nó bướng bỉnh cãi lại - Vậy thì xem như trong phòng tập chỉ có anh với em. đc chưa. - Nói xong anh đi ra sân khấu. - Beactrice, hãy cổ vũ cho chị. Chị sẽ thực hiện lời hứa của chị, hôm nay chị sẽ múa vì em, chỉ mình em thôi Beatrice. - Nói nó lấy lại cam đảm bước ra sân khấu và múa. Bài nhạc mang âm điệu vui tươi nhưng mà sao điệu múa của nó làm người ta thấy đau thương như vậy. Dòng nước mắt của nó lại chảy ra nhưng nụ cười tươi vẫn ở trên môi. Điệu nhạc như đưa Rainie về quá khứ vui vẻ giữa chị em nó. Nụ cười thiên thần của Beatrice hiện lên trong tâm trí nó. - Beatrice, hôm nay chị múa vì em, chỉ vì em thôi, hãy xem va` cổ vũ cho chị em nhé - Kết thúc bản nhạc nó chào mọi người và đi vào. Tại đây nó đã múa rất khác so với mí ngày luyện tập, liếc nhìn Mike, ko thấy anh nói j` nó sợ sệt - Theo anh vào phòng tập - Giọng nói của Mike vag lên khiến nó giật thót mình. Tiêu gòi, kỉu này thì chết chắc. Lon ton đi theo mà lòng nó sợ cực kỳ. |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: [Longfic] Điều kỳ diệu của cuộc sống Sat Apr 18, 2009 6:26 am | |
| CHAP 5 :
Ko khí thật im lặng đến đáng sợ, nó run wá ko nói đc 1 lời. Lấy hết cam đảm ,nó nói to - Xin lỗi, em đã múa ko giống như buổi tập. Em biết là ko nên nhưng mà em có lý do riêng của mình, mong anh tha lỗi. Em đã làm ảnh hưởng đến bản nhạc đó. Em cũng biết là bản nhạc đó rất hay thế mà điệu múa của em đã làm thay đổi. Rất xin lỗi anh. - Nói oxng 1 tràn, ngước lên, nó thấy Mike cười, nụ cười mà nó nghĩ là đẹp nhất. đỏ mặt nó lại cuối xuống. - Em làm như anh lôi em vào đây là để mắng em vậy. Anh muốn nói hôm nay em múa rất đẹp. So với những buổi tập hôm nay thấy em múa .....uhm cũng ko biết nói sao nhưng mà em làm rất tốt - Mike cười gật gù nhận xét. Nó mừng rơn, ngước lên hỏi - Thật sao hôm nay em làm tốt lắm sao?? Thật là anh ko trách em àh ?? - Nó hỏi dè chừng. - Ko,anh ko trách em mà. - "Chụt" cám ơn anh nhiều lắm. Nó vừa đi vừa vẫy tay chào Mike. Ra khỏi phòng nhạc, nó ko ngờ là nó dám hôn Mike, nhưng chỉ là hôn trên má thôi. Rờ rờ nó thấy mặt mình nóng ran, sao nó lại làm việc đó chứ, xấu hổ wá, mắt nhắm mắt mở nó chạy thật nhanh. Chợt nó cảm thấy ai nắm lấy tay mình. quay lại là Mike . Anh ôm lấy nó và nói - Rainie anh thích em, làm bạn gái anh nhé - nói rồi anh siết chặt nó trong vòng tay mình. Nó ngơ ra trong giây lát. Tiếng nói nhẹ nhàng của Mike vang lên bên tai nó. Ôm lấy Mike nó cười và nói - Em đồng ý - giọt nước mắt hạnh phúc chảy nhẹ trên gương mặt nó.
Nghĩ lại chuyện đó nó thầm cười 1 mình, cười típ cả mắt. Ariel wa ngồi chơi mà chỉ thấy nó cười cười và cười (lại cười 1 mình nữa chứ). Trố mắt nai nhìn nhỏ bạn ôm cái gối chỉ cười , lại gần và hỏi : - Hôm nay bà làm sao vậy, khùng àh (shock) sao cứ cười hoài vậy, đỏ cả mặt lên rồi kìa. - hi`hi` thật ra thì - Rainie nói nhỏ vào tai Ariel. - Sao cơ, ba` ba` thix Mike từ lúc nào mà nhận lời nhanh vậy? - Ko biết chỉ là cảm thấy ở bên anh ấy tui thấy hạnh phúc, vui vẻ và có cảm giác đc bảo vệ. Ở trong vòng tay anh ấy làm tui cả thấy yên tâm. - Nó nói mà đôi mắt sáng rực niềm hạnh phúc. -Còn bà sao rồi, ông anh tui dạo này thấy đi đến côg ty hoài àh, về thì khuya nữa, bà có gặp đc ổng chưa? - Way wa nó hỏi Ariel. Ariel ko nói gì, đôi mắt buồn nhìn xa xăm.- Mình về nha - Nó đứng dậy và ra về, bỏ mặc Rainie với hàng đống câu hỏi. Chạy vội vào phòng của mình, khoá cửa, nó bắt đầu khóc. Nó cảm thấy mình đã phản bội lại tình cảm mà Wu Chun đã dành cho nó bao nhiêu năm nay. Từ lúc anh về tới bây h, nó biết là anh rất bận rộn, biết nhưng mà nó vẫn cứ bướng bỉnh. Nó đòi anh dẫn đi chơi đi ăn v..v.. Anh bận anh ko thể đi với nó thì nó lại hờn dỗi và giận anh. Nó trẻ con, nó biết chứ, chẳng wa nó ko muốn bị anh bỏ rơi, lúc mà nó cần anh bên cạnh thì anh lại vùi đầu vào công việc, ko thể ở bên nó đc. Nó lủi thủi đi 1 mình, muốn xem Rainie múa nhưng lại thôi. Chán chết đc, nó rất muốn hét lên, nhưng làm vậy ng` ta se nhìn nó bằng con mắt như thế nào, im lặng là thượng sách. Nó đành fải đi kiếm cái thư viện để mà đọc sách giết thời gian vậy. Ôm 1 chồng sách với nhiều thể loại và nhiều tác giả khác nhau, nó kệ nệ đem ra bàn bỗng - Ối - tiếng nó vang lên, chồng sách rớt xuống. Ngước lên là Joe - Anh muốn hù tui àh. - Nói nó nhặt từng cuốn lên. Trố mắt nhìn đống sách của nó : 1 lô sách cuốn nào cuốn nấy dày 5 hay 6 cm là ít. - Em đọc những cuốn này trong bao lâu - Joe hỏi. - Em lấy cho có thôi chứ em đọc hết cả rồi chẳng wa chỉ là xem lại. - Ôm chồng sách nó lạnh lùng đi lại bàn. Hôm nay nó làm sao thế, cầm cuốn sách lật lật chứ chả có chữ nào vào đầu. Lại thấy chán, nó quyết định đem trả lại chồg sách vào chỗ cũ rồi đi kiếm thể loại mới. Những kiểu truyện tiểu thuyết dày cộm đầy chất triết lý, ngày nào mà nó chả đọc, thế mà hôm nay .... Lướt quanh các kệ sách, nó chẳng kiếm đc cuốn nào ra hồn. - Em đang kiếm sách gì vậy - Joe đừng xuất hiện như ma vậy đc ko, anh làm em hết hồn - Nhăn mặt nó nói. - Em ko biết, chỉ là hôm nay ko có hứng thú, em đang thử chuyển wa thể loại khác nhưng mà ko đc cuốn nào. - Em muốn thể loại nào tiểu thuyết, truyện ngắn, kịch hay là trinh thám, kinh dị, tình cảm xã hội ??? - Joe hỏi. Miệng nói nhưng tay anh đưa cho nó chồng sách.- Đọc thử đi anh thấy cũng ko tệ đâu.- mỉm cười Joe bỏ đi. Fải có lẽ những cuốn sách anh đưa, nó đã đọc xong, đến thư viện bây h đối với nó như là 1 thói quen vậy. Ko lạnh lùng như lúc đầu, trước Joe nó có thể nở nụ cười thoải mái hơn. Và chợt nhớ 1 điều, nó gần như là quên mất Wu Chun cho đến hôm nay khi Rainie hỏi nó mới giật mình.
"AOI USAGI ZUTTO MATTERU HITORI KIRIDE FURUE NAGARA" (aoi usagi - Noriko Sakai) Bài nhạc mà nó cài riêng cho Rainie vang lên, - Ariel hả, mai bà có rảnh ko, đi cùng tui đến công ty nha. tiện đến đó gặp anh 2 lun. Nha đi ha. okie. - Suy nghĩ 1 hồi. - Okie. - Vậy mai 10h nha. bà wa nhà tui òi đi. iu ba` nhìu Ariel. - Nói xong Rainie cúp máy Wa nhà Rainie, bản thân nó cũng ko biết là con nhóc này định giở trò j` nữa. Vừa tới đã thấy con nhỏ này đứng sẵn chờ nó. - Đi ăn kem - Rainie hét lên - Night mới mở thêm 1 quán, đi ăn ủng hộ chứ, tiện thì đi ăn sáng luôn. Tui tính wa rủ bà gòi ai de` ... hii`hi` đi. Nó lôi Ariel đi mà ko cần chờ câu trả lời từ con bạn. - Mike hả, em nè, anh ăn sáng chưa? mình đi ăn luôn, rủ Hebe và Joe đi cùng nha. - vừa leo lên xe nó đã lôi cái đt gọi ngay cho Mike. - chờ anh 15' phút thôi đó, h em với Rainie đang trên đg` đến. Vậy nhe. Ariel lắc đầu, nhưng mà cũng fải công nhận là đã rất lâu rồi nó mới nhìn thấy Rainie hạnh phúc như vậy. Hạnh phúc này bắt nguồn từ tâm tư của nó chứ ko như những ngày tháng vui vẻ do bản thân Rainie tạo ra. Đó là cái vỏ bọc của Rainie, nó biết nhưg bản thân nó cũng đâu có khác Rainie. Nói là nó quen Wu Chun đc 1 năm nhưng mà sau hôm đó anh đã fải đi du học. Tình cảm của nó, tâm tư của nó, chưa bao giờ nó bày tỏ với Wu Chun cả. Mất Beactrice đối với tụi nó là mất đi 1 fần cuộc sống, nụ cười niềm hạnh phúc. 2 đứa nó sống bây giờ như chỉ là 1 cái xác, chỉ có thể biết cười, nhưng nụ cười đó giả tạo làm sao. Và bây giờ, nó đã biết Rainie có đc 1 động lực khác để sống, để cười, để có đc những hạnh phúc. Còn bản thân nó, nó vẫn chưa kiếm đc 1 tia hy vọg để nó cảm thấy cuộc đời màu hồng cả từ cái ngày định mệnh ấy ...... - Nè ko ăn nguội hết bây giờ - Giật mình, nó lườm Joe - Anh tính làm tui tổn thọ bao nhiêu năm mới hả dạ hả? lần nào anh cũng làm tui giật cả mình. - Ne` ne` nói chuyện với đàn anh mà xưng "tui" là sao ? - Thích vậy đó, làm gì nhau nào. gọi anh là may lắm rồi. lém lời, lo fần ăn của anh kìa. Tui ko chấp người lớn - Quay wa Rainie - Rainie tui muốn ăn kem socola, chừng nèo kiu nhớ nói nhá. Nghênh nghênh cái mặt nó tiếp tục ăn pizza ko thèm đếm xỉa gì tới người đối diện đang bốc hoả. Hebe cười nhưng mà lại có 1 nỗi lo sợ dấy lên trong lòng nó. Nó thích Joe từ rất lâu rồi. Trái tim nó gặp tiếng sét từ lần đầu gặp anh, và nó đã quyết định trở thành người con gái quan trọng nhất của anh. Nó rất tự tin về điều này, Joe lo lắng cho nó, chăm sóc nó, bảo vệ nó trc' những người con gái khác. Nó hạnh phúc lắm, thế mà sao bây giờ nó lại cảm thấy lo lắng như vậy. Ariel ko nhìn thẳng Joe nhưg mà tại sao cô lại cảm thấy hạnh phúc khi ở bên anh. Thế giới quanh anh thật rực rỡ, còn mình thì toàn 1 màu xám u ám. Thở dài cô lại nhớ Wu Chun. Có còn thích anh ấy nữa ko? Mike và Rainie thì khỏi nói, họ hạnh phúc đến như vậy làm Ariel fải ghen tị - Nè nè 2 người, ở đây còn có bọn tui đó, hơn nữa ở đây đông người, họ nhìn 2 người nãy h kìa. ko biết ngượng àh, cứ anh anh em em, nhìn ngứa mắt wá - Ariel lên tiếng - Sao bà ghen tị àh. - Nói như thế nhưng Rainie đã có chiều hướng im lặng. - Nè bắt nạt bạn gái anh àh? hok đc đâu đó - Lúc này Mike mới lên tiếng. - Ai thèm, bạn gái anh ngày nào mà tui chả đánh đc, đánh trc' mặt anh để chết àh - Chu môi nó cãi lại. - Ê ê Ariel bà vừa nói cái gì vậy đánh tui mỗi ngày là sao? bà muốn ăn đòn hả. - Thôi 3 người làm ơn đây là trong Plaza đó người ta nhìn kìa. - Joe lên tiếng - Bà cũng vừa thôi "vợ chồng" người ta hạnh phúc cũng phá nữa. Làm gì mà bà ghen, bộ bà thích anh Mike của tui àh - Hebe cười ranh mãnh. Đớ người, nó nhìn Hebe với cặp mắt chữ A cái mồm chữ O, rồi nó cười - ax ax axhahahahaha, tui thix ai ... Mike áh ax ax ax - Nó cười chảy cả nước mắt - hahaha buồn cười wá. hahahahahha. Chùi ui đau bụng wá. - Cười đã nó ngồi ngay ngắn, nói - Hebe bà cho rằng anh bà đẹp tới mức đó sao? Tui hok có mắt giống ai kia đâu. - Nói rồi nó ngồi ăn tiếp mặc cho 2 cặp mắt lửa đang nhìn nó. Giờ ăn trưa sao mà ko khí ngột ngạt wá, điều đó làm Rainie cảm thấy ko thoải mái tí ti nào mặc zù chỉ có 3 ng` nó, anh nó và Ariel. Từ đầu buổi đến cuối buổi chỉ toàn ăn ăn và ăn, ông anh nó im thin thít ko nói lấy 1 lời. Chẳng ra làm sao cả, bạn gái ngồi đây mà chẳng hỏi thăm người ta lấy 1 lời. Ngột ngạt nó đành viện lý do đi vào nha` VS. Bóng nó khuất sau cánh cửa Wu Chun lên tiếng: - Chiều nay em rảnh ko? Anh em mình đi chơi đã lâu rồi chúng ta chưa đi đâu cả. 3h anh rước em rồi mình đi - Đc chiều nay em rảnh. Vậy thôi, h anh về công ty ngay, làm việc để chiều còn đi với em. - Nói rồi anh bỏ đi. Wu Chun rủ đi chơi mà tại sao nó ko cảm thấy vui tẹo nào. Cứ như có cảm giác gì đó. Khoảng cách giữa nó và Wu Chun hình như ngày càng xa. Nhưng mà nói gì thì nói nó cũng fải chuẩn bị cho buổi chiều đi chơi. |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: [Longfic] Điều kỳ diệu của cuộc sống Sat Apr 18, 2009 6:29 am | |
| CHAP 6
Đi chơi mà sao ko khí giữa 2 ng` thật im lặng, nó muốn mở lời nhưng ko thể nói đc gì. Những nơi nó đi đến là do Wu Chun chọn, nó chỉ gật đầu đồng ý thôi. Nhưng cũng ko thể như vậy mãi đc, bây giờ nó thấy thật nhàm chám, nó muốn về wá. Hình như buổi đi chơi này đã làm cho nó thấy rõ đc khoảng cách xa xôi đối với anh. Nó muốn khóc thật sự rất muốn, nhưng mà nó đã kìm lại trong lòng. 6h nó đc anh đưa về, có điều sự việc nó cảm thấy bất an đã xảy ra. - Ariel, anh muốn chia tay - giọng anh lạnh lùng xen chút chua xót vang lên Bàng hoàng, mặc dù nó biết là sẽ xảy ra nhưng tại sao lòng nó cảm thấy đau như vậy - Tại sao ? - Cố giữ lấy bình tĩnh nó hỏi - Anh ... anh xin lỗi, anh cảm thấy tình cảm anh dành cho em chỉ là tình cảm gia đình, anh chỉ xem em như em gái anh thôi. - Nếu đã như vậy thì tại sao 1 năm trc anh lại nói với em như vậy - Nó hét lên - Nếu đã coi em như em gái thì anh đừng nói ra những lời như vậy chứ. Anh cho em hy vọng để rồi bây giờ anh đành tâm làm như vậy sao. - Anh đã thích 1 người khác, có lẽ đó chỉ là cảm nhận của anh, cô ấy rất tốt, trong công việc, cô ấy cũng là người hiểu anh nhất, là 1 thư ký năng động. Anh đã gặp cô ấy khi du học. - Anh đừng nói gì nữa cả và cũng ko cần biện minh cho hành động của mình, em đã biết giữa anh và em có 1 khoảng cách mà em ko thể nào với tới đc, công việc. Em chấp nhận, mình chia tay đi. - Lạnh lùng nó buông gọn câu nói và đi vào.
Ko, fải nói là nó chạy thì đúng hơn, ko hỉu vì sao mà nó lại cảm thấy đau khổ như vậy. Ào vào nhà như 1 cơn lốc, nó bay thẳng lên phòng trước con mắt kinh ngạc của bà quản gia (papa, mama với ss nó đi wa Nhật gòi). Nó khóc những giọt nước mắt đã kiềm nén từ nãy đã tràn ra. Nó nấc lên thành tiếng nhưng lại ko thể oà khóc. Nó ko muốn mọi người biết. Phải nó thích anh chỉ vì 1 điều đơn giản anh là anh. Nó cần ở anh sự wan tâm chăm sóc, vỗ về, ko cần nói lời thích nó. Thế nhưng mà tình cảm anh dành cho nó chỉ là sự yêu thương của một người anh. Nó đã thích anh nhiều như thế, tại sao đến bây giờ nó mới biết là trong lòng nó anh có 1 vị trí rất wan trọng. Thế mà những ngày wa, ngay cả ko đi chơi bên anh nó đã nghĩ ko có anh nó vẫn ko đau khổ. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, lời nói của anh vẫn đều đều vang bên tai nó, gương mặt của anh khi nhắc đến người con gái ấy. Nó cảm thấy mình thật nhỏ nhen, nó ghen với cô gái ấy thế nhưng nó cũng cảm thấy ghét anh. Trong khi anh đi du học, nó chờ anh, đợi anh quay về bên nó vậy mà ở bên đó anh...... Tại sao anh lại nhẫn tâm với nó như vậy chứ
- Tại ... sao ..... - Nó nấc lên . Tiếg chuông đt vang lên, là số của anh. -Ariel nghe anh nói, anh xin lỗi, anh biết là em đang khóc - Tôi ko khóc - Nó hét lên - Đc rồi em ko khóc, Ariel anh thật sự ko biết fải nói sao, em hãy xem như anh là kẻ đág ghét cũng đc, em xin em đừng làm tổn thương Rainie, nó hoàn toàn ko biết việc này anh .... - Anh im đi, anh coi tôi là người như thế nào, trong mắt anh tôi xấu xa như vậy sao. Anh nghĩ anh đáng để tôi hy sinh tình bạn giữa tôi và Rainie sao?
