Fanficland
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Fanficland

Cùng nhau xây dựng một forum chuyên về những FANFIC chất lượng
 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Hãy cùng chúng tôi chia sẽ bài viết, những fic hay cho FANFICLAND. Chân thành cảm ơn tất cả các bạn!!!
Latest topics
» [One Short] Phím đàn Piano nhuốm máu | JoongNa|
Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 Emptyby tyt.koy Thu Jul 28, 2011 3:55 pm

» [Longfic] Lớp mẫu giáo SS501
Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 Emptyby Love_SS Mon Dec 20, 2010 7:24 am

» LOVE ME (longfic- DBSK)
Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 Emptyby Telve Mon Nov 29, 2010 2:27 pm

» Chỉ Tình yêu Có thể............(couple JiYung - GaEul)
Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 Emptyby kumxjnh Sun Jul 25, 2010 3:10 pm

» Sợi Dây Chuyền Màu Bạc [for DBSK's Fan]
Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 Emptyby akluvka Wed Dec 23, 2009 5:30 pm

» Sao phim “Cô bạn gia sư” và 9 cô gái SNSD đến Việt Nam
Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 Emptyby FOX'S Sun Oct 18, 2009 12:18 pm

» Kangin của nhóm Super Junior và những vận đen trong tháng 9 - 10/2009
Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 Emptyby FOX'S Sun Oct 18, 2009 12:00 pm

» Phim Hàn hoành tráng nhất 2K9 đã đổ bộ đến Việt Nam
Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 Emptyby MinSu Sun Sep 27, 2009 12:59 am

» "Bom tấn" truyền hình Iris
Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 Emptyby MinSu Sun Sep 27, 2009 12:51 am

» Nàng "Cháo" Kim So Eun bị kiện
Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 Emptyby MinSu Sun Sep 27, 2009 12:45 am

» Cuộc phỏng vấn cuối với Jaebum - 2PM rơi vào khủng hoảng
Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 Emptyby MinSu Thu Sep 17, 2009 5:55 am

» Super Junior "áo phông dép lê" đi dã ngoại
Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 Emptyby MinSu Wed Sep 09, 2009 3:20 am

» [VietSub] Super Junior with Starking 180409
Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 Emptyby MinSu Fri Sep 04, 2009 11:19 pm

» [Anime] One Piece 293++
Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 Emptyby mxcpro Wed Sep 02, 2009 6:48 am

» Tin tức mới nhất xung quanh scandal "DBSK khởi kiện SM Town "
Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 Emptyby FOX'S Sat Aug 08, 2009 6:36 am


 

 Đêm Tân hôn đến muộn

Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
Tác giảThông điệp
Khách vi
Khách viếng thăm
avatar



Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Đêm Tân hôn đến muộn   Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 EmptySun Apr 12, 2009 3:38 pm

Bà Trịnh ngần ngại hỏi:

− Liệu con có sáng suốt không, hay là con lựa chọn một cách sai lầm.

Joe cười buồn:

− Mẹ quên là con đã gần ba mươi tuổi rồi hả mẹ.


Trịnh cảm thấy buồn khi mọi chuyện đã dở dang như vậy. Nhất là Ariel
không được hạnh phúc, bà cảm thấy có lỗi với người đã mất. Bà đã không
hoàn thành lời hứa, thật đau khổ biết bao.

Thấy vẻ đau khổ hằn lên nét mặt mẹ, Joe an ủi bà:


Mẹ cũng đã thực hiện lời hứa với dì Hà rồi. Nhưng mọi chuyện xảy ra
ngoài ý muốn của chúng ta thì có thể trách ai được pHải không mẹ? Mẹ
cũng đừng buồn rầu nữa, con nghĩ chắc con và Ariel không có duyên nợ
nên không thể sống với nhau đến trọn đời được.

Bà Trịnh cố giữ cho nét mặt bỉnh thản, bà hỏi:

− Vậy là con vẫn còn yêu Tiff đúng không? Còn Ariel, con chỉ nghĩ là một cô gái tốt mà con đang cần.

Joe gật đầu.

Bà Trịnh gằn giọng:

− Mẹ mong rằng con nghĩ cho chín chắn hơn, để không hối hận như bây giờ.

Trong
lòng bà Trịnh vẫn không tin tưởng về Tiff cho lắm, dù rằng bà chưa gặp
mặt Tiff lần nào. Nhưng bà cảm thấy cô gái này không đơn giản như Joe
đã nghĩ. Bằng mọi cách, bà sẽ tìm hiểu cho ra nguyên nhân. Như không để
cho Joe biết ý nghĩ của mình, bà ngọt ngào:

− Con và Tiff đã quan hệ đến mức nào rồi? Có khắng khít lắm không?

− Con và Tiff vẫn chưa vượt qua ranh giới của tình yêu.

Bà Trịnh gật gù:

− Vậy thì tốt! Thực tế, chuyện con và Ariel chưa giải quyết xong, nên chuyện con và Tiff từ từ hẵng tính nhé con.

Joe gật đầu:

− Vâng, con hiểu! Nhưng con muốn mẹ gặp mặt Tiff một lần, có được không mẹ?

Nghe
Joe nói vậy, bà Trịnh nghĩ: Nếu trực tiếp gặp Tiff, bà sẽ có điều kiện
để tìm hiểu thêm về cô gái mà bà không mấy tin tưởng này. Nghĩ vậy, bà
dễ dãi:

− Nếu con muốn thế thì hôm nào có dịp dẫn Tiff về cho mẹ
biết mặt. Nhưng con vẫn giữ kín mọi chuyện, đến bao giờ con và Ariel đã
ly dị xong.

Nghe mẹ nói vậy, Joe hỏi luôn:

− Còn chuyện con và Ariel có nên đưa đơn ra tòa không hả mẹ?

Bà Trịnh suy nghĩ rồi nói:

− Hãy chờ mẹ một tháng nữa rồi tùy con quyết định.

Joe dò hỏi:

− Mẹ sẽ gặp Ariel?

Bà Trịnh gật đầu:


Mẹ muốn dò xét Ariel một thời gian để tìm hiểu rõ tâm ý của cô ấy. Lúc
đó mẹ cũng chẳng ép buộc gì, mẹ sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con và
Ariel khi các con đã lớn và sẽ không trách mẹ nữa.

Tuy nói vậy
để lấy lòng tin ở Joe, nhưng bà Trịnh cảm nhận Ariel thật là đáng
thương. Bà luôn có cảm nghĩ chỉ một mình Ariel là cô dâu thảo của bà mà
thôi.

Hôm nay Tiff mặc bộ đồ thật giản dị để ra mắt bà già chồng
tương lai của mình. Cô đang hạnh phúc khi nhìn mình trong gương thật
đơn giản, đây là điều mà hôm nay cô cần pHải có.

Đi ra phòng khách, cô hỏi Joe:

− Hôm nay em mặc đơn giản như thế này có được không anh yêu.

Joe vô tư:

− Mẹ chẳng để ý đến chuyện hình thức đâu em ạ.

Tiff nói giọng nhõng nhẽo:

− Nhưng em muốn mẹ có tình cảm với em ngay lần đầu.

Joe như giảng dạy:

− Nếu muốn vậy thì em pHải ngoan hiền với mẹ thì mẹ mới thích.

Tiff với vẻ mặt bí xị:

− Anh làm như em dữ dằn lắm vậy, thật đáng ghét.

Rồi cô ngồi ì xuống chẳng thèm nhìn Joe.

Joe năn nỉ:

− Em pHải hiểu cho anh chứ! Anh chỉ muốn tốt cho em thôi, nên anh mới nói thật như vậy - Rồi anh nắm tay cô - Đi em, để mẹ chờ!

Tiff vừa đi vừa giậm chân. Cô rào đón:

− Mai mốt anh nói chuyện với em pHải ý tứ đó nha, không thì em giận anh luôn đó.

Joe trả lời ỉu xìu:

− Anh biết rồi mà, cho anh xin lỗi đi em yêu ạ.

Dừng xe ngoài sân, thấy anh Hải đang rửa xe, Joe hỏi:

− Có mẹ tôi ở nhà không anh Hải?

Anh Hải vừa quan sát cô gái lạ, vừa đáp:

− Dạ, có. Bà chủ đang ở trong phòng khách.

Nghe anh Hải nói vậy, Joe nắm tay Tiff thân mật:

− Đi em! Đi vào gặp mẹ đi!

Tiff đứng tần ngần với đôi mắt láo liên mà giọng nói thì như ngây thơ lắm:

− Em lo sợ quá anh Joe ơi!

Joe khuyên nhủ:

− Mẹ anh dễ lắm, em cứ an tâm! Còn có anh bên em nữa, em quên rồi sao?

Thấy cử chỉ và lời nói của Tiff, anh Hải bực bội. Xịt mạnh vòi nước vào chiếc xe, anh nói trỏng:

− Chiếc xe này thật đáng ghét!

Không biết Tiff có nghe rõ hay không khi cô đã đi khuất sau cánh cửa.

Bà Trịnh ngồi đó với tách trà, Tiff bước vào Trịnhnh tay lễ phép:

− Dạ thưa bác, con mới đến.

Bà Trịnh mỉm cười vẻ dễ dãi:

− Ờ, ngồi xuống đi cháu!

Tiff lại lễ phép:

− Dạ, cám ơn bác.

