Fanficland
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Fanficland

Cùng nhau xây dựng một forum chuyên về những FANFIC chất lượng
 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Hãy cùng chúng tôi chia sẽ bài viết, những fic hay cho FANFICLAND. Chân thành cảm ơn tất cả các bạn!!!
Latest topics
» [One Short] Phím đàn Piano nhuốm máu | JoongNa|
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Emptyby tyt.koy Thu Jul 28, 2011 3:55 pm

» [Longfic] Lớp mẫu giáo SS501
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Emptyby Love_SS Mon Dec 20, 2010 7:24 am

» LOVE ME (longfic- DBSK)
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Emptyby Telve Mon Nov 29, 2010 2:27 pm

» Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Emptyby kumxjnh Sun Jul 25, 2010 3:10 pm

» Sợi Dây Chuyền Màu Bạc [for DBSK's Fan]
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Emptyby akluvka Wed Dec 23, 2009 5:30 pm

» Sao phim “Cô bạn gia sư” và 9 cô gái SNSD đến Việt Nam
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Emptyby FOX'S Sun Oct 18, 2009 12:18 pm

» Kangin của nhóm Super Junior và những vận đen trong tháng 9 - 10/2009
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Emptyby FOX'S Sun Oct 18, 2009 12:00 pm

» Phim Hàn hoành tráng nhất 2K9 đã đổ bộ đến Việt Nam
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Emptyby MinSu Sun Sep 27, 2009 12:59 am

» "Bom tấn" truyền hình Iris
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Emptyby MinSu Sun Sep 27, 2009 12:51 am

» Nàng "Cháo" Kim So Eun bị kiện
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Emptyby MinSu Sun Sep 27, 2009 12:45 am

» Cuộc phỏng vấn cuối với Jaebum - 2PM rơi vào khủng hoảng
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Emptyby MinSu Thu Sep 17, 2009 5:55 am

» Super Junior "áo phông dép lê" đi dã ngoại
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Emptyby MinSu Wed Sep 09, 2009 3:20 am

» [VietSub] Super Junior with Starking 180409
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Emptyby MinSu Fri Sep 04, 2009 11:19 pm

» [Anime] One Piece 293++
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Emptyby mxcpro Wed Sep 02, 2009 6:48 am

» Tin tức mới nhất xung quanh scandal "DBSK khởi kiện SM Town "
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Emptyby FOX'S Sat Aug 08, 2009 6:36 am


 

 Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)

Go down 
3 posters
Chuyển đến trang : 1, 2  Next
Tác giảThông điệp
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptyWed Apr 22, 2009 5:02 pm

Fic sưu tầm.
Tác giả: SangMi
Link fic gốc:
http://krfilm.net/f/viewthread.php?tid=38861&extra=page=1

-------------------------------------

Characters: Boys over flowers's characters
rating: trên 15 nhá, cái fic này có **** đấy( biết chắc là rating chgỉ để cho vui nhưng vẫn muốn để^^)


CHAP 1:

Những điều khi có thường ta hay không thiết tha, đến khi đánh mất thầm nghe tim xót xa…
Có mất mát mới biết chữ yêu thương là chi với cuộc đời ta…

Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Picture3-1


Characters: Boys over flowers's characters
rating: trên 15 nhá, cái fic này có **** đấy( biết chắc là rating chgỉ để cho vui nhưng vẫn muốn để^^)
CHAP 1:

Những điều khi có thường ta hay không thiết tha, đến khi đánh mất thầm nghe tim xót xa…
Có mất mát mới biết chữ yêu thương là chi với cuộc đời ta…


Sân bay quốc tế Seoul, một chiều tháng giêng mưa rào bất chợt.
Chiếc Limo cáu kỉnh bóng loáng cùng hai hàng vệ sĩ trong complê đen nghiêm chỉnh đang trịnh trọng đứng xếp thành 1 lối đi dài từ phía cổng ra đứng chờ.
Chen chúc quanh đó là đám đông các cô gái đang đứng lóng ngóng và hồi hộp chờ đợi, không ngừng thì thầm bàn tán rỉ rả với nhau và cười ré lên thích thú.
Cứ như là có một sự kiện lớn sắp xảy ra.
Một ngôi sao quốc tế nào đó ghé thăm chẳng hạn…

===========

Trên chiếc ghế hạng business cao cấp, So Yi Jung đang nhắm mắt tận hưởng vài phút yên tĩnh cuối cùng trước khi máy bay hạ cánh, anh biết điều phiền phức đang chờ đợi mình phía dưới đó…
Nghiêng người nhìn qua cửa sổ, anh mỉm cười…

- Seoul à…mẩu cuối cùng của F4 đã về rồi đây…

Rồi anh liếc sơ qua đồng hồ…4h30, còn 2 tiếng nữa buổi tiệc hội ngộ của F4 mới bắt đầu…
- Ga Eul à…anh làm gì trong 2 tiếng đó đây nhỉ???

Nói rồi anh mỉm cười thích thú với cái dự định của mình…từ một lời hứa của 4 năm về trước.

“Khi anh về, người đầu tiên mà anh tìm đến, sẽ là em, GaEul à. Nếu tới lúc đó, em vẫn chưa tìm ra soulmate của riêng em…”

Ánh nắng lấp lánh chiếu trên gương mặt GaEul ngày hôm đó, Yi Jung khẽ khép mắt lại với hình ảnh ấy.

========

- So Yi Jung kìa…đó là So Yi Jung…tin tức quả không sai, anh ấy ĐÃ VỀ…
- Ôi…vẫn y như thế…đẹp trai chết đi được…
- Ômô…anh ấy cười với mình kìa…trời ơi, chết mất chết mất…

Yi Jung khẽ nhếch mép cười thật đúng điệu khi lướt qua đám đông đang cố chen lọt vào giữa hai hàng vệ sĩ của anh, bước nhanh đến chiếc xe đang chờ sẵn…

- Thư kí Kim…sao lại là Limo? Ông phô trương quá rồi đấy!!!
- Bởi vì cậu chủ đã có căn dặn, ngày trở về của cậu phải thật ấn tượng nên…
- Tôi không nói ấn tượng theo ý này- Yi Jung khẽ mỉm cười rồi bước vào xe
- Chúng ta về biệt thự chứ, cậu chủ???
- Đưa tôi đến nơi đó. – Yi Jung dứt khoát
- Chuyện đó – thư kí Kim cúi gầm xuống sợ hãi – chuyện đó có hơi…
- Sao? Ông chưa làm à. – Yi Jung bỏ cell phone xuống, ánh nhìn trở nên đầy nghiêm túc
- Chúng tôi đã cố hết sức, thưa cậu chủ…Nhưng, sự thực là, sau khi cậu chủ đi không lâu, cô ấy cũng đã dọn nhà đi, và không một ai biết là đâu, kể cả cô Jan Di…
- Ông đùa à...
- Tôi xin lỗi, thưa cậu chủ. Chúng tôi đã thử nhờ bên phía cậu Woo Bin, nhưng…
- Chết tiệt…- Yi Jung tức giận đấm tay vào ghé ngồi, ánh mắt anh, trong phút giây đó, trở nên đầy hoảng loạn, tức giận, hoang mang, đau đớn, biết bao nhiêu là cảm xúc cùng một lúc, rồi nhanh chóng, anh trở lại vẻ mặt bình tĩnh, khẽ lướt tay trên phím điện thoại

GaEul à, là em chạy trốn trước đấy nhé…

“- Yi Jung à…em nghĩ…anh không nên tìm em vào ngày đó…Dừng lại ở đây, là một dấu chấm rất đẹp cho câu chuyện không lối thoát này. Anh đã có những kí ức tốt đẹp về em, và em cũng thế. Em không muốn, khi mà lời hứa từ anh sẽ chỉ là tìm đến em, chư không có bất cứ cái gì xa hơn và chắc chắn hơn. Liệu khi ấy, sau khi đến tìm em, chúng ta có tiếp tục chơi trò đuổi hình bắt bóng này hay không? Em yêu anh, em đã cố gắng rất nhiều để cho anh biết điều đó, nhưng chờ đợi, thì thật sự, rất đau, và đau hơn, là chờ đợi trong vô vọng. Anh nói đi, đến ngày đó, anh sẽ YÊU em ư? Nếu anh nói có, em sẽ chờ, vô điều kiện, nhưng nếu không thể như thế, thì xin lỗi, em không đủ can đảm để chơi với anh thếm bất cứ lần nào nữa

- Anh sẽ tìm em, ngay khi anh về, em chỉ cần biết vậy và nhớ vậy, GaEul à…”

Vậy là em chạy trốn sao???vậy là cái niềm tin vào soulmate của em không hề chắc chắn sao??? Em không chờ đợi được định mệnh ư???Vậy mà anh quên mất, trong 4 năm qua, anh đã quên mất những câu nói sau đó của em đấy, anh chỉ nhớ được mỗi lời hứa của mình thôi…
Về Đầu Trang Go down
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptyWed Apr 22, 2009 5:04 pm

Khách sạn cao cấp ShinHwa. Sảnh tiệc lớn.

Toàn bộ sảnh hôm nay được trang trí rất lộng lẫy, đèn trang trí sáng choá, nhạc dịu dịu êm và tất cả những người có mặt đều cao sang, quyền quí, hào hao, phong nhã…

Tiệc chào mừng F4 đoàn tụ sau 4 năm, khi mà cuối cùng So Yi Jung cũng đã về nước.

Phóng viên đứng lố nhố khắp ngoài cổng. Họ đều đang trong tư thế sẵn sàng để chộp lấy những bứac ảnh quí giá - F4 sẽ sáng vai cùng người đẹp nào vào tiệc. Đó luôn là tin bán chạy nhất trong nhiều năm liền.Và đặc biệt hơn, là So Yi Jung sẽ tiếp tục chơi đùa với ai, sau nhiều năm khá yên lặng tại Thuỵ Sĩ.

Và ông trời không phụ lòng chờ đợi của họ. Song Woo Bin xuất hiện cùng với Ha Jea Kyung thật lộng lẫy và duyên dáng. Mối quan hệ lằng nhằng chắp vá sau cuộc hôn nhân không thành của Ha Jea Kyung giữa họ luôn được bàn ra tán vào rất xôm tụ. Jea Kyung tỏ ra khó chịu ra mặt, như bản tính của cô hằng ngày, và Woo Bin nhẹ nhàng, búng tay gọi vệ sĩ, sau đó ôm eo dìu Jea Kyung vào tiệc.

Joon Ji Hoo bước vào, trơ trọi và một mình như hình ảnh quen thuộc hằng ngày của anh.

Goo Joon Pyo và Geum Jan Di thì bước rất nhanh vào sảnh tiệc, và các kí giả đều quá quen với chuyện đó, nên không cố gắng theo đuổi gì thêm, họ sợ chọc tức cái tình khí khó lường của ông chủ trẻ Shin Hwa.

Họ gặp nhau bên trong sảnh lớn, tay bắt mặt mừng và không ngừng hỏi thăm.

- Quả là lâu quá đấy, Joon Pyo, tại sao cậu chỉ tổ chức tiệc cho mỗi mình sự trở về của Yi Jung vậy, thật là quá đáng…
- Đây là tiệc hội ngộ F4, chư không phải tiếc chào Yi Jung, bro…
- Mà… hai người định khi nào thì cưới hả???- Woo Bin nhìn Joon Pyo tinh quái…- mau cho ra đời tên sợ gián con đi chứ
- Khi nào cậu cưới thì ta cưới cặp, khỉ con cũng rất dễ thương – Jun Pyo vặn lại
- Mà…sao anh Yi Jung chưa tới nhỉ???- Jan Di lên tiếng để hai người thôi không đùa dai nữa…
- Anh nghĩ anh ta còn một việc phải làm trước khi đến đây.- Ji Hoo lúc này mới lên tiếng
- Việc phải làm???- cà đám người còn lại đồng thanh…

Joon Ji Hoo mỉm cười. Câu chuyện 4 năm trước, chỉ mình anh biết rõ…

Tiếng phóng viên bên ngoài lạo xạo cả lên khi chiếc xe thể thao bóng loáng của Yi Jung thắng lại trước cửa. F3 cũng nhận thấy nên phóng mắt ra ngoài.

Yi Jung bước xuống xe và vòng qua phía bên kia mở cửa. Cô gái nhẹ nhàng yểu điệu bước ra khỏi xe. Yi Jung vòng tay qua eo cô gái và 2 người thân mật bước vào sảnh tiệc, trao cho nhau cái nhìn nồng cháy…Đó là người mẫu nổi tiếng Kim Kang Sun

F2 khe cười với phong cách của người bạn thân
Riêng Joon Ji Hoo thì khẽ thở dài.
Và Jan Di cũng thế.
Chỉ khẽ thôi, và lại tươi cười chào đón anh chàng playboy trở về.

Tiệc rượu đông vui rộn rã…không khí náo nhiệt, những tiếng cười đùa, những lời chúc tụng và tiếng cụng ly vang lên đều đều. Rất vui, nhưng không theo style F4, họ lặng lẽ tập trung vào một phòng VIP và trò chuyện.

- Ya`….đúng là không thay đổi tí nào, cả cái Seoul này, cả cái đám người ngoài đó- Joon Pyo than vãn
- Cậu mời chứ ai – Woo Bin mỉm cười – ai đời lại tổ chức thế này, chỉ có chúng ta thì vui hơn rồi.
- Thì tại cái thằng lăng nhăng này, nó bảo nó muốn thật ấn tượng, khó quên…- Joon Pyo đá mắt qua Yi Jung
- A`…xin lỗi, nhưng tớ vốn không nghĩ là ấn tượng như thế này- Yi Jung quay sang nháy mắt với Joon Pyo, rồi lại tiếp tục cười đùa với người mẫu Kim
- Jan Di à…sao em không mời GaEul, cô ấy cũng là bạn…- Ji Hoo hỏi to và khẽ liếc sang Yi Jung, có một sự khựng lại nho nhỏ, anh chắc chắn là vậy, và anh cười khẽ đắc thắng.
- Nếu như em tìm ra cô ấy…anh biết mà…không hề liên lạc trong gần 4 năm…em cũng không hiểu Ga Eul đang nghĩ cái gì…
- À…hôm trước cũng có vài người nhờ tôi tìm giúp Ga Eul đấy…- Woo Bin nói và liếc nhìn Yi Jung- nhưng thật sự là trốn quá giỏi, cái cô bé Ga Eul đó…mà trốn ai nhỉ- Woo Bin và Ji Hoo nháy mắt với nhau ra hiệu tiếp tục
- Trốn một thằng xấu xa- Joon Pyo tiếp vào.
- Ai xấu xa thế anh yêu, họ đang nói về ai thế…- người mẫu Kim khẽ thì thào bên tai Yi Jung…
- Anh nghĩ em nói hơi nhiều rồi đấy…hay là…- Yi Jung khẽ hôn lên vành tai cô người mẫu- em say rồi và muốn nghỉ mệt hả???

Cô gái xinh đẹp mĩ miều ngã nhẹ vào lòng anh, khẽ gật đầu…
Và nụ cười ấy lại hiện lên trên môi Yi Jung

- Cho tớ một phòng nhé, Joon Pyo!!!

====

- Cái thằng, thiệt là…lúc nào cũng vậy…- Joon Pyo cằn nhằn
- Woo Bin, làm tốt lắm- Ji hoo khẽ cười
- Yoyo…Tốt gì nào???
- Giấu Yi Jung- Ji hoo khẽ ngước lên nhìn Woo Bin đầy thấu hiểu
- Cái thằng đó, phải có ai làm nó thay đổi chứ…- Woo Bin chép miệng
- Nghe như là các anh đang giấu một chuyện gì đó- Jan Di khẽ trừng mắt
- Cái tính nóng như lửa của em không nên biết…- Ji hoo khẽ vỗ đầu Jan Di rồi bước ra khỏi phòng.

Đêm dài. Với những người đang yêu, những người chạy trốn tình yêu, và cả người đang tức giận vì yêu.

++++
GaEul khẽ cựa mình dậy, khi mà ánh nắng mặt trời chiếu khẽ vào mắt mình, mệt mỏi xoa xoa hai bên thái dương đau buốt, cô thở dài ngồi dậy. đêm qua, lại là một đêm khó ngủ…

Nhìn quầng mắt của mình trong gương, GaEul thoáng buồn, cô dậm thêm tí phấn che nó đi và sửa lại tóc, chuẩn bị bước ra cửa. Đưa tay nhặt tờ báo trước thềm nhà, GaEul liếc vội…và, nước mắt cô rơi…

Buông thõng tờ báo xuống đất, GaEul chạy vội vào xe và nổ máy, cô cứ chạy xe như thế, và nước mắt cứ rơi như thế…

Anh về…

“So Yi Jung về nước và ngay lập tức công khai quan hệ với siêu mẫu Kim Sang Sun”

Yi Jung liếc qua tiêu đề bài báo, vứt nó vào sọt rác và phóng xe từ khách sạn về công ty của mình.

Sau đêm trắng là ngày mệt mỏi…

GaEul à…em nghĩ sao hả?Em đã đọc nó chưa?Em nghĩ sao khi mà đúng ra, lẽ ra, tít hôm nay của tờ báo đó, anh đã định dành cho em…
Xe hơi của Yi Jung đỗ lại trước cổng toà nhà lớn 40 tầng, nơi mà từ giờ về sau, sẽ là công ty của anh, tập đoàn của anh.

Tập đoàn nghệ thuật gia tộc So.

- Cậu chủ…tôi, không nghĩ là cậu đến sớm như thế này- thư kí Kim nhìn anh ngạc nhiên.
- Không đến đây thì ông ngĩ giờ này tôi làm gì, ở đâu, hả ông Kim…- So Yi Jung điềm tĩnh đáp lại, giọng nghiêm túc lạnh tanh không một cảm xúc.
- À không, tôi chỉ vốn nghĩ, có lẽ cậu mới về, nên định để cho cậu thêm mấy ngày tịnh dưỡng…
- Về phòng ông và mang tất cả hồ sơ dự án của năm nay đến đây.
- Cả năm sao, thưa cậu?
- Ông từ khi nào mà không nghe hiểu tiếng Hàn thế?- nói rồi So Yi Jung bước vào phòng làm việc, lướt qua một loạt nhân viên đang chỉ trỏ bàn tán bên cạnh các tờ báo, cánh cửa khép dần sau lưng anh

Thư kí Kim, lúc này, chợt nhớ đến một người bạn thân của mình, từng làm việc cho ShinHwa, đã nói

“F4, họ khác với những gì người ta nghĩ về cái vẻ ngoài ăn chơi của mình, thật sự rất khác”

Và ông hiểu điều đó thông qua So Yi Jung, khi làm việc, cậu ta thực sự rất đáng sợ…
Và Yi Jung thật sự làm việc rất nghiêm túc…

6 tháng sau. Một ngày mùa thu nắng vàng nhẹ và chấp chới những cơn gió buốt.

Đôi tay mà người ngoài cuộc những tưởng chỉ biết quấn lấy đất sét và các cô gái, đã kí không biết bao nhiêu là hợp đồng, quyết định quan trọng, và giờ đây, tập đoàn nhà họ So dường như đã trở thành đại gia trong hầu hết các lĩnh vực nghệ thuật. Con người vớ nụ cười chết người đó biết cách dùng nghệ thuật để tạo ra tiền, thực sự là như vậy.

Và So Yi Jung vẫn chưa hề có ý định dừng lại. Ngày, anh lao đầu vào hàng đống công việc và dự án, không ngơi ngỉ, không sơ suất, không chểnh mảng dù chỉ một phút một giây. Đêm, anh vùi mình trong những trò chơi tình ái không bao giờ dứt. Anh ôm trọn trong vòng tay mình những khuôn mặt xinh đẹp và thân hình mĩ miều, tâm trí anh cứ từng đêm mà cuốn trôi theo men rượu. Trong suốt những ngày tháng ấy, nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi anh, nụ cười ma mị đến chết người, khiến bao cô gái mơ ước được một lần ngả vào lòng anh, bao đối tác không đắn đo suy nghĩ mà kí hợp đồng làm ăn. So Yi Jung, đã thực sự trở thành một người rất đáng sợ, với gương mặt luôn tươi cười ấy.

Còn một tuần nữa là đám cưới của Jun Pyo và Jan Di.

*********

GaEul ngồi bó gối trong góc phòng, giữa bóng tối, lặng lẽ khóc, khóc một mình như cái cách cô đã làm suốt hơn 4 năm qua.

Mệt mỏi, đó là tất cả những gì cô cảm thấy lúc này. Lâu lắm rồi, cô không còn cười được nữa…4 năm qua, thực sự, là một cơn ác mộng dài đằng đẵng. Cha qua đời vì một tai nạn bất ngờ để lại trên vai cô một nỗi đau khôn cùng, một người mẹ gục ngã vì đau đớn, và một món nợ khổng lồ. Ngày rắc tro tàn của cha xuống lòng sông giá lạnh, GaEul tưởng chừng như mình có thể nương theo lớp tro ấy, chìm dần, chìm dần, tê liệt mọi cảm xúc, mọi nỗi đau và buồn thương. Nhưng cô còn có mẹ, dù giờ đây, sau cú sốc quá lớn, bà đã như một người ngây dại nửa tỉnh nửa mê cười nói vô hồn, thì cô vẫn còn có mẹ. Chính cái ý nghĩ đó níu kéo cô về với cuộc sống. Và cô lao vào cuộc sống như một con thiêu thân lao vào lửa, nhỏ bé, yếu ớt đầy mệt mỏi. Cô tự bao bọc mình bằng một lớp gai nhọn, xù lên, và cứ thế bươn chải giữa những hỗn tạp lọc lừa, nghiệt ngã. Ngày, cô tự cho mình cái quyền sống gai góc và bất cần,chỉ để bản thân mình không sa ngã. Đêm, cô bé GaEul của ngày nào trong cô lại ngồi bó gối lặng lẽ khóc, khóc thật nhiều cho hết những buồn tủi phải chịu đựng, để sáng ra, lại có thể tiếp tục sống. Điểm sáng duy nhất trong suốt những chuỗi ngày dài nhức nhối ấy của cô, là những kỉ niệm về cô bạn thân mạnh mẽ JanDi và nụ cười của anh…Cô luôn nâng niu hai thứ ấy ở tận sâu trong lòng, tự nhủ rằng phải giữ lấy nó để tâm hồn mình đừng chai sạn…
Về Đầu Trang Go down
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptyWed Apr 22, 2009 5:05 pm

Vậy mà mọi thứ gần như đảo lộn hết trong 6 tháng qua, cái trật tự sống mà cô tự sắp xếp cho mình…

Khi mà mỗi buổi sáng, khi cô tự dặn mình trong gương là hãy cứng rắn lên mà đối đầu với cuộc sống, thì những tin tức vế anh lại làm cô chùng xuống, vết sẹo trong lòng lại bong ra, và cô lại khóc. Cô ghét cái việc đó, nhưng không ngăn được nó xảy ra…Cái duy nhất mà cô có thể làm, là lau những giọt nước mắt ấy thật nhanh, và lao vào một ngày mới, với những lọc lừa toan tính bao quanh…

Nhưng bản thân cô, cũng cảm thấy rằng, mặc dù cô không muốn thừa nhận, rằng lòng cô đang mềm yếu dần đi…

Và đêm nay, cô lại khóc, lại nhốt mình trong những suy nghĩ và khoảng trời kỉ niệm về anh…

Đau, tại sao lại đau đến như vậy… Chẳng phải, mày đã nhủ trốn chạy không chờ đợi sẽ là cách tốt nhất để khỏi tổn thương ư, GaEul? Thế thì tại sao 4 năm rồi, nước mắt mày vẫn còn rơi? Vì một người…Định mệnh, tại sao cứ trêu đùa trái tim mày thế???
6 tháng rồi, kể từ khi người ấy về lại nơi đây, cùng thở chung một bầu không khí rất gần với cô, anh vẫn chưa thể tìm ra cô, hay đúng hơn, là không hề tìm cô…

Đau…

6 tháng, 3 người tình và vài mối quan hệ mập mờ được đăng tít trên báo, 2 cuộc triển lãm và không biết bao nhiêu là thành công khác…

- Công việc và những cô gái liên tục như thế, thì anh tìm em lúc nào, anh Yi Jung???

GaEul tự hỏi và rồi tự cười trách bản thân mình ngu ngốc. Hai bên khoé mắt cười là hai giôt lẹ rơi…

- Đó chỉ đơn thuần là lời hứa, trong lúc vui vẻ, vậy thôi, GaEul à…

“khi anh về, người đầu tiên mà anh tìm đến, sẽ là em…”

Vậy nếu em ở yên đó mà chờ anh, tối hôm đó, anh sẽ vẫn bước đi tình tứ bên cạnh cô người mẫu ấy, phải không Yi Jung???

Bính bong….

GaEul khẽ giật mình khi nghe tiếng chuông cửa. Cô lau vội nước mắt và bước nhanh ra cửa.

- Ai đ….
- Lâu quá không gặp nhỉ GaEul, nhớ ra anh là ai không???
- Anh…Woo…Bin…- GaEul ngạc nhiên đứng yên chết lặng, lắp bắp không nên lời…
- Anh không nghĩ là tên anh khó kêu tới nỗi em phải lắp bắp như vậy…- WooBin khẽ cười
- Có…- GaEul nhìn vội ra cửa, phía sau lưng WooBin, tìm kiếm
- Có chuyện gì phải không??? Thôi nào, anh có làm gì em đâu, mà em nói không nên lời thế…nó không có đi theo anh đâu.
- …
- Tin tức của em, anh ém kĩ lắm, mà anh đã ém thì thánh tìm cũng không ra, vậy nên em mời anh vào nhà được chứ???
- Em…xin lỗi. Mời anh vào nhà.

WooBin khẽ bước chân vào và ngồi xuống sô fa. Quan sát một hồi rồi anh lên tiếng khẽ…

- Em định trốn tới bao giờ, hả GaEul? Tới khi thằng đó phát điên, thì em xuất hiện nuôi bệnh nó à???- Woo Bin tủm tỉm cười
- Anh nói gì mà em nghe không hiểu…
- À…không có gì- Woo Bin ngập ngừng- anh định hỏi, em không định dự đám cưới JanDi thật à…
- Em…
- Đây là vé mời, GaEul à…dù có chuyện đau lòng gì thì cũng phải dự đám cưới bạn thân nhất chứ, đúng không nào…
- Em…
- Cái thằng đó…em không cần quan tâm đến nó đâu – WooBin khẽ nhếch mép cười, anh không muốn nói ra quá sớm, cứ để cho 2 con người khờ khạo này tự đi mà tìm hiểu nhau, xem đối phương rốt cuộc nghĩ gì…
- Em thật sự…không thể gặp lại…anh Yi Jung
- Vậy có muốn gặp JanDi không???