Nói xong nó cúp máy. Như chưa hả cơn giận, nó ném luôn cái đt và khóc. Anh ko biết lời nói của anh xúc phạm nó như thế nào đâu, trong mắt anh nó là ai vậy chứ. Trả thù anh bằng Rainie ư. Chưa bao giờ nó nghĩ như vậy, Rainie là người bạn tốt của nó, có ghét anh đến đâu, có muốn trả thù anh thì nó ko bao giờ làm hại Rainie cả, tuyệt đối ko. Thế nhưng vì Rainie nó có thể nuốt mối hận này xuống, nó sẽ xem như anh chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của nó. Rồi nó ngủ, nó ko biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết rằng khi tỉnh dậy trời đã sáng, cổ họng nó đắng, nó cảm thấy khó chịu quá, mở miệng cũng ko nổi. Rồi cơn đau đầu khiến nó vật xuống giường. - Cô Ariel, dậy đi trời sáng rồi, sắp đến giờ đi học, hôm nay sao cô ngủ nhiều vậy, mọi hôm 6h cô đã dậy rồi mà - Cho ... Lấy cho con miếng nước - Giọng nó khàn đi - Cô Ariel hôm nay cô làm sao vậy, giọng của cô .... - bà vú ngạc nhiên - Đau họng quá, lấy cho con miếng nước đi, chắc hôm nay con ko đi học đc đâu, nhức đầu lắm - Nó nói Uống xong ngụm nước, nó lên tiếng - Hôm nay nấu cháo cho con nha. Tiện vú kêu người đem 1 số mẫu đtdđ mới tới đây đi, hôm wa con làm bể rồi. - Xong nó lại nằm xuống giường. - Ờh. để vú kêu người đem đến cho cô lựa. - Nói rồi bà đắp khăn lạnh lên trán nó - Sao mà cô lại để bị cảm thế này chứ. Mà phòng cũng tan hoang nữa, đt của cô này, nó bị bể rồi, vú đem vứt vậy nhé. - Đưa cho con đi - Nó chìa tay ra lấy cái đt.- Vú chọn cho con 1 cái luôn đi, thấy cái nào tiện dụng nhỏ 1 tí cho dễ thương.Chừng nào vào thì vú gõ cửa nhá. Rồi nó lại khóc, những giọt nước mắt hôm qua vẫn chưa làm vơi đi tình cảm bấy lâu của nó. Phải chăng trên con đường tình cảm nó còn quá nhỏ bé non nớt. Thế là nó thiếp đi, gối của nó đã ướt đẫm nước mắt.........
Tiếng ồn xung quanh đã đánh thức nó dậy, mở mắt ra, nó thấy Rainie và Joe đang tranh cãi gì đó, ồn ào khắp phòng. Cạnh nó là Hebe và Mike .... - Ông nói cái gì, nó là bạn tui, tui chăm sóc nó là đương nhiên, còn Mike anh ấy có bệnh đâu chứ mà kiu lại đó. Người bệnh là Ariel mà - Rainie đang gân cổ cãi - Đúng, nhưng nãy giờ cô ngồi đó có làm đc gì đâu, chỉ biết nắm lấy tay mà khóc um xùm, để anh và Hebe làm còn tốt hơn. - Joe cười kiêu khích nó - Mà nãy giờ anh chưa hề nhắc là Mike bị bệnh nha. Đôi mắt của Rainie lúc này đã rực lửa,nó như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Joe vậy. Còn Mike, anh ko hề ngăn cản chỉ ngồi đấy nhìn 2 người và ...... cười (ac)
- Nè nè đây là phòng bệnh, ko fải nhà của 2 người đâu mà cãi lộn um xùm - Hebe lên tiếng Nó cự mình - Hebe àh kệ họ đi lấy cho mình miếng nước đau họng wá. 2 người đó, wa nhà tui mà cãi lộn Đón lấy ly nước từ tay Hebe, nó uống 1 hơi. Bụng nó bắt đầu kêu. Cũng fải từ sáng tới giờ nó đã ăn gì đâu. cái đám lố nhố này mà đến thì cũng fải 2h hay 3h rồi. Nó gãi đầu cười . Biết tính nhỏ bạn, ko cần nói Rainie đã gọi - Vú ơi, Ariel nó tỉnh rồi nè, bụng của nó kêu to lắm rồi, vú đem cháo lên cho nó đi - Rồi rồi cháo nóng đây - Vu bưng lên cho nó 1 tô cháo Nó tròn mắt nhìn, ko fải vì nó thèm mà tô cháo đó nó... nó ..... ko thể nào ăn hết. Nó nhìn vú - Vú ah`, con.... con ko thể ăn hết đc đâu, vú ko định nuôi heo đấy chứ - Nó nhìn bà quản gia - Vú đem lên cho mọi người cùng ăn chung với con mà. các cô đem chén với muỗng lên mau đi. Mọi người ăn ngon miệng nhé - Nói rồi bà rời phòng. - Anh Chun có đến thăm cậu chưa vậy - Rainie vô tư hỏi. - Ko ảnh ko biết - Nó gượng cười trả lời - anh Chun ai vậy - cả ba người cùng hỏi - Là anh trai của mình, đồng thời là bạn trai của Ariel - Nó hãnh diện khoe. - Ra là thế - đôi mắt của Joe thoág vẻ buồn. - Rainie àh thật ra thì .... tui và anh ấy đã ....chia ..... tay - Nó cố gắng nói câi này lần thứ 2. Nó khóc, khóc ngon lành trước mặt mọi người. Rainie là người ngạc nhiên nhất, thế nhưng nó ko hỏi gì cả chỉ lại an ủi Arie, vuốt ve nó, và nói tiếng xin lỗi. Đúng vậy nó hoàn toàn ko biết gì cả, ông anh của nó ko đả động tới chuyện này. Nó buồn, nó khóc theo Ariel. - Mình ko biết , mình xin lỗi, đáng lẽ mình ko nên đụng đến. Lúc này trông 2 đứa nó như thiên thần vậy. Nhất là Rainie, đồng cảm đc với nỗi đau của bạn nó khóc theo mà ko chút e dè.
Quá mệt mỏi Ariel lại ngủ thiếp đi. Đặt Ariel xuống, vào nhà tắm rửa mặt. Dặn dò mọi người ở đây, nó đi ngay tới công ty của ba. Lạnh lùng, nó bước vào công ty với bao nhiêu cặp mắt nhìn thẳng vào nó. - Cho tôi gặp giám đốc của các người - Nó nói. Ánh mắt lạnh lùng xen lẫn giận dữ của nó làm họ hơi sợ - Xin lỗi cô có hẹn trước ko, giám đốc đang bận họp với chủ tịch. - Liếc nhìn họ bằng cặp mắt sắc bén, cô bỏ đi lên lầu. Bảo vệ ko ai dám cản cô lại cả, băng băng đi lên thì - Đứng lại giám đốc đang bận họp cô ko đc vào - tiếng 1 cô gái vang lên. Quay lại nó hỏi - Cô là ai ? - Tôi tên là Nhã Trúc, là thư ký của anh Chun đồng thời là bạn gái - Cô ta cười. Rainie chẳng thiện cảm đc với nụ cười này. Nó càng làm cô ghét Nhã Trúc nhiều hơn chỉ vì cô gái này mà anh bỏ rơi Ariel, nó ko thể chịu đựng đc nụ cười tự mãn đó. Mỉm cười - Vậy sao. Tôi tên là Rainie. Lần đầu gặp mặt. - Nói xong nó quay người bỏ đi. - đứng lại cô ko nghe àh, tôi nói là giám đốc đang họp. cô ko đc vào - Nói Nhã Trúc giữ lấy tay cảu Rainie. - Cô ko được đụng vào người tôi - Nó đi tiếp. - Giữ ả lại - Nhã Trúc hét - Cô nghĩ cô là ai mà dám làm vậy với tôi chứ, Rainie tôi đã nói là cô ko đc vào. - Nếu tôi cứ vào cô làm gì tôi nào - Nhếch miệng cười nó hỏi rồi đi típ. - Cô ko đc vào. Tôi mới thấy cô lần đầu, người mới thì fải biết phép tắc chư. Cấp trên nói mà cô ko nghe lời sao, hay muốn bị đuổi việc. Tôi ko muốn dùng cái tát để cảnh cáo người như cô đâu
Quay lại, nó nhìn Nhã Trúc bằng cặp mắt thách thức - Thứ nhất, tui ko fải cấp dưới của cô nên ko fải nghe lời của cô. Thứ 2 nếu tui có là việc ở đây còn cô chỉ là thư ký mà đòi đuổi việc tui sao. Ngớ ngẩn. Tiện thể nói luôn tôi là vị hôn phu của anh Chun. Cô cứ thử đi xem ai bị đuổi cho biết - Nói nó mở cửa phòng họp. - tôi nói cô ko đc vào - Đừng làm bẩn áo tôi - Nó giật mạnh tay làm Nhã Trúc ngã xuống. - Bảo vệ đâu sao để người lạ vào đây còn đến đc cả phòng họp - 1 người lên tiếng. - Im! ở đây ai cho anh quyền lên tiếng - Nó nạt thẳng vào mặt người đó Nhìn thẳng vào mặt anh và cha, cái nhìn của nó ông Dương biết là có chiện, nếu ko đứa con gái cưng của ông đã ko nổi khùng lên như thế, còn dám vào tận đây, mọi hôm nó chỉ việc gọi điện thoại thôi - Cuộc họp hôm nay tạm dừng, mai sẽ họp tiếp , mọi người giải tán - Giám đốc lên tiếng. Bằng nửa con mắt nó liếc người lúc nãy vừa lên tiếng nói với mình, nó hứ 1 tiếng rõ to. Anh ta tức mà ko làm đc gì. - Sao vậy con gái yêu, sao hôm nay đến thẳng công ty vậy, kiếm papa sao - Ông Dương cười. |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: [Longfic] Điều kỳ diệu của cuộc sống Sat Apr 18, 2009 6:31 am | |
| - Con đến đây có chút chiện với anh Chun.- Nó cười - Àh cho con hỏi cô thư ký Nhã Trúc lai lịch ra sao mà hách dịch vậy. Cô ấy dám kêu con là "ả", Con ghét cô này. Xem lại mình rồi hãy nói, ở chức phận thư ký mà đòi đuổi việc người khác. - Nó vừa nói vừa ko wên liếc nhìn ông anh của mình xem phản ứng. - Àh còn nói là bạn gái anh nữa đó. Phải ko vậy. - Ko - anh nó trả lời gọn - Anh ko thích cô ấy, là cô ấy tự rêu rao chuyện đó - Liếc nhìn Rainie anh thừa biết nó sẽ hỏi gì. - Tốt, em nói với cô ta em là vị hôn phu của anh. Nếu anh ko thích thì đc, cô ta để em lo. ko có vấn đề gì chứ ba - Quay qua nó cười với ông. - Thư ký mới của con đó hả? - Ông nhăn mặt - cô gái này lai lịch ra sao vậy? - Cô ấy là người thay thế tạm thời cho Ella, thư ký cũ của con. Ella có chuyện fải sang Pháp với bác Lâm nên giới thiệu cô ấy thay thế tạm thời. - Ba ơi con có chuyện muốn nói riêng với anh ấy, àh chuyện vị hôn phu anh ko phủ nhận chứ.- Ông Dương mở cửa đi ra - Nếu em ko lầm lúc nãy mà ko vào đây sớm chắc đã ăn tát của cô thư ký ấy rồi - Nó cố tình nói xỉa xói mục đích là vừa cho ba với anh nghe đồng thời cho cô ta nghe. - Rainie tối nay wa nhà bác dùng bữa nhé. Chun àh đưa đón Rainie cẩn thận. - Liếc nhìn cô thư ký bằng ánh mắt ko thiện cảm, ông nói : - cô là bạn gái của Chun? Sao tôi chưa hề nghe nó nói đến chuyện này? Nếu như mọi chuyện chỉ là lời đồn đãi trong công ty, tôi mong cô ko nghĩ đó là sự thật, dù gì Rainie cũng là vị hôn phu của nó (ac pa con đồng tình ghê ^^) Ông bỏ đi mặc cô ta đang tức lên vừa mất mặt vừa ko gây đc cảm tình nơi Chủ tịch vậy cái vé vào nhà họ Dương koi như xong. Tức thật tuần sau Ella về rồi, fải làm sao đây. Mình quyết fải làm con dâu nhà họ Dương. Rainie cô sẽ ko yên với tôi đâu. - Cô vào đây. - anh Chun - cô ta vui vẻ bước vào, gặp Rainie đang ngồi chẽm chệ trên bàn họp ko thèm nhìn nó lấy nửa con mắt. - đây là Rainie vị hôn phu của tôi - Chun nói - tôi mong rằng lần gặp sau cô hãy lễ phép hơn. - Anh Chun ... - Nhã Trúc vừa lên tiếng thì - Anh Chun anh Chun thân mật nhỉ, cô chỉ là thư ký chứ có là bạn gái ổng đâu - Rainie lên tiếng - Rainie thôi đc rồi. Giữa tôi và cô chỉ là quan hệ công việc, hy vọng cô nên tôn trọng tôi, tôi là giám đốc của cô chứ ko fải người yêu. Lúc đầu tôi nghĩ có lẽ do sự hiểu lần nào đó mà giữa tôi và cô mới có tin này. Tôi đã để yên nhưng mà tin đồn bạn gái công ty của tôi đã đến tai Rainie, tôi ko muốn cô ấy hiểu lầm. Hôm nay ta giải quyết luôn nhé. Nhã Trúc đây là Rainie là bạn gái đồng thời là vị hôn phu của tôi. Hy vọg mọi chuyện giữa chúng ta rạch ròi. Cô lui ra ngoài lấy cho tôi 2 ly nc' cho 2 chúng tôi nói chuyện. (anh em cũng đồng tình gớm) Rainie nhìn khuôn mặt Nhã Trúc mà thách thứ, nó thừa biết trong vụ này 100% nó làm cho cô này tức điên lên. Về phần Trúc, cô cũng tức ko kém đã vậy, mọi kế hoạch của cô giờ đây dổ sông đổ bể cả. Cô ta liếc nhìn Rainie bằng con mắt căm thù trước khi ra khỏi phòng. Thế nhưng Rainie nhà ta cũng đâu vừa : - Liến gì mà liếc, cẩn thận sau này bị lé luôn đó, ko lo ra ngoài làm viêc đi.
- Em đến đây co chiện gì? - Kiếm anh chứ làm gì. Chẳng lẽ em đến đây chơi. àh đúng rồi lúc nãy anh nhắc đến Ella, chị của Ariel? sao chị ấy lại làm ở đây ?? - Bác Lâm giới thiệu, với lại ko ngờ khi đi du học anh tình cờ gặp cô ấy. Lúc đó anh cũng ko biết cô ấy là con bác Lâm. Rainie anh thích cô ấy. - Tại sao? - Rainie quay lại hỏi - Tại sao anh lại nhẫn tâm như vậy? đối với Ariel anh coi Ariel là gì? Nói thích nó thế mà bây giờ anh lại bỏ rơi nó. Anh nói đi. Tại sao? Nếu vậy lúc đầu sao anh còn nói lời đó với nó để bây giờ nó đau khổ như vậy? - Anh thật sự xin lỗi. Rainie ah` em cũng hiểu là lúc đầu chính em nói mà. Đối với anh Ariel chỉ là đứa em gái của anh, ngoài tình anh em anh hoàn toàn ko cón tình cảm gì khác cả. Hôm wa khi anh nói lời chia tay cô ấy cũng đồng ý mà.
- Đúng vậy Ariel đồng ý, nhưng mà anh cũng fải nghĩ rằng nó sẽ đau khổ chứ. Anh thật nhẫn tâm. Trên thươg trường, anh có thể tàn nhẫn nhưng Ariel dẫu so cũng từng là bạn gái anh mà. Anh có biết rằng hôm nay Ariel đã ko đi học ko? Em rất lo lắng và sốt ruột. Em gọi dđ ko đc, đt bàn thì vú nói Ariel bị cảm. Em đã rất lo lắng và nhắn tin cho anh. Em ko biết anh có đọc ko em lại càng ko biết là anh đã chia tay nó. Chìu em đến, cái đt đã vỡ nát, đôi mắt xưng lên, cả người thì nóng hổi. Fải nó đã khóc, khóc rất nhiều, khóc đến ướt cả gối và nó đã bệnh. Em ko biết tại sao lại như vậy, đến khi em hỏi nó anh có đến thăm ko thì .... Nó nói là đã chia tay, em đã vô tình đụng đến nỗi đau của nó, anh có biết là em đã tức giận đến dường nào ko? Ariel đã khóc trong vòng tay em. Lần đầu tiên sự nhu nhược trong bản thân Ariel trỗi dậy, nó khóc mà ko nói 1 lời nào cả. Anh có biết em đau lắm ko? - Nó hét lên - Sao anh ko nói gì hết vậy. Anh nói đi chứ. Anh phải có 1 lời để nói với em chứ. - Nó lay Wu Chun. Anh bất lực đứng đó. Nó cũng đứng đó nhìn anh mà nước mắt chảy dài.
Lau mặt, nó rời khỏi công ty - Em khuyên anh nên đến thăm nó. Cảm thấy tiện thì nói sự thật ko thì thôi. Hôm nay em ở lại nhà Ariel. em sẽ đi nói với ba. - Mở cửa giáp mặt Nhã Trúc, cơn giận trong lòng chưa nguôi,nó trút hết lên người cô - Làm gì thập thò ngoài đây vậy, nghe trộm àh. - Đoạn nó cần ly nước uống cạn cho hạ hoả rồi bỏ đi - Phòng chủ tịch ở đâu vậy cô. - dạ ở lầu 20. - Cám ơn.
Vừa bước vào thì bỗng thang máy xảy ra chuyện khiến Rainie loạng choạng đập đầu vào thành và ngất xỉu. - Giám đốc thang máy VIP xảy ra sự cố - giọng 1 người hớt hả thông báo. - Có 1 cô gái vừa vào đó thì ... - Ai - anh hỏi dồn, anh ko mong chuyện xảy ra cho Rainie. - Là cô gái lúc nãy xông vào phòng họp - Thông báo cho đội cứu hộ, và báo cho chủ tịch ngay. Anh hốt hoảng chạy lại thang máy. - Rainie, Rainie, em co sao ko, trả lời anh đi, Rainie. - Vừa la nh vừa đập cửa thag máy.. - Wu Chun, Rainie em nó có sao ko vậy. - Hớt hải nghe tin này ông Dương chạy đến ngay. - Con ko biết. Khi đội cứu hộ đến, mở đc cửa thag máy thì thấy Rainie ngất đi xung quanh là mảnh gương bể và máu vương xung quanh mảnh gươg, và đương nhiên là cô bị thương. - Cấp cứu, gọi cấp cứu cho tôi .......... |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: [Longfic] Điều kỳ diệu của cuộc sống Sat Apr 18, 2009 6:32 am | |
| TẠI BỆNH VIỆN - Bác sĩ Hạ con tôi... - ông Dương lên tiếng. - cũng may là áo tay dày nên ko bị thương nghiêm trọng nhưng mất máu khá nhiều. Fải nằm viện vài hôm để tiện theo dõi. - Ariel nghe anh nói bây giờ ko có thời gian nhiều, Rainie bị thương đang ở trong bệnh viện Vương Kiều (bịa nha)..... Vừa nghe Wu Chun nói xong, nó cúp máy loạng choạng quay về phòng chuẩn bị đến thăm Rainie. - Vú àh kêu bác Tâm chuẩn bị xe tôi muốn đi thăm Rainie. Nghe nó nói vậy Mike giật mình - Rainie làm sao, cô ấy làm sao - Em ko biết, chỉ biết là cô ấy bị thương, nặng nhẹ ra sao chưa rõ - Lấy cái áo khoát, nó đi xuống dưới. Nhưng mà bản thân nó cũng đang bị bệnh làm sao mà đứng vững. - Cẩn thận - Joe nói và bế nó lên - tui đưa cô ra xe. Nó chấp tay cầu nguyện thầm "Ông trời ơi, người đã đem Beactrice đi khỏi cuộc sống của con , con chỉ còn lại Rainie thôi, xin người đừng đem cô ấy đi", Đoạn nó khóc, khóc trong vòng tay của Joe, sao lại vững chắc thế, ở trong đôi bàn tay này, nó có thể khóc như vậy, con người nó tưởng chừng như mạnh mẽ nhưng lại wá yếu đuối. Joe nhìn nó khóc, lòng anh tràn ngập hạnh phúc. Từ khi anh gặp nó tronh tiệm Kaito, anh chưa có ấn tượng sâu sắc cho lắm .... Cho đến khi gặp nó trong thư viện với 1 chồng sách tiểu thuyết xã hội.... Và anh đã lên thư viện thường xuyên hơn chỉ để gặp nó. Chỉ khi ở với nó, con người thật của anh cũng bộc lộ. Anh cười vui vẻ hơn. Với cái đầu IQ 200 của anh vậy mà nhiều khi nói chuyện với nó ko thể địch lại nhất là về Văn học. Ariel say mê môn này, nó cũng thích Piano, có điều là Ariel cũng ko muốn trở thành nghệ sĩ. Nó và Rainie là cặp bài trùng, nó đàn Rainie múa.....