Không chút chậm trễ, Joe giới thiệu luôn:

− Đây là mẹ của anh, chắc em mới gặp lần đầu.

Tiff chỉ gật đầu.

Rồi nhìn mẹ, Joe nói:

− Còn đây là Tiff bạn của con. Hôm nay cô ấy đến đây để cho mẹ biết mặt và biết nhà ta luôn.

Quan sát Tiff nãy giờ, bà Trịnh thấy cô gái có cái gì đó không thật theo cảm nghĩ của bà. Không nóng vội, bà hỏi thăm:

− Hiện nay cháu đang làm gì? Và ở đâu?

Một câu hỏi đơn giản nhưng Tiff cảm thấy khó trả lời. Cô mỉm cười nói nhỏ:


Dạ, cháu vừa chữa trị đôi chân nên chưa đi làm được - Và cô vừa nói vừa
phân tích - Ba mẹ cháu ở ngoại ô thành phố, hai người đã về hưu. Chỉ có
một mình cháu ở nhà trong thành phố này.

Bà Trịnh nói với vẻ quan tâm:

− Đôi chân cháu đã thật lành?

Tiff chớp chớp mắt, cô cố lấy lòng bà Trịnh:

− Dạ, cháu vừa mới đi lại được độ nửa tháng trở lại đây.

Bà Trịnh với nét mặt lo lắng:

− Rồi lúc trước ai chăm sóc cho cháu?

Tưởng bà Trịnh quan tâm đến mình, Tiff kéo dài câu chuyện:

− Do cháu có đứa bạn thân tên là Hebe, một mình Hebe săn sóc cho cháu khi bị tai nạn.

Tiff vừa dứt lời, bà Trịnh hỏi tiếp:
− Cô Hebe tốt bụng kia hiện nay đang làm gì?

Joe lên tiếng:


Hebe đang làm trong công ty của mình - Joe giải thích thêm - Hebe cũng
học chung trường với Ariel. Ariel cũng có ngỏ lời xin cho Hebe vào công
ty mình làm. Và một phần cũng vì tình nghĩa chăm sóc cho Tiff nên con
đã nhận cô ấy.

Bà Trịnh cười hiền khi nghe Joe giải thích, bà nói:


Con giúp một người tốt đó là điều cần làm, mẹ có trách gì con đâu. Khi
nào có dịp, con mời Hebe lại nhà mình chơi. Mẹ rất thích những cô gái
tốt bụng như vậy.

Tiff khoe Trịnhng:

− Dạ, Hebe rất vui tính. Bác mà gặp cô ấy, bác sẽ không cảm thấy buồn chút nào.

Để dò hỏi thêm, bà Trịnh chăm chú nhìn Tiff, nói:

− Rồi cháu Tiff có dự định đi làm gì không?

Tiff ấp úng:

− Dạ, anh Joe nói để cho đôi chân con thật hết rồi sẽ tính.

Bà Trịnh lại nói thêm:

− Cháu trị bác sĩ nào?

Tiff đáp bừa:

− Dạ, cháu trị tại bệnh viện.

Một
mối ngờ vực thành hình trong lòng bà Trịnh. Nếu thực tế Tiff bị chấn
thương đôi chân nặng như vậy, chẳng lẽ không có bác sĩ riêng, con trai
bà thừa khả năng làm việc đó mà. Thật là điều mà bà không thể tin
được...

Nhìn thấy Tiff không nghi ngờ nào đối với bà nên bà đã an tâm. Bà làm ra vẻ thân thiện hơn:

− Có rảnh rỗi, cháu ghé qua đây chơi với bác. Bác thường ở nhà có một mình nên nhiều lúc cũng buồn.

Tiff đáp, vẻ mặt rạng rỡ:

− Dạ, nếu bác cho phép, cháu sẽ ghé đây thường xuyên thăm bác cho vui nhà vui cửa.


Trịnh lại nhận định tiếp: Tiff quá khôn ngoan, vì thế mà bà không thể
tin mọi chuyện xảy ra đơn giản như vậy. Bằng mọi cách, bà quyết tìm ra
sự thật. Muốn để cho Tiff tin bà tuyệt đối, bà đứng lên lịch sự nói:

− Con và Tiff ở đây nói chuyện tự nhiên, mẹ vào Joe chị Tư lo cơm trưa.

Rồi bà nhìn sang Tiff, cười thân mật:

− Cháu ở đây dùng cơm với bác nhé?

Tiff tỏ ra ngoan ngoãn:

− Vâng ạ!

Nói xong, bà Trịnh đi ra nhà bếp, bà ra lệnh với chị Tư:

− Trưa nay chị nấu cơm cho Joe và bạn nó ở lại dùng cơm luôn nhé - Rồi bà phán tiếp - Chị Joe chú Hải lên phòng riêng gặp tôi.

Chị Tư cúi đầu:

− Vâng, thưa bà.

Bà Trịnh về phòng với sự sắp xếp trong đầu. Bỗng có tiếng gõ cửa, bà nói vọng ra:

− Hải đấy pHải không?

− Vâng! Bà chủ cho gọi con!

Bà Trịnh ra lệnh:

− Hãy vào đi!

Hải đẩy cửa đi vào, bà nhắc:


Đóng cửa lại cẩn thận! - Rồi bà vào thẳng vấn đề - Tôi xem cậu như con
cháu trong nhà nên tôi muốn nhờ cậu giúp tôi một việc và pHải tuyệt đối
giữ bí mật.

Hải ngồi khép nép nơi góc ghế, anh khẽ đáp:

− Vâng, xin bà chủ cứ nói, tôi xin giúp bà hết khả năng của mình.

Với sự tin tưởng, bà Trịnh cao giọng:


Tôi muốn cậu theo dõi chỗ ở của Tiff là cô gái hiện đang ngồi dưới
phòng khách bạn của Joe và những hành vi hằng ngày của cô ấy, càng chi
tiết càng tốt.

Hải tự nhiên hỏi:

− Bà không tin tưởng cô ấy?

Bà Trịnh thừa nhận:

− Tiff có nhiều điều làm cho tôi nghi ngờ.

Hải cũng nói theo:

− Tôi cũng thấy cô ấy có vẻ giả dối.

Có vẻ khó hiểu, bà Trịnh hỏi lại:

− Cậu cũng có quen với cô ấy à?

Hải nhớ lại lúc nãy:

− Dạ không! Tôi chỉ nghe cậu chủ và cô ấy nói chuyện lúc nãy.

Để gút lại câu chuyện, bà Trịnh như ra lệnh:


Kể từ bây giờ, cậu không cần lái xe cho tôi nữa. Nếu có đi đâu tôi sẽ
gọi tắc xi. Nhiệm vụ của cậu là theo dõi Tiff, hằng ngày về báo cáo cho
tôi.

Thấy bà chủ có vẻ mệt mỏi, Hải đứng lên:

− Vâng, tôi đã hiểu. Bà có căn dặn gì thêm nữa không?

Ánh mắt bà Trịnh mông lung:

− Trước mắt, cậu cứ làm như vậy đi!

− Vâng, thưa bà.

Rồi Hải bước ra khỏi phòng không quên đóng cửa lại cẩn thận.

Còn lại một mình, bà Trịnh than thở:


Hà ơi! Bạn có linh thiêng hãy giúp mình tìm ra sự thật. Bạn có nghĩ như
mình không? Tiff chẳng đáng tin cậy chút nào. Còn Ariel nó đã về nhà
của bạn ở rồi. Bạn hãy hiểu cho mình và để nó ở đó một thời gian. Mình
hy vọng rồi đây mọi việc sẽ tốt đẹp, Ariel vẫn là con dâu của mình như
ý bạn và mình mong muốn.

Chợt bên ngoài hành làng có tiếng của Tiff:

− Bác ơi! Cháu mời bác xuống dùng cơm!

Bà Trịnh mỉm cười cho sự khôn ranh của Tiff, nhưng giọng bà vẫn dịu ngọt:

− Cám ơn cháu, bác sẽ xuống ngay!
Tiếng
chân Tiff xa dần. Ngồi tư lự một hồi lâu rồi bà cũng đi xuống phòng ăn
với vẻ mặt thật nhân hậu và giản dị. Khó có thể hiểu trong lòng bà nghĩ
gì, dù lòng bà đang dậy sóng.

Từ khi hoàn thành mọi kế hoạch của
Tiff giao phó, Hebe rất thoải mái về vấn đề tiền bạc do Tiff cung cấp
cho cô. Cô đến những tụ điểm ăn chơi nổi tiếng để tiêu xài. Còn công
việc của cô đi làm tại công ty chủ yếu là để theo dõi Ariel mà thôi,
nhưng hiện giờ thì cô rất rảnh rang vì Ariel và Joe sắp ly dị, cho nên
cô chẳng pHải làm gì mà vẫn có tiền xài thoải mái.

Hebe dáng vẻ kênh kiệu từ trong nhà hàng đi ra, túi cô hôm nay cạn khô. Đêm nay cô sẽ ghé Tiff để lấy thêm chút ít.

Nhìn
đồng hồ tay, thấy đã gần mười một giờ rồi, cô ngồi trên xe chần chừ
chưa muốn đi. Nếu không ghé Tiff thì ngày mai tiền đâu mà xài? Còn nếu
ghé giờ này thì cũng hơi ngại vài con đường quá vắng vẻ.