GaEul gật đầu

- Thế là được, còn lại anh sẽ sắp xếp. Em cứ lên JeJu tuần tới. Đây là vé máy bay, còn đây là thẻ phòng VIP của khách sạn nhà anh. – Woo Bin vừa nói vừa đưa hai bao thư thẳng thóm để trên bàn cho GaEul – Anh sẽ dẫn em đến tiệc cưới. Em không lộ diện cũng được, anh sẽ sắp xếp một cuộc gặp riêng cho em và JanDi…- nói rồi Woo Bin đứng dậy, bước nhanh ra cửa- anh còn việc phải làm, vậy nhé, GaEul…
- Anh WooBin à, anh cầm 2 thứ này về đi, vé máy bay và thẻ phòng ấy, em không cần đâu…
- GaEul, em vẫn…
- Anh không nhớ những gì em nhờ anh sao, anh WooBin…
- Anh hiểu rồi…

Nhanh chóng, anh cầm hai phong bì đang đặt ngay ngắn trên bàn lên cho vào túi, khẽ thở dài và quay lưng ra về. Anh ra hiệu chào khi mà vẫn đang bước ra xe.
GaEul nhìn anh từ phía sau cho tới khi chiếc xe anh khuất dần sau ngã rẽ…

- Cám ơn anh, anh WooBin…

end chap 1
Về Đầu Trang Go down
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptyWed Apr 22, 2009 5:07 pm

CHAP 2:

I never had a dream come true, till the day that I found you. Even though I pretend that I move on, you’ll always be my baby. I never found the worlds to say. You're the one that I think about each day.And I know nomatter where life takes me to. A part of me will onways be with you

Yi Jung bâng quơ chạy xe một vòng trên đảo để hóng mát. Khẽ nghiêng đầu sang bên cạnh, hình ảnh GaEul như vẫn đang còn ngay đó, rất thật và sống động…hơn 4 năm về trước…vẫn là JeJu lồng lộng gió, vẫn là hương hoa vàng tràn ngập không gian, vẫn là đám cưới của JoonPyo, chỉ có cái chỗ trống bên cạnh tay lái của anh là không còn như vậy…không có GaEul…
Yi Jung đưa một tay sang ghế bên cạnh, khẽ vuốt nhẹ cái ghế trống tìm chút hơi ấm của GaEul…cái xe này, anh không dùng để chở một ai khác cả. Cái chỗ ngồi đó, bao nhiêu lâu rồi, vẫn chờ và dành cho một người mà thôi…

GaEul…đồ ngốc
GaEul, đúng là khi em muốn làm gì, thì khó ai mà ngăn được. Em trốn quá giỏi rồi đấy, trốn rất hay đấy…
GaEul à, lần này anh giận thật rồi đấy, vậy nên tốt nhất em cứ trốn luôn đi, trốn suốt đời em đi nhé…
Đồ ngốc…

Reng reng…
- Yi Jung nghe đây…
- Anh yêu, anh đang ở đâu thế???- giọng mè nheo đầu dây bên kia làm anh bực mình
- Anh có nhiệm vụ phải báo cáo với em à???- Ji Yung cau mày…
- Anh sao thế, người ta chỉ muốn gặp anh thôi mà…
- ở yên trong phòng và làm những gì mình muốn đi, anh không muốn bị làm phiền, nhất là vào lúc này.
Nói rồi Yi Jung lạnh lùng tắt máy. Anh tấp xe vào lề, ngã người ra ghế, thở hắt ra đầy mệt mỏi. Hương thơm hoa vàng quấn đầy trong tâm trí anh.Nụ cười của GaEul trên đồng hoa vàng năm ấy lại đong đầy trong anh, chuyếnh choáng mu mị cả đầu óc…

ĐÊM TRƯỚC NGÀY CƯỚI CỦA JANDI:

- Anh Woo Bin à…tối thế này, liệu có làm phiền Jan Di không…
- Phiền???Jan Di sẽ vui mừng mà la thét lên luôn đấy chứ sao lại phiền…à mà nếu em sợ làm phiền – Woo Bin khẽ xoay người nhìn GaEul ranh mãnh – hay là mình về rồi sáng mai đường đường chính chính tới gặp trong tiệc cưới…
- Chuyện đó…- GaEul ấp úng…
- Thấy chưa…vậy nên em chỉ còn tối nay thôi đấy, theo anh nào…

Woo Bin cứ thế nắm tay GaEul kéo vội qua những dãy hành lang. Ngang qua một căn phòng vẫn còn sáng đèn, tự dưng tim cô đánh thịch một cái…Theo linh tính, cô biết rõ, bên trong đó…

- Sao thế GaEul…à…

Woo Bin khi thấy GaEul khẽ khựng lại thì quay sang hỏi, anh thoáng thấy ánh mắt cô đang dừng ở cửa phòng Yi Jung, anh khẽ cười, giờ anh mới biết đúng là những người yêu nhau có giác quan thứ sáu thật, và anh nhanh chóng hiểu được cái cảm giác gì đang xâu xé trong lòng cô lúc này…

- Dừng lại hay đi tiếp, GaEul…- WooBin lấp lửng câu nói nhiều ngụ ý…
- Đi tiếp…bên trong ấy, không phải đang có người sao…- GaEul chua chát, và WooBin biết, cái “người” mà GaEul vừa đề cập đến, trong căn phòng đó, không phải là Yi Jung…anh thở dài
- Thật ra thì, chuyện không như em nghĩ…- Woo Bin cố đứng về phía thằng bạn chí cốt của mình
- Mà là quá đúng như em nghĩ chứ gì…anh không cần an ủi em đâu…ta đi thôi, anh gọi cho Jan Di chưa???
- Anh đã gọi bảo cô ấy ra ngoài rồi…tada…Jan Di chắc sẽ bất ngờ lắm với quà cưới của anh đây…vưa lúc nãy còn ngáy ngủ bực tức hỏi anh đang bày trò gì vào giờ này, mà chắc hẳn lát nữa sẽ nắm tay anh cảm ơn rối rít cho coi…- Woo Bin cố gắng thay đổi bầu không khí đang căng thẳng
- Bản tính của Jan Di là vậy- GaEul vừa nói vừa bước thật nhanh trên hành lang, lướt qua cửa phòng Yi Jung

“Cái thằng này, đang làm cái gì thế hả??? không có giác quan thứ sáu để chạy ra đây sao trời…”
Woo Bin nhăn nhó chửi bới trong đầu, anh băn khoăn về cái giả thiết người yêu nhau có linh tính mách bảo về nhau mà lúc nãy anh vừa ngộ ra từ GaEul.

Quả thật là những người yêu nhau luôn có một sợi dây vô hình, thôi thúc họ tìm thấy nhau. Và quả thật, mọi chuyện bên trong căn phòng đó, đúng như Woo Bin nói, không hề như những gì GaEul nghĩ, nếu như cô chịu bước vào và chứng kiến…

Yi Jung đang nằm đó, đầy cô đơn trên sô fa, vòng tay ôm lấy ngực mình rất chặt
Anh đã có một giấc mơ…
Anh ôm GaEul trong vòng tay, cảm nhận hết tất cả hơi ấm mà anh đã thiếu vắng
Anh càng siết chặt vòng tay của mình hơn…
Nhưng trong vòng tay anh, hình bóng GaEul nhoè đi, nhoè đi, dần dần rồi biến mất…
Giật mình anh tỉnh giấc.
Giữa vòng tay đang ôm chặt, chỉ là khoảng không vô hạn…
Là giấc mơ đẹp??? Ừ, ít ra thì cô ở trong vòng tay anh.
Là giấc mơ buồn??? Cũng phải, bởi anh chỉ có thể đứng yên đó nhìn bóng cô dần tan biến khỏi vòng tay anh trong vô vọng và bất lực, cũng như cái cách mà anh đang sống những ngày qua.

Anh tự nghĩ có lẽ mình phải ra ngoài, một chút gió mát có thể làm nguội cái đầu của anh trong những ngày này. Anh đang mất dần tự chủ, anh phải lấy lại vẻ điềm tĩnh và phong độ của mình, một chút gió có lẽ sẽ tốt hơn…Nghĩ vậy nên Yi Jung với lấy áo khoác và bước ra khỏi phòng

Gió thổi khá lạnh. Trời JeJu về đêm đen kịt một màu, vài vì sao nhỏ chấp chới trên lồng lộng cao, thoảng đâu đó tiếng sóng biển vổ rào rạt ngoài xa…trong gió, mùi hương của biển vang vọng từng ngóc ngách…Yi Jung khẽ nhắm mắt, tì ngừoi vào lan can. Tự dưng anh cảm thấy trong lòng mình nhẹ nhõm, bình an, và lặng đến lạ thường…
Cứ như ngày xưa lúc anh ở gần GaEul

Gần GaEul

Gần GaEul

Gần GaEul


Được sửa bởi BumIu ngày Sat Apr 25, 2009 8:33 am; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptyWed Apr 22, 2009 5:09 pm

- Jan Di ah….cô gọi to khi thấy bóng Jan Di đang ngáp ngắn ngáp dài chờ ngay chỗ hẹn
- Ga….Ga Eul??? Trời ơi Ga Eul…- Jan Di thảng thốt, nhìn cô, ấp úng không nên lời- sao…sao cậu lại ở đây chứ
- Quà đám cưới của anh nhé! – Woo Bin nháy mắt vỗ vai Jan Di và đứng ra một góc xa, để hai cô tự nhiên mà nói chuyện…
- Jan Di à…ngày mai, phải hạnh phúc nhé!
- Bây giờ không phải là giờ để chúc tụng, GaEul à…Nói cho mình biết, cậu đã ở đâu, làm gì, trog suốt thời gian qua, và tại sao, đến giờ phút này cậu mới xuất hiện- Jan Di rơm rớm nước mắt…
- Tớ xin lỗi, JanDi à…đó là một câu chuyện dài. Tớ đã sống rất rất tốt, cậu yên tâm đi JanDi. Còn lí do tại sao hôm nay tớ đến đây, chẳng phải là để chúc mừng cậu à???- GaEul đưa tay lau nước mắt và an ủi JanDi
- Cám ơn cậu, GaEul à…vì đã sống rất mạnh khoẻ
- Cám ơn cậu, JanDi, vì cậu vẫn kiên cường cho tới ngày hôm nay…- nói rồi cả hai ôm nhau khóc.

Từ xa, Woo Bin khẽ cười. Hai cô gái này, và Jea Kyung, và F4 nữa…từ bao giờ, đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh, thân thiết như ruột thịt. Cái thế giới đen tối mà anh phải đối mặt hằng ngày, những lọc lừa dối trá nhẫn tâm mà anh phải nhìn và nghe thấy, những mảng tối nhất của xã hội mà anh phải sống trong đó, chỉ cần anh nhớ đến họ, anh có thể nở nụ cười, chỉ cần nhớ đến họ…cũng chính vì lẽ đó, vì 6 người đó là tất cả nguồn niềm vui và chỗ dựa cho anh khi anh lạc lối, nên anh mong muốn, tất cả phải được hạnh phúc, tất cả…Trong đó có GaEul và Yi Jung.

- GaEul à…mình vui lắm, tối nay cậu ngủ cùng với mình nhé…mình sẽ bảo anh JoonPyo chuẩn bị gấp áo váy cho cậu…Mai cậu cùng chị JeaKyung làm phụ dâu cho mình nhé???Ôi chao, GaEul của chúng ta sẽ xinh đẹp lắm đây…
- Xin…xin lỗi, JanDi à…Mai…mình không tới lễ cưới của cậu vào ngày mai được
- Cậu..nói gì thế?Sao lại không được…
- Mình sợ…
- Cậu sợ cái gì??
- Sợ…kí ức rơi…
- GaEul??
- JanDi à…mình muốn kể cậu nghe một chuyện. Câu chuyện về một lời hứa và một sự trốn chạy

Rồi GaEul chầm chậm kể lại cho Jan Di nghe về cái ngày hôm đó, cái ngày mà So Yi Jung đã bảo sẽ tìm kiếm Chu GaEul, cái ngày mà Chu GaEul quyết định chạy trốn So Yi Jung…

- Gaeul à…sao lại phải thế chứ? Anh Yi Jung…
- Jan Di à, ngày đó, khi cậu để JunPyo đi, cậu đã nói những gì, có nhớ không? Rằng khi anh ấy trở về, nếu anh ấy trở thành một chàng trai thật sự tuyệt vời, cậu sẽ cưới anh ấy
- GaEul à…
- Và JunPyo đã thực sự trở về, thật sự là một người đàn ông với những thay đổi lớn, cho nên cậu hạnh phúc, đúng không…
- ….
- Nhưng anh Yi Jung thì không như thế… anh ấy vẫn là Yi Jung, vẫn cái tôi to lớn, khuôn mặt lạnh lùng, trái tim bí ẩn như vậy, và vẫn những cô gái vây quanh như vậy…nên…mình rất sợ…sợ, những kí ức tốt đẹp mà mình có với anh ấy, sợ những lời hứa đã in đậm trong lòng mình, sẽ trôi đi theo cái vẻ lạnh lùng bất cần của anh ấy khi nhìn thấy mình thế này…sẽ trôi đi…- và GaEul bật khóc nức nở
- ………..

JanDi im lặng không nói gì thêm, và WooBin, đứng khá xa nhưng vẫn nghe thấy được câu chuyện, cũng không nói gì thêm. Có thể Jan Di không hiểu mà chỉ im lặng vì nỗi đau của GaEul, còn anh, anh hiểu, trong câu chuyện này, cả hai con người này, đều quá ngu ngốc, quá nghĩ cho nhau, để rồi tổn thương nhau…Nhất là khi anh là người duy nhất biết được, nỗi sợ hãi mơ hồ trong lòng GaEul lớn đến như thế nào…

Woo Bin nghĩ rằng có lẽ mình phải ra tay một chút, anh không tin vào cái giác quan thứ sáu lúc thì cực nhạy lúc mù mịt của Yi Jung thêm tí nào được nữa…

- Mà GaEul à, người cậu muốn tránh, chỉ là anh Yi jung thôi, vậy thì…ít nhất cũng phải cho mình biết chỗ ở của cậu hiện nay chứ???- Jan Di lên tiếng sau một hồi im lặng và nhận thấy GaEul đã hết khóc
- Mình…ở GwangJu.
- GwangJu???
- Ừ, GwangJu, địa chỉ thì cậu cứ hỏi anh WooBin, mình không biết tại sao nhưng anh ấy là người duy nhất tìm ra được mình…
- Anh ấy là Song WooBin, GaEul à…
- Ừ nhỉ…đúng là như vậy. Song Woo Bin chuyên giúp đỡ và tương trợ...- GaEul nói tới đó rồi khẽ cười
- Mà, anh Woo Bin đi đâu mất rồi nhỉ…ai sẽ đưa cậu về đây?
- Mình ở lại nói chuyện với cậu một chút, sẵn chờ anh ấy luôn…
- Ôi…phải chi mà GaEul có thể ở đây với mình…
- Thế mình ở đây thì JunPyo ở đâu???- GaEul lém lỉnh nói
- Cậu…cậu biết tay mình

Hai cô gái cứ thế quấn lấy nhau, trêu chọc và đùa giỡn nhau. Đã rất lâu rồi không như vậy…
WooBin bước nhanh về phía phòng Yi Jung, khuôn mặt anh đầy đăm chiêu suy nghĩ, hai chân này anh khẽ cau lại, anh không biết phải bắt đầu câu chuyện như thế nào…

“Điên thật, mình biết nói gì đây…rằng mình đã giấu nó, mình đã bít nhẹm thông tin của GaEul, và mình muốn nó học làm người lớn một chút ư???Không được, nói cái đà đó thì có nước là sẽ đánh nhau to. Hay là nói với nó vì mình biết rõ nó thích GaEul, nên muốn chơi vài trò với nó, cho nó nếm tí mùi đau khổ…Càng không được, nói vậy đánh nhau to hơn…Haizzz, cái thằng Ji Hoo này, biết thế này từ đầu đừng nghe lời nó”

- Ji Hoo, có tin thú vị nhé, cái thằng Yi Jung, giấu khéo thật đấy…
- Tin gì
- Hahaha, cậu sẽ không tin nổi đâu, thư kí Kim nhờ mình tìm giúp địa chỉ của GaEul đấy…Playboy So Yi Jung muốn gặp cô ấy ngay khi về nước, hahaha
- Thế cậu tìm chưa…
- Tìm gì chứ, 4 năm qua, cô bé ấy đi đâu đếu nằm trong lòng bàn tay mình, chỉ là mình có lí do để không nói ra thôi…
- Sao cơ?
- Lí do đó dài dòng lắm, và cũng chẳng vui vẻ gì…có người đã nhờ và mình đã làm đúng như thế, không nói ra…
- Vậy thì đừng nói…
- Hả?? gì cơ…
- Cứ bảo là không biết đi, tớ rất muốn xem xem sao, còn cậu, có muốn hay không nào? Không phải lúc nào cũng có cách bắc cái bếp lửa dưới chân ông tướng đó đâu…từ nhỏ tới giờ, tớ đã rất muốn thấy…

Và chân mày của Woo Bin ngay lập tức giãn ra, khi anh thấy Yi Jung đang ở đó, ngay ban công, tì mình vào lan can, nhắm mắt một cách thật cô đơn và mệt nhọc…
“Có bị đánh thì mình cũng phải nói…”
Về Đầu Trang Go down
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptySat Apr 25, 2009 8:34 am

- Jung à…
- ồ…Bin à, chưa ngủ sao?
- Còn cậu – WooBin khẽ liếc mắt vào trong cửa phòng đang hé và cười đểu- sao không ở trong đó cho ấm
- Về rồi…
- Hay thật…cuối cùng cũng chịu về, cậu làm gì mà cô nàng không chịu nổi ở thêm dù chỉ là một ngày thế hả???
- Ai mà biết…
- Jung à
- Cái câu Jung à này cậu đã nói 2 lần rồi đấy, từ lúc nào mà cứ ấp a ấp úng thế- Yi Jung khẽ cười
- Tớ chỉ đứng yên cho cậu đánh một lần này thôi nhé…
- Sao lại đánh nhau ở đây. Mai là đám cưới của JunPyo, cậu BUỒN tới vậy ư? – Yi Jung lại càng cười to hơn nữa
- Yoyo…nói cái gì thế hả, thằng kia
- Chứ sao lại muốn đánh nhau
- Không đánh nhau, mà là chịu tội, đứng yên cho đánh mà gọi là đánh nhau cái nỗi gì
- Tội ư??? Tội gì…lại chơi cái trò vòng vo nữa rồi- Yi Jung đập đập vai Woo Bin
- Thiệt là khó nói quá đi…- WooBin ấp úng tìm lời giải thích
- Vậy thì đừng nói nữa- Yi Jung khẽ cười và quay mặt ra lan can, tiếp tục nhắm mắt đón gió
- TỚ NGHĨ WOO BIN CÓ Ý ĐỊNH HỎI CẬU CÓ MUỐN ĐI GẶP GAEUL KHÔNG ĐẤY- Tiếng Ji Hoo vọng lại từ đằng xa

Nghe tới đây thì Yi Jung chợt giật mình, nụ cười trên môi vụt tắt, anh quay nhanh qua phía WooBin

- Bin à, thằng điên đó, nó vừa nói gì thế…- mắt của Yi Jung nhìn thẳng vào Woo Bin ,cực kì hoang mang
- ừ thì…
- Có thật không?- Giọng của Yi Jung gằn lại, anh cố nén để không phải hét lớn lên
- ừ thì…
- Nếu mà cậu cứ ừ thì thì sẽ đánh nhau thật đấy…
- Mình không nghĩ khi cậu nghe xong những gì Woo Bin nói cậu có thời gian ở đây để đánh nhau đâu…Bin à, nói đi, nó có đánh thì 2 đứa mình chịu- Ji Hoo vừa cười vừa nói khi bước tới
- Nói ra xem nào…Tại sao lại nhắc tới GaEul ở đây…-Yi Jung vẫn tiếp tục nhìn Woo Bin, lần này ánh mắt của anh giận dữ
- Bởi vì cô ấy đang ở đây…- Woo Bin nói khẽ đẩy Yi Jung ra- quay lưng lại, anh khẽ nói tiếp- Jung à, thật ra, việc cậu không thể tìm ra GaEul là do mình, mình đã ém…
- Cậu vô vấn đề chính đi- Yi Jung lạnh lùng cắt ngang lời nói của Woo Bin
- Mai là đám cưới JanDi và JunPyo, nên mình đã đưa cô ấy tới đây…
- Vậy là đang ở chỗ JanDi?
- ừ…

Yi Jung chỉ cần nghe có vậy, anh dợm chạy đi tìm GaEul, nhưng anh bỗng khựng lại, rồi hơi lùi lại đôi chút, hơn bất cứ lúc nào, giờ đây, đầu óc anh rối ren đầy nhưng suy nghĩ.

- Đó chính là lí do mà mình với Woo Bin không cho cậu biết chỗ của GaEul…- Ji Hoo lên tiếng- bởi vì, cậu không xứng.
- Hoo à…- WooBin lên tiếng ngăn không cho Ji Hoo làm Yi Jung phát điên
- Hứa hẹn, nhưng rồi, cậu chỉ trốn chạy, cậu để cái tôi của mình cao hơn tình cảm dành cho cô ấy- Ji Hoo tiếp tục nói khích- Thích tới như vậy, vậy tại sao không bảo với cô ấy là anh thích em, hãy chờ anh, mà chỉ hứa là sẽ tìm khi về đến?Đã thích tới vậy, sao không lên tiếng nhờ tụi mình trông chừng cô ấy khi cậu đi vắng, để cô ấy có thể ra đi âm thầm như vậy chứ? Thích tới như vậy, sao không lập tức chạy đi tìm mà lại chần chừ chứ…
- Thế còn cậu, thích tới như vậy, vậy mà ngày mai là đám cưới của JanDi rồi đấy- Yi Jung đáp lại
- Mình không phải là đã không nói- Ji Hoo gằn từng chữ rồi tức giận bỏ đi- Nhưng…mình thích JanDi, chứ không phải là muốn tước đoạt hạnh phúc của cô ấy- Ji Hoo nói vọng lại thật khẽ khi bóng anh đã xa dần
-

Im lặng…

Và Yi Jung khẽ ngồi sụp xuống…

- Cái mà mình muốn, cũng không phải là tước đoạt hạnh phúc của GaEul…
- Jung à, đừng như vậy…
- Vậy thì sẽ có gì khác ư? Những thằng như chúng ta, rốt cuộc, như mình đã từng nói với JunPyo, chỉ mang lại những vết sẹo cho người con gái mà mình thích thôi…
- JanDi đã hạnh phúc, niềm hạnh phúc ấy giúp JanDi phai mờ những vết sẹo to lớn…- WooBin khẽ ngồi xuống cạnh Yi Jung
- Đó là vì JunPyo làm cô ấy hạnh phúc, còn mình, mình có thể không???Liệu mình có trở nên như cha không?
- Jung à, nếu như cậu thật lòng, cậu sẽ có thể…mình tin ở cậu
- ………
- Nguyên tắc của chúng ta là gì, hả Jung, thà làm rồi hối hận, còn hơn hối hận vì không làm…
- Nhưng…
- Cơ hội, chỉ có một lần thôi, mình không chắc sau lần này, GaEul không trốn nữa…Khi mà có dịp, mình sẽ kể cho cậu nghe, về những gì mình biết, rằng GaEul đã sống vất vả như thế nào, trong 4 năm qua…
- ……….
- GaEul đã khóc rất nhiều rồi, Jung a`…Cậu lau nước mắt cho cô ấy, có được không? Cậu không tiến tới vì không muốn Gaeul đau khổ, vậy, cậu làm như những ngày qua, cứ sống như thế, GaEul vui hơn ư?

Woo bin khẽ bước đi. Anh đã làm hết sức, việc còn lại, là ở bản thân Yi Jung.

“Thật ra, chính bản thân anh, là người tin vào soulmate nhất, phải không Yi Jung?”

“Đôi bàn tay này, thề có Chúa, em sẽ khiến cho nó làm gốm một lần nữa”

“Anh thậm chí còn tệ hơn một đứa bé…những đứa trẻ, khi nó thích gì thì nó chỉ đơn giản đòi cho bằng được, vì nó biết, không có món đồ đó thì nó sẽ khóc rất nhiều”

“Anh bỏ cái quan niệm các cô gái tốt thì cần những chàng trai tốt đi…”

“cám ơn anh, vì đã cho em cơ hội để cố gắng”

“nếu anh nói có, em sẽ chờ đợi, vô điều kiện”

“thà làm rồi hối hận, còn hơn hối hận vì không làm”

“Cậu lau nước mắt cho cô ấy, có được không? ”

Được chứ…

Chẳng phải 6 tháng trước, mày cũng đã chắc mẩm trong lòng là mày sẽ làm được điều đó sao???

Chỉ trở về làm So Yi Jung có 6 tháng, mà mày lung lay tới như thế sao???

Và Yi Jung đứng dậy, bước nhanh về phía phòng JanDi, tay anh lần trên phím điện thoại

- à Jun à…
- cậu làm phiền chú rể trước ngày cưới làm gì, cái thằng này- JunPyo giọng đầy bực bội
- Cậu dắt cô dâu của cậu đi đâu một chút, có được không?
- Ý cậu là sao???bây giờ là mấy giờ rồi chứ, dắt là dắt đi đâu, cậu có muốn chỉ dẫn mình cái gì thì cũng đã chỉ rồi, mình cũng đã nhớ hết rồi…mà muốn gì thì cũng hãy đợi tới tối mai, giờ thì JanDi vẫn sẽ giết mình nếu mình làm theo lời cậu dạy – Jun Pyo cười qua điện thoại
- Cái thằng, không biết bao giờ khá hơn nổi nữa… - Yi Jung không nhịn được cười phá lên- ý mình là cậu đem cô dâu của cậu đi đâu một chút, để mình tìm cô dâu của mình về
- Ý cậu là sao hả…
- Thì cậu cứ dắt vợ cậu đi đi…- Yi Jung khẽ nhếch mép qua điện thoại
Về Đầu Trang Go down
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptySat Apr 25, 2009 8:36 am

*****
JanDi và GaEul đang ngồi ở đó, ngay trước cửa phòng, vẫn đang say sưa
kể chuyện về 4 năm thiếu nhau trong kí ức của họ. Chợt điện thoại JanDi
reo lên, là JunPyo

- Gì thế???
- Em nói chuyện với chồng em như thế hả???
- Em hỏi gì thế???
- Qua đây đi, anh có việc gấp…
- Nhưng, GaEul đang ở đây
- Ra là như vậy à…
- Anh nói gì…
- Không có gì, nhưng, JanDi à, ngày trước, Yi Jung và GaEul từng
chịu thiệt thòi để hàn gắn chúng ta lại với nhau, nên anh nghĩ, chúng
ta đến lúc trả ơn rồi, anh không muốn mắc nợ nó quá nhiều. Cho nên, em
qua đây đi…
- ….
Jan Di có vẻ hiểu ra những gì mà JunPyo muốn nói, cô khẽ ngồi dậy, mỉm cười nhìn Gaeul

- Gaeul, mình xin lỗi, nhưng có việc gấp…
- Không sao đâu, cậu nhanh coi chừng anh JunPyo giận, mình sẽ ở đây chờ anh WooBin
- Vậy…mình đi nhé…

JanDi bước đi thật nhanh và không quên quay đầu lại, nhìn GaEul và ra
hiệu cố lên. GaEul khẽ mỉm cười, mặc dù cô không hề hiểu ý nghĩa sâu xa
hành động vừa rối của JanDi…

CHAP 3:

(nếu được, xin hãy bật my destiny - DBSK và cảm nhận. Đây là nhạc nến của chap này)
The promise I made that early morning has become a lie and I
can’t go back. Our shadows are startingto move back to those day. You
know that I’m still waiting for you…
Another way, another lie, I believed in fate innocently
Another you, another me, would we have the same fellings if we were born again???