- Đến nơi rồi cô Ariel. Bật xuống, nó chạy vào kiếm Rainie ngay. - Bác Dương Rainie ... cô ấy sao rồi ... - Thở dốc nó hỏi - Ko sao đang ở phòng bệnh, cháu vào thăm đi, nó chắc chưa tỉnh đâu. - Chào bác - cả 3 đồng thanh. ông gật đầu chào với 3 người. Bước vào Ariel nhớ đến cảnh tượng Beactrice. Có điều chỉ khác người nằm đó là Rainie, nằm bất động, đôi mắt nhắm nghiềm, đầu quấn băg trắng, tay chân cũng vậy, trên mặt chỉ bị thương nhẹ ko nhưng ảnh hưởng đến vẻ thiên thần trong giấc ngủ. Rainie thở bằng bình Oxi, tay truyền máu. Nhìn nhỏ bạn nằm đó nó đau lòng quá. - Rainie em có sao ko - Mike lòng lo lắng khi thấy nó như vậy. Vuốt ve khuôn mặt của nó - chắc là em đau lắm fải ko. Sao lại ra nông nỗi này chứ. - Em có chuyện riêng muốn nói với Rainie - Ariel lên tiếng. Tiến về fía con bạn, nó nắm tay: - Rainie, Beatrice đã mất rồi, tui ko muốn mất thêm bà nữa, bà nằm đấy làm tui sợ lắm biết ko? Bà tỉnh dậy đi, tui ko muốn sống cô đơn 1 mình đâu. Rainie àh, từ khi Beatrice đến giữa chúng ta đã có thêm 1 người bạn, chính cô ấy đã đem lại cho chúng ta những niềm vui mà trc' nay chúng ta chưa bao giờ thấy đc. Cũng từ đó mà chúng ta thay đổi, cô ấy mang đến cho chúng ta niềm vui mới, và bà cũng đem lại cho Beatrice 1 niềm hạnh phúc, chỉ có riêng bà thôi. Đó là nụ cười, khi bà cười, trong ánh nắng, bà giống như 1 thiên thần mang đến hạnh phúc vậy. Beatrice đến và đi nhanh như 1 cơn gió, có điều cơn gió ấy mãi mãi ở trong lòng chúng ta. Bà fải tỉnh lại đó. Lau nước mắt nó định đứng dậy ..... Cảnh vật trước mắt nhoà đi rồi nó ngã xuống đất.
Nửa tiếng rồi mà chưa thấy Ariel đi ra, nói gì mà lắm thế ,Joe lo lắng đi tới đi lui, nó đang bệnh mà ở trong đó 1 mình có chuyện gì ko nhỉ, ko sao chắc ko sao đâu nhưng mà ......45' chậc. Đứng trước cửa tính vào nhưng lại thôi cứ vậy 2 lần - Joe ah` Ariel chỉ vào nói chuyện với Rainie thôi mà. làm gì mà ông nhặn cả lên vậy - Mike nói nhưng lòng anh cũng lo lắng chứ. Con nhỏ này đang bệnh mà, ở trong đó 1 mình sao đc. - Ariel, Ariel, em làm sao vậy? -tiếng Joe hớt hải vang lên làm anh giật mình. Vậy là thêm 1 cái giường nữa trong phòng bệnh. Bác sĩ đã tiêm cho nó liều thuốc giảm sốt. đương nhiên là nó cũng chẳng biết gì cả (Ariel vốn sợ tiêm thuốc), đến sáng hôm sau tỉnh dậy nó thấy xung quanh mình toàn 1 màu trắng, Rainie nằm bên cạnh nhưng cô vẫn chưa tỉnh. Lồm cồm bò dậy, nó bước xuống giường và đi lại chỗ Rainie. - Sao bà vẫn chưa tỉnh vậy? Đáng ghét bà mà ko tỉnh dậy là tui ko chơi với bà nữa đó. - Nói là nói như vậy nhưng mà lòng nó đau lắm. Nó đành đi loanh quanh chỗ nằm của con bạn. Sực nhớ nó cũng chẳng biết bây giờ là mấy giờ nữa. Căn phòng toàn màu trắng, quanh đi quẩn lại chỉ có 2 chiếc giường mí cái ghế thêm 2 cái cửa sổ hết. Chán wá đi nhìn con bạn nằm 1 đống trên giường khiến nó càng buồn hơn. Nắm lấy tay của Rainie nó ngắm con bạn đang trong cơn mê mà chưa biết bao giờ tỉnh. Bỗng nhiên bàn tay của Rainie cử động, nó mừng rỡ khi thấy con bạn đang mở dần đôi mắt ra. - Ariel ..... đây là đâu sao tui lại ở đây. - Dụi mắt nó cố ngồi dậy nhưng thấy choáng váng nó nằm uỵch xuống. Thấy tay mình có ống truyền máu, nó cố nhớ lại. Hôm wa khi bước vào thang máy, nó chỉ nhớ là thang máy có sự cố, loạng choạng nó đập đầu và sau đó nó ko nhớ gì hết, chỉ biết bây giờ nó đau buốt khắp người. Nó nhận ra là mình bị thương. khắp người quấn băng. - Sao bà lại khóc vậy Ariel. - Thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt Ariel, nó hỏi. - Bà quá đáng lắm, sao lại để bị thương như vậy, nhìn thấy bà tui đau lòng lắm, tui sợ bà sẽ bỏ rơi tui. tui sợ lắm bà biết ko - Nó oà khóc lao vào ôm lấy Rainie. - Chẳng phải tui đã tỉnh rồi sao - Nó vỗ về Ariel - Tui sẽ ko bỏ bà lại đâu bà khóc như trẻ con vậy. Lau nước mắt đi. - Nó cười. - Rainie em tỉnh rồi sao. - Mike bước vào cùng Joe và Hebe. Chạy lại anh siết Rainie trong vòng tay của mình. - Em tỉnh rồi nhưng mà cũng đói bụng nữa, em chưa ăn gì cả - Nó phụng phịu. - Để anh Hebe với Ariel đi mua cho - Joe lên tiếng - Sao lại ...... Chưa kịp phản đối, Ariel đã bị Joe và Hebe lôi đi. nó hét - Tui là người bệnh mà - Bà ngốc quá, để cho họ có ko gian riêng chứ. Nói là thế nhưng mà nó vẫn bị 2 người lôi đi sền sệt trên đường. Rainie nghe tiếng hét của Ariel cũng bật cười. Nó nhìn Mike, đôi mắt của anh nhìn nó thật dịu dàng. - Anh nhìn em như vậy em ngại lắm đó. Vuốt nhẹ mái tóc của nó, anh nói - Rainie em thiên thần mà thượng đế đã đem lại cho anh (sao sến thế nhỉ ???). Điều kỳ diệu của cuộc sống đem lại cho anh chính là em. cho nên em đừng bao giờ xa rời anh. Ko có em cuộc sống của anh chỉ là 1 màu xám. - Nó xong Mike nhẹ nhàng hôn lấy nó. Nụ hôn đầu tiên thật ngọt ngào điều đó làm nó sung sướng. - Đừng lo em sẽ ko rời xa anh đâu, ko chỉ riêg anh, em cũng sẽ ko xa rời Ariel và tất cả mọi người. Anh là người quan trọng nhất vì .... em thích anh. - Nó thẹn đỏ cả mặt khi nói 3 tiếng đó với Mike. - Pizza, hamberger đây bà muốn ăn cái gì nào Rainie - Ariel bưng đồ ăn vào phòng vui vẻ cười. Chỉ có điều nó ko biết là Mike đang nhìn nó bằng cặp mắt sát thủ (bà này phá hỏng ko gian tình tứ của người ta mà ) - Cả 2 tui đói lắm rồi. Nhớ mua sữa socola nhe tui thix uống mùi này àh. - Nó vui vẻ cười dù gì cái bụng của nó đang kêu réo um xùm lên. Chăm chăm vào món ăn, còn mấy người kia thì chỉ lo nói chuyện lâu lâu còn kiu nó ham ăn nữa chứ. Ghét gì đâu nhưng thôi "trời đánh còn tránh bữa ăn " mà nó mặc kệ. Ngước lên tính lấy ly sữa, nó thấy mọi thứ trước mặt mờ đi. Xoảng. Giật mình,nó mới biết mình làm bể ly nước, nó đã nhìn rõ đc mọi thứ. Có lẽ mới tỉnh dậy nên mắt mới như vậy.
- Bác sĩ àh, mắt cháu dạo này lâu lâu lại thấy mờ mờ khó chịu wá. - Nó dụi mắt - Ban đêm nhìu khi còn ko thấy gì nữa - Ko sao đâu, mắt cháu vẫn bình thường mà - Cười xoa đầu nó. - Để bác kiểm tra lại cho. Nó ngồi chống cằm, Ariel đã xuất viện rồi, chỉ mình nó còn ở lại, nó leo xuống giường đi dạo. - Sao bác sĩ ko nói tình hình thật của cô Dương, cứ như vậy thì ..... - Tôi biết chứ, nhưng fải nói làm sao, cú va đập khá mạnh làm nghẽn thần kinh thị giác, nếu giải phẫu tỉ lệ thành công rất thấp. Đôi mắt cô ấy lâu thì 1 tháng, mau thì 1 tuần cô ấy sẽ ko trông thấy nữa. Tôi sợ cô ấy ko chịu đc sự thật này nên chưa nói. Bác sĩ Hạ đã đi sang Mĩ rồi, tôi cũng chưa dám nói bệnh tình hiện giờ của cô ấy cho người nhà biết. Trời đất như sụp đổ quanh người nó, nó vừa nghe thấy gì vậy, đôi mắt của mình, nó sẽ hoàn toàn ko thấy gì nữa sao. Nó khuỵ xuống, nó khóc, nó ko muốn nghe thấy điều đó, tại sao vậy chứ. - Cô Dương .... - Ko sao, tôi có thể tự đi - nó bỏ về phòng - "7 ngày hiện giờ mình chỉ còn lại thời gian ngắn ngủi ấy thôi." - Rainie - Mike cười tươi bước vào - Sao em lại khóc vậy. - Lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt nó, anh lo lắng. - Vì em nhớ anh đó mà, em tưởng anh đã quên em rồi. Mike àh em muốn xuất viện, ta đi chơi nha. Đc ko, em cũng khoẻ rồi mà - Nó phụng phịu năn nỉ - Cũng đc, để anh đi làm thủ tục cho em. Rồi anh đi ra "Mike àh anh và em chúng ta chỉ còn 7 ngày thôi, rồi mình sẽ chia tay nhé, em ko muốn anh fải chăm sóc 1 đứa mù loà như em. Em sẽ mãi mãi yêu anh, cám ơn anh cho em tình yêu đẹp nhất trong đời." - Ta đi nào, em muốn đi đâu đây - Bu thành 1 bàn tròn 4 đứa tụi nó chuẩn bị cho dịp đi chơi. - Ra biển em muốn ra biển - Ariel lên tiếng. - Biển ở đâu ? mà ra biển làm gì ? muốn thành cục than hầm àh. Trời nắng thiu đốt ra đó chi - Joe cắt lời nó - Đi thăm quan đi, ở đâu cũng đc - Rainie lên tiếng - Em thì muốn wa Nhật. Sao ??? - Vậy đi cuối cùng là qua Nhật . Thống nhất ý kiến 6 ngày 5 đêm sáng mai khởi hành. Xong - Xí tui chưa có ý kiến của riêng mình mà - Ariel cãi bướng - Joe ông cũng nói đi chứ . - Đi hay ko ?? - Mike hỏi - thì đi - Ariel cụp đầu trả lời - Đi thì miễn bàn. Giải tán - Hebe sao hok thấy Hebe vậy. - Ariel lên tiếng - từ chìu tan học đã thấy cô ấy biến đi đằng nào rồi. - Hebe bận đi chơi với ai rồi - Mike lên tiếng giọng cực kỳ gian xảo - Tối nay chúng ta sẽ bắt nó khai ra. Đương nhiên là 6 vé rồi, miễn bàn luận, chỉ việc mai qua là lôi đi thôi hehe - Gian wá ông ơi, ko nói thì người ta làm sao chuẩn bị lúc đó lại cằn nhằn như bà già. - Joe cười . - Em về rồi nè. Mọi người tụ tập đông đủ quá nhỉ. Giới thiệu đây là Kingone. năm 3 khoa Quảng cáo. - Hebe vừa về đã tuông 1 tràn, và đương nhiên 4 cặp mắt ko nhìn nó mà nhìn về fía đứa con trai lạ hoắc đứng cạnh nó. - Bạn trai của bà / em ?? - 4 đứa tròn mắt dẹt đồng thanh hỏi khiến nó ngượng chín cả mặt - Vâng tôi là bạn trai của Hebe, lần đầu gặp mặt mọi người - Kingone ngượng ngùng lên tiếng. - Chà đẹp trai nhỉ -Ariel xuýt xoa - Kingone àh lần đầu gặp mặt em là Ariel - Liên quan gì đến em mà xía vào - Joe nổi nóng khi nghe nó khen Kingone. - Ơ em có làm gì anh đâu mà nổi khùng với em vậy - Ariel ngạc nhiên nhìn hắn - Anh ghen hay sao mà bản mặt 1 đống vậy. - Đc dịp nó kiêu kích Joe. - 2 người thôi đi, cãi nhau trc mặt khách như vậy ... - Kingone anh vào ngồi chơi - Rainie cười tươi chào. - Hebe ngày mai bọn này wa Nhật chơi 6 ngày năm đêm, bà có đi cùng ko? Đăng ký 6 vé rồi. Kingone anh đi cùng cho vui. - Đi đi chứ,anh đi luôn nha - Nhìn Kingone bằng con mắt no năn nỉ - Rồi rồi thì đi. - okie tui đăng kí chuyến bay lúc 6h .... sáng - Mike lên tiếng - Sao cơ 6h áh, sao lại sớm như vậy, nói thế tối nay fải chuẩn bị rồi - Cả đám lên tiếng. - Biết sao giờ, mí chuyến khác vé Vip chỉ toàn ngồi giữa thôi, chỉ còn vé thường mí người thích tui đặt lại liền - Nói khiu khích chứ Mike thừa biết cái đám đang ngồi đây chẳng đứa nào chịu đi vé thường - với lại wa sớm đi chơi dc nhiều hơn. Mọi người về chuẩn bị đi 8h tập trung tại nhà tui. Hebe anh với em lên chuẩn bị thôi. |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: [Longfic] Điều kỳ diệu của cuộc sống Sat Apr 18, 2009 6:32 am | |
| CHAP 8
Mới 4h sáng mà Mike khua chiêng trống (nồi ấy mà) loạn xạ. Bị tiếng ồn chói tai, ko ai ngủ đc (người làm đành chịu thôi, đâu ai dám lên tiếng chứ ^^) - Mike àh mới 4h mà - Joe nói trong trạng thái ngáy ngủ. - Ông ko tính phá giấc ngủ của bọn này chứ - Anh làm gì vậy cón sớm mà, ồn wá àh, anh định phá nhà sao - Hebe nhăn nhó - Vậy thì mấy người có muốn đi chơi ko? Hay ở nhà ngủ nhá? tui với Rainie đi thôi??? - Mike lên tiếng - Đã có công đánh thức dậy vậy mà ai cũng trách tui là sao?? - Anh àh Rainie đang ngủ ngon lành kìa. - Nè nè tui dậy gòi - nó bò ra khỏi phòng, ko fải đi mà là bò khiến ai cũng nhìn nó. Ariel cũng theo gót nó đi ra. - 2 người sao vậy - Hebe hỏi mà miệng nó vẫn ko sao ngậm lại. Nhìn nhau Ariel kí đầu nó - Tại bà ngủ dậy mà ko dòm gì cả. Bà koi mọi người nhìn kìa. - Biết gòi làm gì dữ vậy, đầu tui cũng u lên 1 cục gòi - Nó xoa đầu. - Chừng nèo khởi hành vậy. (chẳng là Rainie ngủ dậy, mơ mơ màng màng ko thấy đg`, Ariel cũng vừa dậy tình trạng y chang Rainie. 2 chị này đụng đầu vào nhau, thế còn may ai dè ss Rainie vướng cái chăn, vừa kéo ra thì cả 2 ss của chúng ta té bịch xuống đất >< )
1 tiếng sau 3 cô mới lò dò ra khỏi phòng lúc đó là 5h15' . - Đưa chúng tôi ra sân bay Quốc tế. Leo lên máy bay, đương nhiên là khoang VIP òi, việc đầu tiên của họ là..... ngủ.
Đặt chân lên nc Nhật, 1 ko khí mới làm tụi nó sảng khoái - Đi đâu đây? Ariel wa nhà bà nhá? - Rainie hỏi - Tui thix cái vườn nhà bà chỉ riêng ở đây thôi. Chủ nhà chưa kịp lên tiếng nó đã kiu xe và bây giờ tụi nó lại đang yên vị ở nhà của ......... Rainie. - Chán wá - nó than - Khi ko sao lại sửa nhà vậy chứ Ariel. Tui thích qua nhà bà cơ - Nó rên lên mặt phụng phịu - Bác Tùng chuẩn bị 6 phòng cho cháu nha. đến đây là tự do ai muốn đi đâu thì đi, mỗi cặp tự xử nhé - Nó cười tinh quái. Ở đây hiện giờ chỉ có 2 cặp chính thức là nó-Mike với Hebe-Kingone , còn 2 đứa cãi nhau um xùm kia thì .... chưa ra ngô ra khoai gì cả. Nháy mắt với Mike và Hebe, nó lôi Mike đi ko quên vẫy tay chào nhỏ bạn. Nhìn theo Rainie bằng con mắt hình viên đạn, Ariel chỉ còn biết chống cằm, quay qua nó hỏi Joe - Ông đi với tui hay là mỗi người 1 hướng? Bây giờ Rainie đi với Mike còn Hebe thì đi với Kingone rồi. - Nó nhìn Joe ko chớp mắt. - Đi với bà thà tui ở nhà ngủ cho khoẻ. - Okie vậy thì ông cứ việc ở lại đây mà ngủ cho khoẻ nhá, tui đi đây. - Nói rồi nó cầm cái túi ngoe ngẩy bước đi. Nhìn nó, anh tức lắm"đã thế sẽ cho cô biết thế nào là ngày xui xẻo", bật dậy anh đi theo nó (đương nhiên là ko fải theo dõi rồi, đi cạnh Ariel mà) - Anh làm gì vậy, sao ko ngủ đi lò dò theo tui chi. - Suy nghĩ lại rồi, qua Nhật mà ngủ thì phí wá, 2 cặp kia đi chơi rồi, tui đi với bà cho có đôi. Lại cãi 2 đứa này mỗi khi ở cạnh nhau cứ như nước với lửa. Ấy vậy mà lo cãi nhau tụi nó ko bít có 4 cặp mắt đang theo dõi nhất cử nhất động của mình. - Sao đây đi típ xem bọn họ hay đi chơi - Rainie hỏi - Đi chơi chứ, ko nghe Joe nói àh, qua Nhật mà theo dõi bọn họ thì phí lém. Okie koi như xong, anh đi với Rainie đây, em thix thì đi theo dõi bọn họ ko thì đi chơi. - Nói rồi anh nắm tay kéo Rainie đi ko quên quay lại doạ dẫm con em - Cấm theo dõi anh. Nói rồi 2 người nắm tay nhau chạy. Họ đi vào quán ăn, vào các cửa hàng, và lại 1 công viên. Rainie dựa vào vai Mike, nắm chặt lấy tay anh, mỉm cười mãn nguyệt. Cô muốn ở bên anh thật lâu, ngắm nhìn gương mặt của Mike, trong lòng cô vừa hạnh phúc vừa thấy .... Nhưng thôi, nó ko muốn nghĩ tới chiện đó nữa, nó muốn giành cả tuần này để ngắm gương mặt của anh, để yêu anh bằng cả trái tim tâm hồn của mình.