Chợt tánh ngông nghênh trong cô trỗi dậy, cô tự nhủ thầm: Hebe này mà sợ ai chứ?

Nghĩ vậy, cô cho xe chạy thẳng đến nhà Tiff.

Đường
càng lúc càng vắng vẻ, Hebe cho xe chạy nhanh như một bóng ma. Một nỗi
lo sợ mơ hồ khiến Hebe cố chạy thật nhanh. Khi đến trước cửa nhà Tiff,
Hebe thở ra nhẹ nhõm.

Khi đến sát cửa, Hebe cảm thấy chán chường bởi ổ khóa to tướng nằm bên ngoài. Vậy là Tiff đã đi đâu?

Chợt tiếng xe thắng "két két" trên đường, một thanh niên xuống xe với giọng suồng sã:

− Em đứng đợi anh, pHải không em?

Nhìn mặt gã thanh niên đỏ ửng, Hebe biết gã đã uống nhiều rượu. Cố giữ vẻ bình tĩnh Hebe đối đáp:

− Tôi đợi anh tôi, ảnh sẽ về đến ngay. Ông hãy đi nơi khác, đừng ở đây chọc ghẹo tôi sẽ không yên thân đâu.

Gã thanh niên cười thích thú:


Anh của em đến sáng mới về! Giờ hãy ngoan ngoãn đi theo anh lại con
đường hẻm kia em sẽ tận hưởng những giây phút sung sướng trên đời.

Vừa nói gã vừa đi lại nắm lấy tay Hebe kéo đi.

Hebe đứng sát vào cánh cửa để né tránh, cô nói:

− Ông buông tôi ra! Không thì tôi sẽ la lên thì ông sẽ bị mời đến công an đó.

Gã thanh niên cười man dại:


Em hù dọa anh đấy à? - Rồi gã chứng minh - Em thấy không, nãy giờ chúng
ta đứng đây thật lâu mà có ai đi ngang qua đâu. Anh nghĩ em có la thì
càng mất sức thêm thôi. Mau ngoan ngoãn đi cưng!

Vừa nói gã vừa tiến vế phía Hebe.
Về Đầu Trang Go down
Khách vi
Khách viếng thăm
avatar



Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Đêm Tân hôn đến muộn   Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 EmptySun Apr 12, 2009 3:40 pm

Hebe cảm thấy lo sợ thật sự, cô đang mong có một
ánh đèn hoặc một tiếng xe nhưng hoàn toàn im vắng. Đưa đôi tay lên ôm
ngang ngực để phòng vệ, càng lúc cô càng lùi dần về phía xa.

Không chờ đợi thêm được nữa, gã thanh niên nhào tới ôm chầm lấy cô, đôi môi gã tìm đôi môi cô với hơi rượu nồng nặc.

Hebe cố né tránh gương mặt gã. Bực bội trước sự chống cự của Hebe, gã nhấn mạnh:

− Em không ngoan ngoãn thì đừng có trách!

Hebe phẫn nộ:

− Tao sẽ chống cự tới cùng, mày đừng hòng làm gì được tao.

Hebe
vừa nói dứt thì đôi tay của gã đã xé toạc chiếc áo của Hebe, làm lộ ra
chiếc áo ngực bên trong, cô run cầm cập và đưa tay che lại.

Hắn lại mỉm cười đắc ý:

− Ngoan ngoãn đi, anh sẽ tặng em chiếc áo khoác này để mặc về nhà.

Vừa nhục nhã, vừa uất hận, Hebe lớn tiếng:


Nếu mày đụng đến tao, mày sẽ hối hận. Tao sẽ không để cho mày yên đâu.
Bằng mọi giá tao sẽ đưa mày ra toà nếu tao còn sống sót.

− Giỏi lắm! Anh hùng lắm! Hãy chống cự nhé cưng, anh sẽ hành động đây!

Vừa nói, hắn vừa lôi Hebe một cách chẳng thương tiếc về phía con đường tối om.

Hebe
cố gắng chống cự, nhưng làm sao được trước sức mạnh của hắn. Con đường
vắng vẻ quá, dù không một chút hy vọng có người tới cứu nhưng cô cũng
cố gắng la thật lớn khi sắp đến con hẻm:

− Cứu tôi với! Cứu tôi với!

Vừa lúc đó hắn đã kéo Hebe vào góc đường. Hắn kềm chặt hai tay cô lại và tát mạnh vào mặt cô:

Bốp... bốp...

− Im nào!

Hebe vẫn cầu cứu một cách vô vọng:

− Cứu tôi với! Cứu tôi với...

Chợt có tiếng xe thắng lại, cùng lúc một giọng thanh niên quát:

− Đồ khốn! Khôn hồn thì mau buông cô ấy ra rồi cút đi!

Sắp vồ được con mồi lại có người cản trở, gã côn đồ tay vẫn giữ chặt tay Hebe, hầm hừ:

− Chuyện này không liên quan gì đến em! Hãy để cho anh làm ăn, đừng nên tham gia vào em trai ạ.

Người thanh niên mới đến rít giọng:

− Thả cô ấy ra và cút đi ngay!

Trong bóng tối, gã côn đồ vẫn giữ chặt tay Hebe, nổi giận quát:

− Mày muốn cái gì hả thằng nhóc?

Người thanh niên mới đến vẫn gan lì:

− Có mau thả cô ấy ra không!

Gã côn đố vẫn giữ chặt Hebe, hắn cười gằn:

− Hay là em muốn thưởng thức như anh? Nếu vậy thì em hãy đợi anh xong rồi đến lượt em.

Người
thanh niên mới đến ấy chính là Hải, người vừa lái xe vừa là Joe vệ cho
bà Trịnh. Bực tức trước cách ăn nói bỉ ổi của gã côn đồ, anh liền xoay
người tung một đá trúng vào ngay cằm của hắn khiến hắn ngã luôn ra phía
sau.

Nhờ vậy mà Hebe thoát ra và chạy về phía Hải. Vì quá sợ
sệt, Hebe không để ý đến chiếc áo rách nát của mình, cô nắm chặt lấy
cánh tay của Hải.

Còn Hải nhìn Hebe với sự thương hại. Anh cởi chiếc áo khoác của mình đưa cho Hebe.

− Cô hãy mặc vào đi!

Giờ đây Hebe mới nhớ lại mình, không chậm trễ, cô mặc thật nhanh áo vào để che đi phần bị hở hang trên người cô.

Gã côn đồ say rượu lồm cồm bò dậy, gầm lên:

− Mày giỏi lắm thằng nhóc ạ!

Rồi như con thú say mồi, gã nhào đến đánh túi bụi vào người Hải.

Hải
bình tĩnh né tránh một cách lanh lẹ nên những đòn đánh của tên côn đồ
chỉ là những cú đánh gió. Không muốn sự việc rùm beng lên, Hải gằn
giọng:

− Anh thấy rồi đó, nãy giờ tôi đã nhịn anh. Nếu anh khôn ngoan thì mau cút đi. Còn bằng không thì đừng trách tôi đấy!


thanh niên có vẻ đã tỉnh lại đôi chút và hắn cũng nhận ra mình không
pHải là đối thủ của người thanh niên. Nếu có gây sự thì hắn cũng chịu
thiệt thòi mà thôi. PHải chi có bạn bè, em út hắn ở đây thì hắn chẳng
đời nào chịu thua. Nghĩ vậy, hắn nói:

− Tao đã nhớ gương mặt mày rồi. Một ngày không xa, mày sẽ biết tay tao.

Nói xong, hắn nhảy lên xe phóng thẳng.

Giờ
đây, chỉ còn lại hai người, Hebe mới quan sát anh thanh niên. Trông anh
rất khỏe mạnh bởi chiếc áo thun làm hiện rõ những bắp thịt săn chắc
trên người anh. Cô ấp úng:

− Cám ơn anh đã đến kịp lúc.

Vừa
nói, hai người đi về phía cổng nhà của Tiff. Nhìn vẻ bề ngoài của cô
gái, Hải đoán cô ta chẳng pHải gái nhà lành hay là công nhân làm tăng
ca về. Điều này đối với Hải chẳng quan trọng lắm, anh chỉ nghĩ mình vừa
làm một việc tốt là anh vui rồi. Chợt nhớ đến nhiệm vụ của mình là theo
dõi Tiff. Không hiểu Hebe có quan hệ gì mà cô lại đứng ở nhà Tiff đêm
hôm khuya khoắt như thế này. Anh liền hỏi cô:

− Cô làm gì mà đứng ở đây khuya như vậy?

Hebe nói thật:

− Tôi đợi nhỏ bạn! Chẳng biết nó đi đâu mà đến giờ này chưa về.

Hải nói tiếp:

− Bạn thân của cô à?

Hebe gật đầu:

− Vâng! Tiff là bạn thân của tôi. Tôi thường đến đây chơi, và ngủ lại qua đêm với nó.

Hải có vẻ phấn khởi trong lòng, bởi cô gái này có thể là đầu mối cung cấp cho anh những điều cần biết.

Anh tỏ vẻ thân thiện:

− Em tên gì? Nhà em có xa lắm không?

Hành
động nghĩa hiệp của anh cùng lối nói chuyện rất tế nhị khiến Hebe cảm
thấy khâm phục người đàn ông này. Cô cố gây cho Hải sự chú ý đến cô:

− Em tên là Hebe. Nhà em cũng khá xa. Còn anh, tên gì cho em biết, để mai mốt có dịp em sẽ đền ơn.