GaEul ngồi thụp xuống đất, dựa lưng mệt mỏi vào tường. Cô đã đi xe rất
dài để tới được đây, để gặp JanDi mà cô luôn nhớ và luôn cầu nguyện cho
hạnh phúc của cô ấy, mặc dù Woo Bin đã đưa cô cả vé máy bay và bảo cô
hãy đến trước để nghỉ ngơi và thư giản trong khách sạn gia đình anh.
GaEul không cho phép bản thân mình ngừng công việc lại một ngày nào để
nghỉ ngơi, bởi cô biết, nghỉ ngơi là hai từ quá xa xỉ với bản thân cô
lúc này, và bản thân cô, từ lâu rồi, không còn dùng đến những thứ xa xỉ
ấy nữa. Giấc mộng trong đời đã đến một lần, với những bộ áo váy xinh
đẹp đắt tiền, những đôi giày cao cấp và những bữa tiệc xa hoa…và nó
cũng trôi đi rất nhanh rồi, từ cái ngày cô tự xoá cái từ F4 ra khỏi bộ
nhớ của mình, cái ngày cô tự tay gấp lại trang truyện cổ tích đẹp nhất
đời mình và đào thoát trong cô đơn và tuyệt vọng…

- Em đã ăn uống gì chưa, trông em mệt mỏi quá, GaEul à…
- ……….

Một thoáng ngỡ ngàng trong mắt cô, khi cô nhận ra giọng nói đó, và nhận
ra gương mặt đó, đang cúi xuống ngay trước mặt cô và đưa tay vén những
lọn tóc trên trán cô…

Chẳng phải đó là hoàng tử trong truyện cổ tích sao??? Cổ tích của chính cô…

Một lần nữa, GaEul biết, trái tim cô đang trôi về anh. Nhưng, lí trí
của GaEul, mách bảo với cô rằng, giờ đây, cô càng có lí do hơn ngày xưa
nữa, để chạy trốn.

GaEul đứng bật dậy và bước nhanh đi, cố dặn tay chân mình hãy mạnh mẽ để không quỵ ngả hay đứng lại vào lúc này.

Nhưng…một bàn tay, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô. Bàn tay quen lắm, nằm
trong kí ức của cả miền nhớ, bàn tay từng nhẹ nhàng lau những giọt nước
mắt trên má cô như đang vuốt ve một món đồ gốm nghệ thuật, bàn tay từng
chìa ra cho cô khi đang chênh vênh chạng vạng sau bao đau đớn của mối
tình ngây ngô, bàn tay mà cô đã khiến nó làm gốm trở lại…bàn tay anh.

- Em không nghĩ là đến lúc chúng ta nói chuyện rồi sao, GaEul??
- Em…
- Em đã đủ 1300 độ, vậy mà tại sao lại chạy trốn hả???
- Bởi vì, khi ra lò, mặc dù là 1300 độ, nó vẩn là một món đồ tầm thường, không giá trị, khiếm khuyết, sứt mẻ…
- Nhưng anh CẦN nó- Yi Jung nhấn mạnh từng chữ, nhẹ nhàng…

Và tay chân GaEul không còn nghe theo lời cô nữa, nó xụi lơ, và cô quỵ xuống, nước mắt khẽ rơi…

- GaEul, anh nghĩ em cần ăn cái gì đó…

Nói rồi không đợi GaEul trả lời, anh xốc cô lên, ẵm cô trong vòng tay mình, và nhẹ nhàng bước đi…

GaEul không nói thêm được gì, cô chỉ khóc, nước mắt cô thấm ướt ngực áo
anh. Giờ đây, cô không muốn nghĩ thêm bất cứ gì nữa, quá khứ, hiện tại,
tương lai và những nỗi đau, cô muốn bỏ mặc cho nó trôi đi…chỉ cần bình
yên như thế này…

Yi Jung khẽ đặt GaEul xuống ghế sô fa và nhìn cô thật lâu, đau xót, rồi anh bắt đầu nói:

- Em muốn ăn gì nào???
- Em ổn, em không đói…
- Ăn mì nhé, anh sẽ nấu mì cho em ăn
- Em nói là em không đói
- Anh đã ăn mì suốt ở bên ấy đấy, vì JunPyo bảo rằng ngon, nên
anh thử, ăn như thế ở nhà cũng tránh được ánh mắt nhiều người nhìn khi
ăn nên thoải mái lắm...- Yi Jung vẫn đứng dậy xắn tay áo cười nói,
không có vẻ gì là để tâm đến lời nói của GaEul
- Em nói là....
- Em không đói, anh nghe rồi, nhưng anh muốn em ăn.
- .....

Khoảng không gian giữa họ rơi vào sự im lặng...Gaeul cố đào trong đầu
mình ra một vài câu ngắn gọn để nói lúc này, nhưng cô không thể nào mở
lời...Cô ghét bản thân mình như thế này, nhưng, cô muốn bên anh, thêm
một chút nữa...chỉ một chút thôi

Tiếng chuông điện thoại reng, GaEul giật mình và vội vã tìm trong túi
xách. Nhìn thấy số máy gọi đến, mặt cô tái đi và cô cố nói thật nhỏ để
anh không nghe thấy...

« tôi đi gặp bạn một chút....anh nghĩ vớ vẩn gì thế, tại sao mà tôi
phải nói cho anh nghe....anh không biết họ là ai đâu....anh phiền quá
đấy, tôi không có chuyện gì để nói với thằng như anh cả...tôi đã nói là
đừng nói những điều bẩn thỉu đó với tôi...tôi không muốn dây dưa gì với
anh nữa, anh là thằng điên »

GaEul tắt máy và khẽ liếc qua Yi Jung, anh vẫn đang lúi cúi trong bếp, cô thở phào nhẹ nhõm...

Nhưng Yi Jung nghe hết tất cả nhũng gì cô nói, và anh đang thật sự rất kiềm chế để làm ra vẻ bình thường

« Khi mà có dịp, mình sẽ kể cho cậu nghe, về những gì mình biết, rằng GaEul đã sống vất vả như thế nào, trong 4 năm qua… »

Lời nói của WooBin làm Yi Jung càng cảm thấy bực mình hơn nữa. Anh bực
mình vì sự vô dụng của mình, bực mình vì mình không tài nào biết được
GaEul đã phải chịu đựng những gì, đã phải đối mặt với những gì trong
cuộc sống, những điều dơ bẩn và đau khổ nào đã khiến cô trở nên xanh
xao và gầy gò như vậy, anh thật sự rất bực mình

« Đã thích tới vậy, sao không lên tiếng nhờ tụi mình trông chừng cô ấy
khi cậu đi vắng, để cô ấy có thể ra đi âm thầm như vậy chứ? »

Lời nói của Ji Hoo cứ vọng lại trong đầu anh, vọng mãi

******
Yi Jung bưng từ từ bát mì ra cho GaEul, lúc này cô đang ngồi đó, nhắm
mắt ngả người ra sau lưng ghế và đưa tay xoa xoa trán đầy mệt mỏi...

Xót xa...

Có cái gì đó hơi nhói trong lòng anh...

- Thức ăn tới rồi đây...
- Anh Yi Jung à, em nghĩ là em phải về, em có việc gấp...
- Việc gì vào giờ này, hả GaEul ??? – Yi Jung liếc nhìn lên đồng hồ, đã hơn 1 giờ sáng...
- A...vì em còn phải đón xe về tận...à...khá là lâu...- GaEul ấp
úng, suýt chút nữa cô nói ra chỗ ở của mình cho anh nghe.
- ở lại đây đi...mai sau lễ cưới anh sẽ đưa em về, về giờ này nguy hiểm lắm, em đang mệt thế kia...- Yi Jung lo lắng nói
- Em...phải làm việc- Gaeul cương quyết nhìn Yi Jung
- Nghe lời anh ở đây và ăn cái này đi, rồi anh sẽ đưa em về, được không...
- ........
- Em nghĩ em không cho anh chở về thì anh không có cách biết em
đang ở đâu sao ??? Nên nhớ, trước khi là bạn em, WooBin là bạn anh
- Còn lễ cưới thì sao ạ ?
- Nếu như em không muốn anh dự lễ cưới, thì em cứ cương quyết đòi về như lúc nãy...- Yi Jung nhìn GaEul cười
- Em muốn tự về...- GaEul lại cương quyết một lần nữa
- Em nghĩ anh để cho em làm vậy à...- Yi jung nhìn thẳng vào GaEul
- Vậy...
- Vậy thì hãy xin nghỉ việc và ở lại đây đi, anh đã nói, là đã
đến lúc chúng ta nói chuyện rồi, em ăn uống và sau đó tắm rửa nghỉ ngơi
một chút đi, trong tủ...- Yi Jung khẽ dừng lại
- Em biết, trong tủ có quần áo thay, phải không...được rồi, em cũng nghĩ, là em muốn nghe xem anh nói gì

GaEul nói xong và khẽ cúi xuống ăn mì, cố gắng lắm để không cho bật ra những giọt nước mắt.

Yi Jung nhìn cô một lúc, rồi anh bước về phía tủ, anh moi ra tất cả
quần áo phụ nữ, túm chúng lại rồi nhanh chóng bước ra cửa, vất tất cả
vào sọt rác ngoài hành lang

GaEul nhìn Yi Jung một chốc rồi khẽ cười

- Đều là quần áo đắt tiền, thật là uổng phí, thế giờ em mặc gì đây, khi anh đã vất hết mớ quần áo đẹp đẽ ấy rồi ?
- Mặc đồ của anh – Ji Yung nói khẽ rồi bước về phía tủ, lấy ra
một chiếc áo sơ mi của mình, bước đến để chỗ cô. Xong, anh lặng lẽ đi
ra ngoài cửa...- mình sẽ nói chuyện sau khi em tắm.
(còn típ)
Về Đầu Trang Go down
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptySat Apr 25, 2009 8:38 am

vì vẫn còn trong part 3 nên bật My Destiny - DBSk nge lấy hứng xem nha cả nhà ^^

========
GaEul từ từ mặc chiếc áo sơ mi của Yi Jung vào, nhẹ nhàng cài từng
chiếc cúc áo. Hơi ấm của anh đang bao quanh lấy cô, và cô hạnh phúc vì
điều đó, cái hạnh phúc tuy mong manh mơ hồ nhưng đủ để làm cô ấm áp, dù
rằng mái tóc cô đang ướt sũng, và trời JeJu vào tối thu lạnh đến cắt
da. Ấm...
Lần đầu tiên, cô cảm thấy, thì ra, mặc áo sơ mi của đàn ông, là ấm đến như vậy...
Xong đâu đấy, GaEul từ từ bước ra khỏi phòng tắm
Và Yi Jung đang ngồi đó, bên cái bàn xoay gốm như mọi khi, miệt mài,
chăm chú cho từng đường nét. Hình ảnh này, đã bao năm qua, cô vẫn bị nó
thôi miên và thu hút như lần đầu tiên nhìn thấy...

- Em không nghĩ là ở khách sạn có cả bàn xoay và đất sét đấy...
- Đây là phòng của F4, GaEul à...là ShinHwa hotel của JunPyo
đấy, thế nên nếu anh muốn những thứ này, thì sẽ có...- Yi Jung vẫn đang
rất chăm chú
- Xem ra làm người có tiền thật sung sướng, mà tại sao lại làm gốm vào giờ này ?
- Anh không có giờ làm gốm nhất định, anh làm khi anh thấy khó
nghĩ...- anh khẽ ngước mắt lên nhìn GaEul, và nhăn mặt khi nhìn thấy
đầu tóc cô ướt sũng- sao lại để ướt thế kia ???
- Chắc anh đang dự định là sẽ sấy tóc giúp em ?
- Ừ- Yi Jung gật đầu
- Tay anh thế sẽ làm dơ tóc em đó, mà tại sao đàn ông lại cứ
thích mắng phụ nữ ngu ngốc khi để tóc ướt và rồi sấy tóc họ thế nhỉ. Đó
là qui tắc à, anh Yi Jung ?- GaEul ngồi xuống bên cạnh Yi Jung và khẽ
cười
- Đàn ông, ý em nói là đàn ông từng sấy tóc cho em à ???- cái mớ
đất sét vừa thành hình trên mâm xoay đổ xuống, Yi Jung quay sang nhìn
GaEul, đầy thắc mắc và bức bối
- Thì cảnh đó xuất hiện ở trên phim mà...ôi chao, anh vừa làm hư
một tác phẩm lớn đấy, anh Yi Jung à...- GaEul đáp và nhanh chóng đổi đề
tài...
- Dù gì thì tóc em cũng cần được làm khô- Yi jung nói và rồi im
lặng đứng dậy lau tay, bước vào buồng tắm và trở ra với một cái khăn
bông lớn- Tay anh bây giờ sạch rồi, nên không làm dơ tóc em đâu.

Và khoảng không giữa hai người lại chìm vào im lặng. GaEul chỉ biết
rằng, giờ đây, anh đang ở ngay sau lưng cô, và tay anh đang dùng khăn
bông để lau tóc cho cô. Gần, rất gần, và GaEul chỉ nghe tiếng trái tim
mình đập mãi, trái tim tưởng đã chai sạn...

- Anh không biết và không cần biết đàn ông khác như thế nào,
nhưng anh vốn không dùng máy sấy, GaEul à...- Yi Jung chậm rãi, tay anh
vẫn nhẹ nhàng xoa tóc cho cô
- Em....

Yi Jung không nói thêm được gì nữa, anh thật sự đang rất băn khoăn.
GaEul của anh, GaEul ngây thơ với nụ cười rạng rỡ, Gaeul trẻ con khờ
khạo cứ thích chụp hình tự sướng, GaEul đáng yêu đã nói là làm, cứng
đầu nhưng dễ thương, GaEul đã đi khắp Seoul để tìm cho anh 1 thông điệp
tình yêu, GaEul đã đưa bàn tay anh đến với bàn xoay một lần nữa...Cái
gì đã xảy ra với em, trong suốt quãng thời gian anh đi vắng ?

Nhưng Yi Jung, hơn ai hết, biết được rằng, những điều này, không làm vơi đi tình cảm anh dành cho cô.

Mà trái lại, cái tình cảm ấy, nó đang nhiều thêm, nhiều thêm, nhất là
khi cô đang ngồi ở đây, trước mặt anh, nhỏ bé và trơ trọi thế này...

Bởi vì, dù có thế nào đi nữa, anh biết, GaEul ngày ấy chỉ đang tạm trốn đi thôi, và sẽ sớm quay về, với anh, với chỉ anh thôi


- Gaeul à, em...cứ im lặng thế này thôi nhé. Chỉ lần này thôi,
em hãy ngồi thế này và nghe anh nói- Yi Jung khẽ nói khi tay anh vẫn
đang lau tóc cho GaEul
- .......
- GaEul à... anh xin lỗi...
- .................

- Mọi chuyện trong quá khứ, anh không bao giờ nhắc lại nó
nữa...từ 6 tháng trước, khi về đây, anh đã muốn nói với em điều này. 4
năm, anh biết, anh, em, chắc chắn đều có những thay đổi, chúng ta bước
đi trên 2 con đường riêng...- giọng Yi Jung cứ đều đều và GaEul vẫn im
lặng- và nếu chúng ta gặp lại nhau như ngày xưa, thì có lẽ tương lai
của anh và em đều chẳng tới đâu cả...em thấy đấy, em đã trốn anh vì sợ
mình lại như ngày xưa đó sao? Vậy nên, GaEul à, tất cả những gì xảy ra,
em hãy dẹp nó qua một bên, được không. Trái tim và tâm hồn của cả anh
và em, đều có quá nhiều vết thương rồi...Giờ đây, một anh khác, và một
em khác, coi như chúng ta sinh ra một lần nữa đi nhé, tìm cho chúng ta
một con đường khác, được không em?
- ...................

- Đến với nhau lần này, chúng ta sẽ chỉ là chính chúng ta thôi,
không còn là Yi Jung và GaEul đã cùng nhau vượt qua rất nhiều thứ nữa,
chỉ đơn thuần là hai con người đến với nhau thôi. Một khởi đầu mới,
xuất phát mới, không hề có bất cứ nỗi đau nào dai dẳng đi theo chúng ta
nữa...Và lúc đó, em có để cho anh lau nước mắt cho em không, GaEul ?

GaEul không nói gì, Yi Jung chỉ thấy hai vai cô đang run lên, càng lúc
càng nhiều, và anh biết, cô đang nén để không bật ra tiếng khóc. Lúc
này đây, GaEul của anh cần được yêu thương và che chở hơn bất cứ lúc
nào hết...Ôm chặt lấy cô từ phía sau, anh khẽ thì thầm

« em cứ khóc đi, cho thoả thích, đừng cố gắng nữa, chỉ một lần này thôi, anh để cho em khóc »

Và GaEul bật khóc thành tiếng trong vòng tay anh.

Nước mắt cô cuốn trôi đi hết tất cả niềm vui trên thế gian này

Chỉ một lần này thôi, anh chỉ để em khóc một lần này nữa thôi...

Nhưng, bất chợt, từ trong vòng tay anh, anh có thể cảm nhận rất rõ, rằng GaEul đang ngất dần đi

- GaEul, GaEul à...

......................

Yi Jung bế GaEul lau như bay xuống những bậc cầu thang sau khi khoác
vội cho cô chiếc áo khoác. Ở ngay trong vòng tay anh, GaEul bất động,
xanh xao và nhợt nhạt...Mở vội cửa xe đặt cô vào và cài nhanh dây an
toàn, anh nhấn ga...

Tay anh vẫn không ngừng nắm chặt tay GaEul, những ngón tay đan vào nhau, rất chặt...

- Không sao đâu, GaEul à, có anh ở ngay đây rồi...

Miệng Yi Jung không ngừng cầu nguyện và chân anh vẫn tiếp tục nhấn ga...

Bệnh viện giữa đêm vắng, nhưng hôm nay không chỉ có tiếng bước chân các
cô y tá chạy vội trên hành lang mà xen vào đó là những tiếng bàn tán
hiếu kì tò mò khẽ vang lên. Yi Jung nghe thấy tất cả, nhận thấy tất cả
những cái nhìn đang đổ dồn vào anh, những cặp mắt đang hướng về anh,
nhưng giây phút này, anh không có đủ tí bình tĩnh nào để có thể mỉm
cười điệu đà hay ít nhất là giữ vẻ mặt bình thản lịch sự với họ nữa.
Anh tập trung tất cả tâm trí của mình vào cánh cửa phòng cấp cứu đang
sáng đèn, với anh, bây giờ, đó là điều duy nhất anh để tâm đến...

WooBin cũng đang bước từng bước gấp gáp về phía cửa phòng cấp cứu trong lúc nói chuyện điện thoại

- Không có gì to tát đâu, đã có bọn anh rồi, em cứ ở yên đó mà
ngày mai làm phụ dâu đi...à, mà đừng nói cho JanDi biết nhé, thằng
JunPyo sẽ giết anh mất nếu đám cưới ngày mai bị hoãn đó...anh sẽ thu
xếp về sớm nhất có thể để JanDi khỏi nghi ngờ...Thôi nào, từ lúc nào mà
em hay khóc nhè thế...anh đã bảo em đừng rối lên như vậy, bên cạnh
GaEul, chẳng phải có người- rất- yêu- cô- ấy sao...-WooBin nhấn mạnh
từng chữ- và còn có cả người đa tài như anh nữa mà...thôi nhé, ngủ sớm
đi, mắt em mà có quầng thâm nữa là trên người em chẳng còn chỗ nào để
cho điểm hết đấy...- WooBin khẽ cười rồi tắt máy không để JeaKyung cằn
nhằn gì thêm

Nụ cười nhanh lắm, rồi nhanh chóng tắt đi và trở lại gương mặt lạnh băng quen thuộc thường thấy khi ra ngoài.

- Chụp cái gì thế. – WooBin gằn giọng khi đứng sau đám đông đang tụ tập quanh Yi Jung

Đám đông khẽ khựng lại khi thấy ánh mắt anh, nhưng một vài cô gái vẫn
huých vai nhau và thì thầm «Song Woo Bin đấy, đó là Song Woo Bin đấy »
«ôi, ngày hôm nay là cái ngày diễm phúc gì thế không biết... » « làm
sao đây...lát nữa không biết Yoon Ji Hoo có tới không nhỉ ? ôi.... »

- Tôi không nghĩ cái ngày chúng tôi đưa bạn vào viện lại là cái
ngày diễm phúc của cô đấy... - WooBin nhếch mép rồi tiếp tục – mà Ji
Hoo sẽ không đến cho nên nếu các cô ngắm xong rồi thì có thể trả lại
cái không gian yên tĩnh đúng chất bệnh viện được không ?

Nói rồi Woo Bin khẽ lướt qua đám người tới cạnh Yi Jung. Phía sau,
người của anh nhanh chóng giải tán đám đông sau khi đã kiểm tra tất cả
hình chụp trong di động của họ. Để chắc chắn không bị làm phiền thêm,
Woo Bin ra hiệu cho đám người đứng bảo vệ để chắc rằng không có ai quấy
nhiễu nữa.

- Đừng như thế, Jung à, sẽ ổn thôi mà - Woo Bin khẽ vỗ vai Yi Jung sau khi ngồi xuống bên cạnh anh...
- Bin à...
- ......
- Mình sợ lắm
- Mình biết...-WooBin khẽ đưa tay choàng qua vai Yi Jung rồi nói khẽ.

Đêm tàn.
Bóng tối dần phủ trùm lên mọi vật.
Nhưng những tia sáng yếu ớt vẫn cố gắng vươn lên, giành giật để mang về chút hào quang cho ngày mới.

end part 3
Về Đầu Trang Go down
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptySat Apr 25, 2009 10:00 am

CHAP4 :

Tình yêu thật sự là những nỗi đau
Và nỗi đau cũng đẹp như tình yêu vậy....

- GaEul sao rồi anh ? – JeaKyung lo lắng nhìn WooBin
- Đã tỉnh lại rồi...bây gờ Yi Jung đang ở đó, em an tâm rồi chứ,
cười lên nào...- Woo Bin trấn anh và khẽ ra hiệu cho cô mỉm cười...
- Nhưng...giải thích làm sao nếu JunPyo hỏi Yi Jung đâu rồi chứ...
- Thì cứ nói là nó đưa GaEul về...thằng đó, nếu nó muốn đám cưới
yên ổn, thì tốt nhất là đừng nên thắc mắc những chuyện như thế...- Woo
Bin nắm tay JeaKyung bước dần vào lễ đường- điều anh lo hơn bây
giờ...là em đó
- ...
- Cũng lễ đường này, cũng chú rể đó...em...ổn chứ JeaKyung ?
- Em...ổn 100%- JeaKyung cười xoà – bởi vì...nhờ chú rể đó phạm
sai lầm, nên em đã có một chú rể tốt hơn, rất rất rất nhiều...
- Lát nữa sẽ có nhiều phóng viên vây quanh em đấy
- Em biết chứ...
- Nép vào anh nhé !

JeaKyung không nói thêm bất cứ câu gì, cô khoác chặt thêm vòng tay
WooBin và nhẹ nhàng tiến vào lễ đường...Lần đầu tiên trong đời, cô biết
mình muốn được che chở đến như thế nào, chứ không hề được mạnh mẽ và
ngang tàng như cô nghĩ

Yếu đuối một chút thôi, có gì là sai đâu nào.

Đó, là đặc quyền mà con gái được ban mà...Món quà quí nhất của tạo hoá...

- Anh à – JeaKyung khẽ nói khi JanDi và JunPyo đang tuyên thệ trước Chúa – GaEul...cô ấy...Yi Jung đã biết chuyện đó chưa
- Biết...
- Tất cả ???
- ừ
- Sao anh lại...
- Dù có là như vậy, GaEul vẫn là một cô gái quá tốt cho một thằng như nó.
- Anh ấy nói như vậy ư ?
- Ừ...từ chính miệng của nó.
- Tốt rồi – JeaKyung thở hắt ra nhẹ nhõm, nước mắt cô khẽ rơi...
- Nè, người ta sẽ nghĩ là em khóc vì thất tình đấy, thật là mất
mặt anh quá đi – WooBin lau vội nước mắt rồi xoa xoa đầu JeaKyung
- Cám ơn anh – JeaKyung khẽ tựa đầu vào vai WooBin
- Vì cái gì chứ ?
- Vì đã bảo vệ Gaeul đáng thương rất tốt, và vì tất cả...- JeaKyung khẽ nhắm mắt

========

Yi Jung vẫn ngồi đó, im lặng nắm tay GaEul và ngắm nét mặt cô say ngủ

« Em ngủ đi, ngủ thật ngon vào nhé. Anh sẽ ở ngay đây, không ai có thể
làm gì em đâu, cho nên, hãy ngủ, và chỉ ngủ thôi, không ác mộng, không
sợ hãi, không trăn trở, nhé em...Nếu có mơ, thì hãy mơ về anh... »

Và quả thật GaEul ngủ rất say, đã lâu lắm rồi không được như vậy. Giấc
ngủ cô yên bình đến lạ kì, không có những hình ảnh chấp chới theo đuổi
rình rập, không có những âm thanh hỗn tạp dơ bẩn, không có những giằng
co và những trận đánh đập đau đớn. Chỉ có mùi đất sét hơi nồng nhưng dễ
chịu đưa cô vào sâu trong giấc ngủ, không gì khác, không có gì khác
ngoài hương đất ấy...

Sự thánh thiện của GaEul khi say ngủ giũ sạch mọi u ám đen tối bám theo dai dẳng trong tâm hồn anh...

FLASH BACK :

- Có lẽ đến lúc kể cho cậu biết chuyện rồi, Jung à. Đây là thời
gian rãnh rỗi hiếm hoi trong suốt cái lịch trình dày đặc bận rộn của
mình và cậu – WooBin nói khi vẫn cùng Yi Jung ngồi trước cửa phòng cấp
cứu – Có lẽ cậu ngạc nhiên lắm trước những thay đổi của GaEul...Nhưng
người người nắm thông tin mỗi ngày và biết cô ấy phải trải qua những
gì như mình thì biết đó là chuyện đương nhiên...
- ......

- Đó là một cơn ác mộng, với một cô gái vốn hiền lành như
thế...- WooBin khẽ thở dài – Cậu luôn thắc mắc vì sao cô ấy bỏ đi đúng
không ? lí do là gia đình cô ấy bị vỡ nợ. Cậu và JunPyo thì đi du học,
JiHoo thì trầm uất và mệt mỏi vì cái chết của ông, mình thì sang MaCau
tiếp quản tập đoàn, JanDi thì càng không thể giúp đỡ...Cô ấy đã rất rất
trơ trọi. Nhưng lại không tìm đến một ai để cầu xin giúp đỡ cả...Lặng
lẽ bán nhà trả nợ và bỏ đi về một miền quê hẻo lánh để sống, cô ấy, đã
sống trong một khu ổ chuột đấy, với ba, mẹ và những món nợ - WooBin
dừng lại một chút để quan sát Yi Jung...