Lại nói về Ariel tối hôm đó, nó tức ko thể tả đc, mặt hầm hầm đôi mắt hình viên đạn chọc thằng vào Joe. Thế nhưng anh thì ngược lại ngồi ăn cực kỳ thoải mái và vui vẻ. Ko khí bàn ăn nóng đến rợn người mặc zù ngoài kia trời đang mưa tầm tã + với những chiếc quạt đang quay vù vù xỉa thẳng vào bàn. Chậc chẳng qua buổi chiều Joe lôi Ariel đi tận đâu đâu, còn bản thân cô nhỏ thì muốn đi shopping cơ chứ. Đang tính để tối đi thì "cầu cho trời mưa" vừa nói Joe vừa cười, nó mặc kệ "trời mà mưa thì anh đừng hòng ăn cơm ngon miệng "và thế là mưa thật...., thế mà Joe vẫn đang ngon miệng còn khen đầu bếp nấu ăn hợp khẩu vị nữa chứ. Bây giờ thì chỉ khổ cho những người còn lại thôi. Rainie đã kêu đem hết quạt đến phòng ăn (chỉ thiếu điều chưa đi mua quạt thêm thôi) vậy mà mồ hôi vẫn ướt cả người...... Mỗi ngày đám nhí nhố này lại đến 1 nơi khác nhau, ăn uống thoả thích, thăm những cảnh đẹp ở đây, những cuốn truyện tranh làm nên cái tên Manga từ Nhật. Bên cạnh sự vui vẻ giữa Rainie-Mike & Hebe-Kingone còn có những tiếng cãi nhau chí choé của Joe và Ariel. Có lẽ cặp này đã làm nên tiếng cười suốt buổi đi chơi. Ngày nào 2 người này cãi nhau cũng ko biết chán, có lẽ rồi cũng tới lúc họ thấy ko thể sống thiếu nhau, nhanh thôi. Phải niềm vui đến từ cuộc sống và cũng từ những người bạn bên cạnh mình nữa. 5 ngày trôi wa với nó thật vui và hạnh phúc, tuy đôi lúc bệnh tình của nó tái phát. Đối với nó đây là kỷ niệm duy nhất giữa nó và Mike, nó ko muốn cho Mike biết đc sự thật, nó vẫn cười. Nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Tối hôm đó là 1 bữa party, nó cũng vui nhưng trong đó là nỗi buồn vô hạn. Ngày mai là nó fải chia tay với Mike rồi. Nó sẽ vui trọn đêm nay. Nắm lấy tay nó, Hebe kéo nó ra vườn. Khúc nhạc nó gặp tình cờ trong trường vang lên. Mike kéo Violong, Ariel chơi đàn. Hạnh phúc, nước mắt nó tràn ra, nó múa, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt, nhìn Mike chơi đàn nó nhìn anh mãi, đó sẽ là hình ảnh đẹp nhất về anh trong mắt nó. Ôm chầm lấy anh nó khóc, nó hạnh phúc lắm, trong vòng tay anh nó cảm thấy thật yên bình, nó thích cảm giác này lắm. Ngày mai nó fải xa anh rồi, xa đôi tay từng 1 thời che chở cho nó, xa giọng nói nhẹ nhàng mỗi khi anh khuyên nó, xa bờ môi từng hôn nó ... xa tất cả. - Hôm nay em làm sao vậy Rainie? - Mike hỏi - trông em khác lạ quá. - Ko sao đâu, Mike nè cho em ngắm anh đc ko? Em muốn nhìn thấy anh cười ? - Nó nũng nĩu với anh. - Hay là anh nhắm mắt lại đi. Vuốt ve gương mặt anh, nó muốn đôi tay mình cảm nhận tất cả đường nét của gương mặt ấy. nó khóc và hôn lấy anh. Ngạc nhiên trước hành động của nó, nhưng mà lại rất sung sướng, anh cười, nụ cười mà nó cho rằng đẹp nhất. 1 nụ hôn ngọt ngào đặt trên môi nó. Đêm nay, bầu trời đầy sao (cái này nói cho hoa văn 1 chút thôi) này sẽ làm chứng nhân cho tình cảm ko fai của nó dành cho Mike - Mike, em yêu anh. - Anh biết chứ Rainie bởi vì anh cũng vậy.
Sáng hôm sau, Rainie đưa cho Mike 1 lá thư, nó nói : - Đây là những điều mà em muốn nói với anh, nhưng mà với điều kiện là ngày mai anh mới đọc nha. Kiss Mike 1 cái nó chạy biến vào nhà ..... Ariel Thấy con bạn ko về mà lại qua nhà mình, Ariel ngạc nhiên - Bà qua chi vậy? Sao ko về nhà ngủ cho khoẻ? Khóc ? tại sao vậy nhỉ, mới lúc nãy còn hạnh phúc lắm mà. Hay là Mike lại ..... - Ariel, tui ... bác sĩ nói mắt của tui .... - Lao vào vòng tay Ariel, nó nức nở. - Rainie sao vậy, mắt bà làm sao ? tui ko hỉu - Lo lắng nó hỏi - Có thể tui sẽ ko nhìn thấy gì nữa. Nếu giải phẫu tỉ lệ thành công cũng rất thấp. Im lặng và im lặng mọi thứ xung quanh 2 đứa dườnh như chỉ còn tiếng nức nở của Rainie - Mike, còn Mike thì sao. - Ko biết,anh ấy hoàn toàn ko biết gì cả, mình đã đưa cho anh ấy lá thư, mình muốn chia tay. Ariel ngày mai mình sẽ quay lại Nhật, nếu ở đây mình ko có đủ cam đảm đối diện với anh ấy bằng đôi mắt này. Tui có lẽ sẽ gặp anh ấy cuối cùng vào ngày mai khi đọc xong lá thư. Ariel àh, tui muốn nhìn thấy anh ấy lần cuối, ngày mai , nói thật tui ko biết mình còn có thể nhìn thấy mọi thứ ko nữa. Ba mẹ và anh 2 cũng chưa biết, tối nay mình sẽ nói chuyện với họ. Ở cạnh mình nhé Ariel. Phải khi nghe xong chuyện của Rainie, ông bà Dương rất ngạc nhiên, ko fải nói đây là 1 cú shock cho họ. Đứa con gái cưng nhất của mình nay lại ....... - Cho nên con muốn qua Nhật. Ba àh, cho con đi nha, ở lại con e là con ko chịu đựng nổi nếu như tình cờ gặp Mike, con ko muốn anh ấy nhìn thấy con trong bộ dạng này. Sáng hôm sau, tỉnh dậy nhớ đến bức thư của Rainie, anh mở ra xem. Nụ cười của anh bỗng tắt ngấm thay vào đó là sự bất ngờ. Anh lấy xe chạy đi .... ------ "Mike ! Em ko biết phải nói với anh từ đâu như thế nào. Từ khi gặp anh, em cảm thấy cuộc sống của mình đầy màu sắc hơn. Em đã thích anh từ lúc nào em cũng ko biết nữa, có lẽ là từ lúc em bị thương. Lần mà anh em mình gặp lại nhau trong căn tin, em ko biết tại sao anh lại nhìn em như vậy, lúc đó em ngượng lắm, và đã ăn thật nhanh để tránh ánh nhìn của anh. Ko biết ông trời có sắp đặt cho chúng ta fải ở bên nhau ko mà anh lại đưa em về lớp. Vừa đi anh vừa hỏi em như để phá tan ko khí tĩnh mịch của buổi trưa. Lúc đó em thấy rất vui và cũng ko hề chú ý xem Ariel có đi theo ko. ... --------- - Rainie, cái anh chàng hôm qua đưa em về là ai vậy? - Mike lên tiếng hỏi - Chi vậy? Anh thix anh Chun hả ?(ss hỏi gì ghê vậy chứ ><) - Nó ma mãnh hỏi lại - Là anh trai của em, hơn em 5 tuổi. Anh ấy đẹp trai lắm có nhìu cô theo nữa, nhưng mà em lại hok thix mí cô đó, toàn bôi son phấn loè lẹt nhìn như con vẹt ấy. Àh quên nữa Hebe là bạn gái mới của anh àh, cái cô Lena gì gì đó thì sao - Hebe là em gái của anh - Mike giải thích - Còn Lena anh mới chia tay hôm qua rồi. - Tại sao vậy? Tội nghiệp cổ wá? Hôm qua em thấy 2 người thân thiết lắm mà (cãi nhau chứ thân gì nỗi ss ui) - Anh ko thích cô ấy, mà em cũng ngộ àh nha, người ta cố tình làm chân mình bị thương em còn bênh nữa. - Vậy àh? Nhưng mà tại sao cô ấy lại làm vậy, em mới biết cô ấy mà, fải ko Ariel. Í chết Ariel , cậu ấy ... ko đi lên với chúng ta àh. - Ừa lúc nãy anh thấy Hebe kéo cô ấy ngồi xuống mà - Vừa đi lên .... lầu 2 Mike trả lời 1 cách vô tư - Á thế thì đưa em quay lại đi - Nó hét lên - Hả sao cơ quay .... quay lại - Mike tròn mắt nhìn nó - Đây là lầu 2 đó, cõng em xuống nữa sao?? - Nhưng mà ko có Ariel em lên lớp làm gì trong đó chứ - Nó nói - Vậy tại sao ko nói sớm chứ giờ mới nói là sao. Thiệt tình àh. Biết vậy ko nhận lời Hebe - Anh nói vậy là sao, ý anh là Hebe ko nhờ anh cũng ko cõng tui lên lớp chứ gì? Ngay từ đầu tui đâu có nhờ anh chứ. Thả tui xuống, thả xuống. - Vừa đánh vào lưng Mike nó vừa nói Bịch - Ay da, anh làm gì vậy đau quá, để nhẹ nhàng ko đc sao - Nó nhăn nhó - Làm gì mà cô đánh tui chứ - Mike giận dữ - Tui đâu fải cái bao cho cô trút giận. - Anh làm gì vậy, mắc gì mà nổi khùng với tui, chân tui đau cũng đâu nhờ đến anh mà xía vào bây giờ còn mắng tui nữa hả? Nó đứng dậy, ko thèm nhìn hắn lấy nửa con mắt, 1 mình lò cò lại cái cầu thag, nó đi xuống 1 cách khó khăn. Cái chân đau lại hành nó, vừa nãy lai bị Mike thả xuống 1 cách ko thương tiếc nữa chứ. Đánh ghét thật. Thấy nó như vậy Mike cũng biết là mình hơi nặng tay, anh lại định giúp nó thì - Tránh ra tui ko cần anh giúp đâu, đi ra chỗ khác - Gạt tay anh qua 1 bên, nó mất đà và .... - Chân đau còn bướng... Để anh đưa em xuống cho, ko thấy em đi xuống Hebe nó lại trách.. |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: [Longfic] Điều kỳ diệu của cuộc sống Sat Apr 18, 2009 6:33 am | |
| Phải và cuối cùng em lại là người giận anh. Hình ảnh của anh, Mike àh tên của anh nữa từ lúc đó như dần dần mọc rễ trong lòng của em. Thế nhưng khi đó ở cạnh anh em luôn có 2 cảm giác lẫn lộn vừa cảm thấy bình yên nhưng cũng cảm thấy sợ anh, điều đó có fải vì khi đó anh lạnh lùng ko? Em ko biết, bây giờ em chỉ biết 1 điều duy nhất trong lòng em. Em thích anh . Mike, anh co nhớ Tiểu Luân ko, đó là người bạn gái mà anh quý trọng nhất. Em hoàn toàn ko chú ý đến quá khứ của anh, cho đến khi Lena đưa bức hình anh chụp chung với Luân, trời đất như sụp đổ quanh em ..... Lena nói anh đã mất liên lạc với Luân từ 2 năm nay, những cô gái anh quen hầu như anh đều ko nhớ mặt hay tên, ngoại trừ Luân. Và từ sau đó, anh wen với những cô gái có tính cách y như Luân vậy.Và có lẽ điều em shock nhất là anh quen em vì em khá giống Tiểu Luân.... Anh yêu quý cô ấy, cả em cũng vậy, em cũng rất quý Luân.... bởi vì ... vì người trong bức ảnh ấy ko ai khác là Beatrice, em họ của em... Chiếc vòng màu đỏ ấy chính là quà mà Beatrice tặng em, nó đã bị bể vào ngày định mệnh đó, ngày mà Beatrice rời xa em mãi mãi.. Mike trước khi anh là người yêu của em thì anh từng là bạn trai của Beatrice, khi biết đc điều đó, em ko biết phải đối mặt với anh ra sao cả. Đến lúc đó em mới nhận ra đc tình cảm em dành cho anh. Em rất sợ mất anh, em dằng lòng ko muốn nghĩ đến những lời Lena nói. Nhưng bây giờ em xin lỗi, em hoàn toàn ko thể xem như điều đó ko tồn tại, anh biết ko em thích anh đó là sự thật, chỉ có điều trong ánh mắt của anh, em là Rainie hay là Tiểu Luân? Ta chia tay nhé Mike. Khi anh đọc bức thư này có lẽ em đã ko còn ở đây nữa, hãy hiểu cho em, Beatrice bây giờ đã ko còn nữa, nhưng em hy vọng tên của nó sẽ ở góc nào trong trái tim anh. Nơi an của Beatrice anh hãy hỏi Ariel, cô ấy sẽ chỉ cho anh. Anh hãy đến thăm nó nhé. Duyên phận giữa chúng ta có lẽ đã chấm dứt, xin anh hãy quên em đi, hãy xem cuộc tình này như gió thoảng qua và hãy cố sống thật tốt, anh nhé. Hơn nữa anh hãy cố tìm đc 1 cô gái xứng đáng với anh hơn em, có lẽ vì em chỉ là chiếc bóng của Luân . Khoảng thời gian ở Nhật thật hạnh phúc, em sẽ quý trọng và nâng niu nó cho dù người trong mắt anh khi đó ko là em - Rainie, em sẽ xem đó là nguồn sống của em,sau này và mãi mãi. Em còn rất nhiều điều muốn nói với anh nhưng em lại ko thể nói đúng hơn là ko biết fải nói gì, điều cuối cùng em muốn gửi tới anh là Mike em yêu anh, mãi mãi yêu anh, tạm biệt - Rainie - " ------- Tiếng chuông cửa vang lên. Rainie ko cần nói cũng biết ai đến. nó nháy mắt với Ariel. Mom mem theo hàng rào, nó đi ra ngoài cổng. Nhìn thấy Mike, nó mừng lắm, nhưng lại ko dám gặp mặt anh. - Ariel àh, Rainie cô ấy đi đâu vậy? Tại sao lại chỉ có 1 bức thư, cô ấy đòi chia tay, Ariel hãy nói cho anh biết là cô ấy đi đâu,anh muốn biết lý do, anh ko chấp nhận đc chuyện này - Mike lên tiếng hỏi - Mike àh hiện giờ em ko thể nói với anh đc điều gì cả, Rainie có nỗi khổ của cô ấy, Rainie thích anh, nó đã thích anh nhiều lắm. Thế nhưng cô ấy ko biết khi anh nhìn Rainie, hình ảnh trong mắt anh là ai. Mike em ko thể nói cho anh biết chỗ của Rainie đc, xin đừng ép em. Đây là địa chỉ nơi Beatrice yên nghỉ, anh hãy đến thăm cô ấy. - Cả em cũng ko thể cho anh biết Rainie ở đâu sao? Tại sao vậy? chỉ vì Tiểu Luân ư? - Ko fải vậy, lý do chính em ko thể nói cho anh biết đc Mike àh. Em xin lỗi. - Gió thoảng ư? gió khi thoảng qua cũng để lại trong lòng người 1 cảm giác. Còn Rainie cô ấy .... Đc vậy thì anh sẽ xem cuộc tình giữa anh và Rainie chỉ là 1 cơn gió. - Nói rồi Mike bỏ đi. Rainie lại khóc, nghe những lời nói của Mike nó ko cầm lòng đc. Tiếng xe nổ máy và chạy, nó đứng dậy nhìn theo hình bóng cuối cùng của anh trong mắt nó. Mọi thứ giờ đây đã mờ nhạt dần đi nó khuỵ xuống và khóc .......... |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: [Longfic] Điều kỳ diệu của cuộc sống Sat Apr 18, 2009 6:34 am | |
| CHAP 9
2 năm đã 2 năm từ khi nó chia tay Mike. Giờ nó cũng vẫn còn yêu anh, yêu nhiều lắm, nó nhớ lại những kỷ niệm bên anh nó cười mà lòng đau như cắt. Nó ko biết anh có còn nhớ đến nó nữa ko, hay là anh đã quên nó rồi..... Trong thời gian này nhiều chuyện đã xảy ra, thứ nhất anh Chun và chị Ella năm sau đám cưới. 2 người này đã có tình cảm với nhau lâu rồi nhưng ngại Ariel nên ko dám. Còn Ariel, nó cũng biết là bà chị nó thix ông này thía nhưng mà ....... con này cũng bướng bỉnh wá. Nó đã thích Joe, chỉ có điều là nó vẫn ghét ghét cái bản mặt nhìn là thấy chữ sở khanh của ông Chun (fan anh Chun đừng đánh mình nhá ^^), có lẽ là tại vì ông này đã bỏ nó, có lẽ nó sẽ cho qua níu như hok dính thêm bà chị Ella của nó vào. Nhưng mà chẳng lẽ lại kỳ đà người ta hoài sao (nó cố tình kỳ đà 2 người này chắc cũng ...... vài 3 tháng ><), nó đành tha vậy, dẫu sao nó thấy 2 ông bà này dù nó có làm gì thì cũng ko nản. Như vậy nó cũng biết đc là ông Chun này thix ss của nó thật lòng. Nó yên tâm giao bà chị "iu quái" cho ổng. Nó cười sung sướng còn nói "Từ nay nhà này 1 mình em độc chiếm" mà thực ra ss của nó đâu có cưới ngay đâu. Thứ 2 nữa là chuyện của Ariel với Joe. Chậc fải nói là 2 đứa này như nước với lửa vậy, chuyện gì cũng cãi nhau đc. Fải 2 đứa nó cãi nhau vì nhiều chuyện rất rất ư là phi lý. Ví dụ như chuyện nó cố tình ngăn cản ss đế với anh Chun, chuyện nó và Joe tranh cãi nhau vì 2 cuốn tiểu thuyết của ....2 nhà văn cách nhau cả thế kỷ.vân vân và vân vân. Nghe nó kể mà Rainie ôm bụng cười sặc sụa, phải nhiều lắm thế nhưng điều quan trọng là ...... 2 đứa vẫn chưa dám nói tình cảm của mình. Đến lúc này cả Rainie cũng ... bó tay. Chuyện gì đến rồi cũng đến, hôm Valentin Ariel tính đem tặng nó socola mà con nhỏ đã fải hì hục đi học ở đâu đó để làm tặng Joe. Phải Ariel đã quyết định hôm nay sẽ "tỉnh tò" với Joe, giờ trưa, nó leo lên lớp kiếm cậu, mọi người bảo cậu đi cùng ai gòi. Nó bùn quá đành đi lên sân thượng chơi, chìu nó sẽ đưa cho anh và bày tỉ tình cảm. Nghĩ đến viễn cảnh hạnh phúc nó đâu biết rằng đó là ngày mà nó đau khổ như vậy. Vừa bước lên, nó gặp Joe, ko fải nói đúng hơn là Joe với 1 cô gái khác mà Ariel ko wen, họ đang hôn nhau. Nó cảm thấy hạnh phúc mà nó mơ tưởng ở quá xa tầm tay của mình. Nhìn Joe, nó hình như thấy rằng anh rất hạnh phúc, khác xa khi ở bên nó. Những giọt nước mắt của nó tràn ra, nó khóc vì bấy lâu nay nó chỉ ảo giác rằng Joe thích nó, đây là sự thật. Có lẽ còn shock nó làm rớt cái hộp, vội cuối xuống nhặt thật nhanh - Xin lỗi vì đã làm phiền - Nó chạy đi và khóc, dù ko muốn nhưng ko biết tại sao nó lại ko thể ngăn lại. Tình cảm dành cho anh bao lâu nay mà bây giờ nó mới có cam đảm nói ra thì ....... - Ariel - Joe từ đâu chạy đến nắm lấy tay nó - Hãy nghe anh giải thích .... chuyện đó chỉ là hiểu lầm ... ko như em thấy đâu. Lau nước mắt, nó quay lại nhìn anh - Anh Joe, giữa anh và cô ấy xảy ra chuyện gì em ko cần biết, với lại anh cũng ko cần giải thích với em làm gì cả, em vốn ko fải là bạn gái của anh. Quay lại với cố ấy đi, chạy theo em tới đây chỉ để nói những lời dư thừa nay sao?? Vậy thì cô ấy sẽ hiểu lầm đấy. - Nói rồi nó đi thật nhanh, thật nhanh ko muốn để Joe nhìn thấy những giọt nước mắt lăn trên mặt mình. Hôm đó nó đã ko vào lớp học, nó ngồi khóc, khóc và khóc, lúc này nó cần có Rainie bên cạnh để an ủi mình, nhưng bây giờ Rainie đâu có ở cạnh nó. Nó cảm thấy chuyện tình cảm của mình chẳng thuận lợi chút nào. Bực tức chẳng biết trút vào ai, nó lò dò đi vào thư viện vậy. Bước vào, sao mà nó thấy ghét nơi đây quá, đây từng là nơi nó cảm thấy hạnh phúc nhưng bây giờ sao lại khó chịu thế này. ...... Nó kiếm 1 chỗ khuất cạnh của sổ và ngồi đó, nó chẳng đọc đc chữ nào cả, nói đúng hơn là chồng sách vẫn nằm trên bàn và đóng lại. Ngồi nhìn cảnh vật bằng con mắt của 1 người vừa thất tình (mặc dù là nó chưa mở lời), màu sắc chỉ toàn 1 màu vàng buồn bã, màu vàng của nắng, của lá, của cây ..... Tiếng cười nói vui vẻ cắt ngang dòng suy nghĩ của nó - Là Joe và cô ta. Hiểu lầm ..... thế mà bây giờ anh và cô ấy cười cười nói nói thân mật. Ghét cái hình ảnh đang diễn ra, nó bỏ đi.... mà Joe ko hề biết. Sau đó nó wa Nhật để tâm sự với Rainie, nó ko muốn gặp Joe tí nào cả, bây giờ nó ko muốn quay về DL nữa. Thế nhưng gì thì nói, nó vẫn về, đổi số đt cho dù nó biết là Joe sẽ ko gọi . Có nhiều lần Joe qua lớp nó nhưng là để kiếm Hebe, nó ko cần quan tâm đến con người đó nữa cứ xem như nó chưa hề quen và chưa từng yêu anh. Sau đó nó trở nên lạnh lùng, lạnh đến mức mà Hebe cũng fải sợ khi ở cạnh nó, nó ko cười nữa. Có tình cờ gặp anh nó cũng bước đi. Phải chăng giữa nó và anh ko có duyên phận đc ở bên nhau ??? Mọi chuyện xảy ra đã 1 năm rồi ....... Tiếp theo là chuyện của Rainie, ba mẹ và anh đã cố gắng khuyên nó giải phẫu, nhưng nó ko muốn. Quanh nó giờ đây ko còn màu sắc, chỉ duy nhất 1 màu đen u tối, nó đã wen rồi. Nó ko thấy nhưng lại có thể nghe thấy đc, có khác so với lúc đầu nhưng dần dần nó đã wen. Hằng tháng Ariel lại đến thăm nó, mang theo bao câu chuyện đến. chuyện giữa nó và Joe anh 2 và chị Ella. Nó lắng nghe say sưa. Hôm nay Ariel lại đến: - Rainie tui đến rồi nè. - Ôm chầm lấy Rainie, nó sung sướng hét lên - Ôi tui nhớ bà nhiều quá. Bà dạo này sao rồi? vẫn khoẻ chứ? - Tui khoẻ mà. lần này có chuyện vui àh - òh đúng vậy tui đem đến cho bà 1 tin vui nè. Ba tui đưa bệnh tình ủa cậu cho 1 bác sĩ chuyên khoa bên Mĩ, ổng nói tình trạng của cậu hiện giờ mổ thì tỷ lệ thành công cao hơn nhiều. - Tui....tui ko muốn mổ. - Rainie - nắm lấy tay bạn, Ariel nói - Tui hỏi bà bà có muốn trở thành gánh nặng cho gia đình ko, bà có muốn làm ba mẹ bà buồn ko? Có thể là bà cảm thấy vậy tốt hơn nhưg mà ba mẹ bà đau xót lắm. Ai lại muốn thấy con gái mình như thế. Nghe lời tui đi. Suy nghĩ 1 hồi lâu, nó gật đầu - Mike sao rồi 2 năm wa tui chưa nghe bà kể về anh ấy. - Mike ... Mike anh ấy 2 tháng nữa sẽ đính hôn - Ariel nói giọng rất buồn - Vậy sao chúc mừng anh ấy, hôm ấy tớ sẽ gửi wà - Rainie cười, nụ cười chan chứa sự đau đớn. 2 tuần nữa nó sẽ mổ, trước đó nó fải nhập viện để bác sĩ theo dõi tình hình. Nhưng mà nằm 1 chỗ khiến nó ko wen tí ti nào. Lò dò xuống giường, nó men theo tường ra ngoài, "Ariel thiệt là, ko biết nó biến đi đâu rồi" vô tình nó đụng trúng 1 người - Xin lỗi. cô ko sao chứ là tôi ko chú y - giọng nói wen thuộc vang lên bên tai nó, thế nhưng mà nó lại ko nhớ là ai cả - Rai... rainie là em sao, sao em lại ở đây, em ko nhận ra anh àh - Người đó hỏi vui mừng.