Hải tự chủ:

− Anh tên là Hải. Tiện đường đi công chuyện qua đây. Đường này rất nguy hiểm, em nhớ mai mốt đến đây pHải cẩn thận nhé.

Hebe vẫn còn có vẻ sợ sệt:


Vâng. Chỉ một lần là em sợ đến già. Em sẽ không đến đây khuya nữa đâu
anh đừng lo - Rồi Hebe lân la làm quen - Anh có thể cho em biết số điện
thoại của anh không?

Hải mỉm cười ngọt ngào:

− Chi vậy em?

− Hôm nào rảnh, em sẽ mời anh uống nước.

Hải tiếp lời:

− Đó còn gọi là đền ơn anh pHải không?

Nghe Hải nói vậy, Hebe nói ra ý định của mình.

− Đền ơn anh bao nhiêu mà đủ. Chẳng qua em muốn làm bạn với anh thôi. Một người hùng.

Hải nhún vai với vẻ bất cần, rồi anh mỉm cười nói đùa:

− Mới quen anh thì em nghĩ vậy nhưng rồi đây em sẽ chán cho xem.

Nói xong, anh lấy cây viết và quyển sổ tay ghi số điện thoại đưa cho Hebe.

Hebe đọc qua, cô hỏi:
− Anh ở nhà với cha mẹ à?

Hải lắc đầu:

− Nhà anh ở tận miền Tây. Hiện anh đang ở chung với dì của anh.

Hebe nói với nét mặt lo lắng:

− Vậy em gọi điện cho anh được chứ?

Hải lại so vai:

− Không việc gì cả, dì anh cũng tâm lý lắm!

Trả lời với Hebe như vậy, vì Hải đã dự định về nhà anh sẽ kể rõ câu chuyện anh quen với Hebe cho bà Trịnh được rõ.

Hai người đợi nãy giờ cũng lâu, đêm càng ngày càng về khuya, mà vẫn chưa thấy Tiff về, Hải gợi ý:

− Bạn Hebe đêm nay có về không? Hay là anh đưa Hebe về nhà nhé?

Hebe khách sáo:

− Em không dám làm phiền anh nữa trong khi ơn kia chưa trả.

Hải nhìn cô nói thật:

− Giờ này mà để em đi một mình anh cũng chẳng yên tâm. Để anh đưa em về. Thôi, ta đi nào!

Rồi anh vừa tránh đường vừa cười, nói tiếp:

− Ai Joe anh quen em làm chi hả Hebe?

Hebe
cảm thấy bâng khuâng bởi ánh mắt rực sáng của Hải, cô biết từ đây mình
sẽ pHải suy nghĩ về anh, người đã làm lòng cô xao động. Và đây cũng là
lần đầu tiên tim cô gõ nhịp yêu đương.

Ánh nắng buổi sáng trải
nhẹ trên vườn hồng còn long lanh những hạt sương đọng lại của đêm qua.
Hải ung dung đi vào phòng khách gặp bà Trịnh.

− Thưa bà chủ ngày
hôm qua vì Tiff về khuya, khi tôi đi ngang qua nhà cô ấy thì quen được
một cô tên Hebe bạn thân của Tiff đang bị một gã đàn ông sàm sỡ.

Vẻ hiểu chuyện, bà Trịnh hỏi:

− Vậy cậu đã làm người hùng, có đúng không?

Hải gật đầu:


Vâng, tôi đã cứu Hebe và quen cô ấy. Vì hoàn cảnh bắt buộc, tôi không
cho Hebe biết sự thật mình đang theo dõi Tiff, nên tôi đã tự giới thiệu
tôi là cháu của bà chủ, xin bà chủ tha thứ.

Bà Trịnh tỏ vẻ thông cảm:


Chuyện cậu tự ý giới thiệu như vậy cũng đúng thôi, vì như vậy mới tiện,
cậu cũng đáng tuổi cháu của tôi mà đúng không? Thôi thì từ hôm nay cậu
cứ gọi tôi bằng dì đi. Còn phần tôi sẽ thông báo với mọi người, tôi
nhận cậu làm cháu nuôi.

Hải với gương mặt xúc động:

− Vâng. Cám ơn dì Trịnh.

Với gương mặt suy nghĩ, bà Trịnh nói tiếp:


Và kể từ hôm nay, nếu Hebe có rủ cháu đi đâu thì cháu đừng từ chối nhé
và hãy cố gắng lấy lòng nó để tìm hiểu thật kỹ về Tiff. Dì muốn mọi
việc pHải được rõ ràng càng sớm càng tốt, chứ để như vậy dì thấy thiệt
thòi cho Ariel quá.

Như chia sẻ nỗi buồn với dì Trịnh, Hải hỏi thăm:

− Hiện tại Ariel đang ở đâu vậy dì?

Đôi mắt bà Trịnh thoáng xa xăm:


Ariel đang ở nhà cũ, chỉ có một mình buồn lắm. Dì Joe nó lại đây ở
nhưng nó từ chối, nói rằng muốn ở riêng một thời gian để suy nghĩ, bởi
vậy dì không thể ép được.

Hải cũng góp ý:

− Dì cũng nên thông cảm cho cô ấy. Thời gian sẽ làm cho cô ấy hiểu rõ tất cả dì ạ.

Bà Trịnh gật đầu:

− Ừ, dì cũng nghĩ vậy. Nên dì rất nóng lòng về việc nhờ cháu theo dõi Tiff.

Thấy nét mặt trông mong của bà Trịnh, Hải an ủi:

− Dì hãy an tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức để dì khỏi chờ mong.

Bà Trịnh nói với vẻ tâm đắc:

− Dì rất tin tưởng ở nơi cháu và dì đặt mọi hy vọng ở nơi cháu, cháu hiểu chứ?
Hải biết mình là người quan trọng như thế nào đối với dì Trịnh, nên anh lễ phép nói:

− Vâng, cháu hiểu! Cháu sẽ không phụ lòng tin của dì đâu.

Bà Trịnh với niềm tin dâng cao:

− Vậy là tốt lắm rồi!


tiếng xe dừng trước cổng, Ariel cũng chẳng cần để ý, bởi vì cô chẳng
muốn ai đến quấy rầy cô. Ngoài giờ làm việc, cô chỉ thích được ở một
mình mà thôi.

Giọng của Ethan gọi thật to:

− Có Ariel ở nhà không?

Ariel chẳng buồn trả lời, bởi vì cô muốn được yên.

Ethan lại gọi tiếp:

− Ariel, hãy mở cửa cho anh, không thì anh sẽ đứng ở đây mãi.

Ariel rời khỏi bậc thềm, cô đi ra khoảnh sân rộng rồi mở cánh cổng sắt. Vẫn gương mặt không vui không buồn, cô hỏi Ethan:

− Sao anh biết nhà em ở đây?

Ethan mỉm cười nói đùa:

− Nếu em còn ở trên trái đất này thì em ở bất cứ nơi đâu, anh cũng tìm được cả.

Rồi
Ethan dẫn xe vào khoảnh sân rộng. Anh đi theo Ariel đến bên chiếc ghế
xích đu dưới giàn hoa giấy tím. Để cho Ariel ngồi trên chiếc xích đu,
còn Ethan ngồi xuống ghế đá gần đó, anh nhẹ nhàng hỏi cô:

− Sao em lại giấu anh vậy Ariel? Joe chính là chồng của em mà em cũng không nói thật.

Ariel cười buồn:

− Không pHải em cố ý giấu anh, mà bởi vì lúc đó em còn đi học.

Ethan lại nhắc:

− Hôm đi Sapa, em cũng không nói thật với anh. Em có lý do khó nói, đúng không?

Vẫn đôi mắt u buồn, Ariel trầm giọng:

− Anh muốn biết tất cả chứ?

Ethan thản nhiên đáp:

− Nếu em cảm thấy không ngại thì cứ tâm sự với anh.

Ariel
nghĩ cô đã vò võ một mình từ lâu rồi, giờ đây có người tâm sự thì vẫn
đỡ hơn. Vả lại, đối với Ethan, cô rất tin tưởng ở nơi anh, cô tin anh
là một người tốt. Vì vậy, cô tâm sự:

− Kể từ lâu, em cảm thấy
chán tất cả mọi thứ. Em chẳng muốn tiếp xúc với ai. Em muốn được sống
một mình. Ngay cả khi anh gọi cửa, em vẫn không muốn mở cửa cho anh.
Nhưng nếu anh thật sự là người bạn tốt thì hãy nghe đây...

Rồi
Ariel với giọng nghẹn ngào hờn tủi, cô kể lại cho Ethan nghe từ khi mẹ
cô mất đi, rồi việc hứa hôn của mẹ cô và bà Trịnh, rồi đến đám cưới của
cô và Joe chỉ là hình thức bên ngoài, luôn cả sự hiện diện của Tiff
trong ngôi nhà của cô.

Nghe qua, Ethan hỏi cô với vẻ cảm thông:

− Vì thế mà em viết đơn ly dị?

Ariel gật đầu:

− Vâng! Em muốn chúng em được tự do, không pHải sống trong sự gượng ép.

Ethan quan tâm hơn:

− Rồi dì Trịnh có nói gì không?