- ....... - YiJung vẫn im lặng, trong mắt anh, dù đã gắn vó với
nhau bao nhiêu năm, WooBin vẫn không thể hiểu nó ẩn chứa những gì...

- Nhưng nếu mọi chuyện chỉ có thế, thì GaEul không phải cực khổ
như thế này. Cậu biết đó. Khi ở trong bế tắc, người ta thường đâm ra hư
đốn. Cha của GaEul, không giúp đỡ được gì cho cô con gái phải làm việc
đến quên cả mạng sống để nuôi gia đình, nên đâm quẫn trí và lao vào
rượi chè, cờ bạc. Nó làm cho những món nợ ngày một chồng chất
thêm...Ngày những chủ nợ đến căn nhà vốn dĩ đã rất tồi tàn ấy đập phá,
ông ấy đã lao đầu vào xe tải để tự tử, chạy trốn...Đó là lúc mình biết
chuyện – WooBin khẽ cúi đầu đau xót khi nhớ lại – Trở về từ MaCau, cái
mình chứng kiến là mẹ của GaEul trở nên ngây dại điên loạn vì quá đau
khổ, còn GaEul thì đang rắc tro của cha mình xuống sông với gương mặt
đầy những vết bầm do bị chủ nợ đánh đập. Mình đã rất muốn giúp đỡ, Jung
à, nhưng sau khi nhìn thấy mình móc ví trả nợ cho bọn chúng và doạ
không được đụng đến gia đình cô ấy nữa, GaEul của cậu đã quì xuống, cậu
biết cô ấy làm gì không ? Cô ấy đã quì lạy mình như một đấng cứu thế,
vá rồi cầm một viên đá lên, cô ấy tự đập vào đầu mình

- Cái gì...

- Đúng là như vậy đấy, không chút đắn đo, rồi cô ấy xiêu vẹo
đứng lên, ôm mẹ mình vào lòng, nói một vài câu và quay lưng đi...Chính
những câu nói đó, mà mình không ra mặt giúp đỡ cô ấy nữa, chỉ âm thầm
và lặng lẽ hỗ trợ thôi. Mình xin lỗi...

- Cô ấy nói gì...- Yi Jung nhìn WooBin đầy chua xót

« Anh à, em không có cái gì để trả cho anh cả...ngoài cái mạng và
thân xác này. Nhưng cái mạng của em, và cả thân xác nữa, chắc là anh
không cần tới đâu. Số tiền mà anh vừa dễ dàng móc ra vứt vào mặt chúng
đó, số tiền ấy đã giết chết cha em...Vậy nên, anh đừng làm cho em cảm
thấy mình vô dụng nữa...được không ? anh có thể lúc nào cũng ở ngay đây
và giúp em không ? Con người ta, khi đã quen với một điều gì đó, thì
khó mà từ bỏ được...nhưng em, em đã xoá được cái tên F4 ra khỏi đầu em
rồi, anh lại muốn em quen dựa dẫm vào các anh nữa ư...Xin anh đấy, đừng
làm cho em khinh ngay chính bản thân mình nữa...em không phải là cô bé
đáng thương...Tất cả những vết bầm này, khi em đã quen với chúng, nó
đều là những thứ nhỏ nhặt...anh thấy đó, ngay cả như thế này, em cũng
không hề thấy đau đớn, chỉ là những thứ nhỏ nhặt thôi... »
Về Đầu Trang Go down
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptySat Apr 25, 2009 10:02 am

WooBin im lặng lặp lại từng từ cho Yi Jung, những từ ngữ in đậm trong
tâm trí anh cùng hình ảnh một GaEul bé nhỏ trán đang rỉ máu không ngừng
bước lầm lũi đi...

- Là những thứ nhỏ nhặt sao ???có nghĩa là, cô ấy bị đánh rất nhiều lần...
- Theo như mình biết lúc đó thì đúng là như vậy...
- Còn nữa mà, phải không, cậu cứ kể tiếp đi -Yi Jung từ từ dựa
đầu vào tường, chuẩn bị lắng nghe tất cả những nỗi đau của cô
- Nếu như cậu muốn nghe...JeaKyung đã dặn mình nếu có kể thì chỉ
kể tới đoạn lúc nãy, nhưng mình nghĩ là nên nói...- WooBin dừng lại một
chút nữa – Sau đó, cô ấy đã gửi mẹ mình vào bệnh viện, vì bà cứ lên cơn
và liên tục làm những hành động điên rồ. Và dĩ nhiên, khi nằm viện thì
phải trả viện phí. Món nợ vẫn còn khá nhiều từ trước, viện phí, và sinh
hoạt phí, cô ấy đã làm việc như một người điên. Nhưng mình tự hào mà
nói với cậu rằng, giữa cái khu ổ chuột suốt ngày đầy những chuyện dơ
bẩn ấy, GaEul của cậu chưa bao giờ làm những chuyện trái đạo lí cả...Cô
ấy đặt mình tránh xa những thứ ấy, và kiên nhẫn làm đêm làm ngày. Điều
đó khiến những đứa xung quanh rất khó chịu. Ganh ghét và chướng mắt,
chúng kiếm chuyện với cô ấy gần như là mỗi ngày, cho tới khi có một tên
anh chị mới xuất hiện trong vùng. Hắn ta, Jung à, hắn ta thích GaEul...
- ..............
- Nhờ vào chuyện đó mà cô ấy thoát khỏi những rắc rối đó, nhưng
lại vướng vào một mớ rắc rối khác. Cái điều quan trọng ở đây, là GaEul
không hề thích hắn ta. Lòng tự trọng ngu ngốc của hắn bị sỉ nhục, hắn
điên cuồng bắt chẹt tất cả những gì GaEul làm chỉ để cô ấy cầu xin hắn,
khuất phục hắn. GaEul đã phải sống trong những đêm hoảng sợ rình rập cả
giấc ngủ khi hắn ta có thể phá cửa xông vào bất cứ lúc nào, sống trong
những ngày mà lũ đàn em hắn cứ chực chờ nhìn cô như một con thú săn đi
tìm mồi cho chủ. Một chuỗi ác mộng thật sự...Nếu như mình không bí mật
cho người đứng đằng sau âm thầm giúp đỡ, chẳng biết cuộc đời cô ấy trôi
về đâu. Nhưng đúng như GaEul nói, mình và tay chân của mình không thể
túc trực bên cô ấy mãi được...có 1 lần, đó là sơ suất của mình, Yi Jung
à... – WooBin khẽ thở dài – cô ấy đã bị một tên đàn em của hắn bắt...
- Chuyện gì xảy ra sau đó...
- Tên khốn nạn đó, hắn ta...hắn ta đã làm cái chuyện đó với cô bé...
- Cậu cứ kể tiếp đi...- Yi Jung vẫn bình thản
- Những ngày sau đó, GaEul vật vờ như một cái bóng, không nói,
không cười, không khóc, chỉ lặng lẽ làm việc và thỉnh thoảng khi nghe
những lời dèm pha về mình, cô ấy khẽ nhếch mép rồi thôi. Chứng kiến
cảnh đó, Jung à, khi chứng kiến cảnh đó mình đã đau lòng lắm. Nhưng
mình không thể làm gì để anh ủi cô ấy, ngoại trừ việc âm thầm cho người
bảo vệ cô ấy sát sao hơn. Mình đã thề, không bao giờ để có thêm một sơ
suất nào nữa. Nhiều ngày sau đó, JeaKyung đã mời một bác sĩ tâm lí âm
thầm chuyển đến cạnh nhà để chăm sóc và giúp đỡ cô ấy. Rất lâu và rất
lâu, GaEul đã dần lấy lại được cân bằng, có thể nói chuyện với người
khác cởi mở hơn, như cậu thấy hôm nay...
- Cám ơn JeaKyung hộ mình nhé...
- Jung à, người bác sĩ ấy đã kể lại với mình, vào lần đầu tiên
GaEul chịu nói chuyện với bà ấy, câu nói chỉ ngắn gọn có 3 chữ thôi...
- Là gì nào ?
- So – Yi – Jung
- ............
- Đó là câu nói đầu tiên sau hơn một năm trời im lặng, và cũng chính là lí do, mình dắt cô ấy tới gặp cậu
- ......
- JeaKyung đã không cho mình kể những chuyện này cho cậu, cô ấy sợ rằng...cậu...sẽ bỏ rơi GaEul...
- Bin à, thật ra, trước khi cậu kể chuyện này, mình đã từng suy
nghĩ tới những chuyện hơn thế này rất nhiều, nguyên nhân dẫn đến sự
thay đổi của GaEul, mình đã nghĩ ra nhiều thứ hơn thế...
- Jung à, cậu...
- Dù có là như thế, cô ấy, vẫn là một cô gái quá tốt so với một
thằng như mình...Bin à, cái thằng như mình, đã qua đêm với bao nhiêu cô
gái, cậu có biết được không ?
- Yoyo, cái thằng này, cậu rõ ràng biết đó không phải là một con
số có thể đếm ngay lập tức đước, cho mình chút thời gian...
- Cậu cũng thấy thế mà phải không, một thằng xấu xa như mình,
thì làm sao có thể bỏ rơi cô ấy, chỉ vì một lí do mà cô ấy không hề cố
ý chứ...
- Hey man, you pro...- WooBin khẽ đập đập vai Yi Jung, những nếp nhăn trên trán của anh khẽ giản ra
- Cái thằng, cậu cứ phải khiến người ta cười trong lúc căng thẳng thế này à ?

END FLASH BACK


GaEul khẽ chớp chớp mắt, những luống ánh sáng nhẹ nhẹ khẽ chiếu thẳng
vào khiến cô khó chịu và khẽ xoay người sang trái. Hình ảnh đầu tiên mà
GaEul thấy được, là Yi Jung đang ở ngay đó, bên cạnh cô, tay vẫn đan
chặt vào tay cô, và anh đang ngủ...

Khẽ nhắm mắt lại, những hình ảnh đêm hôm qua lại chạy dài trong tâm trí GaEul

Hơi ấm của anh vẫn bao phủ lấy cô, qua cái bàn tay đang lồng vào nhau và cái ôm chặt từ phía sau của ngày hôm qua.

Rồi GaEul khẽ nhìn ra cửa sổ. Trời JeJu đầy nắng và rực một màu vàng
như lần cô ghé thăm trước đó. Những cơn gió thổi nhẹ làm dậy lên mùi
nắng mới tinh khiết. Bầu trời thì trong xanh không gợn chút u ám, cao
lồng lộng. Cảnh vật vẫn trong trẻo tinh khôi như thế...

Chỉ có mình là không còn như thế, không còn là GaEul thanh khiết của
ngày xưa...Không còn là cô gái đơn thuần hay cười hay nói...


Khẽ nhìn sang phía Yi Jung đang say ngủ, GaEul nén tiếng thở dài...

Con gái tốt thì không cần con trai tốt. Anh Yi Jung à, con trai xấu,
có cần con gái xấu hay không ?Dù em có muốn, rất muốn được sinh ra một
lần nữa, như những gì anh nói, thì đó cũng chỉ là ước muốn của riêng em
thôi...

Tâm hồn anh đầy những nỗi đau và vết sẹo

Còn em...những thứ ấy, nó in dấu trên cả thể xác...

Vậy thì làm sao đây, Yi Jung ?

====
- Đại ca à, em mang nó đến cho anh đây...
- Mày nói gì, ai cơ chứ...
- Đại ca say quá rồi nên chẳng còn nhận ra nó sao ? Con bé kiêu căng mà đại ca muốn, em đã mang nó đến rồi đây...
- ......
- Làm quân tử thì chỉ có thiệt thòi, đại ca à, cái dạng con gái
này, cho nó nếm tí mùi, nó mới biết thế nào là lễ độ...bằng không thì
nó sẽ cười xỏ mũi đại ca đấy...

Những lời nói ngà ngà say đầy thô tục của những gã đàn ông kèm theo
những tiếng cười hô hố cứ văng vẵng trong tâm trí GaEul, và cả cái bất
lực của cô lúc đó nữa, khi mà gã đàn ông bặm trợn ấy quá mạnh so với
cô, khi mà tay chân cô đang bị trói chặt và thú tính của con người đang
bét nhè trong men rượu kia đang trỗi dậy dữ dội...

Những tiếng la cầu cứu yếu ớt không được đáp lại...

Những cái khuya tay chân loạn xạ trong tuyệt vọng dễ dàng bị gạt sang một bên

Những giọt nước mắt không ngừng rơi...

Và đôi tay gớm ghiếc ấy vẫn không hề dừng lại...Cái cơ thể đầy mùi mồ hôi và rượu ấy không hề dừng lại...

Đau đớn


Nhục nhã


Răng cắn chặt môi đến bật máu


Dơ bẩn


Khốn nạn


Chỉ có những tiếng rên cầm thú đầy thoả mãn vang lên, và những tiếng cười hỉ hả đầy khoái chí

Xen lần trong đó là những tiếng thì thào yếu ớt

- Yi Jung à, cứu em...

Tiếng thì thào khuất trong những âm thanh còn lại, chìm hẳn trong những đắng cay của cuộc đời...

GaEul khẽ nhắm mắt, cô cố dặn mình hãy quên, phải quên, tất cả những chuyện lúc đó, phải quên...

Đó là phần kí ức cô muốn xé nát nhất, trong cả chuỗi những cung bậc
cuộc đời mình, nhưng không thể, nó mãi mãi, mãi mãi, là kí ức của cô

- Tên cháu là GaEul phải không, cô bé...ta vừa mới chuyển đến cạnh nhà cháu.
...................................................
- Nỗi buồn nào giết chết gương mặt xinh đẹp này vậy, cháu kể cho ta nghe được không ?
.....................................................
- GaEul à, có chuyện gì thì cứ tâm sự với bác, cháu nhé
- ......
- Bác đã nghe nói về chuyện của cháu, nhưng đây không phải là cách tốt để giải quyết vấn đề
- .............
- Cháu còn quá trẻ để chịu đựng những chuyện này một mình, cô
bé. Có những ấm ức, khi nói ra rồi, con người ta sẽ thấy lòng mình nhẹ
đi đấy...
.......................................................

- GaEul à, bác rất sợ những chuyện đó làm mất dần niềm tin vào đàn ông của cháu...
- ................
- Nói cho bác nghe, cháu từng yêu ai bao giờ chưa nào ?
- .................
- Vậy, người đàn ông duy nhất bây giờ mà GaEul còn có thể tin
tưởng, có ai không ?GaEul có nhờ vào hình ảnh của một ai đó để cố gắng
sống tới bây giờ không, ngoại trừ mẹ cháu ra ?
- So...Yi ...Jung

GaEul lại chập chờn nhớ lại những mẩu đối thoại của mình với bà dì hàng
xóm, cái tên So Yi Jung thốt ra ngay lúc đó, cả cô cũng không hiểu được
tại sao. Cô chỉ biết rằng, trrên đời này, dù có làm khổ và tan nát trái
tim cô bao nhiêu lần đi nữa, thì So Yi Jung vẫn là người mà cô đặt trọn
niềm tin.

Vì nụ cười ấm áp của anh

Vì đôi tay vững chải của anh.

Vì những cử chỉ quan tâm chăm sóc nhỏ nhặt của anh

Vì trái tim cô mách bảo...
.....
Về Đầu Trang Go down
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptySat Apr 25, 2009 10:03 am

CHAP 5 :

Nếu bà ấy hỏi trái tim tôi có còn nhói đau mỗi khi nhắc đến tên anh hay không, thì câu trả lời sẽ là có....

Nếu bà ấy hỏi rằng tôi có cảm thấy những kí ức tuyệt vời ngày đó giống
như những mũi tên vô hình mỗi ngày đều đặn gim vào trái tim tôi làm cho
nó đau âm ỉ mỗi khi nhớ về anh hay không, thì câu trả lời sẽ là có...

Nếu bà ấy hỏi tôi có còn yêu anh nhiều lắm không, thì câu trả lời vẫn là có...

Và dĩ nhiên, tôi không hối tiếc...không bao giờ cảm thấy hối tiếc bất cứ cái gì cả....

Vì khi đã yêu, là không bao giờ phải hối tiếc.

Và bà ấy đã hỏi như thế, tất cả những câu như thế, với tất cả câu trả lời là có

Nhưng....

- Nếu được gặp một lần nữa, và có cơ hội một lần nữa, con có trở về bên cậu ấy không ?

Câu trả lời là không.

- Tại sao chứ, GaEul...
- Con cũng không biết nữa, đơn giản là nó phải như thế
- Gaeul à, người ta hay nói, trong tình yêu, lúc nào cũng có sự giằng xé giữa lí trí và trái tim
- .........
- Nếu con đi theo lí trí, con sẽ đánh mất cái mà con cần đấy...
- Con đã đi theo trái tim mình và làm hết sức một lần rồi, nhưng lúc này, nếu đi theo trái tim, con sẽ làm đau anh ấy...
- Vì sao chứ ?
- Vì chính con...
- GaEul à, yêu, là sẽ tha thứ ngay cả những điều tưởng chừng như
không thể bỏ qua, và tin tưởng cả những điều tưởng chừng như khó tin
nhất. Chỉ tình yêu có thể...
- ....................

=================

- GaEul à...- JanDi xông thẳng cửa vào. Vẫn còn đang mặc váy
cưới trên người, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt, theo sau cô là JunPyo, Ji
Hoo, WooBin và JeaKyung...
- JanDi...sao cậu lại...vậy, còn lễ cưới...
- Xong rồi – JunPyo hằn học đáp...
- Thế hai người không mau đi trăng mật đi sao còn đến đây...- Yi
Jung lúc này mới bị tiếng ồn làm tỉnh giấc, khẽ mở mắt ra và hỏi
- Nhờ vào 2 người mà nó được hoãn lại rồi...- JunPyo nhìn Yi Jung đầy bực dọc...
- Sao thế, JanDi, tớ ổn mà...cậu làm vậy anh JunPyo sẽ bực mình đấy...- GaEul lo lắng nhìn JunPyo...
- Anh đã bực mình lắm rồi, còn sẽ gì nữa...- JunPyo phàn nàn
- Cái thằng này, nó nôn nóng muốn thực hành những gì cậu dạy lắm
rồi...- WooBin chen vào và đập đập vai JunPyo – không phải lỗi của em
đâu, nên em đừng lo cho thằng nhóc này, GaEul à...bực mình là bệnh kinh
niên của nó
- GaEul à, cậu ổn chứ...-JanDi nhìn chăm chăm vào GaEul, khẽ lấy tay sờ soạng xem xét khắp người cô
- Nhột quá, JanDi, mình không sao mà. Mà...tại sao em lại ở đây ?- GaEul lúc này mới thắc mắc hỏi...
- Suy nhược cơ thể, viêm phối cấp và hạ đường huyết- Yi Jung trả lời một cách nhanh, gọn, lẹ, gương mặt đầy bất mãn.
- Trời đất, sao cậu lại để đến như thế, hả GaEul ?- JanDi lo lắng nhìn cô bạn thân của mình...
- Không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu, đừng lo quá...- GaEul khẽ
phì cười véo má JanDi – cậu thu xếp về và đi chơi trăng mật với anh
JunPyo đi, mình còn gặp lại sau mà...
- Cậu...cậu hứa là không bỏ đi nữa đi – JanDi nắm chặt lấy tay GaEul và nhìn thẳng vào mắt cô

Nếu GaEul có chú ý, thì cô hẳn sẽ thấy, lúc đó, Yi Jung cũng đang nhìn cô rất chăm chú, chờ đợi...

- Mình hứa...- GaEul

Có hơn một người cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm...
Về Đầu Trang Go down
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptySat Apr 25, 2009 10:05 am

- GaEul à...- JanDi xông thẳng cửa vào. Vẫn còn đang mặc váy
cưới trên người, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt, theo sau cô là JunPyo, Ji
Hoo, WooBin và JeaKyung...
- JanDi...sao cậu lại...vậy, còn lễ cưới...
- Xong rồi – JunPyo hằn học đáp...
- Thế hai người không mau đi trăng mật đi sao còn đến đây...- Yi
Jung lúc này mới bị tiếng ồn làm tỉnh giấc, khẽ mở mắt ra và hỏi
- Nhờ vào 2 người mà nó được hoãn lại rồi...- JunPyo nhìn Yi Jung đầy bực dọc...
- Sao thế, JanDi, tớ ổn mà...cậu làm vậy anh JunPyo sẽ bực mình đấy...- GaEul lo lắng nhìn JunPyo...
- Anh đã bực mình lắm rồi, còn sẽ gì nữa...- JunPyo phàn nàn
- Cái thằng này, nó nôn nóng muốn thực hành những gì cậu dạy lắm
rồi...- WooBin chen vào và đập đập vai JunPyo – không phải lỗi của em
đâu, nên em đừng lo cho thằng nhóc này, GaEul à...bực mình là bệnh kinh
niên của nó
- GaEul à, cậu ổn chứ...-JanDi nhìn chăm chăm vào GaEul, khẽ lấy tay sờ soạng xem xét khắp người cô
- Nhột quá, JanDi, mình không sao mà. Mà...tại sao em lại ở đây ?- GaEul lúc này mới thắc mắc hỏi...
- Suy nhược cơ thể, viêm phối cấp và hạ đường huyết- Yi Jung trả lời một cách nhanh, gọn, lẹ, gương mặt đầy bất mãn.
- Trời đất, sao cậu lại để đến như thế, hả GaEul ?- JanDi lo lắng nhìn cô bạn thân của mình...
- Không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu, đừng lo quá...- GaEul khẽ
phì cười véo má JanDi – cậu thu xếp về và đi chơi trăng mật với anh
JunPyo đi, mình còn gặp lại sau mà...
- Cậu...cậu hứa là không bỏ đi nữa đi – JanDi nắm chặt lấy tay GaEul và nhìn thẳng vào mắt cô

Nếu GaEul có chú ý, thì cô hẳn sẽ thấy, lúc đó, Yi Jung cũng đang nhìn cô rất chăm chú, chờ đợi...

- Mình hứa...- GaEul

Có hơn một người cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm...

- Vậy, Jan Di à, em cho bọn anh một tí không gian riêng tư được
hay không – Yi Jung khẽ nói và quay nhìn F3 còn lại ra hiệu
- Mình đi thôi em – JunPyo nhanh chóng xách tay JanDi ra ngoài,
chưa bao giờ Yi Jung cảm thấy JunPyo thông minh và ứng xử khôn ngoan
tới như vậy, anh thầm cám ơn vì điều đó

Chỉ còn lại 2 người trong căn phòng bệnh. Lại là sự im lặng bao trùm
lên tất cả...Yi Jung cố gắng suy nghĩ tìm lời để nói, im lặng thế này
không phải là cách hay, nhưng anh rất đắn đo, anh sợ rằng chỉ cần mình
nói lỡ lời 1 tí thôi, GaEul của anh lại tổn thương, rất sợ...

- Anh vẫn còn chuyện muốn nói với em mà, phải không – GaEul lên
tiếng làm Yi Jung giật mình, thoát ra khỏi những chuỗi suy nghĩ phức
tạp nãy giờ
- A...anh
- Hôm qua em đã để anh nói trước rồi – GaEul khẽ người nhìn Yi Jung – giờ tới lượt em, được chứ...
- Được – Yi Jung nhìn cô một hồi rồi khẽ đáp...
- Về những gì anh nói hôm qua, em...không thể
- Cho anh biết lí do
- Anh thật sự muốn biết ???
- Cái anh cần là câu trả lời, chứ không phải là một câu hỏi ngược lại – Yi Jung vẫn điềm tĩnh nói.
- Em...không cảm thấy mình thích hợp nữa...
- Anh không quan tâm đến chuyện hợp hay là không hợp.
- .........
- Những chuyện xảy ra với em, anh đã được nghe
- Làm sao mà... – GaEul ấp úng, ngay lúc này đây, cô cảm thấy
thật xấu hổ với bản thân mình, thật chán ghét với chính bản thân mình
- Tất cả... – giọng Yi Jung trầm lại

GaEul bàng hoàng. Nhanh như cắt, cô rút vội hai ống nước biển ra khỏi tay mình, và toan bỏ chạy.

Nhưng...

Lần thứ hai liên tiếp, cô bị giữ lại, bởi cũng chính bàn tay ấy, và
giọng anh lại vang đều đều trong từng ngóc ngách tâm hồn cô...

- Những chuyện đó, anh không hề để tâm, tất cả...
- ......
- Cái duy nhất mà anh để tâm, là anh cảm thấy mình đã vô dụng
thế nào, khi để cho em phải trải qua những chuyện đó, một mình.
- ........
- Anh hỏi lại một lần nữa, lần này, em có để cho anh lau nước mắt của em không , hả GaEul ?

Thời gian trôi...Những dòng suy nghĩ trôi...Hiện tại và quá khứ theo đó
mà lướt qua. Còn lại duy nhất giữa hai con người, là một câu hỏi rất
cần lời đáp...

- Anh nói đi...
- .........
- Con trai xấu, có cần con gái xấu hay không ?
- Cần...
- Con gái đã – từng – tốt, con trai xấu có cần hay không ?
- Rất cần...
- So Yi Jung, có cần Chu GaEul hay không ?
- Rất rất cần…
- So Yi Jung, sẽ không đập bể một món đồ mà khi ra lò nó vẫn còn những khiếm khuyết chứ…
- Có một vài tác phẩm nghệ thuật, nó trở nên bất hủ, vì nó có những khiếm khuyết…
- Chỉ một vài thôi à…
- Với những nghệ nhân tài ba, khiếm khuyết là điều không thể
chấp nhận được, nên con số đó, chỉ dừng ở một vài thôi...Với anh, con
số đó, là hai
- .............
- Đầu tiên, là F4...và cái còn lại, là em – Yi Jung khẽ nhấn mạnh từng chữ.
- ..............
- ..............
- Yi Jung à……ôm em đi…

Yi Jung nhoài người lại gần hơn để ôm GaEul vào trong lòng mình, từng
chút, từng chút một, anh khẽ siết chặt cô trong vòng tay mình hơn
nữa...Không gian và thời gian dừng lại giữa hai người…Im lặng, nhức
nhối và trào dâng những cảm xúc…

Một lúc lâu sau, GaEul khẽ lên tiếng

- Yi Jung à, cám ơn anh…và…em xin lỗi…

Nói rồi, không một chút đắn đo, GaEul đẩy YiJung ra khỏi mình, khẽ nằm xuống và quay lưng lại với anh…

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào nhạt dần, nhạt dần rồi lẫn dần vào bóng
tối. Chỉ trong phút chốc, ngày huy hoàng biến mất như nó chưa từng tồn
tại, khiến người ta day dứt mãi không thôi những nuối tiếc…

Một lúc sau, Yi Jung lặng lẽ đứng lên, bước chầm chậm ra cửa…Trước khi
rời khỏi, anh nhìn cô thật lâu, cái cách quay lưng lại của cô làm anh
đau lòng, anh khẽ thở dài, buông từng tiếng trong im lặng

- Chỉ cần em ở yên đây và không biến mất nữa, anh sẽ để em làm những gì em muốn…
- ………
- Và anh cần em nhớ giúp anh một điều. So.Yi.Jung.đã.ở.đây.vì.em.