- anh Joe đây mà - Trái ngược với vẻ vui mừng, Joe nhìn Rainie ngạc nhiên .Quờ quạng xung quanh, cô bé ko thể xác định đc phương hướng. thấy nó như vậy, Joe cầm tay nó lên hỏi - Em mắt em ...... Sao em lại ko nói cho mọi người biết, Ariel có biết chuyện này ko? - Phải hiện giờ em ko nhìn thấy gì nữa cả. Joe àh sao anh lại ở đây, Ariel cô ấy đâu rồi - Nó cười và hỏi. - Anh có chút chuyện ở đây, Mike .... cậu ấy đang ở đây - Mike anh ấy sao lại ở đây? có chuyện gì xảy ra cho anh ấy sao - Nó lo lắng hỏi - Em còn lo lắng, còn quan tâm tới Mike nhiều như vậy chứng tỏ em còn yêu nó nhiều lắm sao lại chia tay hả Rainie? Mike ko bị sao cả, hắn qua đây chẳng qua chỉ là hỏi mẹ về việc đính hôn 2 tháng tới thôi. - Em có nghe Ariel nói rồi, hôm đó em sẽ đem quà tới chúc mừng. Anh Joe anh còn ơ3 đây đến lúc nào vậy??Em ko thấy Ariel đâu cả, cô ấy bảo đi đâu đó sẽ quay lại ngay nhưng mà ..... Bâu giờ em muốn đi dạo quá. - Vậy để anh đưa em đi. Anh có nhiều chuyện muốn hỏi em lắm - Nói rồi Joe đưa Rainie ra ngoài sân bệnh viện. để nó ngồi xuống ghế đá anh hỏi - Mắt của em ... từ lúc nào mà lại bị thế này? - 2 năm trước khi em nói lời chia tay Mike, em ko muốn anh ấy lo lắng vậy thì cứ làm như em là người bạc tình vậy. Em đâu còn cách nào khác, nói ra sự thật thì ..... hơn nữa nếu mổ khả năng thành công rất ít. Nếu ko thành công có lẽ suốt đời em fải sống trong bóng đêm. - Vậy suốt 2 năm qua em ở đâu ?? Cả số đt cũng đổi, 2 năm qua Mike đã đi kiếm em rất nhiều, anh cũng đã hỏi Ariel nhưng cô ấy ko nói, vậy cô ấy có biết em đang ở đây ko - Em ở tại nhà của mình ở Nhật, em muốn sống ở đó vì đó là nơi mang lại hạnh phúc cho em. Ariel chính em kêu cô ấy ko đc nói, em ko muốn làm gánh nặng cho Mike, có thể lúc đó anh ấy biết và chấp nhận em nhưng em lại ko thể chấp nhận mình. - Thở dài Rainie nói tiếp - Ariel giới thiệu cho em bác sĩ ở đây, anh biết đó, gia đình em đủ sức nuôi em cả đời nhưng mà ...... em lại ko thể làm gì cả. cho nên em đã chấp nhận giải phẫu. Tuần sau em mổ rồi, em cảm thấy sợ quá. Tiếng đt vang lên cắt cuộc nói chuyện giữa 2 người là của Joe - Mike àh chuyện gì vậy? ...... - Òh tui bít òi, có gì lát tui đến chỗ ông.....- rồi rồi biết mà, tui cúp máy đây. - Anh Joe àh, em có chuyện muốn hỏi anh, anh phải trả lời thành thật nha, anh có thích Ariel ko ? - Ơ, sao em lại hỏi như vậy ... - Joe bối rối - Chuyện giữa anh và Ariel em biết cả rồi, chỉ có điều em thắc mắc là tại sao anh lại làm vậy thôi. Nhưng nếu anh ko muốn nói cũng đc. Ariel ..... em nghĩ có thể nó còn thích anh nhưng mà chuyện gì rồi cũng sẽ đến, em nghĩ Ariel sẽ tìm đc người thích hợp với mình (ss Rainie đang kiêu khích Joe đây). Hôm nay cám ơn anh nhiều lắm, anh cứ đến chỗ Mike đi, em sẽ gọi Ariel ra đón. - Em em vừa nói gì vậy Rainie, Ariel thích ... anh - bây giờ nó mới hỏi Rainie sự thật này. - Phải, nó thích anh, nếu ko Valentine nó chẳng cần mắc công hì hục làm socola chi đâu. Chỉ là hôm đó anh quá đáng lắm, sao lại như vậy chứ? - Rainie trách hắn - Lúc đó mà có em là anh tiu gòi đó. Thôi càng nhắc càng tức, nếu anh ko thích nó thì cũng ko cần làm vậy, ko nhắc nữa. - Nó kiếm cái đt bấm số gọi cho Ariel. Lại nói về Ariel, lúc nó đi lang thang (ngoài hàng lang ^^) thì bất chợt nó thấy Mike từ xa, hoảng hồn nó núp vào 1 cánh cửa. Đi cùng anh là Selina - vợ sắp cưới của anh. Cũng may là anh ko thấy nó, nghe thấy 2 người nói chuyện vui vẻ vậy nó cũng thấy buồn cho Rainie nhưng chẳng lẽ bây giờ ra mặt nói. Thấy 2 người khuất bóng, nó mới mò ra, thở phào nhẹ nhõng, vừa tính đi về phòng gặp Rainie thì ..... - Ariel sao em lại ở đây ....... |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: [Longfic] Điều kỳ diệu của cuộc sống Sat Apr 18, 2009 6:34 am | |
| CHAP 10 "Ko fải chứ rõ ràng là lúc nãy mình thấy ......" - Nó từ từ quay lại , là Mike. UI thật xui wá đi - Chào anh, Mike - Nó cười tươi như mới vừa gặp thế nhưng mà ..... nó cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng. - Anh sao lại ở đây vậy. Anh đến thăm ai àh? - Ko anh đến gặp mẹ của anh, còn em? đến thăm ai sao - Anh cười hỏi. Nụ cười của anh thường thì làm chết bao nhiêu thiếu nữ nhưng đối với nó đó giống như nụ cười của ác quỷ. Nhất là ngay lúc này T_T - Oh` oh` em .. .thăm bạn mà, anh cứ việc đi làm việc của mình đi - Nói rồi nó cố chạy nhanh về phòng của Rainie. Vừa mở cửa phòng, nó ko thấy nhỏ bạn đâu cả, hết hồn ngạc nhiên xen lẫn lo sợ. Rainie ko thấy đường cô ấy có thể đi đâu đc chứ. Lần này nó còn cảm thấy đáng sợ hơn nhìn thấy nụ cười của Mike. - Bạn em ở đây àh, người mới phải ko? thảo nào chưa có bảng tên - Mike nhận xét.
"Shiroi yuki tsuketa ashi eto kimi to hou ni shita ashi eto" (Mega Step - Boa - Sao giống giớ thiệu nhạc quá vậy chài)
Tiếng chuông đt vang lên , là bản nhạc nó cài riêng cho Rainie, nó lấy ra nghe. - ............ - Rồi rồi biết rồi bà ngồi đó đợi đi tui tới liền àh. - Cúp máy nó chạy vội đi mà còn mừng nữa chứ, nó thoát khỏi Mike. Dẫu sao thì chút nữa anh cũng đáp máy bay về ĐL rồi, nó cũng ko sợ.
Chạy ra chỗ Rainie, vừa đi nó vừa nói - Bà ra đây làm gì cơ chứ, có biết là tui lo lắng lắm ko vậy?? - Dìu Rainie đứng dậy nó vừa càn nhàu mà nó ko hề để ý Joe đứng gần đó - Mà sao bà ra đc vậy, hay thế. - Anh đưa cô ấy ra - Joe lúc này mới lên tiếng - Joe sao anh lại ở đây ??? -Tròn mắt nó ngạc nhiên - Àh cũng đúng Mike ..... hắn đang ở đây mà. Tui đưa bà về phòng, lần sau muốn đi đâu cứ nói với tui 1 tiếng, bà làm tui sợ lắm biết chưa. Đưa Rainie về tới phòng, nó tròn mắt khi nhìn thấy Mike đang ngồi chẽm chệ trên cái giường, còn Selina ko thấy đâu hết . - Anh ... Anh làm gì ở đây vậy - Nó hỏi nhưng mà lại ko biết fải làm sao với Rainie. - Đợi em kiếm bạn về nói chuyện chứ sao? Chẳng lẽ ..... - Mike vừa nói vừa ngước mặt lên nhìn - Ai vậy Ariel, bạn cậu sao - Nó cười và nói, vừa dựa vào tường vừa mò hướng đi về giường (Ariel ngạc nhiên quá wên ko cầm tay nó gòi) Ko wen cách bày trí trong phòng, nó gặp nhiều trở ngại và đương nhiên là ....... nó vấp ngã. Mike nhìn nó vừa ngac nhiên vừa vui mừng nhưng hành động cuả nó khiến anh khó hiểu. Đương nhiên khi nó té thì anh chạy lại đỡ. Vừa chạm vào người (theo cách nói là bạn của Ariel vì lúc này Rainie đâu có bít là ai đâu) nó thấy cảm giác thân quen, ấm áp và vững chắc. - Cảm ơn anh nhiều lắm. - Nó ngồi xuống giường cười và hỏi - Em là Rainie,anh tên gì vậy? - Rainie em ko nhận ra anh sao? - Anh quơ tay trước mặt nó - Anh Mike đây, mắt em sao vậy ? Nghe thấy tên anh, nó giật mình. Như chưa nghe rõ ràng nó hỏi lại, - Mike ..... anh là Mike sao? Ôm lấy Rainie, Mike nói giọng vui mừng : - Phải anh Mike đây, em nhận ra anh rồi sao? 2 năm nay em đi đâu vậy? Anh đã đi kiếm em nhiều nơi nhưng ko thấy, anh nhớ em lắm. Đừng rời xa anh nữa Rainie. Anh ko muốn sống mà ko có em bên cạnh. - Anh khóc àh? sao lại khóc vậy? chẳng phải anh ... - Chưa kịp nói hết câu thì Mike đã hôn lên môi Rainie làm nó ko kịp kháng cự. Từ khi Rainie bỏ anh đi ko 1 lời chỉ để lại 1 bức thư khiến anh có vô số câu hỏi, anh nhớ nó biết bao, anh hối hận vì đã ko đọc bức thư đó sớm hơn .Nếu anh gặp lại anh sẽ giận nó nhiều lắm nhưng mà anh lại ko thể, giờ nó đang trong vòng tay anh, anh sẽ ko buông nó ra nữa. Bởi vì anh ko muốn mất nó thêm nữa. Siết chặt Rainie, anh muốn chắc chắn rằng đây là sự thật ko phải là giấc mơ hằng đêm của mình. Anh hôn nó nụ hôn dài vô tận như món quà cho lần xa cách 2 năm ....... Vâng và lúc này Ariel đã đi ra khỏi phòng rồi, nó gặp ánh mắt ngạc nhiên của Selina và Joe đang đứng ngoài phòng. - 2 người họ là ....... - Vừa ra dấu Selina vừa hỏi - Tình cũ ấy mà - Joe lên tiếng. - Vậy mà dám nói với tui, "tui sẽ ko bao giờ nói chuyện với cô ấy nữa", xem koi ko những nói chuyện mà còn hôn nữa. - Nhưng sao cô ấy lại đòi chia tay Mike - Selina thắc mắc hỏi - Do chấn thương ở não, cô ấy mất thị giác, ko muốn Mike ..... cho nên là .... - Ariel giải thích "Cốp" - Ui da, sao anh cốc đầu em chứ - Vừa xoa đầu nó vừa liếc Joe - Em biết chuyện mà còn dám dấu, ngay cả anh cũng ko thèm nói - Cái gì chứ, nếu anh Mike bị như vậy, anh có nói ko ?? Với lại anh nghĩ anh quan trọng lắm àh, nói với anh anh đi nói với Mike thì còn gì nữa - Nó gân cổ lên cãi. Chợt nhớ đến Selina, nó quay qua nhìn, cô ấy đang cười 1 mình, nụ cười này ...... sao nó thấy ẩn chứa 1 đều thú vị. Rồi cô ấy bỏ đi. Còn Ariel và Joe, lúc này nó thấy ngường ngượng làm sao ấy, nó ko nói đc thêm 1 lời nào nữa, mọi lần chắc nó sẽ là người gợi ra chủ đề. Hôm nay ko khí giữa nó và Joe ....... - Ariel, anh có chuyện muốn nói với em, ta đi ra sân bệnh viện đc ko. - Joe lên tiếng hỏi. Nó đồng ý, vậy là cả 2 cùng đi. Rainie và Mike thì khỏi nói gòi, cười cười nói nói và đương nhiên anh cũng biết. - Tha thứ cho em chứ Mike, em đã bỏ rơi anh như vậy, anh ko giận em sao - Nó hỏi. - Lúc đầu đương nhiên anh giận rồi, anh còn ko biết tại sao em lại lôi cả Luân vào nữa, lúc đó anh rối lắm em có biết ko. Em làm anh tưởng anh sẽ mất em mãi mãi đó. Đôi mắt của em ...... - Anh rờ nhẹ lên khuôn mặt nó. Nó cười "ko sao, tuần sau em mổ, nếu suông sẻ em sẽ lại nhìn thấy."
- Em gầy đi nhiều quá, ko ở cạnh anh, em ko chịu ăn uống gì cả, anh ko ép chắc em cũng ko ăn chứ gì. Anh mong đây ko phải là giấc mơ Rainie. Ko gian trong phòng tràn ngập hạnh phúc của đôi tình nhân này, họ gặp lại nhau, tình cảm đối với nhau trong 2 năm qua ko hề fai nhạt mà còn nồng nàn hơn trước, có lẽ do xa cách khiến họ nhớ về nhau nhiều hơn. - Mike àh, còn vị hôn phu của anh .... - Rainie ngại ngùng lên tiếng - Đáng lẽ em ko nên ..... Hôn nhẹ lên đôi môi Rainie để ngăn nó nói ra những điều anh ko muốn nghe: - Em đừng lo về phía cô ấy, anh biết phải làm sao mà. Và từ hôm đó, ngày nào Mike cũng vào thăm Rainie, ủng hộ cổ vũ tinh thần của nó cho lần giải phẫu sắp đến. Nó cảm thấy sợ lắm, nhưng mà xung quanh nó toàn là những người bạn tốt luôm giúp đỡ động viên nó, nó cảm thấy thật hạnh phúc. Rồi cái ngày ấy cũng đến, nó đc đưa vào phòng giải phẫu, đương nhiên là ai cũng lo lắng cho Rainie,Giữ lấy bình tĩnh nó cười với mọi người "Ko sao đâu". 5 tiếng đã trôi qua, ko khí ngoài phòng thật nặng nề, ko ai mở miệng đc. Ariel ngồi tựa đầu vào vai Joe, những ngón tay run lên đc Joe nắm chặt. Nhìn là cũng đủ thấy giữa họ đã xảy ra chuyện gì, Mike cười như muốn chúc mừng họ thế nhưng mà lòng anh bây giờ như lửa đốt. "Cạnh" - Mẹ àh - Mike lên tiếng hỏi - Rainie ........ - Ko sao cuộc phẫu thuật rất thành công - mẹ anh cười đặt tay lên vai con trai mình - Chừng 2 tuần nữa là tháo băng đc rồi. Lúc đó có thể cô ấy sẽ nhìn thấy đc. Rainie nằm đó, mắt đc băng cẩn thận, có lẽ do tác dụng của thuốc mê chưa hết nên cô bé chưa tỉnh. Muốn ở lại bên cạnh Rainie trong thời gian này nhưng ko đc. Mike có chuyện phải về ĐL gấp, đương nhiên là Joe cũng đi theo. Chỉ còn lại mình Ariel ở lại chơi với Rainie thôi (đương nhiên là fải có papa, mama của ss R gòi) Rainie tháo băng, người đầu tiên mà nó nhìn thấy là Ariel, điều đó khiến nó thất vọng, ko biết Mike đã biến đi đằng nào rồi. - Mike đi về ĐL mấy ngày rồi, hắn bận việc gì đó ko biết - Ariel lên tiếng - Sao rồi? Cảm thấy như thế nào ??? - Cũng ko tệ, nhưng mà chói quá, có lẽ lâu lắm rồi mình mới nhìn thấy ánh mặt trời thì phải, có điều nhìn mọi thứ cũng chưa rõ lắm, hơi mờ mờ, khó chịu lắm - Vừa nói nó vừa lấy tay dụi dụi mắt. - Đừng lo vài ngày sau là nhìn rõ ngay thôi, nhưng co khó chịu cũng đừng nên dụi mắt - Bác sĩ lên tiếng - Thời gian đó nên ở đây vài ngày để theo dõi. Kéo Ariel ngồi cạnh mình, Rainie lên tiếng hỏi thăm - Cậu và Joe sao rồi? Làm lành chưa hay còn giận nhau vậy. Im lặng ..... - Nè sao tui hỏi mà bà ko trả lời là sao?? - Rainie trách móc - Ờh thì bà cứ koi như tui với ôg đó tạm ổn gòi đi. Tui sẽ chuẩn bị đồ cho bà, vài ngày nữa ra viện, rồi về ĐL luôn. - Đừg có đánh trống lãng, kể tui nghe đi mà, Ariel bà có koi tui là bạn thân hok vậy, - Nó nì nèo Ariel - Thôi đc rồi, mệt bà quá àh, để tui kể cho mà nghe. |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: [Longfic] Điều kỳ diệu của cuộc sống Sat Apr 18, 2009 6:35 am | |
| ---------Hồi ức bắt đầu ----------- Đó là hôm mà Rainie và Mike gặp lại nhau trong bệnh viện, thấy 2 người này cứ nói chuyện (cũng hok fải nói nữa), cảm giác mình ở lại giống con kỳ đà, Ariel đi ra ngoài và gặp Joe với Selina.Vâng, sau khi đồng ý đi với Joe ra sân, ko khí giữa 2 đứa nó vẫn chẳng có gì thay đổi, bầu ko khí im lặng của bệnh viện. - Anh có chuyện gì muốn nói với em - Ariel mở lời - Những chuyện hôm đó em nhìn thấy - Joe bắt đầu lên tiếng - thật ra ko như em nghĩ. Ariel àh anh ...... - Khoan - Nó ngắt lời Joe - Những chuyện đó em ko muốn nghe, nếu như chỉ vì vậy mà anh gọi em thì xin lỗi, em ko hứng thú. - Ariel, dù sao thì em cũng nên nghe anh giải thích đã chứ - Joe nắm lấy tay nó. - buông ra - quay lại nhìn Joe, nó tiếp lời - Giải thích, anh còn nói là giải thích ư, anh tính giải thích cái gì? Chuyện giữa anh và cô ấy đã đồn khắp cả trường, cô ấy nói mình là bạn gái của anh và khuyên tôi nên bỏ cuộc, phải và cả anh cũng ko lên tiếng fản bác, tức là anh công nhận sự thật. Nếu đã vậy hôm đó anh còn đuổi theo tôi làm gì? Tôi thấy mình thật ngu ngốc, ko biết từ lúc nào tôi đã thích anh, thích đến mức tôi cũng ko tin rằng mình lại thích anh nhiều như vậy. Hằng ngày vào thư viện, đc nói chuyện với anh, tôi vui đến chừng nào.... tôi từng nghĩ anh cũng thích mình... Khi tôi quyết định nói rõ điều đó thì tôi đã hoàn toàn bất ngờ. - Nó đã khóc, những giọt nước mắt như những tâm sự dành cho anh bây giờ mới thốt lên thành lời.