Giọng Ariel vẫn đều đều:

− Dì Trịnh Joe em về nhà ở chung với dì ấy, nhưng em xin với dì hãy cho em một thời gian suy nghĩ.

Ethan hỏi thêm:

− Còn Joe, anh ấy đã ký đơn ly dị chưa? Và anh ấy có nói gì không?
Ariel lắc đầu:

− Từ hôm đó đến nay, em
luôn tránh mặt anh ấy. nếu không đi "tour" thì em nghỉ ở nhà, nếu có
đến công ty một chút rồi em cũng về.

Nghe Ariel kể, cộng với sự suy nghĩ của mình, Ethan nhận định:


Theo anh nghĩ thì Joe và Tiff khó mà dứt khoát nhau được. Em quyết định
như vậy là đúng lắm. Ariel! Anh sẵn sàng ủng hộ em, và em nên nhớ lúc
nào cũng có anh bên cạnh em. Anh luôn mong muốn chia sẻ những vui buồn
cùng em như từ trước nay và mãi mãi về sau.

Ariel với gương mặt không có gì xúc động, giọng cô trầm tĩnh:


Cám ơn anh đã dành tình cảm quý báu cho em. Em cảm thấy mình không xứng
đáng được hưởng những gì anh đem lại. Em biết thân phận mình rồi, anh
Ethan ạ.

Ethan lắc đầu:

− Sao em lại quá bi quan như vậy
hả Ariel? Thật lòng, anh muốn đem hạnh phúc đến cho em. Anh muốn cho em
tất cả những gì anh có, anh đã yêu em từ lâu rồi, chẳng lẽ em không
hiểu hả Ariel?
Về Đầu Trang Go down
Khách vi
Khách viếng thăm
avatar



Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Đêm Tân hôn đến muộn   Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 EmptySun Apr 12, 2009 3:44 pm

Ariel tư lự:

− Em biết chứ, nhưng liệu em
có xứng đáng với anh không? Em nghĩ là không, bởi vì mọi người cho rằng
em là gái đã có chồng mà còn đèo bòng theo anh, vì thế em sẽ đau khổ
hơn.

Ethan tự tin:

− Mặc họ muốn nói gì cũng được, miễn sao em hạnh phúc, anh chẳng cần gì hơn khi sớm chiều có em bên cạnh.

Ariel lắc đầu:


Không được đâu Ethan ạ! Trái tim em không còn rung động trước một tình
yêu nào cả, dù rằng nó rất cô đơn. Em mong anh hãy hiểu cho em.

Ethan nói với nét mặt chịu đựng:


Anh không ép buộc em đồng ý ngay lúc này. Nhưng anh sẽ chờ đợi em đến
một ngày nào đó em quên hết đi mọi buồn đau, và khi đó chúng mình sẽ
đến với nhau.

Ariel lắc đầu buồn tẻ:

− Em không muốn anh phí tuổi xuân của anh. Anh hãy xem em như một người em gái là em hạnh phúc lắm rồi.

Giờ đây nét mặt Ethan buồn bã:

− Tình yêu mà nói quên không dễ dàng như vậy đâu Ariel. Nếu như em nói vậy thì trên đời này đâu có ai khổ vì yêu.

Ariel đưa nhẹ chiếc xích đu cô nói:

− Em không muốn anh chờ em trong tuyệt vọng, vì không biết anh sẽ pHải chờ đợi bao nhiêu lâu và em cũng không thể hứa được gì.

Ethan ngả người ra ghế đá, giọng anh buồn man mác:


Nếu một ngày nào đó, anh không còn chút gì hy vọng về tình yêu của em
nữa, thì ngày đó anh sẽ đi thật xa ở một phương trời khác mà cố quên đi
hình bóng của em.

Nghe qua, Ariel chạnh lòng, cô tìm cách an ủi anh:

− Ethan! Anh đừng nên nói như vậy! Duyên nợ đâu pHải mình định được đâu anh. Nghe anh nói như vậy, em buồn lắm anh Ethan ạ.

Cảm thấy lời mình nói cũng hơi quá đáng, vì sẽ gây thêm cho Ariel nỗi buồn khi trong lòng cô đầu ắp những sự đau buồn.

Nghĩ vậy, anh mỉm cười lảng sang chuyện khác:

− Dẹp hết những buồn phiền qua một bên đi Ariel! Giờ anh mời em đi ăn tối với anh.

Ariel vẫn lặng thinh. Ethan nài nỉ:

− Đi với anh đi Ariel! Em muốn đi xe riêng cũng được, cho em được thoải mái hơn.

Ariel lắc đầu:

− Không pHải về chuyện đó! Mà em ngại đi bên anh.

Ethan lại giải thích:


Chẳng lẽ hai người yêu nhau mới đi ăn cơm cùng nhau, còn hai người xem
nhau là bạn đi ăn cơm chung không được sao? - Rồi Ethan nói tiếp - Mình
cứ nghĩ chúng mình là bạn được rồi.

Ariel mỉm cười, chấp nhận sự mời mọc của anh:

− Vậy anh chờ em một chút em sẽ ra ngay.

Ethan ga-lăng:


Em cứ sửa soạn cho thỏa thích, anh chờ đến sáng mai cũng được - Rồi anh
cười nói tiếp - Ở Việt Nam đâu có tuyết nên trong khi chờ đợi anh đâu
có sợ nó chôn vùi anh.
Ariel trở lại vẻ hồn nhiên:

− Nếu tuyết có chôn anh thì anh ráng mà chịu, em bỏ cho anh chết luôn, em không có cứu anh đâu.

Ethan cười nghênh mặt:

− Nhưng ông mặt trời sẽ cứu anh.

Ariel vừa đi vào nhà vừa quay lại:

− Kệ anh chứ!

Ethan
nhìn theo dáng cô khuất sau cánh cửa, anh nở nụ cười hạnh phúc. Anh đã
làm cho cô vui, trở lại vẻ hồn nhiên mà ít khi thấy được từ cô.

Ethan
chở Ariel đến một nhà hàng sang trọng chỉ dành riêng cho những đôi tình
nhân yêu nhau. Vừa ăn vừa ngắm sao trời và những cơn gió tự nhiên mát
rượi làm cho người ta cảm thấy thật sảng khoái.

Hai chén xúp yến được bưng lên cùng với hai con tôm hùm nướng thơm phức.

Ethan nói:

− Ăn đi Ariel!

Ariel tự nhiên:

− Vâng, để em sẽ tự nhiên mà.

Vừa nói, cô vừa múc từng muỗng xúp cho vào miệng trông thật ngon.

Ethan cũng vậy, anh cũng tự nhiên như Ariel, hai người vừa ăn vừa chuyện trò trông thật vui vẻ và nhìn vào rất là xứng đôi.


bàn đối diện, Joe và Tiff đã đến từ lâu. Từ khi nhìn thấy Ariel cùng
Ethan đi vào, đôi mắt Joe buồn thiu và anh ăn cũng mất ngon. Cho đến
khi Tiff nhắc anh:

− Anh ăn thêm đi chứ?

Joe thờ ơ:

− Anh no rồi!

Tiff cười mai mỉa:

− Em không tin, anh buồn đúng không?

Joe nhắc lại:

− Anh đã Joe anh no rồi mà!

Tiff như ra lệnh:

− Vậy tính tiền đi mình đi về!

Tính tiền xong, Tiff kéo Joe lại bàn của Ariel, cô tự động khơi chuyện thật vô duyên:

− Hai người định bao giờ đám cưới? Còn mình và anh Joe dự định vào cuối năm nay.

Ariel thấy vẻ đường đột của Tiff, cô chẳng màng đến. Còn Ethan thì cố tình chọc tức Tiff:


Ariel vẫn chưa đáp lại tình yêu của tôi. PHải chi tôi được như cô, được
Joe yêu mến như vậy thì chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới ngay, chẳng chờ
đến cuối năm mà làm gì.

Tiff vẫn không thể hiểu những lời mai mỉa của Ethan, cô liền nhìn sang Joe, nũng nịu:

− Anh có nghe Ethan nói không? Để anh cứ một mực đòi để đến Tết. Còn bốn năm tháng nữa ai mà chờ hoài chứ?

Nghe Tiff nói thế, Ariel bật cười, cô cười rất thoải mái cho tâm hồn rỗng tuếch của Tiff.

Nụ
cười của Ariel làm cho Joe càng thêm tự ái và anh hiểu lời nói của
Ethan chỉ để chọc giận Tiff thôi. Rồi anh lại nghĩ chắc là Ethan và
Ariel đã yêu nhau rồi nên mới thân mật như vậy. Để thỏa lòng tự ái, anh
nói:

− Đơn ly dị tôi đã ký rồi, cô có cần gởi đến tòa án không?

Nghe qua, Ariel bàng hoàng, cô không ngờ Joe lại kém tế nhị như vậy. Cô nói thẳng:

− Tôi chẳng cần gì cả ngoài hai bàn tay của mình. Còn cái đơn kia tùy anh quyết định.

Rồi Ariel nhìn sang Ethan nói tiếp, giọng rất ngọt:

− Mình về đi anh Ethan

Nói xong, Ariel đứng lên đi ra cửa.

Joe
nhìn theo với ánh mắt đầy căm hận. Anh hận ai chứ? Chẳng lẽ anh lại hận
Ariel? Vậy thì càng vô lý. Vậy chẳng lẽ anh lại hận mình nhưng với lý
do gì anh không thể giải thích được.