Nói rồi Yi Jung lặng lẽ bước ra ngoài. Cánh cửa phòng bệnh khẽ khép
dần, bóng tối tràn dần vào cái khoảng không giữa họ…Lúc này, GaEul lặng
lẽ để những giọt nước mắt chảy dài trên má mình…Bên ngoài, phía sau
cánh cửa khép chặt, Yi Jung dựa lưng vào tường và trầm ngâm những nỗi
niềm.

Có những giấc mơ ám ảnh ngày dài đêm thâu…
Có những chuyện vĩnh viễn ăn sâu vào tiềm thức…

Anh có thể làm gì cho em đây?
Và Yi Jung tức giận thật sự vì sự vô dụng của mình…
Anh siết chặt đôi bàn tay tới tím ngắt.
Bên trong cánh cửa, Gaeul vẫn lặng lẽ nằm đó và khẽ lau những giọt nước mắt đang chảy dài…


“Đừng khóc, GaEul à, khi mày làm một chuyện đúng đắn, thì đâu có lí do gì để rơi nước mắt...
Đừng khóc…không bao giờ được khóc…
Rồi sẽ bình yên nhanh thôi...tất cả, chỉ là những chuyện nhỏ nhặt thôi…
Nhỏ nhặt… “



=========
hai câu in đậm k phải là của tác giả....
enjoy full chap^^
êu cả nhà....
Về Đầu Trang Go down
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptySat Apr 25, 2009 10:07 am

Chap 5 -extra part

- Sao cậu không vào trong đó mà lại ngồi ngoài này hả? – Ji Hoo
thoáng ngạc nhiên khi thấy Yi Jung ngồi bệt trước cửa phòng bệnh…
- Hoo à, đi uống 1 ly không – Yi Jung bâng quơ đáp…
- Nếu cậu muốn – Ji Hoo đưa tay ra trước mặt Yi Jung và kéo
người anh dậy, hai người khoác nhẹ vai nhau và lầm lũi bước ra phía cổng

Yi Jung ngồi lặng bên những li bia cũng được một lúc lâu rồi. Ji Hoo
ngồi nhìn anh không nói, chỉ khẽ thở dài và gọi thêm lúc thấy li anh
vơi gần hết…Cứ như thế, giữa tiếng nhạc đinh tay nhức óc và những con
người đang quay cuồng trong nó, hai con người lặng yên không nói, những
li bia sóng sánh cứ vơi dần, vơi dần, vơi dần…

- Mình từng rất phục cái tình yêu thầm kín lặng lẽ cậu dành cho
Jan Di…rất rất phục. Không đau khổ, không dày vò, không chiếm hữu hay
gì gì khác, yêu, và yêu, có thế thôi…
- Ai bảo cậu là mình không đau khổ hả? – Ji Hoo khẽ cười nhìn Yi
Jung, cái con người này, chỉ khi nào say bét nhè mới chịu hiểu rằng bản
thân mình nghĩ gì và muốn gì…
- Cậu không đau khổ, mình chắc là như vậy…thứ tình yêu đơn thuần đó, hiện giờ, mình thèm khát nó biết bao nhiêu…
- Đến với GaEul đi… - Ji Hoo khẽ nói khi vẫn đang nhìn vào li của mình
- Thì mình đã nói mà, nếu như tình yêu nào cũng đơn giản là yêu,
và chỉ biết có yêu thôi, thì thật hay…những cái khác, có là gì chứ…chả
quan tâm!!!
- ……
- Thế cậu có biết ở Seoul này có bao nhiêu cao ốc không, hả JiHoo thiên tài…
- Sao lại đặt ra câu hỏi đó vào lúc này? Nếu cậu hỏi mình có bao
nhiêu loại nhạc cụ thì được, còn câu đó, đi mà hỏi sở nhà đất ấy – Ji
Hoo khẽ mỉm cười vỗ vai bạn mình
- GaEul biết đấy…- Ji Yung khẽ cười, dừng lại, nhấp một ngụm bia
và tiếp – Thậm chí đã từng lên hết trên những toà cao ốc ấy, săm soi,
tìm kiếm…cố gắng níu kéo hi vọng cho đôi bàn tay của một thằng ngốc…
- …………
- Và bây giờ thì phải chi GaEul mãi mãi là cô gái chỉ yêu và yêu, đơn giản như thế, đơn giản như ngày đó
- Cái tình yêu mà cậu rất rất khâm phục đó, đơn thuần chỉ yêu là
đủ đó, đến cuối cùng, thì mình cũng từ bỏ, cũng khiến nó bị lí trí dắt
đường mà…
- Nhưng cậu vẫn yêu, đến giờ phút này đây, phải không…
- ừ, đến giờ phút này đây…
- GaEul cũng vậy đấy, mình biết chắc đến tận lúc này, cô ấy vẫn
hướng về mình. Đó là điều đau lòng nhất…bởi vì, tình yêu của cô ấy đã
thua cho lí trí rồi…
- ………..
- Hoo à, không thể ở bên nhau, thì yêu nhau trong tâm tưởng,
cũng là được phải không? – Yi Jung hỏi mà mắt vẫn không rời khỏi những
li bia trước mặt – vậy thì yêu nhau trong tâm tưởng vậy……

Kể từ giây phút đó, cả hai con người chìm vào thế giới riêng, thả hồn trôi theo hơi men và những suy nghĩ thầm kín riêng…

Ừ thì, sự im lặng của tình yêu…

====

Chuông điện thoại làm đứt mạch suy nghĩ của Ji Hoo, anh uống tiếp một ngụm bia và khẽ cười khi nhìn màn hình…

- a…
- Hoo à, có thằng đó ở đó không…- WooBin nói gấp khi Ji Hoo vừa ấn nút trả lời…
- Thằng đó là thằng nào? – Ji Hoo bật cười
- Không lẽ giờ này mình hỏi chú rể mới ở đâu sao… - giọng WooBin gấp gáp…
- Có…
- Thế có GaEul ở đó không hả???
- Nó đâu có điên mà dắt bệnh nhân ra đây…à mà ý cậu là GaEul
không có trong phòng bệnh hả? – Ji Hoo khẽ liếc sang Yi Jung, lúc này
cũng đã định thần lại và đang lo lắng nhìn anh
- Có chuyện rồi, các cậu lái xe đến Gwang Ju ngay đi – giọng WooBin bực tức…
- Gwang Ju? – Ji Hoo thắc mắc rồi quay sang Yi Jung – WooBin bảo chúng ta lái xe đến GwangJu gấp

Không đợi Ji Hoo nói thêm, Yi Jung và chạy nhanh ra cửa

- Jung à, cậu có cồn trong người mà định lái xe ư???

Ji Hoo gọi với theo rồi nhanh chóng chạy theo Yi Jung ra cửa…

- Cùng đi nào… - Ji Hoo nháy mắt với Yi Jung…
- Cậu ở đây gọi lái thuê hay gì đi, mình sẽ đi trước một mình…
- Đã bảo cùng đi…- Ji Hoo mở vội cửa xe bước vào
- Nè, cậu vừa bảo là nguy hiểm khi lái xe trong tình trạng say đấy! – Yi Jung thắt vội dây an toàn rồi bắt đầu nhấn ga…
- Thì chết chung! Một thằng không thể làm gì lúc nóng nảy như
cậu, đi một mình thì thế nào…- Ji Hoo bình thản nói và tay khẽ ấn điện
thoại

Và chiếc xe bóng bẩy đắt tiền cứ thế lao như điên trong màn đêm…

- Ồ Bin à…đang trên đường…nhưng mà có chuyện gì mới được chứ hả?
- Tin mình mới nhận, mẹ GaEul qua đời rồi…chắc là cô ấy được báo
nên xuống đấy rồi…thiệt là, mình định đến đưa đi nhưng cái phòng bệnh
vắng tanh, cứ tưởng là thằng đó đã đưa cô bé đi…
- Hiểu rồi… - Ji Hoo nghe tới đó nhẹ nhàng tắt máy, khẽ quay
sang nhìn Yi Jung và nói – cả hai đứa mình đều không sợ chết, thế nên
cậu nhanh hơn nữa đi…có một người đang cần vai cậu…

Yi Jung càng nhấn chặt ga hơn nữa…hơi men chuyếnh choáng và tiếng gió
rít mạnh bên kẽ tai, những luồng gió cứ táp từng hồi đau nhói vào mặt
nhưng trong đầu anh chỉ có mỗi hình ảnh GaEul nhỏ bé đang khóc…

Anh không để em một mình lần nữa đâu…
Về Đầu Trang Go down
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptySat Apr 25, 2009 10:08 am

CHAP 6:

Mẹ…

Rõ ràng là mẹ đó mà, phải không…nằm bất động ở đó, là mẹ mà, phải không?

Tốt quá rồi…
Cuối cùng thì mẹ cũng được gặp lại cha rồi

Không còn nữa, những cơn mê sảng mộng mị vô thức

Không còn nữa, những đêm trong giấc ngủ vẫn khản cổ gọi tên cha với nỗi đau bàng hoàng…

Không còn nữa, nụ cười ngây dại và ánh mắt vô hồn cứ ngóng nhìn mãi về quá khứ…

Không còn gì hết, phải không mẹ?

Nhẹ nhàng như thế đấy thôi…
Mẹ đang mỉm cười kìa, rất mãn nguyện và thanh thản…

Thế thì tại sao con phải khóc?
Mẹ con đang cười cơ mà…


GaEul ngồi lặng bên mẹ mình cũng được một lúc lâu rồi, những dòng suy
nghĩ cứ trôi tuột trong đầu cô. Trên gương mặt cô lúc này, khó mà biết
được đang có những suy nghĩ cảm xúc gì bên trong. Chỉ ngồi lặng như thế
thôi…

Chỉ ngồi lặng như thế thôi…

Nhưng còn con thì sao đây mẹ?

Một mình con thì làm sao đây hả mẹ…

Con có nên khóc vì điều đó không?

Nhưng mẹ đang cười mà…

Mẹ hạnh phúc mà…

Vậy là đủ rồi, chỉ cần như vậy thôi…


Xung quanh đấy, các cô y tá từng chăm sóc cho mẹ cô vẫn đang khóc rấm
rứt. Chỉ duy GaEul là không khóc, cũng không đau khổ hay buồn bã gì,
ánh mắt lạnh lẽo lơ đễnh nhìn những gì diễn ra xung quanh thật bình
thản và vô cảm…

=======

Ba chiếc xe cao cấp đồng loạt thắng gấp trước cửa nhà tang lễ. Nhanh
như cắt, những con người bên trong vội vã đẩy cửa xe và lao ra, bước
vội vào bên trong.

Cô gái nhỏ trong bộ đồ tang đang ngồi đó, lặng thinh…

Đám tang vắng tanh, không người viếng.

Lặng nhìn khuôn ảnh người phụ nữ trung niên đang tươi cười trên bệ thờ, JanDi đổ gục xuống, nước mắt không ngừng rơi

- Bác gái, cháu xin lỗi… - JanDi khẽ lắp bắp vài tiếng nghẹn
ngào trong nước mắt. Hơn ai hết, giờ phút này, JanDi bỗng cảm thấy thời
gian qua, dù cô tự hào rằng mình đã sống rất tốt và rất mạnh mẽ, nhưng
cô vẫn bất lực khi không thể ở bên cạnh GaEul mà cô yêu quí, bên cạnh
người phụ nữ luôn rất quan tâm và yêu thương cô, người phụ nữ giờ đã ở
bên kia thế giới…

JunPyo không biết làm gì hơn là ngồi xuống bên cạnh vợ mình, khẽ ôm cô vào lòng và không ngừng động viên…

ở phía xa, WooBin khẽ úp mặt JeaKyung vào lòng mình, để mặc cho cô khóc và đưa ánh mắt quan sát Yi Jung…

Yi Jung không biểu hiện gì từ khi anh bước vào. Cái vẻ vội vã khi chưa
nhìn thấy GaEul cũng biến mất. Anh chỉ đứng đó, trăn trở với những suy
nghĩ riêng mà WooBin không bao giờ có thể đọc hết được

Rồi Yi Jung lặng lẽ bước ra ngoài…Ji Hoo cũng lặng lẽ bước theo

WooBin nhìn theo bóng hai người một lúc lâu rồi thôi. Anh kéo JeaKyung
ra khỏi mình và nhẹ lau nước mắt cho cô, rồi dìu cô đến bên cạnh GaEul,
rồi anh bước đến chỗ JunPyo, khẽ vỗ vai anh và nói thầm

- Để các cô gái tự do chút nào…

Và họ bước dần ra phía bên ngoài

=========

- Sao đứng đực ở đấy mà không vào, thằng kia? – JunPyo nhìn Yi Jung và tức giận nói…
- Chưa phải lúc… - Yi Jung khẽ liếc nhìn vào bên trong rồi nói khẽ
- Vậy lúc nào mới là lúc, cái thằng này…
- Đây là lúc GaEul cần phải mạnh mẽ, mình vào mà làm gì…
- Thôi nào Jun, gọi cậu ra đây là để nói chuyện chứ không phải
là để tranh luận…- WooBin nói chen vào để JunPyo không dò hỏi thêm gì
nữa…
- Chuyện gì, nói đi…
- Cậu nói với JanDi là thuyết phục GaEul về Seoul được không? – WooBin gác tay lên vai JunPyo ra ý nhờ cậy…
- Được – JunPyo trả lời nhanh chóng và dứt khoát, đúng phong
cách của một doanh nhân bản lĩnh và quyết đoán – dù cậu không nhờ thì
Jan Di cũng sẽ làm như vậy. Rồi, còn gì nữa…
- Hết rồi, còn lại là phần của mình…- Yi Jung nói nhanh và dần ngồi bệt xuống sàn, tay không ngừng ấn điện thoại…

Lúc này thì từ phía cửa ra vào tang đường, có một nhóm người mặt mũi
bặm trợn thô kệch xuất hiện, vừa đi vừa đùa giỡn rất ư lố bịch. Dẫn đầu
bọn chúng là một tên khá trẻ, độ khoảng gần 30, dong dõng cao đang phì
phèo điếu thuốc trên môi…

- Jung à, là hắn…hắn ta tới – WooBin khẽ quay sang khều nhẹ Yi Jung rồi ra hiệu cho người của mình chuẩn bị…

Yi Jung lúc này khẽ ngước nhìn lên, nheo mắt nhìn hắn ta hồi lâu, im
lặng không nói. Đám người vừa bước đến cửa phòng viếng thì bị người của
WooBin chặn lại ngay lập tức nên tỏ ra rất bức bối, bắt đầu la ó và đập
phá…

Bên trong, GaEul cũng đã bắt đầu nghe thấy tiếng ồn, cô khẽ liếc mắt ra, và sự thảng thốt khẽ hiện lên trên mắt cô, rất nhanh…

- Cho họ vào…- GaEul lấy lại bình tĩnh và nói với ra ngoài…

WooBin khẽ liếc mắt sang Yi Jung hỏi ý, Yi Jung chỉ khẽ gật đầu, mắt vẫn không ngừng quan sát gã đàn ông dẫn đầu bọn chúng…

Người của WooBin nhanh chóng tản ra hai bên, cả đám côn đồ được nước cười ha hả bước vào, bỏ lại cái nhìn khinh khỉnh về phía F4

Bỏ lại cái nhìn khinh khỉnh về phía F4…

- Cưng à, anh đến chào mẹ vợ rồi đây… - vừa bước vào, hắn ta
nhanh chóng tiến đến bên GaEul và nói bằng cái giọng ngà ngà say của
mình – sao cưng không báo anh biết hả…
- Anh viếng nhanh cho rồi về - GaEul vẫn ngồi đó, không hề để
tâm đến những gì hắn đang nói và cái gương mặt đang cúi sát vào cô của
hắn – Đây không phải là chỗ anh có thể đến đùa giỡn đâu…
- Cưng à, em vẫn hung dữ như mọi ngày thế…- hắn ta vừa nói vừa đưa tay lên định sờ vào má của GaEul

Bốp…

Một cái tát nảy lửa.

Bất ngờ và đau điếng, hắn ta phải mất mấy giây sau mới kịp hoàn hồn,tức giận ngước lên nhìn kẻ đã đánh mình…

Đôi mắt JanDi cũng đầy tức giận không kém, hai bàn tay cô run run vì cái tát quá mạnh lúc nãy…Và cô nhìn hắn đầy thách thức…

- Mày…cái con này – hắn ta đưa tay toan túm lấy JanDi thì rất
nhanh, có một bàn tay ghịch ngược người hắn lại, khiến hắn đổ nhào ra
phía sau, và cũng nhanh không kém sau đó là một cú đấm như trời giáng
khiến hắn bổ nhào ra đất…
- Mày phải mừng là mặt mày con nguyên đấy, hôm nay tao không có
tâm trạng – JunPyo khẽ phủi phủi tay và bước lại gần phía JanDi – và ít
ra mày chưa đụng tới vợ tao…
- Mấy thằng này…tụi bây đứng đực ra thế làm gì hả? – hắn tức
giận quát bọn đàn em của mình rồi mới kịp nhận ra rằng tất cả bọn chúng
đều đã bị người của WooBin khoá chặt…

WooBin tiến lại gần hắn lúc này vẫn còn đang nằm bệt dưới đất, bàng
hoàng chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhìn lướt qua gương mặt giờ đang
loang lỗ máu do cú đấm lúc nãy của JunPyo, anh nhếch mép cười và khẽ
cúi xuống…

Bốp

- Cái này, là cho cô gái mà mày vừa gọi là cưng...
Bốp
- Cái này, là cho cô gái mày vừa gọi là con kia

Bốp
- Cái này, là cho cô gái đang tức giận đằng kia, bạn gái tao

Bốp
- Cái này, là cho bạn tao…

Bốp
- Cái này, vì cái đầu tiên vẫn chưa đủ...
Về Đầu Trang Go down
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptySat Apr 25, 2009 10:09 am

Những cú đấm liên tiếp nện thẳng vào mặt hắn, gương mặt giờ đây méo mó vì bầm dập và đầy những máu

- Nếu mày còn muốn bình yên ra khỏi đây, thì nhanh mà khuất mắt
tao… - WooBin ném từng chữ một về phía hắn với cái nhìn lãnh đạm
- Bọn mày…hãy đợi đấy

Nói lắp bắp vội mấy câu cho gỡ thể diện, hắn lồm cồm bò dậy và chạy
nhanh ra ngoài. Lúc này, đàn em của WooBin cũng thả lỏng tay bọn đồng
bọn hắn đang mặt cắt không còn hột máu ra để bọn chúng chạy bán sống
bán chết…

- Ừ, tất nhiên là bọn tao đợi mày, ngay ngoài kia thôi… - WooBin
nói khẽ và nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo mình cho thẳng thóm…

***********

Yi Jung đã đứng chờ ở đấy lâu lắm, từ cái lúc anh nhìn thấy JunPyo đấm vào mặt hắn, anh đã bỏ ra đây và lặng lẽ chờ.

Anh không muốn làm lớn chuyện trong đám tang của mẹ GaEul…

Từ phía xa, bóng của con người mà anh đã quan sát rất chăm chú bằng tất
cả sự tức giận dồn nén của mình bắt đầu xuất hiện. Anh khẽ phủi tay và
bước về phía trước…

- Tránh đường, ông mày đang không được vui
- Thì ra là mày – Yi Jung vẫn không rời ánh nhìn khỏi hắn…
- Ông mày nói là ông mày đang bực mình, đừng có mà…
- Tao cũng đang rất bực mình đây – Yi Jung cắt ngang lời hắn…

“Đại ca, tên này là đồng bọn của đám lúc nãy…” – một thằng ở phía sau nói nhỏ vào tai hắn…

- Lúc nãy mày bị ăn một đấm đầu, có biết là tại sao không? – Yi
Jung nói và tiến gần lại phía hắn, lúc này đang lùi lại từng bước một…-
là vì mày suýt đụng tới vợ của bạn tao…
- ……- hắn ta lắp bắp vài từ gì đó không rõ trong miệng, sự sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt

Đối diện với hắn, là khuôn mặt Yi Jung đang bình thản hỏi. Nét mặt bình
thản nhưng đầy nghiêm túc và ẩn chứa đâu đấy lửa giận ngùn ngụt của anh
làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ thật sự. Nỗi sợ hãi mơ hồ bao lấy hắn và
hắn chỉ biết thụt lùi lại từng bước, theo từng lời anh nói…Cả đám người
phía sau hắn cũng vậy, có cái gì đó từ anh khiến chúng tự dưng thấy
lạnh lạnh nơi sống lưng và thôi thúc chúng chạy trốn…Con người đang
đứng trước mặt chúng, với cái vẻ mặt bình thản của mình, đang hoàn toàn
làm chúng run lên vì sợ hãi…

- Còn mày – Yi Jung nhìn thẳng vào mắt hắn – thậm chí mày có nhớ
mày đã làm gì bạn gái tao không, vậy thì tính thế nào nhỉ?
- ……

Dứt câu nói, Yi Jung tung chân đạp mạnh khiến hắn ngã vào trong một hốc
tường, bọn đàn em cũng ngay lúc đó mà hảng sợ chạy toán loạn…

Khẽ đến gần hắn hơn, Yi Jung đưa chân mình chèn vào cổ hắn, lúc này đang ngồi bệt dưới đất và tiếp tục nói…

- Tao tên là So Yi Jung, giờ thì ít nhất mày cũng có cái tên để kiện lên báo khi nhập viện rồi…

Nói rồi Yi Jung đạp mạnh thêm một cái nữa vào bụng hắn. Cú tung chân của anh làm hắn đau đớn thét lên và khuỵ xuống.
Yi Jung lôi mạnh hắn đứng dậy, anh bồi thêm vào bụng hắn vài cú lên gối nữa.
Anh có thể cảm nhận thấy máu hắn ọc từ miệng và nghe thấy tiếng rên đầy đau đớn của hắn…

- Tha…tha cho tôi…

Câu nói đó làm Yi Jung điên cuồng hơn nữa, anh túm lấy cổ hắn, rít từng tiếng khàn đặc đầy giận dữ bên tai hắn…

- Vây lúc đó, mày có dừng lại khi bạn gái tao xin tha không hả???

Và Yi Jung lao vào hắn như một con thú hoang khát máu tìm được con mồi…

GaEul à…

Cười đi em…

Cười như ngày xưa đi em…

Nụ cười chứa nắng…

Anh sẽ giết hết tất cả những thứ gì đã dập tắt nụ cười em…

Không tha.

Cười đi em…


Ngày tàn. Hoàng hôn đỏ rực một màu máu…màu chết chóc, màu u buồn, màu giận dữ…màu của khao khát yêu thương…

*******
Đêm cuối thu, bầu trời yên tĩnh một màu thăm thẳm. Không trăng. Không sao.

Yi Jung lặng lẽ bước vào tang đường khi mọi người đã ra ngoài để ăn tối
và nghỉ ngơi. Cô vẫn ngồi đó, gương mặt không chút cảm xúc biểu lộ và
lặng đi theo những suy nghĩ. Khẽ bước đến gần, anh nhẹ nhàng quì xuống
cạnh bên cô.

Có một cái gì đó nhói lên trong lòng cô khi anh nhẹ nhàng và điềm tĩnh như thế…

Rồi cũng nhẹ nhàng như thế, anh lấy tay kéo nhẹ cô về phía mình, để đầu cô nghiêng trên vai anh…

- Em đã làm tốt lắm…

Cô không nói được gì cả. Mọi suy nghĩ lại trở nên trống rỗng…Bàng hoàng
cô nhận ra rằng mình nhớ cái hương đất nồng nàn anh mang lại cho chính
cô biết bao nhiêu…

Trong cái khoảnh khắc câm lặng ấy, tuy cố chối bỏ, nhưng cô không hề phủ nhận rằng cô cần anh.

Vì ta cần nhau.

ừ thì, sự im lặng của tình yêu…

Yi Jung khẽ mỉm cười. Cái suy nghĩ đó lúc này làm anh cảm thấy lòng
mình yên bình lạ. Những nụ hôn thật sâu và mãnh liệt, những giây phút
nồng nàn và mê say, những cuộc vui quấn quýt thâu đêm suốt sáng…anh
không phải chưa từng trải qua những thứ đó, không phải chưa từng mê đắm
và khao khát chúng, nhưng lòng anh lại thấy bình yên hơn, khi có hơi
thở đều đều và hơi ấm của cô bên vai anh…Chỉ vậy thôi. Yêu đôi khi chỉ
đơn giản vậy thôi…

Có những khoảnh khắc điên cuồng mê đắm muốn lao vào nhau cho dù có thể sẽ vỡ tan làm trăm ngàn mảnh…
Có những khoảnh khắc mơ hồ vu vơ chỉ muốn được cùng tựa vào nhau tìm chút bình yên nhỏ…

Cứ như thế này nhé, GaEul, dựa vào anh và cho anh cảm nhận hơi ấm của em…

Để anh biết anh đang có em…

Bên ngoài, mọi người chỉ lặng lẽ đứng nhìn mà không ai bước vào hay lên
tiếng. Tất cả đều không muốn phá vỡ một khoảnh khắc đẹp đẽ thế này…Chầm
chậm, họ rời khỏi cửa tang đường và tìm cho mình một góc khuất để ngồi.

- Jun à, mình nghĩ cậu nên về đi, chẳng phải mai có chuyến bay
trưa sang Vancouver sao? – WooBin nói khẽ - JanDi trông có vẻ cũng rất
mệt sau cả chặng đường dài chạy vội về đây khi nghe tin đấy
- Vô ích, cậu có khiêng cô ấy cũng không về đâu – JunPyo khẽ
cười – còn mình thì đừng bận tâm, mai lên máy bay nghỉ cũng được…
- Các anh đừng lo cho bọn em, những lúc thế này, Gaeul cần có
người ở bên, tụi em không sao đâu…- JeaKyung và JanDi đồng thanh…
- Đã có Yi Jung thì sẽ ổn thôi – Ji hoo khẽ lên tiếng…
- À, nhắc mới nhớ, thằng đó sao rồi Bin? – JunPyo sực nhớ ra điều gì và quay sang hỏi đầy tò mò…
- Vẫn chưa chết được…- WooBin cười và nói nhẹ
- Nếu mà Ji Hoo không can thì sẽ chết, mình cá một cái khách sạn là như vậy…
- Jun à, là mình thì mình cá cả cái ShinHwa luôn đó, chắc thắng
mà…Thằng đó phải cám ơn Ji Hoo nhiều…- WooBin quay sang Ji Hoo giơ ngón
tay ra hiệu “làm tốt lắm”
- Vì mình không muốn thấy nó làm gốm trong tù thôi, chứ nếu
không thì để mặc rồi…Nghĩ lại nhiều khi luật pháp thật bất tiện…
- Các anh đừng đùa kiểu đó, nghe thật là đáng sợ - JanDi chen vào…
- Phu nhân Goo à, người ra tay đầu tiên không phải là tụi anh mà là em đó – WooBin nhìn JanDi châm chọc…
- Nhưng, em vẫn không nghĩ ra là anh Yi Jung mạnh tới vậy. Bàn
tay làm gốm mà có thể, thật là khó tin…- JeaKyung ngồi lẩm nhẩm…
- Nó đánh bằng chân – WooBin cười lớn – mà cái xương hàm là phần của anh, nó chỉ xử bốn cái xương sườn thôi…
- Vậy cái xương mũi đó là của JunPyo à? – Ji Hoo lúc này mới chen vào…

JunPyo giơ tay đấm vào không khí, rồi ngồi thắc mắc lẩm nhẩm một mình…

“sao lại chỉ gãy mỗi cái mũi nhỉ…mình yếu đi rồi sao???”