Như cảm thấy mình thật ngu ngốc khi nói những lời tận đáy lòng mình cho Joe. nó bỏ chạy "Ariel, mày bị sao vậy? Sao lại nói những lời đó với Joe chứ, anh ta đã có bạn gái rồi, mày hãy quên anh ta đi" - Ariel, những gì em vừa nói ..... - Joe chạy lại nắm lấy tay nó .... - Phải nhưng nói ra còn ý nghĩa gì nữa, cũng chẳng qua chỉ là đè nén lâu nên mới ...... - Hay wá! - Ôm lấy nó, Joe nói vui mừng. - Nè nè anh ... anh buông tôi ra koi - Cố đẩy Joe ra, nhưng Joe cứ giữ nó ko chịu thả - Ko anh ko buông, anh ko muốn có thêm 1 sự hiểu lầm nào nữa. - Nhìn thẳng vào mắt Ariel, anh nói - Làm bạn gái anh Ariel, anh yêu em. Ngớ người trước câu nói đầy bất ngờ của Joe, Ariel chôn chân tại chỗ đến cả gần 1 phút. Ngạc nhiên nhưng sung sướng lại đang nhem nhóm lên trong lòng nó. Bản thân Ariel cũng ko biết nên đồng ý hay từ chối anh. - Bạn gái, còn bạn gái của anh - Ariel ngập ngừng hỏi - Thật ra cô ấy ko fải là bạn gái của anh - Joe lên tiếng - cô ấy nói mình mình sắp đi du học nên muốn anh đi chơi với cô ấy trong ngày hôm đó. Lúc đầu anh cũng ko muốn nhưng mà cô ấy đã nài nỉ wá nên anh đã nhận lời, kết cục là .... như em đã thấy. Quay lại vấn đề đi, em có nhận lời ko? - Em .... em ko biết. - Nó bỏ đi, nói đúng hơn là nó đang chạy trốn tình cảm của mình. Nó vẫn còn thích Joe bằng chứng là khi nghe tin này, nó vui biết chừng nào. Có điều nó ko thể trả lời anh đc mặc dù câu trả lời có sẵn trong nó. Joe cảm thấy tức vì anh biết rõ tình cảm của nó dành cho mình mà tại sao nó lại nói ko biết. Anh chạy theo nắm lấy tay nó lại và ..... hôn nó. - Ariel anh yêu em Làm bạn gái anh nhé - Giọng của Joe thì thầm nhẹ bên tai nó - Anh nói lần thứ 2 rồi đấy - nó phì cười - Nếu em ko đồng ý anh sẽ nói đến kho nào em đồng ý thì thôi - Nhìn Ariel bằng cặp mắt dịu dàng - Anh .... - Anh đừng nói nữa, em đồng ý là đc rồi - Ariel nhìn Joe cười. ---------Kết thúc hồi tưởng ----------- Lần này tới lượt Ariel ngồi cười 1 mình, cười sung sướng mà ko hề biết rằng Rainie đang chống cằm nhìn nó chăm chăm - Bà cười xong chưa - Vẫn tư thế ấy, đôi mắt nhìn Ariel làm nó ngượng cả lên - Bà làm gì nhìn ghê vậy. - Ko biết, chỉ biết rằng là có ai đó đang kể chuyện bỗng dưng im lặng và cười khúc khích 1 mình thôi. Ay da , tui mỏi quá, mí ngày nay chỉ ở trong bệnh viện chẳng đc ra ngoài. - Nhìn ra cửa sổ nó lại nhớ Mike, anh ko gọi đt cho nó, mà cũng đúng, anh đâu biết số mới của nó đâu chứ, buồn wá, nó muốn về ngay ĐL để gặp Mike thôi........
Vừa bước chân xuống máy bay, Rainie chỉ muốn bay đi kiếm Mike ngay thôi, thế nhưg suy nghĩ sao đó, nó quyết định về nhà trước rồi tính sau. Như con chim sáo, nó nhảy nhót vào nhà, còn múa nữa chứ. Thấy anh Chun và chị Ella đang koi gì đó, một tấm thiệp mời, nó cứ tưởng anh chị sắp đám cưới. Chạy 1 mạch lại đó, nó hỏi - 2 người đang xem gì mà say mê thế, cho em xem với chứ. - Ôm cổ ông anh nó cười và hỏi. Giấu vội tấm thiệp, anh nó quay lại cười - Về rồi sao. Thế nào, cảm thấy tự do hơn trước chứ. Quay 1 vòng cho anh xem đi. Nó xoay vòng quanh anh nó và ...giật lấy tấm thiệp đó. Mặt nó tái đi, niềm vui chưa đc trọn vẹn thì nay đã có sóng gió ập đến Ngồi phịch xuống đất, nó như ko tin vào cái mà mình nhìn thấy, là thiệp đính hôn của Mike. Rainie đã nghĩ đủ trò vui để rủ Mike đi chơi, thế nhưng mọi dự định của nó đều bị tấm thiệp kia phá huỷ. Nó thấy mình thật ngốc, lại đi tin vào nụ hôn đó, đối với Mike những cô gái anh từng quen nào mà chẳng vậy. Hạnh phúc sụp đổ trước mắt nó. Nó khóc, nó ko biết phải làm sao, nếu như giữa nó và Mike đã ko thể ở bên nhau thì tại sao nó lại gặp anh ở bên Mĩ làm gì. Nó khóc cho sự ngu ngốc của mình, bây giờ nó mới hiểu tại sao anh lại về sớm vậy. Bỏ lên lầu, Chun và Ella nhìn theo nó mà lắc đầu . Ngày kia Mike đã đính hôn rồi.
Nó phải làm sao đây, tấm thiệp đó như hàng ngàn mũi dao đâm vào lòng. Rainie vừa cảm thấy hạnh phúc nhưng thất vọng trong nó quá lớn. Đôi mắt của nó đẫm lệ và hầu như mọi thứ trc' mắt nó mờ đi. Ngu ngốc khi qua Mĩ, dại dột phẫu thuật để rồi ...... Nó mong thà mình đừng đi thì có lẽ nó ko đau khổ như vậy? Đó có phải là sự trả thù của anh dành cho nó hay ko? Anh hận nó như vậy sao? Ghét nó như thế ..... Định mệnh sao? Nó đã ko thể ở cạnh anh thì tại sao số phận lại sắp xếp cho nó gặp anh chứ? Thật nhẫn tâm. Nó thà ở bên Nhật vĩnh viễn, ko nhìn thấy cũng đc, chỉ cần vậy nó ko nhìn thấy tấm thiệp hồng. Màu đỏ nhức nhối đập vào mắt nó càng làm nó khóc nhiều hơn. Bây giờ Rainie ko đủ can đản để đối mặt với anh nói câu chúc mừng, nó yêu anh nhiều như thế ...... Nằm sấp xuống giường, úp mặt vào gối, nó khóc, khóc và chỉ có khóc. Nó đã quá mệt mỏi rồi, tại sao nó lại khóc vì anh nhiều đến thế cơ chứ, muốn ngưng lại nhưng lại ko thể, rồi nó thiếp đi trong sự mệt mỏi quá độ.
Tỉnh dậy, trời đã tối, bản thân Rainie cũng ko biết giờ là mấy giờ cả, nó cảm thấy ai đó đang nắm lấy tay mình. Nó biết là Ariel, chỉ có Ariel thôi. Siết chặt bàn tay Ariel, nó lại khóc, 1 lần nữa nó lại làm khổ Ariel. Ko biết Ariel đã ở bên nó bao lâu rồi, bây giờ đồng hồ chỉ 5h sáng .......
Lay con bạn tỉnh dậy, Rainie cười : - Đi mua quà chúc mừng với mình đi. Mình muốn tặng họ 1 món quà, đợi cậu dưới nhà. Ngáy ngủ nhưng thấy hành động của Rainie như thế, Ariel thừa biết là nó tự làm khổ mình nữa. Rainie yêu Mike nhiều thế nào sao nó lại ko biết cơ chứ, chỉ là .... khi Ariel nhận đc tấm thiệp, cô đã đi thẳng đến nhà Mike hỏi cho rõ chuyện này, thế nhưng mà chỉ đáp lại là ánh mắt tự đắc của 1 người đàn bà luống tuổi, chắc là mẹ của Selina. Điều đó làm nó nhớ đến ngày ở bệnh viện ..... Nó chưa bao giờ cảm thấy ghét Selina như lúc này cả, Mike cũng ko thèm ra nói với nó điều gì. Tức càng thêm tức, nhưng mà nó fải xem Rainie ra sao, nó ko muốn Rainie nhìn thấy tấm thiệp chết tiệt này. Màu đỏ làm mắt nó nhức nhói và xé tan nát tấm thiệp trước cửa nhà Mike. Nó bỏ đi ko quên cho 2 người 1 cái nhìn căm thù ..... Qua nhà Rainie, thấy chị Ella và anh Chun ngồi mà ko hề biết rằng nó đang đi tới. Đến bàn thấy tấm thiệp ..... máu nóng trong nó nổi lên bây giờ nó chỉ muốn ăn tươi nốt sống Mike thôi, ko thấy Rainie, 2 người ngồi mất hồn - Anh Chun, Rainie đâu, nó đã nhìn thấy tấm thiệp chưa vậy? - Nó vồ vập hỏi Gật đầu, anh ko nói và chỉ tay lên lầu. Ko cần nói nhiều, Ariel phóng như bay lên đó, cửa ko khoá, như vậy là Rainie ko làm gì dại dột cả. bước lại gần, Rainie nằm trên giường, đôi mắt sưng lên, khuôn mặt còn đẫm nước, chắc cô bé đã khóc nhiều lắm, ước cả con gấu bông cơ mà. Nhẹ nhàng nó lấy khăn lau sạch những giọt nước đó. Thế nhưng mà cả trong mơ, Rainie cũng gọi tên hắn. Điều đó như con dao cắt vào lòng Ariel, nỗi đau mà Rainie mang trong lòng còn lớn hơn nó nghĩ. Đến ngay cả trong giấc mơ Rainie còn gọi tên Mike, nghe tha thiết và bi ai quá. - Nè bà làm gì mà còn chưa vào nữa - Rainie lên tiếng cắt dòng suy nghĩ của Ariel. - Thì vào bà làm gì dữ vậy, tui vào là đc gòi chứ gì - Nó nhăn nhó đi vào nhà tắm, cái con nhỏ này làm nó lo lắng suốt cả đêm thế mà vừa sáng bảnh mắt ko nói với nó 1 câu cảm ơn thì thôi còn kiu nó đi mua quà cho Mike nữa, tức gì đâu mà.
- Bà thấy nên chọn cái gì cho bọn họ nhỉ - vừa đi Rainie vừa hỏi Ariel nhưng mà vẻ mặt vui vẻ như đó ko fải là chuyện của bản thân nó vậy. Nó tức quá nhưng cũng ráng kiềm nén trong lòng - tui ko biết, thấy gì đc thì mua đại đi, tui ko đi - Nó nói mà lộ rõ vẻ tức giận. - Bà sao vậy Ariel, thôi đc rồi, mua đại cái gì là đc - Nó cười khoả lấp.
Cuộc mua sắm hôm nay của 2 đứa nó diễn ra trong ko khí im lặng. Chưa bao giờ tụi nó cảm thấy như vậy, nhưng mà chẳng qua Rainie thích ra ngoài làm 1 việc gì đó thôi, mua quà thì đã có ba má nó lo rồi. Lang thang 1 mình, nó chẳng biết mình đã lạc mất Ariel từ lúc nào nữa. Hốt hoảng nó quay đi kiếm, có lẽ do tâm trạng bất ổn định mà Rainie quên béng cái di động có công dụng làm gì. "Bộp" - Xin lỗi, do tôi vội quá, cô ko sao chứ - Rainie vừa lại đỡ cô gái vừa hỏi. Lúc này nó ngạc nhiên nhìn cô gái ấy, phải ko ai khác chính là Nhã Trúc, cô ta sao lại ở đây.... Đươg nhiên nó cũng ko cần câu trả lời từ cô này, nhìn bộ đồng phục là biết, cô ta làm nhân viên ở đây. - Cô đi ko nhìn thấy đường sao mà tông vào tôi, mắt cô có vấn đề ko vậy, thật là - Nhã Trúc vừa đứng dậy vừa hét - Nhặt lên đi chứ, tông người khác như vậy mà còn đứng nhìn sao. Cô đâu có làm đc con dâu nhà họ Lâm chứ, tội nghiệp, vào viện rồi biến đâu mất, vị hôn phu của cô đã bị người khác nẫng tay trên rồi. - Nhã Trúc đứng cười. Thế nhưng mà cô ta đã chạm đúng cái đau mà Rainie cố dấu trong lòng, nó im lặng, đầu óc nó giờ hoàn toàn ko nghe Nhã Trúc nói gì cả. còn cô ta thì cứ luyên thuyên đủ điều. - Đáng lắm, ra vẻ tiểu thư cho lắm vào, ruốc cuộc cũng chẳng bằng ai. ...... - Cô im đi - Ariel chạy ở đâu lại xô Nhã Trúc làm cô ta chới với và ngã xuống. - Biết gì mà nhiều chuyện, cô tưởng mình là ai chứ, dám ăn nói với Rainie như vậy sao. Tôi cảnh cáo đừng chọc giận tôi, hôm nay tôi đã bực mình lắm rồi, cô muốn rước chuyện cho bản thân sao?? - Ariel khùng lên chửi tới tấp, cơn giận Mike trong lòng chưa giải toả, và Nhã Trúc lại là cái "thớt" cho Ariel trút đi.
- Tức quá đi - vừa bước vào nhà Nhã Trúc đã hét toáng lên, mặt tức giận đôi mắt hầm hầm. Phải cô ta còn nhớ tới chuyện gặp Rainie và Ariel. Ko những bị Ariel chửi ko nói đc câu nào, lại còn bị xếp mắng trc chỗ đông người. ------------ - Nhã Trúc, cô tưởng cô là ai vậy hả - Người quản lý tức giận hét - Dám cãi nhau với khách quý àh, cô có còn muốn làm việc nữa ko vậy chứ. - Quay qua ông hiền hoà cười - Đại tiểu thư, Lâm tiểu thư, tha lỗi cho tôi ko biết dạy người đã xúc phạm đến 2 vị, mong 2 người bỏ qua cho tôi, Giám đốc mà biết chắc tôi ...... - Ko sao tôi ko để bụng đâu - Rainie nói xong bước đi - Đáng lẽ fải đuổi đi, ở đây cả Rainie còn dám gây, đúng là .... - Ariel cũng nối gót theo Rainie Phải nhớ tới Rainie, cô ta còn 1 cục tức chưa nguôi. Vụ tai nạn trong thang máy cách đây 2 năm do Nhã Trúc gây ra, mục đích là khi NT vào thì thang máy xảy ra sự cố, ko nguy hiểm lắm => Chun sẽ lo lắng, dầu gì thì công ty đó cũng của gia đình anh mà => ông bà chủ tịch cũng quan tâm => con dâu nhà họ Dương .... Đương nhiên là thực hiện kế hoạch này đâu fải chỉ riêng mình cô, còn bọn người nào đó nữa chứ ..... Thế mà ko biết hên hay xui, hôm ấy Rainie lại đi đúng cái thang máy ấy, mà sự cố xảy ra còn nặng hơn cô tưởng, lúc đó NT vừa sợ lại thầm may người nằm đó ko fải là nó. Xem như hôm nay số Rainie ko may đã thế thân cho nó. Ko ai biết chuyện nó làm cả, như vậy nó cảm thấy yên tâm nhưng mà .... "Sự cố đó là do người gây ra" NT giật thót cả mình, mồ hôi đổ như mưa .. "Mọi việc vẫn đang điều tra, giám đốc cứ yên tâm". Nhưng mà cũng may là ko có chuyện gì xảy ra cho nó ... Ella về, nó ko muốn rời khỏi chức thư ký tí nào, vậy mà giờ ..... nó lại chỉ là 1 nhân viên bình thường ....... ------------ |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: [Longfic] Điều kỳ diệu của cuộc sống Sat Apr 18, 2009 6:38 am | |
| - Chị sao vậy? sao lại giận như thế - Selina bước lại hỏi. - có 2 con nhỏ làm hôm nay chị bị la. Lần trước có gặp 1 đứa rồi, nó nói là vị hôn phu của Chun, hôm nay mới biết hoá ra là em gái. bỏ đi ngày mai em đính hôn rồi, chuẩn bị gì chưa - Quay qua NT hỏi - Ờh cũng gần như xong rồi - Tốt quá, mai chị phải ăn mặc đẹp tí, biết đâu lại có người xin làm quen. Hồi trước vậy mà hay, nhà ta lại có hôn ước. Em ko nên bỏ qua cơ hội này, nhà mình quá nghèo rồi. Ko nói gì Selina bỏ đi vào phòng. Nhà cô ở trong 1 khu chung cư, hằng ngày vui vẻ là thế, bạn trai của cô cũng là 1 người tốt, nhưng mà mẹ lại ngăn cấm. Làm vị hôn phu của Mike liệu cô có thấy hạnh phúc, chỉ cần ngày mai anh đến và đưa cô đi, khó khăm gì cô cũng chấp nhận cả. Nhưng ngày mai anh có đến ko??? Buổi lễ đính hôn đc diễn ra ở 1 nhà hàng nổi tiếng. Mọi thứ đều đã đâu vào đấy chỉ cần 2 nhân vật của buổi lễ đến thôi. Thế nhưng mà 2 người này có vẻ ko mặn mà gì cho lắm. Mike mặt mày nhăn nhó, cả buổi sáng cứ nhấp nha nhấp nhỏm như ngồi trên ổ kiến lửa, "Rainie, anh xin lỗi ...... ". Selina cũng vậy, mặc cho mẹ và chị hối thúc, cô vẫn làm như chẳng có chuyện quan trọng, "anh ấy có đến ko??" Vẫn 1 câu hỏi trong lòng Selina, người con trai mà cô yêu nhất.