Chắc thời gian sẽ trả lời và giải thích cho anh, anh mong như vậy.

Hải
và Hebe về đến Vĩnh Long cũng đã mười giờ sáng. Hebe ngồi sau lưng Hải
trên chiếc xe Dream chạy dọc theo con đường nhỏ hai bên vườn cây um
tùm, xum xuê.

Hebe thân mật hỏi:

− Sắp đến nhà chưa anh?

− Đến nơi rồi.

Vừa
trả lời Hebe, Hải vừa cho xe quẹo vào một căn nhà ngói xưa cũ kỹ, chung
quanh nhà nào là chôm chôm, xoài, mận, dừa trái oằn cả cây.

Dựng xe bên hiên, Hải xách ba lô đi vào. Hebe cũng đi theo anh. Bước vào nhà chẳng thấy ba đâu, Hải gọi lớn:

− Ba ơi! Ba!

Từ phía cuối vườn có giọng của một người đàn ông chất phác:

− Thẳng Hải mới về đó hả?

Nghe
tiếng ba, Hải đi nhanh ra phía sau. Hebe cũng đi theo anh. Từ xa, Hebe
thấy một người đàn ông mặc bộ đồ bà ba đen đầu quấn cái khăn rằn, mồ
hôi ướt đẫm cả áo. Ông đang làm gì Hebe không rõ lắm. Khi hai người đến
nơi, Hải hỏi:

− Ba đang làm gì vậy?

Nhìn con trai và cô gái lạ, ông Đường nói giọng chắc nịch:

− Tao sửa lại khúc mương này cho nước vào ra dễ dàng một chút.

Vừa nói ông vừa vét những cuốc đất đắp vào gốc cây gần đó.

Hải nhìn cha với ánh mắt thương yêu, anh khuyên:


Con nói hoài, công việc vườn tược thì mướn người làm, ba trông coi là
được rồi. Ba làm nặng nhọc như thế này lỡ bị bệnh hoạn rồi sao hả ba?

Ông Đường thiệt thà:


Tao còn khỏe hơn mày nữa là khác! Mấy cái chuyện lặt vặt như vầy, tao
làm một buổi là xong. Mướn người ta làm, ở không hoài tao chịu hổng có
được.

Như đã xong công việc, ông Đường leo lên khỏi con mương,
đứng nhìn thành quả của mình. Đúng lúc này, Hebe cũng đi đến bên ông,
cô lễ phép:

− Dạ thưa bác, cháu mới xuống.

Ông Đường nhìn sang Hebe với nét mặt chất phác:


Ừ. Cháu xuống đây chơi à? - Rồi ông nhìn sang con trai, nhắc nhở - Hải
con leo lên cây dừa bẻ vài trái dừa tươi xuống uống nước con.

Nhìn lên những cây dừa cao vời vợi chung quanh vườn, Hebe lo sợ Hải leo lên sẽ gặp khó khăn, cô liền nói:

− Dạ thưa bác, cháu và anh Hải vừa mới uống nước xong bác ạ.

Ông Đường phân tích:

− Uống nước gì cũng đâu có bằng nước dừa ở vườn này, uống vào vừa mát vừa ngọt lại khỏe ngay, nhất là vừa mới đi xa về.

Hải ngoan ngoãn:

− Dạ, con biết rồi ba ạ! Một chút nữa con sẽ leo lên hái liền, dẵn dịp con dọn dẹp những bẹ dừa già luôn cho nó mau ra trái.

Nghe con trai nói như vậy, ông Đường gật gù:

− Tao cũng định bữa nào rỗi rảnh, tao leo lên dẹp dọn một bữa, nhưng tao chưa làm được.

Hải lại lo lắng:

− Ba già rồi đừng nên leo lên cao như vậy không tốt đâu.

Như muốn phủ nhận lời nói của con, ông Đường vừa vác cuốc đi vào nhà vừa nói:

− Mày lo xa quá đó, ba vẫn thừa khả năng mà!

Hải
và Hebe cũng đi vào theo ông. Họ nhìn nhau mỉm cười cho bản tánh thật
thà, cố chấp của ông già. Hải nghĩ vậy và Hebe cũng nghĩ giống anh.

Hải
ngồi trên bộ ván gõ đen mun với cái chân đang bó bột vì bị té trong lúc
hái dừa ngày hôm kia. Do sơ ý trong khi đạp bẹ dừa già từ trên cây
xuống, anh bị trượt chân té theo luôn. Anh định về thành phố để điều
trị nhưng ba anh không cho, ông nói dù một tháng hay hai ba tháng cũng
ở nhà để ông chăm sóc, ông mới yên tâm.

Còn Hebe, thấy anh bị
thương, cô vội vàng trở về thành phố để xin nghỉ phép năm và đem một số
đồ cần thiết xuống cho anh. Nhớ lại gương mặt lo lắng của Hebe lúc đó,
Hải cảm thấy cũng tội nghiệp cho cô. Quen cô chẳng qua là vì nhiệm vụ
của anh mà thôi, vậy mà trước sự lo lắng của cô khiến anh cảm động vô
cùng...

Vừa suy nghĩ đến đây thì Hebe từ ngoài cổng đi vào, theo sau cô là anh xe ôm chở đồ lỉnh kỉnh.

Khi anh xe ôm đã rời khỏi nhà, nhìn chiếc xe lăn mà cô vừa mang xuống, Hải nói:

− Bộ em muốn anh là người tàn phế luôn sao em lại mua xe lăn cho anh vậy?

Hebe với gương mặt đỏ bừng vì nắng và mệt, nhưng cô vẫn ngọt ngào:

− Xe này là của Tiff, em lấy đỡ xuống đây để anh đi đây đi đó cho khuây khỏa vậy mà.

Nghe Hebe nói xe của Tiff, Hải hỏi tới:


Tiff bộ có người thân bị tật nguyền hay sao mà cô ấy có chiếc xe này
vậy? Em mượn rồi có phiền phức gì cho người ta không đó? Anh không muốn
làm phiền ai hết dù là người thân của em.

Hebe nở nụ cười để cho Hải yên tâm:

− Anh đừng có lo xa như vậy, chiếc xe này hiện nay Tiff không còn sử dụng nữa.

Hải phăng theo:


Cô ấy điều trị đôi chân lành rồi à? Nếu vậy thì em gọi điện hỏi thăm cô
ấy xem bằng cách nào mà hay vậy, để anh điều trị đôi chân anh cho mau.
Hebe than thở:

− Thực sự Tiff có bị gì đâu, chẳng qua vì tình yêu mà Tiff đóng kịch như vậy.

Hải hỏi thêm với vẻ khó hiểu:

− Em nói gì anh không hiểu?

Vừa sờ nhẹ lên cái chân sưng vù của anh, cô nói rất rõ ràng:


Tiff có người yêu đi lấy vợ. Vì tình yêu và lòng ghen tuông, Tiff muốn
giành lại tình yêu và người yêu của mình, nên cô ấy phải sử dụng chiếc
xe lăn này cho anh ấy động lòng mà không thể bỏ được.

Tỏ vẻ bàng quang, Hải hỏi tiếp:

− Chẳng lẽ anh chàng kia không biết chút gì sao?

Hebe vô tình:

− Làm sao biết được khi mỗi lần anh ấy đến thì Tiff đều ngồi trên xe lăn thật là thảm thương.

Hải nhìn Hebe vẻ như không tin lắm:

− Có đúng không, hay là em nói oan cho Tiff đó?

Hebe chẳng giấu gì:

− Em đã từng giúp Tiff mà, làm sao em nói oan cho cô ấy được hả anh?

Hải ngọt ngào:

− Em giúp mà giúp như thế nào?

Hebe nói cặn kẽ hơn:


Anh ấy đã tin tưởng và nhờ em chăm sóc cho Tiff mỗi khi vắng anh ấy -
Bất chợt Hebe nói với giọng đượm buồn - Nhiều khi em cảm thấy em có lỗi
với Joe lắm, nhưng một phần vì nặng tình nghĩa với Tiff, cho nên em cố
gắng quên đi những việc mình làm không đúng.

Vờ như không biết gì, Hải gặng hỏi lại:

− Joe là người yêu của Tiff à?

Hebe gật đầu:

− Vâng, anh ấy tên là Joe.

Hải hỏi thêm cho Hebe đừng ngờ vực:

− Theo em nhận xét thì Joe là người như thế nào?

Hebe nói nghiêm:

− Anh Joe rất hiền và thật thà.

Hải nhẹ nhàng trách:

− Nếu như vậy sao em nỡ hại anh ta?

Hebe có vẻ đau khổ:

− Em đã nói với anh lúc nãy rồi, cũng vì em quá nặng tình nghĩa với Tiff thôi.

Bỗng nhiên Hải nhớ lại lúc dì Trịnh kể chuyện về những tấm hình ngoài Vũng Tàu. Anh thầm nghĩ: có thể nào do Hebe chụp không?

Nghĩ vậy anh liền hỏi cô:

− Em có quen biết với vợ của anh Joe không?

Hebe gật đầu:

− Có chứ! Em và Ariel học chung trường mà.

− Em thấy Ariel như thế nào?

Hebe nhận xét:

− Ariel rất hiền và đáng quý.

Hải lại tâm lý hơn:

− Vậy chắc em ân hận mỗi khi nói chuyện với Ariel lắm hả?