Như hiểu được thắc mắc của anh, WooBin cúi xuống vỗ vỗ vai ra chiều an ủi…

- Hey man…you’re so weak…

Cái giọng nói nửa Hàn nửa Anh của anh lúc nào cũng làm cho cả nhóm bật cười…

==================
end chap 6
Về Đầu Trang Go down
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptySat Apr 25, 2009 10:11 am

Những cú đấm liên tiếp nện thẳng vào mặt hắn, gương mặt giờ đây méo mó vì bầm dập và đầy những máu

- Nếu mày còn muốn bình yên ra khỏi đây, thì nhanh mà khuất mắt
tao… - WooBin ném từng chữ một về phía hắn với cái nhìn lãnh đạm
- Bọn mày…hãy đợi đấy

Nói lắp bắp vội mấy câu cho gỡ thể diện, hắn lồm cồm bò dậy và chạy
nhanh ra ngoài. Lúc này, đàn em của WooBin cũng thả lỏng tay bọn đồng
bọn hắn đang mặt cắt không còn hột máu ra để bọn chúng chạy bán sống
bán chết…

- Ừ, tất nhiên là bọn tao đợi mày, ngay ngoài kia thôi… - WooBin
nói khẽ và nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo mình cho thẳng thóm…

***********

Yi Jung đã đứng chờ ở đấy lâu lắm, từ cái lúc anh nhìn thấy JunPyo đấm vào mặt hắn, anh đã bỏ ra đây và lặng lẽ chờ.

Anh không muốn làm lớn chuyện trong đám tang của mẹ GaEul…

Từ phía xa, bóng của con người mà anh đã quan sát rất chăm chú bằng tất
cả sự tức giận dồn nén của mình bắt đầu xuất hiện. Anh khẽ phủi tay và
bước về phía trước…

- Tránh đường, ông mày đang không được vui
- Thì ra là mày – Yi Jung vẫn không rời ánh nhìn khỏi hắn…
- Ông mày nói là ông mày đang bực mình, đừng có mà…
- Tao cũng đang rất bực mình đây – Yi Jung cắt ngang lời hắn…

“Đại ca, tên này là đồng bọn của đám lúc nãy…” – một thằng ở phía sau nói nhỏ vào tai hắn…

- Lúc nãy mày bị ăn một đấm đầu, có biết là tại sao không? – Yi
Jung nói và tiến gần lại phía hắn, lúc này đang lùi lại từng bước một…-
là vì mày suýt đụng tới vợ của bạn tao…
- ……- hắn ta lắp bắp vài từ gì đó không rõ trong miệng, sự sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt

Đối diện với hắn, là khuôn mặt Yi Jung đang bình thản hỏi. Nét mặt bình
thản nhưng đầy nghiêm túc và ẩn chứa đâu đấy lửa giận ngùn ngụt của anh
làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ thật sự. Nỗi sợ hãi mơ hồ bao lấy hắn và
hắn chỉ biết thụt lùi lại từng bước, theo từng lời anh nói…Cả đám người
phía sau hắn cũng vậy, có cái gì đó từ anh khiến chúng tự dưng thấy
lạnh lạnh nơi sống lưng và thôi thúc chúng chạy trốn…Con người đang
đứng trước mặt chúng, với cái vẻ mặt bình thản của mình, đang hoàn toàn
làm chúng run lên vì sợ hãi…

- Còn mày – Yi Jung nhìn thẳng vào mắt hắn – thậm chí mày có nhớ
mày đã làm gì bạn gái tao không, vậy thì tính thế nào nhỉ?
- ……

Dứt câu nói, Yi Jung tung chân đạp mạnh khiến hắn ngã vào trong một hốc
tường, bọn đàn em cũng ngay lúc đó mà hảng sợ chạy toán loạn…

Khẽ đến gần hắn hơn, Yi Jung đưa chân mình chèn vào cổ hắn, lúc này đang ngồi bệt dưới đất và tiếp tục nói…

- Tao tên là So Yi Jung, giờ thì ít nhất mày cũng có cái tên để kiện lên báo khi nhập viện rồi…

Nói rồi Yi Jung đạp mạnh thêm một cái nữa vào bụng hắn. Cú tung chân của anh làm hắn đau đớn thét lên và khuỵ xuống.
Yi Jung lôi mạnh hắn đứng dậy, anh bồi thêm vào bụng hắn vài cú lên gối nữa.
Anh có thể cảm nhận thấy máu hắn ọc từ miệng và nghe thấy tiếng rên đầy đau đớn của hắn…

- Tha…tha cho tôi…

Câu nói đó làm Yi Jung điên cuồng hơn nữa, anh túm lấy cổ hắn, rít từng tiếng khàn đặc đầy giận dữ bên tai hắn…

- Vây lúc đó, mày có dừng lại khi bạn gái tao xin tha không hả???

Và Yi Jung lao vào hắn như một con thú hoang khát máu tìm được con mồi…

GaEul à…

Cười đi em…

Cười như ngày xưa đi em…

Nụ cười chứa nắng…

Anh sẽ giết hết tất cả những thứ gì đã dập tắt nụ cười em…

Không tha.

Cười đi em…


Ngày tàn. Hoàng hôn đỏ rực một màu máu…màu chết chóc, màu u buồn, màu giận dữ…màu của khao khát yêu thương…

*******
Đêm cuối thu, bầu trời yên tĩnh một màu thăm thẳm. Không trăng. Không sao.

Yi Jung lặng lẽ bước vào tang đường khi mọi người đã ra ngoài để ăn tối
và nghỉ ngơi. Cô vẫn ngồi đó, gương mặt không chút cảm xúc biểu lộ và
lặng đi theo những suy nghĩ. Khẽ bước đến gần, anh nhẹ nhàng quì xuống
cạnh bên cô.

Có một cái gì đó nhói lên trong lòng cô khi anh nhẹ nhàng và điềm tĩnh như thế…

Rồi cũng nhẹ nhàng như thế, anh lấy tay kéo nhẹ cô về phía mình, để đầu cô nghiêng trên vai anh…

- Em đã làm tốt lắm…

Cô không nói được gì cả. Mọi suy nghĩ lại trở nên trống rỗng…Bàng hoàng
cô nhận ra rằng mình nhớ cái hương đất nồng nàn anh mang lại cho chính
cô biết bao nhiêu…

Trong cái khoảnh khắc câm lặng ấy, tuy cố chối bỏ, nhưng cô không hề phủ nhận rằng cô cần anh.

Vì ta cần nhau.

ừ thì, sự im lặng của tình yêu…

Yi Jung khẽ mỉm cười. Cái suy nghĩ đó lúc này làm anh cảm thấy lòng
mình yên bình lạ. Những nụ hôn thật sâu và mãnh liệt, những giây phút
nồng nàn và mê say, những cuộc vui quấn quýt thâu đêm suốt sáng…anh
không phải chưa từng trải qua những thứ đó, không phải chưa từng mê đắm
và khao khát chúng, nhưng lòng anh lại thấy bình yên hơn, khi có hơi
thở đều đều và hơi ấm của cô bên vai anh…Chỉ vậy thôi. Yêu đôi khi chỉ
đơn giản vậy thôi…

Có những khoảnh khắc điên cuồng mê đắm muốn lao vào nhau cho dù có thể sẽ vỡ tan làm trăm ngàn mảnh…
Có những khoảnh khắc mơ hồ vu vơ chỉ muốn được cùng tựa vào nhau tìm chút bình yên nhỏ…

Cứ như thế này nhé, GaEul, dựa vào anh và cho anh cảm nhận hơi ấm của em…

Để anh biết anh đang có em…

Bên ngoài, mọi người chỉ lặng lẽ đứng nhìn mà không ai bước vào hay lên
tiếng. Tất cả đều không muốn phá vỡ một khoảnh khắc đẹp đẽ thế này…Chầm
chậm, họ rời khỏi cửa tang đường và tìm cho mình một góc khuất để ngồi.

- Jun à, mình nghĩ cậu nên về đi, chẳng phải mai có chuyến bay
trưa sang Vancouver sao? – WooBin nói khẽ - JanDi trông có vẻ cũng rất
mệt sau cả chặng đường dài chạy vội về đây khi nghe tin đấy
- Vô ích, cậu có khiêng cô ấy cũng không về đâu – JunPyo khẽ
cười – còn mình thì đừng bận tâm, mai lên máy bay nghỉ cũng được…
- Các anh đừng lo cho bọn em, những lúc thế này, Gaeul cần có
người ở bên, tụi em không sao đâu…- JeaKyung và JanDi đồng thanh…
- Đã có Yi Jung thì sẽ ổn thôi – Ji hoo khẽ lên tiếng…
- À, nhắc mới nhớ, thằng đó sao rồi Bin? – JunPyo sực nhớ ra điều gì và quay sang hỏi đầy tò mò…
- Vẫn chưa chết được…- WooBin cười và nói nhẹ
- Nếu mà Ji Hoo không can thì sẽ chết, mình cá một cái khách sạn là như vậy…
- Jun à, là mình thì mình cá cả cái ShinHwa luôn đó, chắc thắng
mà…Thằng đó phải cám ơn Ji Hoo nhiều…- WooBin quay sang Ji Hoo giơ ngón
tay ra hiệu “làm tốt lắm”
- Vì mình không muốn thấy nó làm gốm trong tù thôi, chứ nếu
không thì để mặc rồi…Nghĩ lại nhiều khi luật pháp thật bất tiện…
- Các anh đừng đùa kiểu đó, nghe thật là đáng sợ - JanDi chen vào…
- Phu nhân Goo à, người ra tay đầu tiên không phải là tụi anh mà là em đó – WooBin nhìn JanDi châm chọc…
- Nhưng, em vẫn không nghĩ ra là anh Yi Jung mạnh tới vậy. Bàn
tay làm gốm mà có thể, thật là khó tin…- JeaKyung ngồi lẩm nhẩm…
- Nó đánh bằng chân – WooBin cười lớn – mà cái xương hàm là phần của anh, nó chỉ xử bốn cái xương sườn thôi…
- Vậy cái xương mũi đó là của JunPyo à? – Ji Hoo lúc này mới chen vào…

JunPyo giơ tay đấm vào không khí, rồi ngồi thắc mắc lẩm nhẩm một mình…

“sao lại chỉ gãy mỗi cái mũi nhỉ…mình yếu đi rồi sao???”

Như hiểu được thắc mắc của anh, WooBin cúi xuống vỗ vỗ vai ra chiều an ủi…

- Hey man…you’re so weak…

Cái giọng nói nửa Hàn nửa Anh của anh lúc nào cũng làm cho cả nhóm bật cười…

==================
end chap 6
Về Đầu Trang Go down
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptyMon May 18, 2009 4:34 am

enjoy new chap


CHAP 7:


nếu được, xin hãy bật Loving You - DBSK nghe và cảm nhận


2 tuần sau.

GaEul đón chuyến xe cuối cùng để lên Seoul.

Nơi cô từng sống trong suốt một khoảng thời gian đẹp đẽ của cuộc đời

Nơi Chu GaEul ngày đó ngày ngày đến trường và vẽ những ước mơ thật đẹp về tương lai

Nơi của kỉ niệm, của ước mơ, của tình bạn…và của tình yêu…

Tình yêu chân thật và mãnh liệt, ngây ngô nhưng không khờ dại…

Tình yêu mà dù có cố phủ nhận hàng trăm lần đi nữa, nó vẫn tồn tại, vẫn ở nguyên đó, chưa phai mờ cũng như xê dịch đi tí nào…

Nó luôn hiện hữu ở đó…

Chỉ là con người không muốn đưa tay ra và nắm lấy…

Đêm thu buồn hai tuần trước…

Một cái đầu khẽ gục bên một bờ vai.

Một bàn tay khẽ nắm lấy một bàn tay.

Hai hơi thở đan vào nhau và truyền cho nhau những suy nghĩ thầm kín không nói ra.

Bóng hai con người đổ trong bóng tối và tan dần vào đếm tĩnh mịch đến vô thường…

Rõ ràng là tình yêu vẫn luôn ở đấy. Nhưng bàn tay đưa ra lại vội vàng e sợ rút trở lại. Nó sợ…

- GaEul à…- tiếng gọi kéo cô ra khỏi những dòng suy nghĩ phức tạp…
- À, Jan Di à, cậu ra đón mình sao? – Gaeul khẽ mỉm cười...
- ừ, chuyện đó là dĩ nhiên mà… - JanDi khẽ cười và đỡ lấy cái túi trên tay cô…

Như một thói quen, GaEul đưa mắt nhìn xung quanh quan sát trong chờ đợi…

Một nụ cười mà cô chưa bao giờ thôi nhớ…

- Anh Yi Jung có cuộc họp gấp… - JanDi khẽ nói khi nhìn thấy biểu hiện của cô…
- Mình…chỉ quan sát vậy thôi… - GaEul khẽ cúi mắt xuống và bước vội vào xe đang chờ sẵn – chúng ta sẽ đến đâu đây, JanDi…
- Nhà của cậu – JanDi trả lời dứt khoát
- Nhà? JanDi à, mình biết là cậu muốn giúp đỡ mình, nhưng thật sự là….
- Mình chỉ thuê nó giúp cậu thôi, một ngôi nhà nhỏ tồi tàn, được
chưa hả? – JanDi khẽ nhìn cô cười…- cậu về đó cất đồ đạc trước, rồi
mình sẽ đưa cậu đến chỗ làm việc cho biết…
- Làm việc? cậu tìm cả việc làm cho mình ư?
- Thật ra thì…à…đừng bận tâm…công việc cũng không phải là nhẹ
nhàng gì cho lắm, nhưng nó tốt hơn những việc trước đây của cậu…
- Cậu đừng bào mình sẽ vào làm ở ShinHwa nhé…- GaEul khẽ cười
- Không đâu, cậu sẽ làm việc ở bảo tàng Woo Song – JanDi bình thản nói…
- Bảo tàng, JanDi à…mình…
- Không liên quan gì tới anh Yi Jung đâu, mình đã xin việc cho
cậu, và dù gì thì cũng chỉ là trông coi quét dọn nó thôi, không phải là
công việc hiển hách chạy chọt mới có được đâu...
- ......
- Anh Yi Jung cũng ít khi đến đó lắm, anh ấy còn cả một cái tập đoàn lớn...

GaEul không nói gì thêm nữa. Không phải là cô chấp nhận sự an bày của
JanDi. Nhưng cô cảm thấy rằng mình không nên làm cho mọi người lo lắng
quá về mình nữa. Dù gì thì như JanDi nói, công việc mà cô sẽ làm cũng
không phải dựa vào cái tên F4 mà có, nó chỉ đơn giản là quét dọn thôi.
Cô nên chấp nhận nó, làm việc chăm chỉ và kiếm tiền trả tiền nhà. Không
dễ gì để tìm được một công việc ở Seoul, với một đứa không có gì nổi
trội và xuất sắc như cô...Hơn hết, khi làm việc ở đó, ít nhất, cô cũng
có thể thỉnh thoảng gặp anh khi anh đến, có thể nhìn thấy anh, câm lặng
nhưng trào dâng những cảm xúc. Chỉ như thế, là quá đủ. Chỉ cần thỉnh
thoảng được gặp anh như thế...

- Giám đốc à, chúng ta đi chứ ? Đã muộn cuộc họp rồi ạ - người
thư kí nhìn Yi Jung ra phần sợ sệt. Từ nãy giờ, anh chỉ im lặng không
nói và quan sát rất chăm chú cái gì đó qua cửa kính xe khiến ông không
dám lên tiếng...
- Cho xe chạy đi – Yi Jung nói chậm từng từ và mắt anh vẫn không thôi nhìn qua cửa kiếng...

Em đến là tốt rồi, GaEul à...

Chiếc xe đưa JanDi và Gaeul đi quanh những con ngõ nhỏ rồi dừng hẳn
trước một con dốc. Đường vào quá hẹp thế nên họ phải xuống xe và đi bộ.
Chừng 100 mét, ngôi nhà nhỏ hiện ra trước mặt họ.

Căn nhà nhỏ nhắn và thấp, nằm nép mình dưới mấy tán cây và bao quanh nó
là cái hàng rào gỗ nhò. Nhìn bên ngoài, thì nó bình thường như những
ngôi nhà khác ở bên cạnh, không có gì nổi bật...

- JanDi à, mình không nghĩ đây là một căn nhà tồi tàn như cậu nói...
- Mình không an tâm để cậu ở một nơi quá tồi tàn như cái khu ổ
chuột đó...Đây là nơi rẻ nhất mà mình thấy hợp...Mà nó thì cũng có gì
đâu để gọi là không tồi tàn hả ? không lẽ phải nhà xiêu vẹo ẩm thấp,
tường nứt mái dột, sinh vật đáng yêu bò lung tung thì mới là tồi tàn hả
? – JanDi nhìn Gaeul cười
- Nhưng...- Gaeul khẽ ngập ngừng khi JanDi dắt tay cô tiến vào bên trong hàng rào...
- Mình đã tính rồi, sau khi trừ tiền thuê nhà thì tiền lương của
cậu vừa đủ để sống trong cả tháng, nếu cậu chịu khó ăn mì gói hoặc
sandwitch và uống nước lọc...

Lời nói của JanDi làm GaEul phì cười. Gì chứ ăn như thế thì cô cũng thử
suốt mấy năm qua rồi, cũng chẳng là gì to tát. Chẳng ai chết vì chỉ ăn
mì gói và uống nước lọc để sống. Phu nhân Goo cũng từng như thế, và cô
cũng từng như thế. Vậy nên GaEul xốc lại cái túi xách, và nhanh chóng
theo JanDi bước vào nhà...

- Mình không gạt cậu, thấy chứ, đây rõ là một ngôi nhà tồi tàn –
JanDi nói lớn với Gaeul khi cả hai người đã bước vào trong nhà...

Không gì cả. Bên trong ngôi nhà trống không và rỗng tuếch. Chỉ đơn giản
một cái giường cũ kĩ ọp ẹp và một cái tủ quần áo cũng cũ không kém. Chỉ
thế thôi.

GaEul khựng lại một lát rồi ôm chặt JanDi vào trong lòng, thì thầm nói khẽ

- cám ơn, JanDi à...vì đã không để mình thành người vô dụng...

Người mà cậu nên cám ơn, là người đã an bày tất cả những thứ này, từ ngôi nhà, công việc cho đến cảm giác của cậu, GaEul à...

JanDi muốn nói ra một điều gì đó, nhưng lại thôi...Cô ôm chặt GaEul vào
lòng hơn nữa, bằng tất cả nhớ thương, chua xót và cảm thông...

Yi Jung à, cám ơn anh, vì đã hiểu GaEul như thế...

Một lúc lâu sau, JanDi khẽ lên tiếng...

- Thực ra, GaEul à, nhiều năm qua mình cũng kiếm được tiền,
không nhiều, nhưng ít nhất thì nó không phải là có được vì mình là Goo
phu nhân – JanDi khẽ cười và tiếp – mình muốn dùng nó mua cho cậu một
vài món quà tân gia...
- JanDi à...
- Quà rẻ tiền thôi, chứ cậu không định nấu bếp sao ? Định ngủ mà không chăn màn gối hay sao ?
- Cái đó mình mua được...
- Mình sẽ mua, vì đó là đồ rẻ tiền, tiền của cậu thì để mà mua
đồ đắt tiền đi... – JanDi nói vội và khoác tay Gaeul kéo ra ngoài...

Cuộc họp hôm nay kết thúc khá muộn với nhiều công việc phức tạp khiến
Yi Jung mệt mỏi. Anh lái xe trong vô thức qua một vài con hẻm quanh co
rồi dừng lại ở một con dốc, tắt máy xe và ngồi tựa hẳn ra ghế sau, liếc
mắt nhìn về một ngôi nhà nhỏ bên trên ấy...

Vẫn sáng đèn.

Gác tay lên trán và ngồi lặng như thế, anh im lặng quan sát khung cửa
đang sáng đèn đó. Thỉnh thoảng bóng cô hiện lên mờ mờ bên khung cửa,
chắc là đang lúi cúi quét dọn, anh khẽ nhếch mép cười với hình ảnh đó...

Rồi đèn tắt. Yi Jung khẽ liếc nhìn đồng hồ...

- sao mà thức khuya thế chứ...

Rồi anh cũng nhẹ nhàng nhắm mắt, cho phép bản thân mình nghỉ ngơi...

=====
Về Đầu Trang Go down
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptyMon May 18, 2009 4:36 am

Buổi sáng đầu tiên GaEul làm việc tại bảo tàng trôi qua khá lặng lẽ. Cô chỉ chăm chú quét dọn từng ngõ ngách, lau tỉ mỉ sáng bóng từng ô cửa kính nhỏ và thỉnh thoảng đưa ánh nhìn về phía cửa ra vào. Chốc chốc, đứng trước vài món đồ gốm của anh, cô nhìn chúng như bị thôi miên và thả hồn mình về những cảm giác cũ, những ngày mà cô ngày ngày đều đặn đến lớp học gốm, thích thú và chăm chú với những tác phẩm vụng về của riêng mình...những ngày cực kì cố gắng để đến gần trái tim một người...trái tim nhiều đam mê với những sáng tạo đẹp lộng lẫy và thu hút mê hồn đến từng đường nét...

Rồi khi những ý nghĩ ấy xua tan ra khỏi đầu, cô lại tiếp tục lau dọn, trở về với thực tại của riêng mình...

Nhưng...cả ngày hôm nay anh không đến...

Và GaEul khẽ cười thầm mình thật ngốc. Chẳng phải JanDi đã nói là anh có cả một công ty lớn hay sao..với lại, có khi nào anh còn chẳng biết là cô đang làm việc cho bảo tàng nhà anh nữa là...

Và mặc dù không nhận ra, nhưng hai con tim, rõ ràng là đang xích về rất gần nhau...

Lâu lắm rồi, GaEul không thấy thoải mái như thế khi làm việc. Thanh – thản. Đó là tất cả những gì cô cảm thấy lúc này, dù mồ hôi cô đang chảy thành dòng trên gương mặt...Cô khẽ thì thầm hát khi tay vẫn đang hí hoáy lau chùi cái tượng thạch cao giữa phòng lớn.

Phía sau lưng cô, So Yi Jung đang mỉm cười. Và anh khẽ quay lưng đi, miệng khe khẽ hát theo bài hát cô vừa thì thầm...



Nhiều ngày sau đó, cô vẫn chăm chỉ làm việc như thế, và anh vẫn hằng ngày đến đứng một góc để nhìn cô làm việc như thế...

Không cần gì hơn nữa...

Anh chỉ cần thấy cô đang sống tốt.

Và tối tối, một chiếc xe bóng loáng vẫn lặng lẽ đỗ nơi hẻm vắng, dưới một con dốc.

Bên trong xe là một con người đang cùng thức, cùng ngủ với ô cửa sổ trên cao...

Nhưng ở chính bản thân Yi Jung, dù anh biết rằng chỉ cần như thế này là anh đã hạnh phúc, nhưng tận sâu bên trong, anh vẫn không ngừng khao khát có được cô trong vòng tay của mình, được ôm cô vào lòng và nghe cô thủ thỉ những câu chuyện vu vơ không dứt, được hôn lên mái tóc đen dày, lên đôi mắt mệt mỏi và đôi môi nhỏ nhắn của cô, được...nhiều hơn thế nữa...Những cảm giác khao khát ấy cứ ngày một lớn và làm anh day dứt, dù rằng anh biết chỉ cần thế này là anh cũng đang hạnh phúc...

Bản chất của tình yêu, dù có cố che giấu và kiềm nén, thì luôn là chiếm hữu.

Bao nhiêu mới là đủ, với những người đang yêu...

======

Một buổi tối, khi GaEul đang rửa nốt số bát vừa dùng cho bữa tối thì Yi Jung đến. Khẽ mở cửa, anh bước vào bên trong và ngồi bệt dưới đất để quan sát cô...Một lúc sau, khi đã sắp xếp ngay ngắn mớ chén bát vào tủ, quay ra, cô mới giật mình khi nhìn thấy anh. Lúc này, anh khẽ cười và bắt đầu lên tiếng...

- Em thường hay không khoá cửa nhà như thế à...
- Sao anh...
- Em không có lời chào nào khác dành cho khách của mình sao hả ?
- A...mời...mời anh ngồi – GaEul ấp úng vì ngạc nhiên
- Anh ngồi từ nãy giờ rồi...- Yi Jung lại cười – anh tự nghĩ không biết anh cười đẹp như thế nào, nhưng sao em cứ làm anh phải bật cười mãi nhỉ...
- Anh uống nước nhé, em chỉ có nước lọc thôi... – GaEul lúc này đã thôi ngạc nhiên và bắt đầu nói trôi chảy được. Cô quay vội đi đến bếp rót cho anh cốc nước...
- GaEul à... – anh nói với theo cô – em thấy vui chứ ?
- Về cái gì, anh Yi Jung ? – cô quay lại nhìn anh thắc mắc...
- Ý anh là, cứ như thế này, em thấy vui chứ...- Yi Jung hơi ngập ngừng một chút..
- Nếu cứ là như thế này, em thấy rất thoải mái...- GaEul trả lời nhanh chóng
- Anh thì không – Yi Jung bước đến gần cô và tiếp – nhưng chỉ cần em thích, là anh vui rồi...

GaEul không nói gì thêm nữa, cô lặng lẽ rót nước cho anh rồi bỏ ra giữa nhà ngồi xuống...

Yi Jung cũng khẽ bước theo cô, và ngồi xuống cạnh cô...

- Hôm nay công việc của anh không được tốt lắm, nó cứ rối rắm cả lên, thật là... – Yi Jung bắt đầu câu chuyện
- Vậy à, hôm nay công việc của em rất tốt...
- Nhưng anh đã giải quyết xong cả rồi, chỉ hơi nhức đầu một chút thôi – Yi Jung quay sang nhìn cô và cười – công việc thật sự là vui lắm à...
- ừ... – GaEul háo hức – anh không đoán được là em đang làm ở đâu đâu....
- Vậy à – Yi Jung lại cười...
- Ở bảo tàng nhà anh đấy...được nửa tháng rồi
- Thế hả ? vậy mà anh không biết đấy...
- Anh Yi Jung, anh phải coi lại khâu nhân sự của mình nhá, người quét dọn trước của bảo tàng thật sự là lười biếng quá, những góc nhỏ bên trong đầy bụi còn kính thì tuy sạch nhưng chẳng sáng bóng tí nào...
- GaEul của chúng ta giờ khó tính quá nhé...những góc nhỏ như thế mà cũng chi li nữa – Yi Jung bật cười trước điệu bộ của cô lúc này. Đấy, GaEul của anh đang dần trở về rồi đấy thôi...
- Anh nên mừng vì mình thuê được một nhân viên siêng năng như em đấy...
- ừ, anh mừng lắm mà... – Yi Jung khẽ đáp
- ......