Ba mẹ và chị nó đã gồng người lên lôi nó ra khỏi nhà, thế nhưng ko là ko. Nó thà chết chứ ko thèm đến đó, nhìn cái bữa tiệc ấy nó tức càng thêm tức. Cơn giận lại từ đâu bùng lên ngùn ngụt - Ko con ko đi, đánh chết con cũng ko đi - Nó hét lên, âm thanh thật đáng sợ. Bộ dạng của nó lúc này mới thảm hại làm sao. Nó cố tình ko dậy, thế mà papa với mama vào tận phòng lôi cổ nó dậy, cả pà chị Ella của nó nữa chứ, ko biết kiếp trc có thù hằng gì với nó mà bi giờ (ss Ar ui, mau wen wá, 1 năm trc còn cố ý kỳ đà Ella với Chun mà ^^)...... 3 người sau khi kéo nó ra khỏi cái chăn 1 cách khổ sở, quần áo xộc xệch, miệng thở hồng hộc, giằng co cách mấy cũng chỉ lôi đc nó ra khỏi cái giường nhưng .... lại ko ép đc nó đi thay đồ ăn sáng .....Mệt lả người cũng may là còn.... vài tiếng nữa bữa tiệc mới bắt đầu . Tiếng chuông điện thoại của nó vang lên .... Là Rainie, ko hỉu con nhỏ này định làm gì nữa - Ariel, hôm nay bà đi với tui chứ, lễ đính hôn, tui muốn đến đó gặp mặt Mike lần cuối .- Im lặng - Sau đó sẽ qua Nhật, tui ... tui ko thể wên đc Mike thì tui sẽ sống trong kỷ niệm về anh ấy, nơi mà chỉ có nụ cười, nếu ở lại đây e rằng tui .... sống ko nổi - Khóc, fải niềm đau thương của Rainie vẫn chưa nguôi, nó cầm đt mà ko biết nên làm gì, dù sao mọi chuyện đến giờ cũng là sự an bài cả rồi. - Tui hiểu mà, đc tui sẽ đi với bà đến đó. Hẹn gặp tại nhà bà nhe. - Ko nói 1 lời, nó bỏ vào nhà tắm trong con mắt ngạc nhiên của mọi người, lôi kéo cả tiếng thế mà .... bây giờ chỉ có 1 cú đt thái độ nó quay 180. Thôi kệ miễn nó chịu đi là đc rồi.
- Rainie, đi mình cùng đi - Ariel ko nói gì cả, chỉ kéo nó ra những suy nghĩ vẩn vơ của bản thân mình. Nó vừa muốn đến nhưng lại chẳng muốn đi. Bản thân Rainie ko muốn suy nghĩ đến những chuyện này, thế nhưng mà nếu cứ ở lại đây e rằng nó ......... - Nè suy nghĩ gì vậy, giống người mất hồn quá. Xem như đây là party của 1 người bạn đi - Ariel cười nhưng Rainie thừa bít nó chỉ nói cho có vậy thôi, nếu Rainie ko rủ e rằng Ariel cũng chẳng đi. Khung cảnh trước buổi lễ thật hoàng tráng, mọi người ai cũng vui cho ngày hôm nay cả.... Nở 1 nụ tươi (có lẽ chỉ nó nghĩ như thế) chào gia đình ông Hạ - Cho cháu hỏi phòng cô dâu đâu ạh, cháu muốn đến thăm cô ấy. - Cháu cứ đến, trong kia kìa.
Cộc cộc - Mời vào - Chúng tôi ko làm phiền cô chứ - Rainie mởi lời "Cô ấy là người yêu của Mike, so lại đến đây" - Selina nghĩ thầm - Lần đầu gặp mặt, tôi là Rainie. - Tôi gặp cô 2 lần rồi, 1 lần trong bệnh viện, cô và Mike ..... - Selina tiếp lời nhưng có vẻ ngại ngùng. - Ko sao, tôi đến đây để chúc mừng lễ đính hôn của 2 người, đây là quà của tôi tặng cô - Rainie đưa cho Selina món quà, gói bọc màu tím nhạt - Cô mở ra xem đi. Là 1 bộ vòng, nhìn rất đẹp và hợp với bộ đồ của Selina. - Selina, tôi ko biết phải nói gì hơn, có lẽ anh Mike đã tìm đc 1 người thích hợp với mình. Hy vọng 2 người đc hạnh phúc, tôi đến sớm với mục đích này thôi, ngoài ra tôi cũng có quà tặng cho Mike, cô đưa cho anh ấy giùm tôi. đc ko? - Rainie àh, đó là món quà của cô, hãy đưa cho anh ấy đi - Selina cười. - Tôi nghĩ anh ấy sẽ vui khi gặp lại cô. - Phải có lẽ tôi cũng nên gặp mặt anh ấy lần cuối, 30' nữa tôi sẽ ra sân bay, hy vọng sẽ quên đc Mike. Hãy mang lại hạnh phúc cho anh ấy nhé - Siết chặt tay Selina, Rainie nhìn bằng cặp mắt khiến cô ấy cảm động quá. Tình yêu Rainie dành cho Mike lớn đến như vậy sao?? Rồi quay người đi - Cô ... cô sẽ đi đâu - Selina bồn chồn hỏi - Đến 1 nơi mà tôi cảm thấy hạnh phúc, đương nhiên là tôi sẽ về đây, chỉ khi nào tôi quên đc Mike. Mike, Rainie đây, em vào đc chứ - Mở cửa phòng Rainie hỏi. - Cả người em đã đứng trong phòng rồi mà còn hỏi sao ???. - Tặng anh, quà do em chọn đấy, hàng đặt ko có cái thứ 2 đâu - Nó cười chìa món wà cho anh. Chiếc vòng cổ bằng bạc, mặt hình thoi có khắc tên của Mike và còn có 1 số hoạ tiết cong nữa. - Cám ơn em - Ôm lấy Rainie vào lòng,anh siết chặt lại, anh sợ nếu buông tay ra, Rainie sẽ lại biến mất thêm lần nữa. Lần này linh cảm của anh lại đúng. - Mike àh, em ko biết phải nói gì hơn, em mong rằng anh hãy chăm sóc và mang lại hạnh phúc cho Selina. Cô ấy là người mở đc cửa vào trái tim của anh, ko phải là em, em đã từng hy vọng điều đó .... Nhưng mà, có lẽ chỉ là ảo tưởng của mình. Mike àh, em nghĩ là bọn mình ko thể ở bên nhau mãi mãi, nhưng mà... làm bạn chắc ko sao. Em ra ngoài đây, lễ đính hôn vui vẻ, em ko dự đc bởi vì em ko muốn nhìn anh tay trong tay cùng cô gái khác. Tạm biệt anh. Toan bỏ đi Mike đã giữ tay cô lại, nước mắt lại như trực trào. - Rainie, anh .... anh chỉ có 1 người duy nhất trong lòng anh thôi, người đó là ...... - Em hiểu mà - Rainie ngắt lời - ko sao cả. Nó bước đi, tuy đã tự hứa với lòng sẽ ko khóc vì anh nữa nhưng mà ....... Lau những giọt nước mắt lăn dài trên má, có lẽ no nên chấp nhận sự thật này...... |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: [Longfic] Điều kỳ diệu của cuộc sống Sat Apr 18, 2009 6:40 am | |
| Rainie, bà sao rồi, ta đi chứ - Ariel bước tới hỏi thăm nó. - Đừng khóc vì anh ta nữa, hãy quên hắn đi Rainie - Tui biết, tui biết chứ Ariel, nhưng làm sao tui có thể quên anh ấy đc, tui vẫn còn yêu Mike nhiều lắm... Nhưng mà có lẽ đây là cái giá phải trả khi nói lời chia tay với Mike. Người bỏ rơi anh ấy là tui mà. - Nó khóc, những tâm sự sâu kín trong lòng nó giờ đây tuông ra. Có lẽ những lời này nó đã cố đè nén quá lâu rồi ...... - Nhưng giờ thì ko thể đc nữa, tui đi Nhật chỉ vì ko thể quên đc mà muốn sống trong những ngày hạnh phúc ấy... Ảo tưởng cũng đc, tui ko cần gì cả, chỉ cần anh ấy mà thôi ...... Chỉ có điều anh ấy đã quên tui rồi, niềm hạnh phúc tưởng như là mãi mãi ....... Ariel ơi, bà nói tui phải làm sao đây ???? - Rainie, tui ko muốn thấy bà như vậy, 1 Rainie hạnh phúc, vui tươi trc' đâu rồi, thất vọng torng tình yêu nhưng bà hãy đứng dậy đi chứ, nước mắt ko giải quyết đc vấn đề đâu. - Nhìn vào mắt Rainie - Rainie tui sẽ qua Nhật với bà. tui ko an tâm để bà ở bên đó 1 mình, ta đi thôi, khóc ở ngoài đg` như vậy thì ...... - Nhưng .... Ariel còn Joe thì sao, bà và ông ấy.... - Rainie lau nc' mắt nhìn Ariel - bà ở lại đi, tui qua bên đó 1 mình đc rồi mà . - Tui-qua-với-bà - Nói rõ từng tiếng, Ariel nhìn nó - Joe thì ........ tui sẽ nói sau. Đi thôi. - Nói rồi Ariel kéo nó đi khẩu quyết của nó thật rõ ràng. Ra tới sân bay, Rainie quay lại nhìn thành phố nơi nó từng sống từ bé, nơi mà nó và Ariel cùng Beatrice dạo phố, shopping, ăn uống ...v...v... Là nơi nó gặp Mike, tình yêu đầu của nó chớm nở nhưng cũng vụt tắt chỉ trong vòng vài tháng. "Mike àh, bây giờ em đến 1 nơi mà ko có anh, 1 nơi mang nhiều kỷ niệm đẹp về anh, em sẽ mang tình yêu em dành cho anh đến đấy. Ở đây anh hãy sống thật hạnh phúc bên cô gái anh đã lựa chọn - 1 cô gái hơn em. Tạm biệt anh". Mỉm cười, nó và Ariel bước lên mát bay.......
Vươn vai dậy, nó đi ra lan can hít thở. mọi vật xung quanh nó đầy màu sắc và sinh động. ngắm nhìn những gì xảy ra xung quanh mình, một chút gì đó lan toả trong nó, nó mỉm cười thầm cám ơn cuộc sống đã đem lại cho nó những điều kỳ diệu mà đến giờ nó mới nhận ra.... Đến đây cũng đc gần 2 tuần rồi, những phiền muộn của nó gần như đã nguôi ngoai, nhưng nhớ thì vẫn nhớ thôi, biết làm sao đc chứ ...... Xuống nhà ăn sáng, nó lại làm những việc mà thường ngày hay làm: đi dạo quanh vườn, dọn dẹp lại phòng mặc dù quản gia ko muốn cô đụng tay vào, hay là học nấu ăn chẳng hạn v..v thế nhưng mà điện thoại của nó lại reo, là Ariel, ko biết chuyện gì nữa đây - Rainie hả, hôm nay đi ra ngoài chơi đi, tui muốn đi shopping tí, với lại tiện thể đi sửa sang 1 tí, ở nhà 1 mình tui buồn lắm bà ui. - Shopping??? - Rainie gần như muốn hét lên - Chẳng fải cách đây 7 ngày tui đi với bà mua rồi còn gì?? đống đó chưa đủ hay sao ???? Bà còn tính khuân cái gì về nữa vậy chứ??? - Thôi mà đi với tui đi, 6h chiều về, bây giờ là .....10h rồi, đi mà ... đi 1 mình buồn lắm - Ariel lên tiếng năn nỉ - Đc rồi đc rồi, thua bà luôn àh, tui qua nhà bà rồi ...... - Tui qua nhà bà gòi đi, tui chuẩn bị hết gòi, chỉ cần bà okie là đi liền àh, tui biết bà ko bỏ tui đâu hehe - Cười gian xong Ariel cúp máy.
- Rồi giờ bà muốn như thế nào ?- Rainie nghiêm mặt hỏi? - Mua cai gì nữa ? - Giờ thì mình đi ăn đi - Ariel cười cầu hoà - 11h20 rồi. Nó nhìn Rainie thừa biết con bạn đang tức no ghê gớm, gọi điện cho nó lúc 10h bảo đến liền vậy mà giờ nó mới vác cái mặt mo của mình tới diện kiến. Cũng may là hẹn tại nhà Rainie chứ mà hẹn chỗ khác thì tiu nó lâu gòi ^^. - Thôi mà đừng giận tui mà, đi ăn, tui bao. - Nó vừa dỗ Rainie vừa nói - Là do bà nó đó nha - Rainie cười gian như là nó chỉ chờ câu nói đó từ Ariel vậy. Và đương nhiên là Rainie ko thể tha thứ con bạn trễ hẹn này hoài đc gòi, nó cứ gọi đồ ăn 1 cách hăng say mà ko hề (fải nói là biết nhưng ko wan tâm => ss ác thật ^^) để ý cái mặt 1 đống của Ariel. Cũng may cho Ariel, nếu mà đi ăn rồi về nhà ..... ngủ thì thế nào Rainie cũng lên ký .... nên nó gọi ít 1 chút. - Hôm nay ngon lắm, cám ơn bà nhìu nha Arielllllllllll - Cố ý kéo dài tên như chọc tức, Rainie cười tươi ...
SHOPPING - Việc muôn thuở của 2 đứa này. Hồi trc' thì 1 tháng đi 1 lần, vậy mà vừa đặt chân lên Nhật việc đầu tiên sau khi đem vali về nhà là shopping. Phải từ lúc đó đến giờ tụi nó shopping đến fải ....5 lần trên gần 14 ngày ở đây ... Đi nhìu cũng chán, có thể lần sau sẽ mua ít hơn lần trước .... vậy mà cả 5 lần đi 5 lần 2 đứa mua với giá ko hơn cũng fải bằng. 1 kết cục ko mấy mĩ mãn cho phòng chứa đồ của 2 đứa...
- Cái áo này pà thấy sao Rainie, mặc đi chơi đc chứ .... Còn cái quần jean này sao ..... cái váy kia thế nào - Ariel liên tục hỏi 1 tràn làm Rainie đứng họng chưa kịp trả lời 1 câu nào cả - Rồi cứ từ từ, bà mà muốn thì khuân hết về cũng đc mà, để dành từ từ mặc, mà qua đây đi nhìu như vậy bà hok chán àh - Nó nhìn Ariel hỏi Lúc này đôi mắt của Ariel nhìn nó .... từ trên xuống, từ dưới lên ..... - Cái đống túi giấy bà đang cầm trên tay là gì thế, rác àh, để tui cầm giùm cho nhé - Ariel cười cười - Ít nhất cũng fải gần 10 cái ấy chứ chẳng ít nhỉ? Vậy cũng nói tui. - Tính tiền đi chị - Đưa mí cái đồ nó vừa lựa cho người tính tiền, vừa nhìn Rainie, mặt gian ko thể tả đc. Hay là nói đúng hơn nó đang có 1bí mật gì ấy làm Rainie rất chi là tò mò. Ko để cho nó suy nghĩ vẩn vơ, Ariel đã lôi nó vào cửa hàng khác - Dạ hội - Bà ..... bà .... tính mua nữa sao??? - Với đôi mắt chữ A cái mồm chữ O nó nhìn Ariel hỏi - Uhm - Ariel gật đầu 1 cách ko do dự - tui tính mua thêm vài bộ về, Anh Chun và chi Ella sắp đám cưới lun gòi, mua về để đi dự, bà lun lun đi, tui chọn cho. Nói là thế nhưng mà Rainie cũng vào lựa, ít ra cũng nên có cái nào mới mới 1 chút. - Bà thử cái váy này đi, tui thấy nó hợp với bà lắm đó - Ariel đưa 1 bộ váy màu trắng, nhìn khá sang trọng, những đường nét trên cổ áo là nhìn rất quen - giống chiếc vòng ấy. - Tớ sẽ thử - Rainie cười nhận chiếc áo. Hình như chiếc áo này may ra là dành cho nó vậy, vừa đến ko ngờ. Kiểu dáng nhìn rất trẻ trung, làm toát lên đc vẻ đẹp của nó. Mọi người ai cũng nhìn Rainie cả, cô giống như 1 thiên thần áo trắng vậy ..... - Okie, lấy cái này, tính tiền - Ariel nói làm nó giật mình - Sao lấy ... - Ờh chứ chẳng lẽ để lại sao? Bà ko thấy tiếc àh? Tui thấy nó hợp với bà lắm rồi Chui vào cũng đó cũng vài tiếng, Ariel vẫn ko tha, lôi nó đi đến hàng trang sức, giờ đã 5h rồi. Mà cũng lạ, mọi hôm nó đâu như vậy, sao hôm nay Ariel lạ thế, cứ lôi nó hết từ gian hàng này rồi sang chỗ khác, nó bị quay đến chóng cả mặt." Mà cũng ngộ, đồ của mình toàn nó lựa tiền nó cũng trả ???? Ây da Có chuyện gì thế nhỉ" Nó nhìn Ariel bằng cặp mất nghi ngờ - Bà thấy cái này thế nào? Chiếc vòng tay với bông tau đó? tui thấy hợp với bà lắm - Nó cười thích thú - Còn cái kia thì sao, tui thích cái vòng đó lắm. - Rainie ko nói gì nhìn Ariel chằm chằm khiến Ariel ngạc nhiên - Bà sao vậy, làm gì mà nhìn tui dữ thế ??? - Khai mau, hôm nay bà lạ lắm dấu tui điều gì huh??? - Rainie mặt hình sự tiến lại nói - Tui ... tui ... thật ra ... tui - Ariel cà lăm - thì tại vì Joe nói sẽ qua thăm tui ... cho nên tui ... mừng quá. anh ấy nói 6h hay 6h30 gì đó đến ... bà cũng biết tui chịu hok nổi nên mới đi giết thời gian mà - Nó phụng phịu khai sự thật - Vậy sao, sao lại ko nói sớm, cho tui đi với - Rainie vui vẻ nói. - Tui ..... - Hỉu gòi hỉu gòi, tui sẽ hok làm con kỳ đà đâu, đi vui vẻ. Bây giờ thì bà muốn mua cái gì nào, chiếc vòng đó chứ gì, tui thấy màu tím đẹp hơn chứ. - Rainie vui vẻ nhận xét "Rainie àh, tui rất muốn thấy bà cười như hôm nay, từ nhỏ đến giờ người bạn thân nhất của tui chỉ có bà và Beatrice thôi... Sau cú shock đó chỉ còn bà thôi, vì vậy hãy sống vui vẻ, sống hết mình nhé. Bà đã chiếm 1 vị trí quan trọng trong cuộc sốg của tui, khi vui khi buồn chúng ta đều có nhau, Rainie hôm nay và sau này bà sẽ mãi mãi hạnh phúc bởi vì ......" - Ariel, sao vậy - Nó huơ huơ tay trc' mặt Ariel - Vậy thì lấy cái vòng này nhé - Uhm lấy hết mí cái đó - Nó cười gom lại rồi đem tính tiền - Rainie giờ tui với bà đi làm tóc nhá, còn sớm mà - Làm tóc?? vậy thì về nhà tui, tui làm cho cũng đc vậy - Thôi mà đi đi .... đi đi mà - Ariel năn nỉ nó.
Ko biết hôm nay có fải ngày xui của Rainie ko nữa, buổi sáng bị Ariel cho leo cây, chiều đi shop cả tiếng muốn gãy chân nhưng chỉ mua linh tinh, vừa trang điểm + làm tóc xong thì ....... - Xin lỗi , tôi xin lỗi, do tôi bất cẩn mới làm đổ nước vào người quý khách, tôi ..... - anh nhân viên đứng xin lỗi nó nãy giờ ... Ariel tuy lên tiếng mắng nhưng mà quan trọng là nó ko có đồ để thay ra ... chỉ có chiếc áo dạ hội lúc nãy thôi.......