Hebe chậm rãi nói thật lòng:

− Em ân hận nhất là những tấm hình do chính tay em chụp chung thầy Ethan và Ariel rồi đưa cho Tiff để gửi cho Joe.

Hải trách nhẹ:

− Tại sao em lại làm những việc như vậy được chứ? Em không thấy lương tâm mình cắn rứt sao Hebe?
Hebe với gương mặt hối hận:
Về Đầu Trang Go down
Khách vi
Khách viếng thăm
avatar



Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Đêm Tân hôn đến muộn   Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 EmptySun Apr 12, 2009 3:45 pm

Hebe với gương mặt hối hận:

− Cũng vì sức
mạnh của đồng tiền mà em làm như vậy. Đôi lúc em cảm thấy rất buồn
chẳng biết tâm sự cùng ai. Hôm nay em cảm thấy nhẹ nhàng khi đã nói hết
với anh.

Nhìn vẻ mặt hối hận thật sự của Hebe, Hải cố tình chỉ dẫn:


Nếu em cảm thấy lương tâm mình cắn rứt thì em nên làm điều gì đó tốt
đẹp để đền bù lại cho Ariel. Chẳng hạn như em nói ra sự thật về những
tấm hình cho Joe đừng hiểu lầm Ariel nữa.

Hebe lắc đầu:

− Không được đâu anh Hải ạ! Nếu em nói như vậy thì Tiff sẽ buồn em, còn Joe sẽ không tha thứ cho em đâu.

Hải lại dò hỏi:

− Chắc là em nhận tiền của Tiff nhiều lắm pHải không?

Hebe gật đầu thừa nhận:


Vâng! Từ khi quen anh, em mới cảm nhận được những sai lầm của mình và
từ đó đến nay em mới sống có ý nghĩa hơn, không dựa dẫm vào Tiff nữa,
mà sống bằng đồng lương chân chính do sức lao động của mình, không để
cho Tiff lo cho em nữa.

Nghe vậy, Hải liền khen:

− Nếu em biết suy nghĩ như vậy thì anh rất mừng và từ bây giờ anh mong em chín chắn hơn.

Đôi mắt Hebe u buồn:

− Nhưng em vẫn luôn áy náy mỗi khi gặp Ariel.

Hải hỏi thăm:

− Cô ấy lúc này như thế nào?

Hebe thở dài, giọng buồn buồn:

− Ariel vẫn đi làm, nhưng ít thấy cô ấy cười và hình như Ariel và Joe sắp ly dị nhau.

− Còn Tiff? - Hải hỏi tiếp.

Đôi mắt Hebe nhìn ra khoảng sân rộng:

− Tiff đang vui vẻ và hy vọng mọi việc thuận lợi đến với cô ấy.

Hải biết hết nhưng vẫn làm như chẳng biết gì, anh hỏi:

− Tiff hy vọng Joe sẽ cưới Tiff à?

Hebe gật đầu:

− Tiff đang hy vọng, vì mẹ Joe cũng thích Tiff lắm.

− Sao em biết?

Hebe đáp khẽ:

− Tiff đã kể lại với em.

Hải
đã rõ tất cả mọi chuyện. Thoạt đầu, anh giận Hebe vô cùng, nhưng chợt
nghĩ đến sự thành thật của cô đối với anh, anh cũng nghe chạnh lòng.
Rồi một ngày gần đây, khi cô hiểu ra sự giả dối của anh, liệu cô có tha
thứ cho anh không? Anh hy vọng rằng cô sẽ hiểu anh hơn.

Thấy gương mặt suy tư của Hải, Hebe lo lắng hỏi:

− Anh đang nghĩ gì vậy?

Hải đáp:

− Anh nghĩ không biết bao giờ chân anh mới đi lại được cho em đỡ vất vả vì anh.

Hebe với vẻ đa nghi:

− Bộ anh không yêu em sao mà anh lại nói vậy? Em nguyện chăm sóc anh suốt cuộc đời này, dù anh có chấp nhận hay không?

Hải nửa thật nửa đùa:

− Anh chỉ sợ một ngày nào đó em sẽ chán ghét anh.

Hebe lắc đầu:

− Dù anh có lầm lỗi gì, em cũng tha thứ hết, miễn sao anh yêu em thật lòng là đủ rồi.

Nghe
những lời nói chân tình của Hebe, Hải nghe tim mình rung động. Anh nắm
bàn tay cô như để chia sẻ những nỗi buồn đã qua và những nỗi buồn sắp
tới anh sẽ đem đến cho cô.

Thấy cử chỉ âu yếm của Hải dành cho mình, gương mặt Hebe rạng ngời hạnh phúc, cô nhỏ giọng:

− Em đưa anh ra ngoài vườn cho mát nhé anh!

Hải gật đầu đón nhận sự chăm sóc của Hebe, bởi vì tim anh và cô đang gõ cùng một nhịp.

Tại
căn phòng của bà Trịnh, Hải kể rất tỉ mỉ về chuyện Tiff mà Hebe đã vô
tình nói với anh. Nói xong, gương mặt anh đượm buồn, thấy vậy bà Trịnh
hỏi:

− Cháu đã thích Hebe rồi đúng không?

Hải gật đầu:


Vâng! Suốt nửa tháng ở dưới nhà cháu, Hebe đã chăm sóc cho cháu như một
người vợ hiền. Đúng là cô ấy đã thay đổi tất cả rồi, dì Trịnh ạ.

Bà Trịnh tư lự:


Bởi vì cháu và Hebe đã yêu nhau thật sự rồi, nên hiện giờ cháu đang sợ
Hebe buồn và nghĩ cháu giả dối khi mọi chuyện của Tiff được làm sáng
tỏ, có đúng không Hải?

Hải trầm tư:

− Vâng! nhưng cháu sẽ
cố chịu đựng, dù Hebe có rời xa cháu đi nữa. Bù lại, Joe và Ariel được
hạnh phúc như lòng dì mong đợi là cháu vui rồi.

Có vẻ khó xử, bà Trịnh cố suy nghĩ để tìm một biện pháp cho vẹn cả đôi bên rồi bà lên tiếng:

− Được rồi, cháu đừng lo nghĩ nữa! Dì sẽ gặp Hebe một lần, dì sẽ nói chuyện với cô ấy. Dì sẽ cố gỡ rối cho cháu.

Nghe
qua, Hải cảm thấy yên tâm. Một khi dì Trịnh đã hứa gặp Hebe để giải
thích cho anh, có lẽ mọi việc sẽ đơn giản hơn. Chợt nhớ đến Joe và
Ariel, Hải hỏi dì Trịnh:

− Chừng nào dì cho anh Joe và Ariel biết sự thật?

Bà Trịnh đáp gọn:

− Để dì gặp Hebe rồi dì sẽ tính.

− Còn Tiff, dì có định gặp cô ấy không?

Bà Trịnh suy nghĩ:

− Lúc này chưa thể gặp Tiff được, dì pHải gặp Hebe trước xem mọi việc thế nào.

Hải lại hỏi:

− Vậy bao giờ dì gặp Hebe?

Bà Trịnh đáp nhanh:

− Ngay ngày mai. Dì sẽ đến công ty và mời Hebe đi uống nước rồi dì sẽ nói chuyện.

Hải hỏi thêm:

− Cháu có nên đi theo dì không?

Bà Trịnh lắc đầu:

− Không cần đâu, để một mình dì được rồi! Dì nghĩ nếu cháu đi theo, Hebe càng nóng giận thêm.
Chợt nhớ đến người láng giềng cùng xóm khi còn ở dưới quê, bà Trịnh hỏi thăm:

− Anh Đường có khỏe không Hải?

Hải lễ phép:

− Dạ, ba cháu vẫn khỏe. Ba cháu gởi lời thăm dì và anh Joe.

Bà Trịnh nói:

− Khi nào rảnh rỗi, dì sẽ về quê mình một chuyến để thăm tất cả bà con ngày xưa.

− Vâng! Khi nào dì muốn đi, cháu sẽ đưa dì đi.

Rồi chợt nhớ đây là giờ nghỉ trưa của bà Trịnh, Hải lặp lại:

− Dạ thôi, dì Trịnh nghỉ trưa đi. Cháu xin phép về phòng.

Bà Trịnh dễ chịu:

− Ừ. Cháu về phòng nghỉ đi, dì cũng ngủ một chút.

Hải
đi rồi, bà Trịnh mỉm cười một mình. Bà đã tìm ra sự thật, Ariel vô tội,
còn Joe vì ghen tuông mà đã hiểu lầm Ariel. Rồi đây hai đứa nó sẽ tìm
thấy hạnh phúc như lòng bà mong muốn.

Còn Tiff, bà pHải xử lý
sao đây khi cô ấy thật là quá đáng lắm kế nhiều mưu? Chắc một điều là
cô ấy sẽ nhận lấy hậu quả mà cô ấy gây ra. Nghĩ đến đây, bà dựa lưng
xuống giường để tìm cho mình một giấc ngủ. Một giấc ngủ sâu và thoải
mái cùng với những gì bà hằng mong đợi từ lâu, hôm nay nó mới thật sự
đến với bà.

Hebe đang chăm chỉ nhập những số liệu vào máy tính thì cô bạn cùng phòng bước vào:

− Hebe! Có mẹ của giám đốc Joe tìm bạn ở ngoài phòng khách đó.

Hebe nhướng mày hỏi lại:

− Có đúng không đó bạn?

Cô bạn gật đầu:

− Thật mà! Mau ra đi xem bà ấy nói gì. Để bà ấy đợi lâu là mếch lòng với giám đốc, biết không nhỏ.

Hebe đóng chương trình mà cô đang nhập liệu, rồi vội vã đứng lên đi sang phòng khách.

Hebe vừa đẩy cửa bước vào, bà Trịnh nở nụ cười thật tươi. Giọng bà thật hiền:

− Cháu là Hebe pHải không? Ngồi xuống đây đi cháu.

Vừa nói, bà vừa chỉ cái ghế đối diện.

Hebe e dè ngồi xuống đối diện với người đàn bà cô từng nghe tên và mới gặp lần đầu. Giọng cô mất vẻ tự nhiên:

− Dạ, bác tìm cháu có gỉ dạy Joe ạ?

Bà Trịnh vẫn tươi nét mặt:

− Có nhiều chuyện bác cần nói chuyện với cháu, cháu đi uống nước với bác được chứ?

Nhìn đồng hồ thấy mới chín giờ, gương mặt Hebe lo lắng rồi ấp úng:

− Dạ, cháu đi thì được rồi, nhưng thưa bác, vì còn trong giờ làm việc...


Trịnh mỉm cười cho sự quản lý chặt chẽ của con trai, có như vậy mới
thành công chứ. Rồi bà lấy điện thoại ra gọi cho Joe. Xong, bà quay
sang nói với Hebe:

− Bác đã xin phép giám đốc cho cháu nghỉ buổi sáng nay. Cháu không ngại đi uống nước với bác chứ?

Hebe vẫn lễ phép:

− Dạ, không có gì ạ. Bác chờ cháu về phòng lấy giỏ xách.

− Ừ. Đi đi, bác sẽ đợi!

Mười lăm phút sau, bà Trịnh và Hebe ngồi đối diện với nhau trong một quán nước vắng vẻ và kín đáo. Bà Trịnh mở lời:

− Trước hết, bác mong cháu hãy tha lỗi cho Hải nhé.

Hebe thẫn thờ hỏi:

− Anh Hải có quen với bà à?

Hỏi xong, cô ngầm hiểu sự việc có liên quan đến cô, Tiff, Joe, và Ariel.

Bà Trịnh vẫn điềm nhiên:

− Hải ở nhà bác đã lâu rồi và bác chỉ mong cháu tha thứ cho Hải. Hải vẫn yêu cháu thật lòng.

Hebe với nét mặt biến sắc, cô hỏi:

− Vậy là bác đã biết tất cả mọi việc của cháu và Tiff đã làm?

Bà Trịnh từ tốn gật đầu.

Hebe
cảm thấy chới với. Cô lo sợ Joe sẽ biết, sẽ đuổi việc cô. Còn Tiff nữa,
Tiff sẽ làm gì cô khi mọi việc đã đổ vỡ ra. Rồi ức nghẹn dâng lên khi
Hebe nhớ đến Hải. Tại sao anh lừa dối cô chứ? Anh muốn tìm ra sự thật
mà anh nỡ lừa dối tình yêu của cô. Cô nức nở:

− Anh Hải! Sao anh nỡ lòng nào lừa dối tình yêu của em chứ?

Bà Trịnh chen vào giọng dịu ngọt:

− Lúc đầu bác đã nói với cháu rồi, Hải vẫn thật lòng với cháu. Cháu không thể tha thứ cho nó thật sao?

Hebe vẫn lặng thinh với gương mặt buồn rượi. Thấy vậy bà Trịnh khuyên nhủ:


Lúc đầu cháu đã sai, cháu đã làm những việc không suy nghĩ để ảnh hưởng
đến bây giờ. Nhưng bác rất mừng khi cháu đã biết lỗi mà tâm sự với Hải
và đã trở thành một người có ích cho xã hội thì bác vui lắm. Vả lại,
Joe và Ariel vẫn chưa ly dị thì tình thế vẫn chưa đến nỗi nào, đúng
không Hebe?

Thấy bà Trịnh không nóng giận mà còn ngọt ngào với mình, Hebe van xin:


Cháu xin bác hãy tha lỗi cho cháu. Và nếu thật sự thương cháu thì bác
nói với anh Joe đừng đuổi việc cháu nghe bác. Cháu sẽ mang ơn bác suốt
đời.

Bà Trịnh cười Trịnhn dung:

− Điều này thì bác hứa
với cháu đó. Nhưng cháu pHải hứa với bác là tha thứ cho Hải - Bà nhấn
mạnh thêm - Vì nó vẫn yêu cháu thật lòng.

Hebe không hứa, cô vẫn lặng thinh bởi vì ngay lúc này đây tim cô đang rỉ máu. Chợt nhớ đến Tiff, Hebe lo lắng:

− Còn Tiff, bác sẽ xử lý ra sao?

Vẫn nụ cười độ lượng trên môi:


Bác sẽ không hại cô ấy đâu, để tự lương tâm cô ấy giày vò. Bác chỉ muốn
Joe biết rõ sự thật và Ariel được minh oan về những tấm hình kia, có
như vậy thì hai đứa nó mới có hạnh phúc được. Và Joe mới rời xa Tiff,
một con người quá thủ đoạn.

Hebe với gương mặt đầy hối lỗi, giọng cô nghẹn ngào:

− Cũng tại cháu vì thương bạn mà bày vẽ cho bạn làm những điều không tốt. Bác hãy trách cháu đi, bác đừng trách Tiff.

Bà Trịnh phân mình với lời nói thật cứng rắn:

− Cháu đã biết lỗi thì tốt rồi. Còn Tiff, cô ấy có hối hận chưa, hay vẫn còn muốn chiếm đoạt Joe cho đến hơi thở cuối cùng.

Hebe nói thật lòng:

− Bác ơi! Cháu xin bác đừng nói gì với Tiff, để tự cháu sẽ đến khuyên nhủ cô ấy. Cháu hy vọng Tiff sẽ nghe lời khuyên của cháu.

Bà Trịnh lắc đầu:

− Bác nghĩ Bách Đệip sẽ không nghe lời cháu đâu, vì từ lâu hai đứa ít có qua lại với nhau, đúng không?

Hebe ngậm ngùi:


Từ khi cháu quen với Hải, con người cháu đã thay đổi hẳn, cũng vì vậy
mà Tiff không vừa ý cho lắm, nhưng hai đứa cũng không có gì mâu thuẫn.
Bác hãy tin cháu, để cháu sẽ nói chuyện khuyên nhủ Tiff một lần nữa,
chắc cô ấy sẽ nhìn thấy sai lầm của mình.

Bà Trịnh với nét mặt đầy thông cảm:

− Được! Vậy thì trong thời gian này cháu nên gặp Tiff càng sớm càng tốt để mọi chuyện đỡ rắc rối hơn.

Hebe với gương mặt đầy hy vọng:

− Vâng, cháu hiểu. Nếu bác không còn gì để nói thì cháu sẽ đến với Tiff ngay bây giờ.

Bà Trịnh đồng ý.

− Nếu vậy thì cháu cứ đi đi.

Đang ngủ trưa Tiff nghe ai gọi mình Ethang vẳng.

− Tiff! Tiff...

Mở mắt ra, nghe lại lần nữa đúng là tiếng của Hebe, Tiff cằn nhằn một mình:

− Chắc là hết tiền rồi mới đến đây mà phá giấc ngủ của người ta.

Nói thì nói vậy thôi nhưng cô cũng xách chiếc chìa khóa đi ra cửa.

Thấy Tiff, Hebe tự nhiên:

− Chuông nhà bị hư rồi hả Tiff?

Tiff chua ngoa:

− Hư rồi! Kêu anh Joe thay chuông khác mà cứ hẹn lần hẹn lữa.

Rồi cô vừa mở cổng vừa hất mặt lên hỏi:

− Này, tìm mình có việc gì vậy? Sao không đến sớm một chút, mình đang ngủ trưa.

Hebe vẫn nhẹ nhàng:

− Ngủ gì sớm quá vậy, mới có mười một giờ.

Vừa đi vào nhà, Tiff tỏ vẻ kênh kiệu:

− Chớ còn biết làm gì hơn khi chiều anh Joe mới đến.

Khi hai người ngồi xuống ghế, Tiff vẫn kênh kiệu:

− Có việc gì không vậy? Cần tiền à?

Hebe nghe đau đớn trong lòng, đáp gọn:

− Không!

Tiff nheo nheo mắt tỏ vẻ khó hiểu:

− Không cần tiền thì cần gì?

Hebe vẫn dịu dàng:

− Vâng! Dì nói đúng, cháu sẽ ở nhà. - Rồi Hải đứng lên nói - Dì nghỉ đi, cháu xin phép về phòng.
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Đêm Tân hôn đến muộn   Đêm Tân hôn đến muộn - Page 2 Empty

Về Đầu Trang Go down
 
Đêm Tân hôn đến muộn
Về Đầu Trang 
Trang 2 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2
 Similar topics
-
» Tất cả vì bản quyền và vì tác giả của fic - một câu chuyện muôn thưở!!!!

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Fanficland :: ๑۩۞۩๑ Fanfic Land ๑۩۞۩๑ :: Asia Fanfic-
Chuyển đến