- GaEul à...anh...thật sự là rất nhớ em...-Yi Jung ngập ngừng nói sau một hồi lâu im lặng

Rồi không kịp để GaEul nói gì thêm, anh khẽ chồm người về phía cô. Rất nhanh, một nụ hôn lướt qua má...

Anh nhìn thấy rõ sự ngạc nhiên trong mắt cô. Nhưng cái dư vị ngọt ngào của nụ hôn phớt ban nãy làm anh không thể nào đừng lại được. Khẽ tiến lại gần hơn nữa, anh nhẹ nâng cằm cô lên, và đặt lên đó một nụ hôn. Nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng lắm, nhưng rồi dần trở nên mãnh liệt hơn, khi anh nhận ra rằng môi mình không thể nào rời được môi cô, không thể nào rời bỏ cái cảm giác ngọt ngào mà anh đang cảm nhận, cái cảm giác thoả mãn những khát khao mà bấy lâu nay anh kìm nén. Nụ hôn kéo sâu lắm, và càng ngày càng nồng nhiệt và gấp gáp...

Nhưng không khó để anh nhận ra, dù anh đang đắm chìm trong những cảm xúc, rằng GaEul của anh đang hoảng sợ. Ánh mắt cô đầy hoang mang và hai vai cô run lên bần bật, hơi thở thì yếu ớt...Anh mặc kệ, anh trốn ánh mắt đầy sợ hãi đó của cô, và anh tiếp tục đắm chìm trong những khao khát mà mình dồn nén...

Cho tới khi anh nhận ra vị mặn mặn nơi đầu lưỡi mình, nơi mà nước mắt cô đang khẽ lăn dài...

Anh đau đớn buông cô ra và đau đớn hơn nữa khi nhìn thấy ánh mắt bàng hoàng của cô, đôi vai run run bật lên thành tiếng khóc, hơi thở đứt quãng và tay chân cô cũng đang dần tê cứng lại, và người cô đang co giật từng hồi. Miệng cô khẽ thì thầm những tiếng đứt quãng...

- Đừng mà...đừng mà...tha cho tôi...xin đừng mà...

Cùng với cô, những lời nói yếu ớt đó như nhát dao đâm vào tim anh...

- Anh xin lỗi....

Rồi Yi Jung lao vội ra bên ngoài, phóng xe lao xuyên màn đêm...

Có những giấc mơ ám ảnh ngày dài đêm thâu…
Có những chuyện vĩnh viễn ăn sâu vào tiềm thức…

Yi Jung đau đớn với sự bất lực của mình. Trong anh, khao khát có cô luôn hối thúc và trào dâng làm anh nhức nhối...

Nhưng quả thật là anh không thể chạm vào được cô...

Những khao khát cứ dâng lên cồn cào trong lòng anh khiến anh bực tức. Anh lao vào một vòng tay khác, thả hồn vào trong một đôi môi quấn quýt khác, và trút tất cả những khao khát ấy vào một người đàn bà khác.

Môi Yi Jung lướt trên làn da trắng ngần ấy, tay anh không ngừng tìm kiếm những cảm giác mà anh cần có, và anh trượt dần vào những ham muốn của bản thân anh...

Trong giây phút ấy, trong đầu anh, hình ảnh GaEul hiện lên rõ rệt hơn bao giờ hết, đôi môi cô và mùi hương cô váng vất trong anh, choáng ngợp cả tâm hồn anh...

- GaEul à...

Nếu không phải đang đắm chìm trong những cảm giác đê mê sung sướng, không phải đang say sưa với những giây phút thăng hoa đầy cám dỗ, thì chắc chắn, người phụ nữ kia sẽ nghe được, anh đã gọi cô là GaEul...gọi rất yêu thương và trân trọng...

Đêm trôi...

Hai con người vẫn đang quấn vào nhau không dứt ra được...

Và có một người mang một hình bóng riêng trong tâm trí...



***********
hai câu in đậm không phải của tác giả

end chap 7
Về Đầu Trang Go down
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptyFri Jul 24, 2009 5:42 pm

CHAP 5 :

Nếu bà ấy hỏi trái tim tôi có còn nhói đau mỗi khi nhắc đến tên anh hay không, thì câu trả lời sẽ là có....

Nếu bà ấy hỏi rằng tôi có cảm thấy những kí ức tuyệt vời ngày đó giống
như những mũi tên vô hình mỗi ngày đều đặn gim vào trái tim tôi làm cho
nó đau âm ỉ mỗi khi nhớ về anh hay không, thì câu trả lời sẽ là có...

Nếu bà ấy hỏi tôi có còn yêu anh nhiều lắm không, thì câu trả lời vẫn là có...

Và dĩ nhiên, tôi không hối tiếc...không bao giờ cảm thấy hối tiếc bất cứ cái gì cả....

Vì khi đã yêu, là không bao giờ phải hối tiếc.

Và bà ấy đã hỏi như thế, tất cả những câu như thế, với tất cả câu trả lời là có

Nhưng....

- Nếu được gặp một lần nữa, và có cơ hội một lần nữa, con có trở về bên cậu ấy không ?

Câu trả lời là không.

- Tại sao chứ, GaEul...
- Con cũng không biết nữa, đơn giản là nó phải như thế
- Gaeul à, người ta hay nói, trong tình yêu, lúc nào cũng có sự giằng xé giữa lí trí và trái tim
- .........
- Nếu con đi theo lí trí, con sẽ đánh mất cái mà con cần đấy...
- Con đã đi theo trái tim mình và làm hết sức một lần rồi, nhưng lúc này, nếu đi theo trái tim, con sẽ làm đau anh ấy...
- Vì sao chứ ?
- Vì chính con...
- GaEul à, yêu, là sẽ tha thứ ngay cả những điều tưởng chừng như
không thể bỏ qua, và tin tưởng cả những điều tưởng chừng như khó tin
nhất. Chỉ tình yêu có thể...
- ....................

=================

- GaEul à...- JanDi xông thẳng cửa vào. Vẫn còn đang mặc váy
cưới trên người, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt, theo sau cô là JunPyo, Ji
Hoo, WooBin và JeaKyung...
- JanDi...sao cậu lại...vậy, còn lễ cưới...
- Xong rồi – JunPyo hằn học đáp...
- Thế hai người không mau đi trăng mật đi sao còn đến đây...- Yi
Jung lúc này mới bị tiếng ồn làm tỉnh giấc, khẽ mở mắt ra và hỏi
- Nhờ vào 2 người mà nó được hoãn lại rồi...- JunPyo nhìn Yi Jung đầy bực dọc...
- Sao thế, JanDi, tớ ổn mà...cậu làm vậy anh JunPyo sẽ bực mình đấy...- GaEul lo lắng nhìn JunPyo...
- Anh đã bực mình lắm rồi, còn sẽ gì nữa...- JunPyo phàn nàn
- Cái thằng này, nó nôn nóng muốn thực hành những gì cậu dạy lắm
rồi...- WooBin chen vào và đập đập vai JunPyo – không phải lỗi của em
đâu, nên em đừng lo cho thằng nhóc này, GaEul à...bực mình là bệnh kinh
niên của nó
- GaEul à, cậu ổn chứ...-JanDi nhìn chăm chăm vào GaEul, khẽ lấy tay sờ soạng xem xét khắp người cô
- Nhột quá, JanDi, mình không sao mà. Mà...tại sao em lại ở đây ?- GaEul lúc này mới thắc mắc hỏi...
- Suy nhược cơ thể, viêm phối cấp và hạ đường huyết- Yi Jung trả lời một cách nhanh, gọn, lẹ, gương mặt đầy bất mãn.
- Trời đất, sao cậu lại để đến như thế, hả GaEul ?- JanDi lo lắng nhìn cô bạn thân của mình...
- Không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu, đừng lo quá...- GaEul khẽ
phì cười véo má JanDi – cậu thu xếp về và đi chơi trăng mật với anh
JunPyo đi, mình còn gặp lại sau mà...
- Cậu...cậu hứa là không bỏ đi nữa đi – JanDi nắm chặt lấy tay GaEul và nhìn thẳng vào mắt cô

Nếu GaEul có chú ý, thì cô hẳn sẽ thấy, lúc đó, Yi Jung cũng đang nhìn cô rất chăm chú, chờ đợi...

- Mình hứa...- GaEul

Có hơn một người cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm...

=============
Về Đầu Trang Go down
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptyFri Jul 24, 2009 5:44 pm

- Vậy, Jan Di à, em cho bọn anh một tí không gian riêng tư được
hay không – Yi Jung khẽ nói và quay nhìn F3 còn lại ra hiệu
- Mình đi thôi em – JunPyo nhanh chóng xách tay JanDi ra ngoài,
chưa bao giờ Yi Jung cảm thấy JunPyo thông minh và ứng xử khôn ngoan
tới như vậy, anh thầm cám ơn vì điều đó

Chỉ còn lại 2 người trong căn phòng bệnh. Lại là sự im lặng bao trùm
lên tất cả...Yi Jung cố gắng suy nghĩ tìm lời để nói, im lặng thế này
không phải là cách hay, nhưng anh rất đắn đo, anh sợ rằng chỉ cần mình
nói lỡ lời 1 tí thôi, GaEul của anh lại tổn thương, rất sợ...

- Anh vẫn còn chuyện muốn nói với em mà, phải không – GaEul lên
tiếng làm Yi Jung giật mình, thoát ra khỏi những chuỗi suy nghĩ phức
tạp nãy giờ
- A...anh
- Hôm qua em đã để anh nói trước rồi – GaEul khẽ người nhìn Yi Jung – giờ tới lượt em, được chứ...
- Được – Yi Jung nhìn cô một hồi rồi khẽ đáp...
- Về những gì anh nói hôm qua, em...không thể
- Cho anh biết lí do
- Anh thật sự muốn biết ???
- Cái anh cần là câu trả lời, chứ không phải là một câu hỏi ngược lại – Yi Jung vẫn điềm tĩnh nói.
- Em...không cảm thấy mình thích hợp nữa...
- Anh không quan tâm đến chuyện hợp hay là không hợp.
- .........
- Những chuyện xảy ra với em, anh đã được nghe
- Làm sao mà... – GaEul ấp úng, ngay lúc này đây, cô cảm thấy
thật xấu hổ với bản thân mình, thật chán ghét với chính bản thân mình
- Tất cả... – giọng Yi Jung trầm lại

GaEul bàng hoàng. Nhanh như cắt, cô rút vội hai ống nước biển ra khỏi tay mình, và toan bỏ chạy.

Nhưng...

Lần thứ hai liên tiếp, cô bị giữ lại, bởi cũng chính bàn tay ấy, và
giọng anh lại vang đều đều trong từng ngóc ngách tâm hồn cô...

- Những chuyện đó, anh không hề để tâm, tất cả...
- ......
- Cái duy nhất mà anh để tâm, là anh cảm thấy mình đã vô dụng
thế nào, khi để cho em phải trải qua những chuyện đó, một mình.
- ........
- Anh hỏi lại một lần nữa, lần này, em có để cho anh lau nước mắt của em không , hả GaEul ?

Thời gian trôi...Những dòng suy nghĩ trôi...Hiện tại và quá khứ theo đó
mà lướt qua. Còn lại duy nhất giữa hai con người, là một câu hỏi rất
cần lời đáp...

- Anh nói đi...
- .........
- Con trai xấu, có cần con gái xấu hay không ?
- Cần...
- Con gái đã – từng – tốt, con trai xấu có cần hay không ?
- Rất cần...
- So Yi Jung, có cần Chu GaEul hay không ?
- Rất rất cần…
- So Yi Jung, sẽ không đập bể một món đồ mà khi ra lò nó vẫn còn những khiếm khuyết chứ…
- Có một vài tác phẩm nghệ thuật, nó trở nên bất hủ, vì nó có những khiếm khuyết…
- Chỉ một vài thôi à…
- Với những nghệ nhân tài ba, khiếm khuyết là điều không thể
chấp nhận được, nên con số đó, chỉ dừng ở một vài thôi...Với anh, con
số đó, là hai
- .............
- Đầu tiên, là F4...và cái còn lại, là em – Yi Jung khẽ nhấn mạnh từng chữ.
- ..............
- ..............
- Yi Jung à……ôm em đi…

Yi Jung nhoài người lại gần hơn để ôm GaEul vào trong lòng mình, từng
chút, từng chút một, anh khẽ siết chặt cô trong vòng tay mình hơn
nữa...Không gian và thời gian dừng lại giữa hai người…Im lặng, nhức
nhối và trào dâng những cảm xúc…

Một lúc lâu sau, GaEul khẽ lên tiếng

- Yi Jung à, cám ơn anh…và…em xin lỗi…

Nói rồi, không một chút đắn đo, GaEul đẩy YiJung ra khỏi mình, khẽ nằm xuống và quay lưng lại với anh…

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào nhạt dần, nhạt dần rồi lẫn dần vào bóng
tối. Chỉ trong phút chốc, ngày huy hoàng biến mất như nó chưa từng tồn
tại, khiến người ta day dứt mãi không thôi những nuối tiếc…

Một lúc sau, Yi Jung lặng lẽ đứng lên, bước chầm chậm ra cửa…Trước khi
rời khỏi, anh nhìn cô thật lâu, cái cách quay lưng lại của cô làm anh
đau lòng, anh khẽ thở dài, buông từng tiếng trong im lặng
Về Đầu Trang Go down
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptyFri Jul 24, 2009 5:45 pm

- Chỉ cần em ở yên đây và không biến mất nữa, anh sẽ để em làm những gì em muốn…
- ………
- Và anh cần em nhớ giúp anh một điều. So.Yi.Jung.đã.ở.đây.vì.em.

Nói rồi Yi Jung lặng lẽ bước ra ngoài. Cánh cửa phòng bệnh khẽ khép
dần, bóng tối tràn dần vào cái khoảng không giữa họ…Lúc này, GaEul lặng
lẽ để những giọt nước mắt chảy dài trên má mình…Bên ngoài, phía sau
cánh cửa khép chặt, Yi Jung dựa lưng vào tường và trầm ngâm những nỗi
niềm.

Có những giấc mơ ám ảnh ngày dài đêm thâu…
Có những chuyện vĩnh viễn ăn sâu vào tiềm thức…

Anh có thể làm gì cho em đây?
Và Yi Jung tức giận thật sự vì sự vô dụng của mình…
Anh siết chặt đôi bàn tay tới tím ngắt.
Bên trong cánh cửa, Gaeul vẫn lặng lẽ nằm đó và khẽ lau những giọt nước mắt đang chảy dài…


“Đừng khóc, GaEul à, khi mày làm một chuyện đúng đắn, thì đâu có lí do gì để rơi nước mắt...
Đừng khóc…không bao giờ được khóc…
Rồi sẽ bình yên nhanh thôi...tất cả, chỉ là những chuyện nhỏ nhặt thôi…
Nhỏ nhặt… “
=========

- Sao đứng đực ở đấy mà không vào, thằng kia? – JunPyo nhìn Yi Jung và tức giận nói…
- Chưa phải lúc… - Yi Jung khẽ liếc nhìn vào bên trong rồi nói khẽ
- Vậy lúc nào mới là lúc, cái thằng này…
- Đây là lúc GaEul cần phải mạnh mẽ, mình vào mà làm gì…
- Thôi nào Jun, gọi cậu ra đây là để nói chuyện chứ không phải
là để tranh luận…- WooBin nói chen vào để JunPyo không dò hỏi thêm gì
nữa…
- Chuyện gì, nói đi…
- Cậu nói với JanDi là thuyết phục GaEul về Seoul được không? – WooBin gác tay lên vai JunPyo ra ý nhờ cậy…
- Được – JunPyo trả lời nhanh chóng và dứt khoát, đúng phong
cách của một doanh nhân bản lĩnh và quyết đoán – dù cậu không nhờ thì
Jan Di cũng sẽ làm như vậy. Rồi, còn gì nữa…
- Hết rồi, còn lại là phần của mình…- Yi Jung nói nhanh và dần ngồi bệt xuống sàn, tay không ngừng ấn điện thoại…

Lúc này thì từ phía cửa ra vào tang đường, có một nhóm người mặt mũi
bặm trợn thô kệch xuất hiện, vừa đi vừa đùa giỡn rất ư lố bịch. Dẫn đầu
bọn chúng là một tên khá trẻ, độ khoảng gần 30, dong dõng cao đang phì
phèo điếu thuốc trên môi…

- Jung à, là hắn…hắn ta tới – WooBin khẽ quay sang khều nhẹ Yi Jung rồi ra hiệu cho người của mình chuẩn bị…

Yi Jung lúc này khẽ ngước nhìn lên, nheo mắt nhìn hắn ta hồi lâu, im
lặng không nói. Đám người vừa bước đến cửa phòng viếng thì bị người của
WooBin chặn lại ngay lập tức nên tỏ ra rất bức bối, bắt đầu la ó và đập
phá…

Bên trong, GaEul cũng đã bắt đầu nghe thấy tiếng ồn, cô khẽ liếc mắt ra, và sự thảng thốt khẽ hiện lên trên mắt cô, rất nhanh…

- Cho họ vào…- GaEul lấy lại bình tĩnh và nói với ra ngoài…

WooBin khẽ liếc mắt sang Yi Jung hỏi ý, Yi Jung chỉ khẽ gật đầu, mắt vẫn không ngừng quan sát gã đàn ông dẫn đầu bọn chúng…

Người của WooBin nhanh chóng tản ra hai bên, cả đám côn đồ được nước cười ha hả bước vào, bỏ lại cái nhìn khinh khỉnh về phía F4

Bỏ lại cái nhìn khinh khỉnh về phía F4…

- Cưng à, anh đến chào mẹ vợ rồi đây… - vừa bước vào, hắn ta
nhanh chóng tiến đến bên GaEul và nói bằng cái giọng ngà ngà say của
mình – sao cưng không báo anh biết hả…
- Anh viếng nhanh cho rồi về - GaEul vẫn ngồi đó, không hề để
tâm đến những gì hắn đang nói và cái gương mặt đang cúi sát vào cô của
hắn – Đây không phải là chỗ anh có thể đến đùa giỡn đâu…
- Cưng à, em vẫn hung dữ như mọi ngày thế…- hắn ta vừa nói vừa đưa tay lên định sờ vào má của GaEul

Bốp…

Một cái tát nảy lửa.

Bất ngờ và đau điếng, hắn ta phải mất mấy giây sau mới kịp hoàn hồn,tức giận ngước lên nhìn kẻ đã đánh mình…

Đôi mắt JanDi cũng đầy tức giận không kém, hai bàn tay cô run run vì cái tát quá mạnh lúc nãy…Và cô nhìn hắn đầy thách thức…

- Mày…cái con này – hắn ta đưa tay toan túm lấy JanDi thì rất
nhanh, có một bàn tay ghịch ngược người hắn lại, khiến hắn đổ nhào ra
phía sau, và cũng nhanh không kém sau đó là một cú đấm như trời giáng
khiến hắn bổ nhào ra đất…
- Mày phải mừng là mặt mày con nguyên đấy, hôm nay tao không có
tâm trạng – JunPyo khẽ phủi phủi tay và bước lại gần phía JanDi – và ít
ra mày chưa đụng tới vợ tao…
- Mấy thằng này…tụi bây đứng đực ra thế làm gì hả? – hắn tức
giận quát bọn đàn em của mình rồi mới kịp nhận ra rằng tất cả bọn chúng
đều đã bị người của WooBin khoá chặt…

WooBin tiến lại gần hắn lúc này vẫn còn đang nằm bệt dưới đất, bàng
hoàng chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhìn lướt qua gương mặt giờ đang
loang lỗ máu do cú đấm lúc nãy của JunPyo, anh nhếch mép cười và khẽ
cúi xuống…

Bốp

- Cái này, là cho cô gái mà mày vừa gọi là cưng...
Bốp
- Cái này, là cho cô gái mày vừa gọi là con kia

Bốp
- Cái này, là cho cô gái đang tức giận đằng kia, bạn gái tao

Bốp
- Cái này, là cho bạn tao…

Bốp
- Cái này, vì cái đầu tiên vẫn chưa đủ...

Những cú đấm liên tiếp nện thẳng vào mặt hắn, gương mặt giờ đây méo mó vì bầm dập và đầy những máu

- Nếu mày còn muốn bình yên ra khỏi đây, thì nhanh mà khuất mắt
tao… - WooBin ném từng chữ một về phía hắn với cái nhìn lãnh đạm
- Bọn mày…hãy đợi đấy

Nói lắp bắp vội mấy câu cho gỡ thể diện, hắn lồm cồm bò dậy và chạy
nhanh ra ngoài. Lúc này, đàn em của WooBin cũng thả lỏng tay bọn đồng
bọn hắn đang mặt cắt không còn hột máu ra để bọn chúng chạy bán sống
bán chết…

- Ừ, tất nhiên là bọn tao đợi mày, ngay ngoài kia thôi… - WooBin
nói khẽ và nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo mình cho thẳng thóm…

***********


Được sửa bởi BumIu ngày Fri Jul 24, 2009 5:48 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptyFri Jul 24, 2009 5:46 pm

Chap 5 -extra part

- Sao cậu không vào trong đó mà lại ngồi ngoài này hả? – Ji Hoo
thoáng ngạc nhiên khi thấy Yi Jung ngồi bệt trước cửa phòng bệnh…
- Hoo à, đi uống 1 ly không – Yi Jung bâng quơ đáp…
- Nếu cậu muốn – Ji Hoo đưa tay ra trước mặt Yi Jung và kéo
người anh dậy, hai người khoác nhẹ vai nhau và lầm lũi bước ra phía cổng

Yi Jung ngồi lặng bên những li bia cũng được một lúc lâu rồi. Ji Hoo
ngồi nhìn anh không nói, chỉ khẽ thở dài và gọi thêm lúc thấy li anh
vơi gần hết…Cứ như thế, giữa tiếng nhạc đinh tay nhức óc và những con
người đang quay cuồng trong nó, hai con người lặng yên không nói, những
li bia sóng sánh cứ vơi dần, vơi dần, vơi dần…

- Mình từng rất phục cái tình yêu thầm kín lặng lẽ cậu dành cho
Jan Di…rất rất phục. Không đau khổ, không dày vò, không chiếm hữu hay
gì gì khác, yêu, và yêu, có thế thôi…
- Ai bảo cậu là mình không đau khổ hả? – Ji Hoo khẽ cười nhìn Yi
Jung, cái con người này, chỉ khi nào say bét nhè mới chịu hiểu rằng bản
thân mình nghĩ gì và muốn gì…
- Cậu không đau khổ, mình chắc là như vậy…thứ tình yêu đơn thuần đó, hiện giờ, mình thèm khát nó biết bao nhiêu…
- Đến với GaEul đi… - Ji Hoo khẽ nói khi vẫn đang nhìn vào li của mình
- Thì mình đã nói mà, nếu như tình yêu nào cũng đơn giản là yêu,
và chỉ biết có yêu thôi, thì thật hay…những cái khác, có là gì chứ…chả
quan tâm!!!
- ……
- Thế cậu có biết ở Seoul này có bao nhiêu cao ốc không, hả JiHoo thiên tài…
- Sao lại đặt ra câu hỏi đó vào lúc này? Nếu cậu hỏi mình có bao
nhiêu loại nhạc cụ thì được, còn câu đó, đi mà hỏi sở nhà đất ấy – Ji
Hoo khẽ mỉm cười vỗ vai bạn mình
- GaEul biết đấy…- Ji Yung khẽ cười, dừng lại, nhấp một ngụm bia
và tiếp – Thậm chí đã từng lên hết trên những toà cao ốc ấy, săm soi,
tìm kiếm…cố gắng níu kéo hi vọng cho đôi bàn tay của một thằng ngốc…
- …………
- Và bây giờ thì phải chi GaEul mãi mãi là cô gái chỉ yêu và yêu, đơn giản như thế, đơn giản như ngày đó
- Cái tình yêu mà cậu rất rất khâm phục đó, đơn thuần chỉ yêu là
đủ đó, đến cuối cùng, thì mình cũng từ bỏ, cũng khiến nó bị lí trí dắt
đường mà…
- Nhưng cậu vẫn yêu, đến giờ phút này đây, phải không…
- ừ, đến giờ phút này đây…
- GaEul cũng vậy đấy, mình biết chắc đến tận lúc này, cô ấy vẫn
hướng về mình. Đó là điều đau lòng nhất…bởi vì, tình yêu của cô ấy đã
thua cho lí trí rồi…
- ………..
- Hoo à, không thể ở bên nhau, thì yêu nhau trong tâm tưởng,
cũng là được phải không? – Yi Jung hỏi mà mắt vẫn không rời khỏi những
li bia trước mặt – vậy thì yêu nhau trong tâm tưởng vậy……

Kể từ giây phút đó, cả hai con người chìm vào thế giới riêng, thả hồn trôi theo hơi men và những suy nghĩ thầm kín riêng…

Ừ thì, sự im lặng của tình yêu…
Về Đầu Trang Go down
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptyFri Jul 24, 2009 5:47 pm

====

Chuông điện thoại làm đứt mạch suy nghĩ của Ji Hoo, anh uống tiếp một ngụm bia và khẽ cười khi nhìn màn hình…

- a…
- Hoo à, có thằng đó ở đó không…- WooBin nói gấp khi Ji Hoo vừa ấn nút trả lời…
- Thằng đó là thằng nào? – Ji Hoo bật cười
- Không lẽ giờ này mình hỏi chú rể mới ở đâu sao… - giọng WooBin gấp gáp…
- Có…
- Thế có GaEul ở đó không hả???
- Nó đâu có điên mà dắt bệnh nhân ra đây…à mà ý cậu là GaEul
không có trong phòng bệnh hả? – Ji Hoo khẽ liếc sang Yi Jung, lúc này
cũng đã định thần lại và đang lo lắng nhìn anh
- Có chuyện rồi, các cậu lái xe đến Gwang Ju ngay đi – giọng WooBin bực tức…
- Gwang Ju? – Ji Hoo thắc mắc rồi quay sang Yi Jung – WooBin bảo chúng ta lái xe đến GwangJu gấp

Không đợi Ji Hoo nói thêm, Yi Jung và chạy nhanh ra cửa

- Jung à, cậu có cồn trong người mà định lái xe ư???

Ji Hoo gọi với theo rồi nhanh chóng chạy theo Yi Jung ra cửa…

- Cùng đi nào… - Ji Hoo nháy mắt với Yi Jung…
- Cậu ở đây gọi lái thuê hay gì đi, mình sẽ đi trước một mình…
- Đã bảo cùng đi…- Ji Hoo mở vội cửa xe bước vào
- Nè, cậu vừa bảo là nguy hiểm khi lái xe trong tình trạng say đấy! – Yi Jung thắt vội dây an toàn rồi bắt đầu nhấn ga…
- Thì chết chung! Một thằng không thể làm gì lúc nóng nảy như
cậu, đi một mình thì thế nào…- Ji Hoo bình thản nói và tay khẽ ấn điện
thoại

Và chiếc xe bóng bẩy đắt tiền cứ thế lao như điên trong màn đêm…

- Ồ Bin à…đang trên đường…nhưng mà có chuyện gì mới được chứ hả?
- Tin mình mới nhận, mẹ GaEul qua đời rồi…chắc là cô ấy được báo
nên xuống đấy rồi…thiệt là, mình định đến đưa đi nhưng cái phòng bệnh
vắng tanh, cứ tưởng là thằng đó đã đưa cô bé đi…
- Hiểu rồi… - Ji Hoo nghe tới đó nhẹ nhàng tắt máy, khẽ quay
sang nhìn Yi Jung và nói – cả hai đứa mình đều không sợ chết, thế nên
cậu nhanh hơn nữa đi…có một người đang cần vai cậu…

Yi Jung càng nhấn chặt ga hơn nữa…hơi men chuyếnh choáng và tiếng gió
rít mạnh bên kẽ tai, những luồng gió cứ táp từng hồi đau nhói vào mặt
nhưng trong đầu anh chỉ có mỗi hình ảnh GaEul nhỏ bé đang khóc…

Anh không để em một mình lần nữa đâu…

CHAP 6:


Mẹ…

Rõ ràng là mẹ đó mà, phải không…nằm bất động ở đó, là mẹ mà, phải không?

Tốt quá rồi…
Cuối cùng thì mẹ cũng được gặp lại cha rồi

Không còn nữa, những cơn mê sảng mộng mị vô thức

Không còn nữa, những đêm trong giấc ngủ vẫn khản cổ gọi tên cha với nỗi đau bàng hoàng…

Không còn nữa, nụ cười ngây dại và ánh mắt vô hồn cứ ngóng nhìn mãi về quá khứ…

Không còn gì hết, phải không mẹ?

Nhẹ nhàng như thế đấy thôi…
Mẹ đang mỉm cười kìa, rất mãn nguyện và thanh thản…

Thế thì tại sao con phải khóc?
Mẹ con đang cười cơ mà…


GaEul ngồi lặng bên mẹ mình cũng được một lúc lâu rồi, những dòng suy
nghĩ cứ trôi tuột trong đầu cô. Trên gương mặt cô lúc này, khó mà biết
được đang có những suy nghĩ cảm xúc gì bên trong. Chỉ ngồi lặng như thế
thôi…

Chỉ ngồi lặng như thế thôi…

Nhưng còn con thì sao đây mẹ?

Một mình con thì làm sao đây hả mẹ…

Con có nên khóc vì điều đó không?

Nhưng mẹ đang cười mà…

Mẹ hạnh phúc mà…

Vậy là đủ rồi, chỉ cần như vậy thôi…


Xung quanh đấy, các cô y tá từng chăm sóc cho mẹ cô vẫn đang khóc rấm
rứt. Chỉ duy GaEul là không khóc, cũng không đau khổ hay buồn bã gì,
ánh mắt lạnh lẽo lơ đễnh nhìn những gì diễn ra xung quanh thật bình
thản và vô cảm…

=======

Ba chiếc xe cao cấp đồng loạt thắng gấp trước cửa nhà tang lễ. Nhanh
như cắt, những con người bên trong vội vã đẩy cửa xe và lao ra, bước
vội vào bên trong.

Cô gái nhỏ trong bộ đồ tang đang ngồi đó, lặng thinh…

Đám tang vắng tanh, không người viếng.

Lặng nhìn khuôn ảnh người phụ nữ trung niên đang tươi cười trên bệ thờ, JanDi đổ gục xuống, nước mắt không ngừng rơi

- Bác gái, cháu xin lỗi… - JanDi khẽ lắp bắp vài tiếng nghẹn
ngào trong nước mắt. Hơn ai hết, giờ phút này, JanDi bỗng cảm thấy thời
gian qua, dù cô tự hào rằng mình đã sống rất tốt và rất mạnh mẽ, nhưng
cô vẫn bất lực khi không thể ở bên cạnh GaEul mà cô yêu quí, bên cạnh
người phụ nữ luôn rất quan tâm và yêu thương cô, người phụ nữ giờ đã ở
bên kia thế giới…

JunPyo không biết làm gì hơn là ngồi xuống bên cạnh vợ mình, khẽ ôm cô vào lòng và không ngừng động viên…

ở phía xa, WooBin khẽ úp mặt JeaKyung vào lòng mình, để mặc cho cô khóc và đưa ánh mắt quan sát Yi Jung…

Yi Jung không biểu hiện gì từ khi anh bước vào. Cái vẻ vội vã khi chưa
nhìn thấy GaEul cũng biến mất. Anh chỉ đứng đó, trăn trở với những suy
nghĩ riêng mà WooBin không bao giờ có thể đọc hết được

Rồi Yi Jung lặng lẽ bước ra ngoài…Ji Hoo cũng lặng lẽ bước theo

WooBin nhìn theo bóng hai người một lúc lâu rồi thôi. Anh kéo JeaKyung
ra khỏi mình và nhẹ lau nước mắt cho cô, rồi dìu cô đến bên cạnh GaEul,
rồi anh bước đến chỗ JunPyo, khẽ vỗ vai anh và nói thầm

- Để các cô gái tự do chút nào…

Và họ bước dần ra phía bên ngoài
Về Đầu Trang Go down
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptyFri Jul 24, 2009 5:49 pm

Yi Jung đã đứng chờ ở đấy lâu lắm, từ cái lúc anh nhìn thấy JunPyo đấm vào mặt hắn, anh đã bỏ ra đây và lặng lẽ chờ.



Anh không muốn làm lớn chuyện trong đám tang của mẹ GaEul…



Từ phía xa, bóng của con người mà anh đã quan sát rất chăm chú bằng tất
cả sự tức giận dồn nén của mình bắt đầu xuất hiện. Anh khẽ phủi tay và
bước về phía trước…



- Tránh đường, ông mày đang không được vui

- Thì ra là mày – Yi Jung vẫn không rời ánh nhìn khỏi hắn…

- Ông mày nói là ông mày đang bực mình, đừng có mà…

- Tao cũng đang rất bực mình đây – Yi Jung cắt ngang lời hắn…



“Đại ca, tên này là đồng bọn của đám lúc nãy…” – một thằng ở phía sau nói nhỏ vào tai hắn…



- Lúc nãy mày bị ăn một đấm đầu, có biết là tại sao không? – Yi
Jung nói và tiến gần lại phía hắn, lúc này đang lùi lại từng bước một…-
là vì mày suýt đụng tới vợ của bạn tao…

- ……- hắn ta lắp bắp vài từ gì đó không rõ trong miệng, sự sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt



Đối diện với hắn, là khuôn mặt Yi Jung đang bình thản hỏi. Nét mặt bình
thản nhưng đầy nghiêm túc và ẩn chứa đâu đấy lửa giận ngùn ngụt của anh
làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ thật sự. Nỗi sợ hãi mơ hồ bao lấy hắn và
hắn chỉ biết thụt lùi lại từng bước, theo từng lời anh nói…Cả đám người
phía sau hắn cũng vậy, có cái gì đó từ anh khiến chúng tự dưng thấy
lạnh lạnh nơi sống lưng và thôi thúc chúng chạy trốn…Con người đang
đứng trước mặt chúng, với cái vẻ mặt bình thản của mình, đang hoàn toàn
làm chúng run lên vì sợ hãi…



- Còn mày – Yi Jung nhìn thẳng vào mắt hắn – thậm chí mày có nhớ
mày đã làm gì bạn gái tao không, vậy thì tính thế nào nhỉ?

- ……



Dứt câu nói, Yi Jung tung chân đạp mạnh khiến hắn ngã vào trong một hốc
tường, bọn đàn em cũng ngay lúc đó mà hảng sợ chạy toán loạn…



Khẽ đến gần hắn hơn, Yi Jung đưa chân mình chèn vào cổ hắn, lúc này đang ngồi bệt dưới đất và tiếp tục nói…



- Tao tên là So Yi Jung, giờ thì ít nhất mày cũng có cái tên để kiện lên báo khi nhập viện rồi…



Nói rồi Yi Jung đạp mạnh thêm một cái nữa vào bụng hắn. Cú tung chân của anh làm hắn đau đớn thét lên và khuỵ xuống.

Yi Jung lôi mạnh hắn đứng dậy, anh bồi thêm vào bụng hắn vài cú lên gối nữa.

Anh có thể cảm nhận thấy máu hắn ọc từ miệng và nghe thấy tiếng rên đầy đau đớn của hắn…



- Tha…tha cho tôi…



Câu nói đó làm Yi Jung điên cuồng hơn nữa, anh túm lấy cổ hắn, rít từng tiếng khàn đặc đầy giận dữ bên tai hắn…



- Vây lúc đó, mày có dừng lại khi bạn gái tao xin tha không hả???



Và Yi Jung lao vào hắn như một con thú hoang khát máu tìm được con mồi…



GaEul à…

Cười đi em…

Cười như ngày xưa đi em…

Nụ cười chứa nắng…

Anh sẽ giết hết tất cả những thứ gì đã dập tắt nụ cười em…

Không tha.

Cười đi em…




Ngày tàn. Hoàng hôn đỏ rực một màu máu…màu chết chóc, màu u buồn, màu giận dữ…màu của khao khát yêu thương…



*******

Đêm cuối thu, bầu trời yên tĩnh một màu thăm thẳm. Không trăng. Không sao.



Yi Jung lặng lẽ bước vào tang đường khi mọi người đã ra ngoài để ăn tối
và nghỉ ngơi. Cô vẫn ngồi đó, gương mặt không chút cảm xúc biểu lộ và
lặng đi theo những suy nghĩ. Khẽ bước đến gần, anh nhẹ nhàng quì xuống
cạnh bên cô.



Có một cái gì đó nhói lên trong lòng cô khi anh nhẹ nhàng và điềm tĩnh như thế…



Rồi cũng nhẹ nhàng như thế, anh lấy tay kéo nhẹ cô về phía mình, để đầu cô nghiêng trên vai anh…



- Em đã làm tốt lắm…



Cô không nói được gì cả. Mọi suy nghĩ lại trở nên trống rỗng…Bàng hoàng
cô nhận ra rằng mình nhớ cái hương đất nồng nàn anh mang lại cho chính
cô biết bao nhiêu…



Trong cái khoảnh khắc câm lặng ấy, tuy cố chối bỏ, nhưng cô không hề phủ nhận rằng cô cần anh.



Vì ta cần nhau.



ừ thì, sự im lặng của tình yêu…



Yi Jung khẽ mỉm cười. Cái suy nghĩ đó lúc này làm anh cảm thấy lòng
mình yên bình lạ. Những nụ hôn thật sâu và mãnh liệt, những giây phút
nồng nàn và mê say, những cuộc vui quấn quýt thâu đêm suốt sáng…anh
không phải chưa từng trải qua những thứ đó, không phải chưa từng mê đắm
và khao khát chúng, nhưng lòng anh lại thấy bình yên hơn, khi có hơi
thở đều đều và hơi ấm của cô bên vai anh…Chỉ vậy thôi. Yêu đôi khi chỉ
đơn giản vậy thôi…



Có những khoảnh khắc điên cuồng mê đắm muốn lao vào nhau cho dù có thể sẽ vỡ tan làm trăm ngàn mảnh…

Có những khoảnh khắc mơ hồ vu vơ chỉ muốn được cùng tựa vào nhau tìm chút bình yên nhỏ…



Cứ như thế này nhé, GaEul, dựa vào anh và cho anh cảm nhận hơi ấm của em…



Để anh biết anh đang có em…



Bên ngoài, mọi người chỉ lặng lẽ đứng nhìn mà không ai bước vào hay lên
tiếng. Tất cả đều không muốn phá vỡ một khoảnh khắc đẹp đẽ thế này…Chầm
chậm, họ rời khỏi cửa tang đường và tìm cho mình một góc khuất để ngồi.



- Jun à, mình nghĩ cậu nên về đi, chẳng phải mai có chuyến bay
trưa sang Vancouver sao? – WooBin nói khẽ - JanDi trông có vẻ cũng rất
mệt sau cả chặng đường dài chạy vội về đây khi nghe tin đấy

- Vô ích, cậu có khiêng cô ấy cũng không về đâu – JunPyo khẽ
cười – còn mình thì đừng bận tâm, mai lên máy bay nghỉ cũng được…

- Các anh đừng lo cho bọn em, những lúc thế này, Gaeul cần có
người ở bên, tụi em không sao đâu…- JeaKyung và JanDi đồng thanh…

- Đã có Yi Jung thì sẽ ổn thôi – Ji hoo khẽ lên tiếng…

- À, nhắc mới nhớ, thằng đó sao rồi Bin? – JunPyo sực nhớ ra điều gì và quay sang hỏi đầy tò mò…

- Vẫn chưa chết được…- WooBin cười và nói nhẹ

- Nếu mà Ji Hoo không can thì sẽ chết, mình cá một cái khách sạn là như vậy…

- Jun à, là mình thì mình cá cả cái ShinHwa luôn đó, chắc thắng
mà…Thằng đó phải cám ơn Ji Hoo nhiều…- WooBin quay sang Ji Hoo giơ ngón
tay ra hiệu “làm tốt lắm”

- Vì mình không muốn thấy nó làm gốm trong tù thôi, chứ nếu
không thì để mặc rồi…Nghĩ lại nhiều khi luật pháp thật bất tiện…

- Các anh đừng đùa kiểu đó, nghe thật là đáng sợ - JanDi chen vào…

- Phu nhân Goo à, người ra tay đầu tiên không phải là tụi anh mà là em đó – WooBin nhìn JanDi châm chọc…

- Nhưng, em vẫn không nghĩ ra là anh Yi Jung mạnh tới vậy. Bàn
tay làm gốm mà có thể, thật là khó tin…- JeaKyung ngồi lẩm nhẩm…

- Nó đánh bằng chân – WooBin cười lớn – mà cái xương hàm là phần của anh, nó chỉ xử bốn cái xương sườn thôi…

- Vậy cái xương mũi đó là của JunPyo à? – Ji Hoo lúc này mới chen vào…



JunPyo giơ tay đấm vào không khí, rồi ngồi thắc mắc lẩm nhẩm một mình…



“sao lại chỉ gãy mỗi cái mũi nhỉ…mình yếu đi rồi sao???”



Như hiểu được thắc mắc của anh, WooBin cúi xuống vỗ vỗ vai ra chiều an ủi…



- Hey man…you’re so weak…



Cái giọng nói nửa Hàn nửa Anh của anh lúc nào cũng làm cho cả nhóm bật cười…
Về Đầu Trang Go down
BumIu
Thành viên mới
Thành viên mới
BumIu


Nữ
Tổng số bài gửi : 75
Birthday : 19/09/1989
Age : 34
Đến từ : Near the Bum's house
Job/hobbies : Love Bum
Uy Danh : 2
Gia nhập : 22/04/2009
Tiền Thưởng : 81
Điểm thường :
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Right_bar_bleue


Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) EmptyFri Jul 24, 2009 5:50 pm

CHAP 7:


nếu được, xin hãy bật Loving You - DBSK nghe và cảm nhận


2 tuần sau.

GaEul đón chuyến xe cuối cùng để lên Seoul.

Nơi cô từng sống trong suốt một khoảng thời gian đẹp đẽ của cuộc đời

Nơi Chu GaEul ngày đó ngày ngày đến trường và vẽ những ước mơ thật đẹp về tương lai

Nơi của kỉ niệm, của ước mơ, của tình bạn…và của tình yêu…

Tình yêu chân thật và mãnh liệt, ngây ngô nhưng không khờ dại…

Tình yêu mà dù có cố phủ nhận hàng trăm lần đi nữa, nó vẫn tồn tại, vẫn ở nguyên đó, chưa phai mờ cũng như xê dịch đi tí nào…

Nó luôn hiện hữu ở đó…

Chỉ là con người không muốn đưa tay ra và nắm lấy…

Đêm thu buồn hai tuần trước…

Một cái đầu khẽ gục bên một bờ vai.

Một bàn tay khẽ nắm lấy một bàn tay.

Hai hơi thở đan vào nhau và truyền cho nhau những suy nghĩ thầm kín không nói ra.

Bóng hai con người đổ trong bóng tối và tan dần vào đếm tĩnh mịch đến vô thường…

Rõ ràng là tình yêu vẫn luôn ở đấy. Nhưng bàn tay đưa ra lại vội vàng e sợ rút trở lại. Nó sợ…

- GaEul à…- tiếng gọi kéo cô ra khỏi những dòng suy nghĩ phức tạp…
- À, Jan Di à, cậu ra đón mình sao? – Gaeul khẽ mỉm cười...
- ừ, chuyện đó là dĩ nhiên mà… - JanDi khẽ cười và đỡ lấy cái túi trên tay cô…

Như một thói quen, GaEul đưa mắt nhìn xung quanh quan sát trong chờ đợi…

Một nụ cười mà cô chưa bao giờ thôi nhớ…

- Anh Yi Jung có cuộc họp gấp… - JanDi khẽ nói khi nhìn thấy biểu hiện của cô…
- Mình…chỉ quan sát vậy thôi… - GaEul khẽ cúi mắt xuống và bước vội vào xe đang chờ sẵn – chúng ta sẽ đến đâu đây, JanDi…
- Nhà của cậu – JanDi trả lời dứt khoát
- Nhà? JanDi à, mình biết là cậu muốn giúp đỡ mình, nhưng thật sự là….
- Mình chỉ thuê nó giúp cậu thôi, một ngôi nhà nhỏ tồi tàn, được chưa hả? – JanDi khẽ nhìn cô cười…- cậu về đó cất đồ đạc trước, rồi mình sẽ đưa cậu đến chỗ làm việc cho biết…
- Làm việc? cậu tìm cả việc làm cho mình ư?
- Thật ra thì…à…đừng bận tâm…công việc cũng không phải là nhẹ nhàng gì cho lắm, nhưng nó tốt hơn những việc trước đây của cậu…
- Cậu đừng bào mình sẽ vào làm ở ShinHwa nhé…- GaEul khẽ cười
- Không đâu, cậu sẽ làm việc ở bảo tàng Woo Song – JanDi bình thản nói…
- Bảo tàng, JanDi à…mình…
- Không liên quan gì tới anh Yi Jung đâu, mình đã xin việc cho cậu, và dù gì thì cũng chỉ là trông coi quét dọn nó thôi, không phải là công việc hiển hách chạy chọt mới có được đâu...
- ......
- Anh Yi Jung cũng ít khi đến đó lắm, anh ấy còn cả một cái tập đoàn lớn...

GaEul không nói gì thêm nữa. Không phải là cô chấp nhận sự an bày của JanDi. Nhưng cô cảm thấy rằng mình không nên làm cho mọi người lo lắng quá về mình nữa. Dù gì thì như JanDi nói, công việc mà cô sẽ làm cũng không phải dựa vào cái tên F4 mà có, nó chỉ đơn giản là quét dọn thôi. Cô nên chấp nhận nó, làm việc chăm chỉ và kiếm tiền trả tiền nhà. Không dễ gì để tìm được một công việc ở Seoul, với một đứa không có gì nổi trội và xuất sắc như cô...Hơn hết, khi làm việc ở đó, ít nhất, cô cũng có thể thỉnh thoảng gặp anh khi anh đến, có thể nhìn thấy anh, câm lặng nhưng trào dâng những cảm xúc. Chỉ như thế, là quá đủ. Chỉ cần thỉnh thoảng được gặp anh như thế...

- Giám đốc à, chúng ta đi chứ ? Đã muộn cuộc họp rồi ạ - người thư kí nhìn Yi Jung ra phần sợ sệt. Từ nãy giờ, anh chỉ im lặng không nói và quan sát rất chăm chú cái gì đó qua cửa kính xe khiến ông không dám lên tiếng...
- Cho xe chạy đi – Yi Jung nói chậm từng từ và mắt anh vẫn không thôi nhìn qua cửa kiếng...

Em đến là tốt rồi, GaEul à...

Chiếc xe đưa JanDi và Gaeul đi quanh những con ngõ nhỏ rồi dừng hẳn trước một con dốc. Đường vào quá hẹp thế nên họ phải xuống xe và đi bộ. Chừng 100 mét, ngôi nhà nhỏ hiện ra trước mặt họ.

Căn nhà nhỏ nhắn và thấp, nằm nép mình dưới mấy tán cây và bao quanh nó là cái hàng rào gỗ nhò. Nhìn bên ngoài, thì nó bình thường như những ngôi nhà khác ở bên cạnh, không có gì nổi bật...

- JanDi à, mình không nghĩ đây là một căn nhà tồi tàn như cậu nói...
- Mình không an tâm để cậu ở một nơi quá tồi tàn như cái khu ổ chuột đó...Đây là nơi rẻ nhất mà mình thấy hợp...Mà nó thì cũng có gì đâu để gọi là không tồi tàn hả ? không lẽ phải nhà xiêu vẹo ẩm thấp, tường nứt mái dột, sinh vật đáng yêu bò lung tung thì mới là tồi tàn hả ? – JanDi nhìn Gaeul cười
- Nhưng...- Gaeul khẽ ngập ngừng khi JanDi dắt tay cô tiến vào bên trong hàng rào...
- Mình đã tính rồi, sau khi trừ tiền thuê nhà thì tiền lương của cậu vừa đủ để sống trong cả tháng, nếu cậu chịu khó ăn mì gói hoặc sandwitch và uống nước lọc...

Lời nói của JanDi làm GaEul phì cười. Gì chứ ăn như thế thì cô cũng thử suốt mấy năm qua rồi, cũng chẳng là gì to tát. Chẳng ai chết vì chỉ ăn mì gói và uống nước lọc để sống. Phu nhân Goo cũng từng như thế, và cô cũng từng như thế. Vậy nên GaEul xốc lại cái túi xách, và nhanh chóng theo JanDi bước vào nhà...

- Mình không gạt cậu, thấy chứ, đây rõ là một ngôi nhà tồi tàn – JanDi nói lớn với Gaeul khi cả hai người đã bước vào trong nhà...

Không gì cả. Bên trong ngôi nhà trống không và rỗng tuếch. Chỉ đơn giản một cái giường cũ kĩ ọp ẹp và một cái tủ quần áo cũng cũ không kém. Chỉ thế thôi.

GaEul khựng lại một lát rồi ôm chặt JanDi vào trong lòng, thì thầm nói khẽ

- cám ơn, JanDi à...vì đã không để mình thành người vô dụng...

Người mà cậu nên cám ơn, là người đã an bày tất cả những thứ này, từ ngôi nhà, công việc cho đến cảm giác của cậu, GaEul à...

JanDi muốn nói ra một điều gì đó, nhưng lại thôi...Cô ôm chặt GaEul vào lòng hơn nữa, bằng tất cả nhớ thương, chua xót và cảm thông...

Yi Jung à, cám ơn anh, vì đã hiểu GaEul như thế...

Một lúc lâu sau, JanDi khẽ lên tiếng...

- Thực ra, GaEul à, nhiều năm qua mình cũng kiếm được tiền, không nhiều, nhưng ít nhất thì nó không phải là có được vì mình là Goo phu nhân – JanDi khẽ cười và tiếp – mình muốn dùng nó mua cho cậu một vài món quà tân gia...
- JanDi à...
- Quà rẻ tiền thôi, chứ cậu không định nấu bếp sao ? Định ngủ mà không chăn màn gối hay sao ?
- Cái đó mình mua được...
- Mình sẽ mua, vì đó là đồ rẻ tiền, tiền của cậu thì để mà mua đồ đắt tiền đi... – JanDi nói vội và khoác tay Gaeul kéo ra ngoài...

Cuộc họp hôm nay kết thúc khá muộn với nhiều công việc phức tạp khiến Yi Jung mệt mỏi. Anh lái xe trong vô thức qua một vài con hẻm quanh co rồi dừng lại ở một con dốc, tắt máy xe và ngồi tựa hẳn ra ghế sau, liếc mắt nhìn về một ngôi nhà nhỏ bên trên ấy...

Vẫn sáng đèn.

Gác tay lên trán và ngồi lặng như thế, anh im lặng quan sát khung cửa đang sáng đèn đó. Thỉnh thoảng bóng cô hiện lên mờ mờ bên khung cửa, chắc là đang lúi cúi quét dọn, anh khẽ nhếch mép cười với hình ảnh đó...

Rồi đèn tắt. Yi Jung khẽ liếc nhìn đồng hồ...

- sao mà thức khuya thế chứ...

Rồi anh cũng nhẹ nhàng nhắm mắt, cho phép bản thân mình nghỉ ngơi...

=====

Buổi sáng đầu tiên GaEul làm việc tại bảo tàng trôi qua khá lặng lẽ. Cô chỉ chăm chú quét dọn từng ngõ ngách, lau tỉ mỉ sáng bóng từng ô cửa kính nhỏ và thỉnh thoảng đưa ánh nhìn về phía cửa ra vào. Chốc chốc, đứng trước vài món đồ gốm của anh, cô nhìn chúng như bị thôi miên và thả hồn mình về những cảm giác cũ, những ngày mà cô ngày ngày đều đặn đến lớp học gốm, thích thú và chăm chú với những tác phẩm vụng về của riêng mình...những ngày cực kì cố gắng để đến gần trái tim một người...trái tim nhiều đam mê với những sáng tạo đẹp lộng lẫy và thu hút mê hồn đến từng đường nét...

Rồi khi những ý nghĩ ấy xua tan ra khỏi đầu, cô lại tiếp tục lau dọn, trở về với thực tại của riêng mình...

Nhưng...cả ngày hôm nay anh không đến...

Và GaEul khẽ cười thầm mình thật ngốc. Chẳng phải JanDi đã nói là anh có cả một công ty lớn hay sao..với lại, có khi nào anh còn chẳng biết là cô đang làm việc cho bảo tàng nhà anh nữa là...

Và mặc dù không nhận ra, nhưng hai con tim, rõ ràng là đang xích về rất gần nhau...

Lâu lắm rồi, GaEul không thấy thoải mái như thế khi làm việc. Thanh – thản. Đó là tất cả những gì cô cảm thấy lúc này, dù mồ hôi cô đang chảy thành dòng trên gương mặt...Cô khẽ thì thầm hát khi tay vẫn đang hí hoáy lau chùi cái tượng thạch cao giữa phòng lớn.

Phía sau lưng cô, So Yi Jung đang mỉm cười. Và anh khẽ quay lưng đi, miệng khe khẽ hát theo bài hát cô vừa thì thầm...
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)   Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul) Empty

Về Đầu Trang Go down
 
Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : 1, 2  Next
 Similar topics
-
» Đau khổ vì yêu anh (fic dành cho couple CE)
» Năm năm (fic dành cho couple CE)
» Đi Tìm Tình Yêu
» [ 2 tháng ].... tôi tìm thấy tình yêu....
» thị trấn tình yêu.(complete);vẫn là CE.(cấm trẻ em dưới 18 tuổi)

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Fanficland :: ๑۩۞۩๑ Fanfic Land ๑۩۞۩๑ :: Asia Fanfic-
Chuyển đến