- Tui thấy kỳ kỳ, hôm nay là ngày chẳng có gì quan trọng thế mà lại bắt tui mặc cái này, thay chiếc giày cao gót, còn đeo tùm lum nữa chứ - nó nhìn Ariel nói - Người ta ai cũng nhìn tui bằng ánh mắt đó cả, khó chịu lắm. - Bà khoát thêm cái áo này vào đi - Ariel quàng lên vai nó chiếc áo - Tui thả bà ở đây nha, cũng sắp đến giờ máy bay hạ cánh gòi, tui fải đi đến đó liền, có gì 1 hồi tui đem dồ qua đưa cho bà sau nha. Sorry bà nhìu - Nó nhìn Rainie bằng ánh mắt tội lỗi. Lườm Ariel 1 cái rõ dài, nó bước xuống xe ko quên nói với theo - Ariel bà nhớ mặt bà đó, bỏ tui lại đây, tui tính sổ bà sau. - Nói rồi nó đành bách bộ về nhà vậy, cũng may là ko xa lắm. Lâu rồi nó ko đi bộ, cảnh đêm ở đây đẹp quá ....... Về đến nhà, chân nó mỏi nhừ, đi bộ + giày cao gót => cái chân đau. Chậc lúc này nó thiệt chỉ muốn giết Ariel thôi, cũng ko thèm để lại cho nó đôi giày kia nữa chứ. Mà sao nhà tối thui vậy chài, mọi hôm dù yên tĩnh như vẫn có đèn mà. Nỗi thắc mắc dâng lên trong nó, tự nhiên lúc này nó cảm thấy bất an làm sao ko dám bước vào nhà ......
- Chài ai, con Rainie này làm gì mà cứ thập thò ở ngoài ko chịu vào vậy chài. Em có nói gì với nó ko vậy Ariel - Chun cốc đầu Ariel - Em ko có mà - Xoa xoa cái đầu, nó biện minh - Em đã nói gòi, làm long trọng nhưng mà cũng đừng có tắt hết đèn, bản thân em khi nhìn thấy tối thui như vậy cũng sợ nữa. Ko biết có mì ng` ở trong nhà chắc em ko dám vào quá. giờ làm sao đây - Em đó, im lặng đi nhìn kìa .... - Joe lúc này mới lên tiếng ngăn Ariel ko nói to. Và Rainie đã dũng cảm bước vào, dù sao cũng là nhà mình mà, tối thui thế này thì cũng ..... sợ thật đấy . Nhắm mắt bước đi, đám nhí nhố trong nhà cũng thở phào, kế hoạch đã đến bước cuối cùng rồi ........
Mở cửa bước vào nhà - Chú Hayami, cô Ami .... mọi người đâu cả rồi - Rainie rụt rè lên tiếng. Kiếm công tắc mở, đèn cũng ko sáng. Còn chút ánh sáng của tà dương rọi vào nó lần mò lên lầu, dẫu sao trc' đây nó cũng đã quen thuộc với cánh bày trí nên cũng ...... - Á - Rainie vấp fải cái gì đó và cô té, có cảm giác giống như đây ko fải nhà mình vậy, chẳng lẽ nó vào lộn nhà rồi sao ? Ko thể chắc chắn là đúng mà??? Thế nhưng nó đụng fải cái gì ấy nhỉ?? Ai lại bày bừa ra như thế ???Đứng dậy, nó đi trong đêm 1 cách thành thục làm cho 4 người đang núp ở đó fải ngưỡng mộ. (Vì tắt đèn họ ko nhìn thấy đc gì cả, xuýt nữa là hỏng cônh trình từ chìu tới giờ ......) Lên cầu thang từng bước chậm rãi, nó vào phòng. Bỗng dưng có 1 người kéo nó vào lòng ôm chặt lấy nó. Nó cảm thấy sợ, người con trai đó là ai ?? Nó vũng vẫy trong tuyệt vọng, càng cố đẩy ra, đôi tay ấy càng siết chặt lấy nó. Thế nhưng vòng tay lại thật ấm áp, nó cảm thấy quen quen, những tia nắng hoàng hôn ngoài cửa sổ soi rõ khuôn mặt của người ấy - Mike ... - Rainie, anh nhớ em nhiều lắm, sao lại qua đây ko 1 lời từ biệt vậy - Ôm chặt lấy nó, anh nói mà giọng như có fần trách móc nó - Mike, là anh thật sao ? Sao anh lại ở đây vậy - Đưa tay lên sờ gương mặt anh, nó như ko tin rằng người đứng trước mặt nó là Mike ...... - Còn Selina, buổi lễ đính hôn đó ...... - Thật ra, hôm đó ....... |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: [Longfic] Điều kỳ diệu của cuộc sống Sat Apr 18, 2009 6:40 am | |
| Khi buổi lễ sắp bắt đầu. Selina ko muốn đính hôn với Mike tí nào cả, người mà cô yêu ko fải là anh ấy mà là người khác. Cô ko muốn hoàn toàn ko muốn, và Selina đã khóc, "tại sao, tại sao anh lại ko đến, em chỉ cần anh đến thôi mà. Em chỉ yêu 1 mình anh thôi." "Rầm" - tiếng cửa đột ngột mở ra, là Mike, bên cạnh anh là ..... - anh Jiro - Selina vui mừng chạy lại ôm chầm lấy anh. - em đợi anh nhiều biết bao, em chỉ sợ anh lại ko đến, chỉ sợ anh lại ko đến mà thôi - Khóc cô ấy khóc trong niềm vui hạnh phúc .... - Tại sao bà lại nói là con gái bà chưa co ngừơi yêu - Ông Hạ giận dữ nói - làm như vậy chẳng khác nào ép hôn cả, bà muốn cái gì nào? tiền, danh tiếng sao? - Tôi .... - mẹ của Selina cuối xuống ko quên nhìn cô giận dữ, thật ra bà ấy chỉ là mẹ kế của cô thôi, vì hám tiền nên mới làm vậy ....... - Hôn ước xem như huỷ bỏ - Mike lên tiếng - Tôi biết cô ấy đã có người yêu rồi, nhưng chỉ muốn xem phản ứng của bà ra sao thôi... ko ngờ .. - Nói rồi Mike tiếng lại chỗ Selina - Chúc mừng em, xem như đây là món quà tôi chúc phúc cho 2 người - Mike đưa cho họ nhẫn đính hôn. - Bây giờ anh phải đi tìm Rainie, cô ấy chắc vẫn còn trong đại sảnh . - Anh Mike, Rainie cô ấy ... cô ấy chưa có nói với anh điều gì sao ?? - Selina ngập ngường hỏi - Rainie nói là cô ấy ra sân bay còn đi đâu thì ...... em ko biết. Xin lỗi đáng lẽ em nên nói với anh - Cô ấy đi lâu chưa - Mike vồ vập hỏi ..... nét mặt thoáng biến sắc - Em ko biết, Rainie chỉ nói cô ấy wa thăm anh xong là đi liền .. em ... em Ko đợi Selina nói hết câu, Mike chạy khỏi phòng " mẹ àh mọi chuyện giao cho mẹ, con fải đi kiếm Rainie" Chưa bao giờ anh cảm thấy lo như vậy, lại 1 lần nữa Rainie đi ko lời từ biệt. Chạy đến sân bay, anh kiếm nó dáo dác, lo lắng đau khổ hiện lên trên gương mặt anh.... Ra về thất thiểu, Joe lo lắng hỏi - Kiếm đc Rainie ko. Ariel cũng ko thấy đâu cả, tui kiếm cô ấy từ nãy tới giờ, cả điện thoại cũng ko bắt Im lặng .... Như hiểu đc nỗi khổ của thằng bạn, Joe im lặng .... - Rainie .... tại sao ?? - Giấu những giọt nước lăn trên mặt, anh thầm gọi tên Rainie ....... - Chị Ella, anh Chun àh, 2 người nói đi họ đã đi đâu vậy - Joe lên tiếng hỏi - đã mấy tiếng rồi ko thấy Ariel liên lạc, em lo lắm - Hả cái gì? ai đi? đi đâu - 2 người nhìn Joe nói mà ngạc nhiên. - Rainie với Ariel. 2 người nói mau đi, Mike suy sụp tinh thần rồi, những lúc như vậy thằng này hay fá nhà lắm. Tiếng chuông điện thoại vang lên, của 2 người - Rainie, em đang ở đâu vậy? - Chun hỏi - Sao Joe nói em ko có ở đây.. - Bên Nhật, anh Chun àh, nói với ba giùm em, có thể em sẽ ở đây khá lâu đó - Rainie ngập ngường lên tiếng - Rainie àh, em quay về đc ko vậy, có gì rồi từ từ tính, Mike cậu ấy đang ...... - Anh đừng nói nữa, em muốn yên tĩnh. Em cúp máy đây, có gì liên lạc sau. - Ariel àh, em ở cùng Rainie sao? Cả 2 đang ở đâu vậy - Joe bớt vẻ lo lắng hỏi - Phải em đang ở cạnh cô ấy, bọn em vừa mới hạ cánh xong, anh Joe xin lỗi nhưng nhìn Rainie như vậy, em ko đành lòng để nó ở đây 1 mình cho nên ....... - Mike nó đã ..... - Thôi đi mà, cho Rainie nó yên tĩnh đc ko? Anh còn nhắc tên Mike trc' mặt em là ko xong đâu, thôi, cúp máy nha. 3 người nhìn nhau, chán nản, hơn nữa liếc qua chỗ Mike, hắn nằm ngủ hay chưa ? giống người mất hồn wá ...... Họ đã bàn bạc, nên để Rainie vài ngày yên tĩnh, với lại còn xem nó ở nhà hay bên chỗ Ariel còn tính toán mọi chuyện. Đến lúc gần đi Mike mới biết chuyện, còn trước đó, anh chẳng làm gì cả, chỉ ngồi 1 chỗ nhìn đâu đó ... Đến nhà, Ella mắng cho con em này 1 trận ra trò (chị cả muh` hìhì ) trước con mắt tròn của Ariel và đương nhiên là những lời của chị nó từ tai này qua tai kìa và .... bay đi ^^. Nhưng mà mọi việc đều diễn ra như kế hoạch đã định .... ------------ - Vậy là Selina có người yêu rồi sao - Rainie hỏi - Mà sao chỉ có mình anh vậy, theo lời anh kể còn có chị Ella, anh Chun và Joe nữa mà, đâu hết rồi. Ariel, hoá ra nó cùng hội với mí người. Em phải đi kiếm nó mới đc. - Bước đi, nhưng thật sự người nó muốn tránh mặt là Mike, ko biết tại sao nữa, chỉ là bây giờ, nó ...... - Em đừng đi, đừng chạy trốn anh đc ko vậy - Ôm lấy nó từ sau, anh thì thầm vào tai nó - em là 1 fần cuộc sống của anh, là người con gái duy nhất anh yêu, Rainie. Lời nói của Mike làm Rainie súc động, nó đã khóc, nhưng trong niềm vui tột cùng, tưởng chừng như đã mất anh mãi mãi nhưng giờ anh đứng trước mặt nó, như 1 giấc mơ vậy, giấc mơ về niềm hạnh phúc. Nó muốn chủ động hôn anh thì ..... - Lâu quá, họ làm gì ở trong đó vậy, chùi ui nửa tiếng gòi - Ariel ờ ngoài than thở - Mike ui, Rainie ui, 2 người mau ra để khai tiệc đi chứ, tui đói bụng gòi. - Im lặng đi, em ko nghe thấy Mike hôm nay nói chuyện rất chi là mùi mẫn sao. Ui chị mà nghe đc những lời này chắc sẽ vui lắm, ko cần ăn cũng no - Ella mơ mộng, còn Chun thì "ehèm". - Ui chài lời nói mùi mẫn có ăn để sống đc đâu. - Ariel lên tiếng phản bác. - Nè nè, muốn nghe nữa ko vậy mà cãi nhau - Joe hối ... - nhanh đi nghe ..... - Nghe cái gì - Giọng Mike vang lên lạnh lùng, còn Rainie đứng đằng sau mặt đỏ lên, cũng may lúc đó tối thui cho nên ko ai nhìn thấy. Đèn đc mở sáng lên, cả căn nhà tràn ngập 1 màu tím dịu dàng, đó là màu mà Rainie thích nhất (shad thix mới đúng ^^). Bữa tiệc đc dọn ra trễ so với dự định nên các món ăn nguội đi nhiều .... Và đương nhiên là ko khí cực kỳ vui vẻ, nói nói cười.... Cả ko gian chứa toàn ko khí hạnh phúc của những đôi uyên ương mới .... Cuối chương trình Mike đã tặng cho nó chiếc vòng cổ .... giống hệt chiếc vòng Beatrice tặng nó. Có điều nó thắc mắc là tại sao chiếc áo, chiếc lắc, đôi bông, cả đôi giày nữa, chúng đều gần như giống 1 bộ chỉ khác là áo và giày màu trắng còn 2 cái kia màu đỏ ..... - Ngạc nhiên chứ, những thứ này là hàng độc đó, trên đời kiếm ko ra bộ thứ 2 đâu - Ariel ngồi chễm chệ trên người Joe cười nói Rainie còn ngạc nhiên chưa hiểu - Những cái này là do Mike đưa mẫu dựa trên chiếc vòng này cho cửa hàng sản xuất đặt làm nhanh, đương nhiên là đã trả tiền rồi, còn chuyện Ariel đưa em đi mua thì chỉ là màn kịch che mắt - Chun gật gù giải thích. - Thôi thôi, mọi người ơi, ta đi lên lầu thôi, để cho người ta còn tâm sự, kỳ đà kẻo có người giết đấy - Ella thích thú cười và đẩy cái đám kia lên lầu .... - Ê đi đâu vậy? lên lầu làm gì trên đó chứ - Rainie hỏi ranh mãnh nhưng nó đã bị anh kéo ra ngoài rồi. Đài Loan những tia nắng mới như chào đón bọn nó. - thật đã quá, mấy tiếng trên máy bay em ê ẩm cả người àh - Rainie vừa vươn vai vừa nói - Nói lại koi, em dựa vào anh ngủ ngon lành, còn anh giống cái gối của em lắm - Mike nhăn nhó - Thôi thôi, tui can, 2 người làm gì vừa mới về là cãi nhau thế, 2 người ko nói đâu ai nói 2 người ko fải là "vợ chồng" - Ariel cười móc Rainie làm nó ngượng cả người. Nhưng mà cũng ko để con bạn giữ thế thượng phong - Ờh đúng gồi, tui vậy đó, ko biết ai kia sao nhỉ, tối hum wa đang tụ tập 5' sau biến mất tiu gòi, ko fải chỉ 1 đâu 2 ấy chứ - Phản công Ariel bằng nụ cười sung sướng. - Gì chứ tui đi với Joe có .... 30' àh. -30' ít ít lắm - Rainie xoa cằm gật gù. Thật ra nó chỉ biết Joe và Ariel đi thôi, còn đi đâu mấy phút thì nó ko hề biết, chỉ là do Ariel tự khai ^^ - vậy 2 người làm gì tới 30' dữ vậy - Tui ...tui ..... - Ariel đỏ cả mặt, nó chôn chân ko nói đc câu nào ..... - Nè nè, 2 em vì trai mà cãi lộn àh ?? - chữ "trai" đc Ella cố ý kéo dài như chọc 2 đứa này ... thế nhưng mà nó cũng đâu khác gì, vì tin Chun mà nó với Nhã Trúc giận nhau cả mấy năm nay. dẫu sao nó vẫn biết Chun ko fải dạng người bắt cá như vậy ...... - Cậu Chun, cô Rainie - Bác quản gia lên tiếng - 2 người đến công ty ngay đi, ông chủ có chuyện quan trọng lắm, hình như liên quan đến vụ thang máy 2 năm trước ...... Như tiếng xét bên tai, cả 6 người vội vàng lên xe. 2 năm trước, Chun đã cố gắng tìm hỉu nhưng mà hoàn toàn chưa biết đc ai đã gây ra, mục đính gì ..... Vừa bước đến phòng tiếp khách, Rainie đã thấy có rất nhiều người, họ là ai ??? Ko những thế, ở đó còn có thêm mấy người nữa, mặt cuối gầm xuống đứng xếp thành 2 hàng, dễ có đến 8,9 người chứ ko ít. - Nhã Trúc - Ella ngạc nhiên - Sao cậu lại ở đây vậy. Lại đắc tội với khách hàng àh. Nhã Trúc im lặng cô ko nói gì cả, Ella lại nghĩ cô ko muốn nói chiện với nó ... Lướt nhìn đám người 1 lượt, 2 lượt ... - Lena - Lần này tới Mike, Joe lên tiếng - Sao cô lại ở đây? Còn đám người này ko fải là bạn cô sao? Còn chơi vớ họ àh? - Tôi .... tôi quan hệ với ai ko cần anh quan tâm - Lena gằng từng tiến ... - Nè nè, làm cái giọng gì vậy, đã đứng ở đây còn nhiều chuyện vậy sao? - Joe lúc này lên tiếng . - Ba àh, bọn họ là ai vậy? sao lại .... có chuyện gì mà kêu cả con với anh Chun đến vậy. - Giám đốc àh - thư ký của ông Dương đưa cho Chun 1 sấp tài liệu. Anh đọc, lúc đầu có hơi nhíu mày 1 chút sau đó vẫn bình thườg... vậy mà ko hiểu lật sang trang gần cuối, mặt anh tối xầm lại. - Cô thật quá đáng - Chun hét vào mặt Nhã Trúc đồng thời quăng xấp giấy ấy và người cô làm tụi nó giật cả mình - Cô làm như vậy là có ý gì chứ? Tự làm bị thương mình àh? Vậy ruốc cuộc người bị thương là ai chứ? có fải là cô đâu, là em gái của tôi. 2 năm sống trong bóng tối, cô tưởng hạnh phúc lắm sao. Chỉ vì cô mà nhiều chuyện bất hạnh đã xảy đến cho nó ... Rainie nghe mà ko hiểu gì cả, cầm xấp giấy lên, mặt cô tái đi vì sợ.... ko ngờ cô ta lại dám đem tính mạng ra làm trò chơi với tử thần...... Đương nhiên là ai cũng cảm thấy người con gái này thật đáng sợ, vì tiền, vì danh vọng, cô ta có thể làm tất cả, ngay cả mạng của mình cũng vậy. Nhưng mà dù sao mọi chuyện xảy ra đã 2 năm mà giờ lôi lại ..... thế nhưng mà papa và anh Chun ko là ko, nó cũng ko biết làm sao nữa. Những chuyện đó ....... Phiên toà đc mở ra sau 1 tuần, phải, nó ngồi đó mà chán chường, nó ghét gì đây vậy đó,mà mí ông luật sư này cà rề quá, làm gì thì nhanh nhanh cho nó về, buồn ngủ. Cũng đúng, mới 5h sáng đã bị dựng đầu vậy, trong khi tối hum wa nó còn đang 888 điện thoại với Mike đến hơn 1h mới đi ngủ. ...... Phải và hầu như trong suốt phiên toà, nó gật gà gật gù chẳng nghe đc cái gì cả. Đến khi fán tội nó mới nhỏm dậy, nghe loáng thoáng, mà nó cũng đâu cần chú ý làm gì, chỉ biết là Nhã Trúc và đám kia đc đưa đến trại cải tạo, 1 fần do những chuyện họ gây ra ko lớn lắm, 1 fần là ko ai muốn họ vào tù sớm ....... Nắng mới, nắng tinh khôi của buổi sáng chiếu rọi khuôn mặt tinh nghịch của Rainie. Một ngày mới lại bắt đầu mang theo những niềm vui mới. Hơn thế nữa, tình cảm giữa nó và Mike cũng giống như ánh nắng này, mãi mãi trong sáng và ấm áp. - Rainie, xin lỗi nha, anh đến trễ - Mike hớt hả chạy đến. - chậm 2 phút, em ko biết - Rainie vờ giận dỗi. - Thôi mà, đừng giận, giờ đi xem phim nhá - Mike dỗ dành nó. Liếc nhìn xung quanh, nó kiss nhẹ anh - Tha cho anh lần này, đi xem phim. Nắm tay Mike, nó lôi anh đi trong sự bất ngờ. Và họ hoà vào dòng người đông đúc. Cuộc sống luôn mang đến cho ta niềm vui hạnh phúc... Đối với Rainie, Mike là 1 fần cuộc sống của nó, là niềm vui của nó, nó cười tươi nhất khi ở bên anh. Và Mike cũng vậy. Chào ngày mới bằng 1 nụ cười, đón ánh bình minh từ đại dương, hay từ 1 đỉnh núi, hoặc là 1 quả đồi nhỏ, ở mỗi nơi, có thể nhìn thấy mặt trời mọc khác nhau nhưng mà chỉ cần trong lòng ta luôn có ánh sáng. Ánh sáng đem lại cho mỗi người 1 cuộc sống mà đối với họ là điều kỳ diệu .... END. |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: [Longfic] Điều kỳ diệu của cuộc sống | |
| |
| | | | [Longfic] Điều kỳ diệu của cuộc sống | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |